Chương 971: Cua đổ thợ săn ma cà rồng (51)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 788 chữ
- 2022-02-08 08:13:49
Người kia như hoa phù dung sớm nở tối tàn, sau khi giết nhiều thuần huyết như thế thì không còn xuất hiện thêm lần nào nữa. Không lâu sau, Viện Nguyên Lão tung ra tin tức, người đàn ông đó đã bị bọn họ giết chết...
Vương Từ bằng lòng tin tưởng vào cách nói không có chứng cứ này, bởi vì bóng ma cực lớn trong lòng bà cần một kết quả như thế để giải phóng bà khỏi sự đau đớn kia. Bà là đứa trẻ còn sống sót duy nhất vào năm đó... Mấy năm về sau, bà luôn sống trong sự nghi kỵ của đồng loại, những phụ huynh của các gia tộc có con em bị giết đều dùng ngôn từ độc ác nguyền rủa bà, ai bảo bà là người duy nhất còn sống chứ?
Sau đó, Hạ gia chủ động tới tìm Vương gia, hai gia tộc có hôn ước, có Hạ gia ở đó, những lời đồn đại vớ vẩn mới từ từ bị đè ép xuống...
Không phải Vương Từ không biết, thực ra hôn ước này là do Hạ Triều nói ra, bà cũng biết, Hạ Triều đã thích bà từ rất lâu rồi.
Vương Từ bị cô lập thầm nghĩ, có một vị hôn phu cũng không phải có gì không tốt, cho dù bên ngoài bà bày ra thái độ dửng dưng nhưng Hạ Triều cũng biết, trong lòng bà có ông.
Mà giờ đây... sau khi nhìn thấy đóa hoa tường vi đen kia trên thân mình Phong Quang, sự sợ hãi mà Vương Từ che giấu trong đáy lòng lại một lần nữa dâng trào, bà sợ hãi rúc chặt vào người Hạ Triều,
Ông không biết đâu... Người đàn ông đó còn sống, mục tiêu của hắn là Phong Quang... Mục tiêu của hắn bây giờ là Phong Quang...
Ký ức chôn sâu trong lòng bị đào ra, lúc này bà mới hiểu, câu nói mà người đàn ông kia nói trước khi bà chìm vào hôn mê có nghĩa là gì.
Có lẽ, những người khác thấy Vương Từ trở nên khủng hoảng như thế sẽ có lòng tốt an ủi bà:
Người kia đã chết lâu rồi, có lẽ là bà đã suy nghĩ nhiều.
Nhưng Hạ Triều thì khác, ông hiểu Vương Từ, ông cũng ý thức được tầm quan trọng của vấn đề này,
Chúng ta đưa Phong Quang về nhà, hôm nay sẽ lập tức đưa nó về...
Giọng nói của ông đột nhiên im bặt.
Mà Vương Từ ở trong lòng ông cũng không có động tác gì.
Không khí đình trệ, thời gian trong một khắc này cũng như dừng lại.
Có điều, chỉ một giây sau, trên hành lang lại có tiếng gió truyền tới.
Trên mặt Hạ Triều xuất hiện vẻ nghi hoặc, cúi đầu, Vương Từ cũng đang chớp mắt, sau đó lập tức đẩy người đang ôm mình ra, không có gì tức giận, nói:
Lão già này, đừng có nghĩ tới việc ăn đậu hũ của tôi nhé!
Khóe miệng Hạ Triều giật giật, dùng giọng điệu không thể lý giải, nói:
Rõ ràng là bà nhìn thấy con gián rồi nhảy vào ôm chầm lấy tôi, giờ chẳng thấy con gián đâu nữa, bà lơi dụng tôi xong rồi nên tùy tiện gọi tôi là lão già đấy à?
Chẳng phải ông cũng chỉ có tí tác dụng đấy thôi sao?
Vương Từ lườm ông ta một cái, sau đó xoay người đi,
Thấy Phong Quang không sao là tôi yên lòng rồi, chúng ta về thôi.
Bà lén lút lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt mình, cũng may không bị ông ấy nhìn thấy bà đã suýt khóc ầm lên khi nhìn thấy gián.
Hạ Triều hừ mấy tiếng không vui, nhưng vẫn thành thật đi theo ở sau lưng bà.
Lần này bọn họ tới đây là vì cách đây không lâu có nhận được điện thoại của Tư Đồ U, nói là Phong Quang bị người sói bắt đi tới giờ vẫn chưa về, giờ thấy Phong Quang không sao, tất nhiên bọn họ có thể yên tâm cãi nhau rồi.
Trong phòng 302, dây leo đã hoàn toàn chiếm cứ.
Người đàn ông bước từng bước một tới gần, theo từng bước đi của hắn, đám dây leo như có linh hồn không ngừng lùi về sau, không dám ngăn cản hắn.
Rốt cuộc, hắn cũng đi tới trước mặt thiếu nữ.
Cong lưng, ôm thiếu nữ đã ngủ say vào lòng, hắn thở dài bất đắc dĩ:
Cũng chỉ có em mới có năng lực làm tôi từ bỏ cách giải quyết vấn đề đơn giản nhất mà thôi.
Cách giải quyết đơn giản nhất là gì ư?
Đương nhiên là giết người diệt khẩu rồi.