Chương 961: Cua đổ thợ săn ma cà rồng (41)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 744 chữ
- 2022-02-08 08:13:48
Bởi vì không cần phải lo lắng chuyện công lược Văn Tiễn nữa nên Phong Quang đã được ngủ một giấc rất ngon, một đêm không mộng mị, một mạch tới tận sáng ngày hôm sau.
Lại bởi vì hôm qua đã được uống no máu của Minh Am nên thân thể cô cũng nhanh chóng tốt hơn vài phần, ít ra khi cô thử ngoáy cổ chân cũng không còn thấy đau nữa. Cô rời giường, xỏ chân vào đôi dép lê rộng thùng thình, sau khi mở cửa phòng ra liền nhìn thấy ngay người đàn ông lôi tha lôi thôi đang ngồi dựa vào sô pha mà ngủ. Trước mặt hắn là mấy lon bia rỗng, TV còn đang mở, trên bàn còn có cả tạp chí đang đọc dở nữa.
Cô nhìn đồng hồ treo trên tường, mới bảy giờ rưỡi, thời gian hắn phải tới văn phòng hiệu trưởng là 8 giờ.
Phong Quang lê dép bước qua, nhìn mấy lon bia trên bàn, thực sự không hiểu nổi thứ đồ uống này có gì hay ho mà đáng giá để hắn yêu thích tới thế. Xuất phát từ sự tò mò, cô cầm lấy một lon bia còn đang uống dở, đầu tiên ngửi thử một chút, cảm thấy không gay mũi lắm mới nhấp một ngụm, ngay sau đó cô buông lon bia ra, ho dữ dội.
Một bàn tay túm lấy cổ tay cô, cả người cô ngã ngửa về sau, rơi vào lồng ngực người đàn ông, ngay sau đó, cằm bị nâng lên, một cái hôn nóng bỏng dừng trên môi cô.
Không hề nhẫn nại một chút nào, cái lưỡi của hắn một đường tiến quân thần tốc, thuần thục cuốn lấy cái lưỡi mềm thơm tho của cô, dụ dỗ cô không ngừng triền miên với mình.
Một tay khác của hắn giữ chặt gáy cô, không ngừng khiến cô sát lại gần mình hơn một chút, cuối cùng, hắn đè cô xuống sô pha, dường như tư thế này càng làm hắn nhấm nháp cô dễ dàng hơn.
Phong Quang dần cảm thấy không ổn, vì cô đã cảm nhận được một thứ cứng rắn và cực nóng đang chọc vào bụng dưới của mình. Đúng lúc cô còn đang lo lắng liệu có chuyện gì xảy ra nữa hay không thì hắn lại dùng sức tự chủ vượt xa người thường của mình để dừng lại.
Lúc môi rời môi vẫn còn kéo ra một sợi chỉ bạc, mặt cô đỏ bừng, tim đập thình thịch. Hắn còn đang chậm rãi liếm láp cánh môi đỏ ướt át của cô, dán lên môi cô, dùng một âm điệu lười biếng của kẻ mới tỉnh ngủ, nói:
Chào buổi sáng, bé con...
Vừa rồi, là một nụ hôn chào buổi sáng sao?
Phong Quang đẩy bờ vai hắn ra, nhưng không đẩy được, cô liền nói với vẻ mặt không có tí cảm xúc nào:
Thầy hiệu trưởng à, mới sáng sớm ngày ra mà thầy đã muốn làm gì học sinh nữ của thầy thế ạ?
Muốn kéo, xoay, vặn, đánh với em nhưng sợ em không đồng ý.
Nói rồi, hắn lại ôm cô cọ người, làm cô càng cảm nhận rõ được cỗ dục vọng như lửa thiêu trong người mình.
Trái tim cô càng đập nhanh hơn, tức giận mắng:
Thầy đứng đắn một tí cho em.
Hắn lại hôn nhẹ lên khóe môi cô,
Chờ đến khi em thấy dáng vẻ không đứng đắn của tôi rồi thì sẽ biết giờ tôi đang đứng đắn tới mức nào.
Đừng nói nữa!
Cô nhấc chân đạp hắn một cái,
Thầy còn muốn đè tới lúc nào? Dậy cho em.
Hắn ngoan ngoãn ngồi dậy, nhưng vẫn cứ ôm cô trong lòng mình, vừa ôm vừa nhẹ nhàng lắc lư thân mình như một người lớn trong nhà đang ôm đứa trẻ con,
Cục cưng, có đói không?
Cô nhướng mày, véo eo hắn,
Đừng có gọi em như trẻ con thế.
TV nói... Giờ đám người trẻ tuổi các em đều thích được gọi là cục cưng mà.
Trước kia, cái TV dù có trải qua vạn năm cũng chỉ là để trang trí, có điều vì để hiểu thêm về cách nghĩ của giới trẻ nên Minh Am mới xem vài tiết mục liên quan, sau đó thì ngủ quên lúc nào không hay.
Phong Quang lườm hắn:
Em có phải đứa trẻ to xác đâu, tự xưng cục cưng làm quái gì chứ?