Chương 970: Cua đổ thợ săn ma cà rồng (50)



Tạm nghỉ học... Chẳng phải là huyết tộc nào cũng phải học ở đây hai năm hay sao?
Lại thấy vẻ mặt của mẹ mình chưa bao giờ khủng hoảng như thế, Phong Quang cũng không khỏi sợ hãi theo,
Rốt cuộc là có chuyện gì?



Con không cần biết nhiều như thế, mẹ đi tìm Minh Am, hôm nay mẹ sẽ đưa con về. Trước khi mẹ quay lại, con ở yên trong phòng cho mẹ, không được đi đâu hết.
Vương Từ lại một lần nữa giơ tay lên, dây leo biến mất lập tức bò đầy trong phòng với tốc độ cực nhanh, bà vừa xoay người mở cửa ra khỏi phòng, cánh cửa cũng lập tức bi dây leo cuốn lấy.

Cửa sổ và cửa đều bị dây leo có sinh mệnh bịt kín, Phong Quang nhìn phải nhìn trái, căn phòng trống trải này đột nhiên làm cô thấy sợ hãi. Cô chậm rãi ngồi bệt xuống, ôm chặt đầu gối, biểu hiện của Vương Từ làm cho cô cảm thấy... cả người chìm trong khủng hoảng và bất lực.

Bên ngoài cửa, Hạ Triều thấy Vương Từ ra ngoài với sắc mặt không thích hợp thì không khỏi lo lắng nhìn cánh cửa phòng đã bị đóng chặt, vội vàng hỏi,
Có phải Phong Quang xảy ra chuyện gì không?



Tôi đã từng nói với ông...
Vương Từ nắm chặt lấy tay Hạ Triều, sự kinh sợ trong mắt bà đã dâng lên đến cực hạn,
Hơn ba trăm năm trước... vào đêm mà thuần huyết bị tàn sát, tôi cũng ở hiện trường...



Tôi biết.
Hạ Triều ôm chặt bà,
Đều đã qua rồi, bà vẫn còn sống, chẳng có gì tốt hơn chuyện này cả.


Vương Từ cũng có thể được coi là một huyết tộc còn trẻ, vụ tàn sát xảy ra hơn ba trăm năm trước, bà mới chỉ có sáu tuổi. Khi đó là một ngày hội lớn quan trọng của huyết tộc, tất cả đám trẻ con vừa tròn sáu tuổi... là trẻ con có huyết thống thuần huyết đều phải tới Viện Nguyên Lão để làm lễ rửa tội. Lúc đó, tuy thuần huyết cũng không còn nhiều lắm nhưng chưa đến mức thưa thớt như bây giờ, đúng vào lúc nghi thức chuẩn bị kết thúc thì đột nhiên có một người đàn ông xuất hiện.

Trong ký ức tràn ngập màu máu mơ hồ của Vương Từ, bà chỉ nhớ, người đàn ông đó cầm lưỡi hái Tử Thần, giết sạch đám trẻ con ở đó. Bà phải tránh sau một thân cây, dùng dây leo bọc kín lấy mình mới không bị hắn phát hiện ra.

Bà tưởng rằng mình cũng sẽ bị giết.

Người đàn ông kia thu lưỡi hái lại, chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt bà, vươn ngón tay ngắt một đóa hoa trên dây leo xuống,
Điều khiển sinh vật sống ư? Đây đúng là một thiên phú tuyệt vời...


Vương Từ còn nhớ rõ, đôi mắt của người đàn ông đó màu đỏ, bất kỳ ma cà rồng nào cũng sẽ có đôi mắt đỏ như máu. Từ trong mắt hắn, bà thấy được hai đường của sinh mệnh mình, một là chết trong tay hắn, hai là... cuộc đời sau này của bà nếu sống sót.

Cũng từ lúc đó, Vương Từ sáu tuổi đã biết, nếu bà có thể sống sót, bà sẽ có một người chồng tên là Hạ Triều, còn có một cô con gái tên là Phong Quang... Nhưng mà một đời người quá dài, đầu óc trẻ con của bà lúc đó không có cách nào tiếp nhận hết được một lượng lớn thông tin như thế. Trước khi chìm vào hôn mê, bà đã nghe thấy người đàn ông đã xem hết câu chuyện cuộc đời bà cảm thán một câu,
Thì ra... mình lại vừa mắt với một cô bé con.


Bà không biết, khi người đàn ông xem xét tương lai cuộc đời bà, hình ảnh hắn và con gái bà ở bên nhau đã xuất hiện.

Đoạn ký ức đó quá mơ hồ, ngoại trừ máu tươi đầy đất thì Vương Từ đã quên rất nhiều chuyện... Bà chỉ nhớ rõ hai việc duy nhất.

Cuộc tàn sát đẫm máu và lưỡi hái điêu khắc hình hoa tường vi màu đen.

Mỗi huyết tộc đều mang gia văn trên người, điều này liên quan trực tiếp tới linh khí của họ, mà gia văn hoa tường vi cũng không hiếm thấy trong các gia tộc ma cà rồng, bởi vì loài hoa tượng trưng cho ma cà rồng chính là hoa tường vi.

Có thể là đỏ, có thể là trắng...

Nhưng hoa tường vi màu đen, Vương Từ chỉ thấy đúng một lần, đó là trên vũ khí của kẻ tàn sát kia.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.