Chương 119: Cẩm nhi, ta yêu nàng, chỉ yêu nàng!


Quay về phủ Tề Quốc công, vừa vào cửa đã nhìn thấy lão phu nhân chờ ở đại đường, Tô Cẩm Bình chợt cảm thấy không ổn. Trên đường về nàng bị Bách Lý Kinh Hồng dọa dẫm nên quên không thay y phục, bây giờ vẫn đang mặc nam trang. Sắc mặt của lão phu nhân rất xấu, hiển nhiên là đã nhìn thấy cô.


Cẩm Nhi, cháu bước vào đây cho ta!
Giọng nói đầy vẻ tức giận.

Tô Cẩm Bình thầm than thở trong lòng một tiếng, rồi bước vào:
Ngoại tổ mẫu!



Cháu nhìn lại cháu xem, bộ dạng cái kiểu gì thế kia? Đường đường là một cô nương khuê các lại ăn mặc như vậy, còn ra thể thống gì nữa?
Bà quát to.

Bách Lý Kinh Hồng hơi sững lại một chút, định lên tiếng, nhưng còn chưa kịp mở mồm, lão phu nhân đã chặn trước:
Tam Hoàng tử điện hạ, Cẩm Nhi có hôn ước với ngài, nên lão thân rất hy vọng ngài có thể quản chặt con bé một chút, cứ mơ mơ hồ hồ coi trời bằng vung như thế, sau này không chỉ đánh mất thể diện của phủ Tề Quốc công ta, mà còn cả thể diện của Hoàng gia nữa!


Ngay cả Hoàng tử mà cũng bị giáo huấn, xem ra lần này lão phu nhân tức giận đến mức quên hết cả nghi lễ quân thần rồi!


Tổ mẫu, dù sao biểu muội cũng chỉ vừa tới phủ Tề Quốc công không bao lâu, có lẽ cũng đã quen tự do thoải mái rồi nên mới không suy nghĩ chu đáo như vậy. Hơn nữa, có Tam Hoàng tử điện hạ đi cùng, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu mà. Bà tạm tha cho muội ấy lần này đi!
Thật bất ngờ, những lời này lại do Vân Tử Y nói.

Lão phu nhân nhìn nàng ta khó hiểu:
Không phải từ trước đến giờ cháu luôn bất hòa với con bé sao? Hôm nay lại có ý đồ gì mà ra mặt nói giúp con bé thế?


Vân Tử Y cười nói:
Như vậy không phải đã chứng minh rằng biểu muội thực sự không phạm lỗi gì quá nặng nề sao? Đến ngay cả người luôn bất hòa với muội ấy là cháu đây còn nói giúp cơ mà. Tổ mẫu luôn thương yêu muội ấy, cũng nên tha thứ cho muội ấy mới phải!


Nghe nàng ta nói vậy, Tô Cẩm Bình liếc nhìn Vân Tử Y, ánh mắt mang theo nụ cười.

Lão phu nhân cũng rất vui mừng nói:
Không ngờ con nhóc nhà cháu cũng có lúc hiểu thông suốt mọi chuyện. Người một nhà hẳn là phải hòa hảo với nhau, cháu cứ rỗi việc lại gây khó dễ cho biểu muội cháu làm gì. Cháu hiểu ra là tốt rồi, hiểu ra là tốt rồi!


Đây cũng là lần đầu tiên Vân Tử Y thấy lão phu nhân dùng vẻ mặt ôn hòa như vậy để nói với mình, lúc này nàng ta mới hiểu rằng, không phải lão phu nhân không thích đứa cháu gái này, mà vì hành vi của nàng ta luôn ngang ngược vô phép, nên bà mới luôn tức giận với nàng ta. Nghĩ vậy, trong lòng nàng ta thầm thở dài cảm thán, cũng hơi hối hận với những hành vi quá quắt trước đây của mình.

Thấy Vân Tử Y đã tỉnh ngộ, sắc mặt lão phu nhân cũng dịu đi nhiều, quay sang nói với Tô Cẩm Bình:
Mình cháu chạy ra ngoài nghịch ngợm đã đành, lại còn kéo cả Công chúa điện hạ ra ngoài đường, để cho nha hoàn đưa đi nữa. Công chúa là kim chi ngọc diệp, lỡ xảy ra chuyện gì thì cháu chịu trách nhiệm nổi không?



Đâu phải bản Công chúa không biết đường chứ, không cho bà già nhà ngươi ức hiếp Hoàng tẩu của ta!
Giọng nói thanh thoát của Bách Lý Dung vang lên, mặt cau lại tức tối đứng chắn phía trước mặt Tô Cẩm Bình.

Nàng ấy vừa đứng ra, đừng nói là người khác, ngay cả Tô Cẩm Bình cũng nhìn nàng ấy khó hiểu, dù có không ghét nàng đi chăng nữa, cũng sẽ không đến mức đứng ra bênh vực nàng như thế chứ? Quả nhiên vẫn còn là trẻ con, vui buồn yêu ghét thay đổi quá nhanh.

Giờ thì lão phu nhân mà nói thêm gì nữa mới là không biết điều! Thấy Bách Lý Dung vốn ghét Tô Cẩm Bình cũng bảo vệ nàng, lão phu nhân cảm thấy vui thay cho nàng:
Thôi được, nếu tất cả mọi người đều ra mặt vì cháu như vậy thì bà già này còn nói gì được nữa! Mấy ngày sau là hôn lễ của nhị biểu tỷ cháu rồi, thời gian này các cháu nên gần gũi với con bé một chút, sau này chỉ sợ muốn gặp nhau cũng khó.



Nhanh vậy ạ?
Tô Cẩm Bình hơi ngạc nhiên, trước giờ làm gì có hôn lễ nào được xúc tiến nhanh như thế chứ? Hơn nữa, hôn sự của Vân Dật còn chưa lo xong, sao lại gả Vân Lãnh Ngưng đi trước?

Câu hỏi này vang lên, bốn phía đều im lặng, có vẻ không ai muốn nói đến chuyện này. Lão phu nhân nói:
Được rồi, về hết đi, ta cũng mệt rồi. Tam Hoàng tử điện hạ, hôm nay lão thân thất lễ quá.


Nghe câu nói này, Bách Lý Kinh Hồng cũng không đáp lại lời nào. Dù sao hắn cũng là Hoàng tử, quả thực hôm nay lão phu nhân hơi quá lời. Nếu không phải vì nể mặt Cẩm Nhi, chắc chắn hắn sẽ không đứng đây để người ta phê phán lên mặt. Nhưng xét trên địa vị của Tô Cẩm Bình, hắn cũng đành ép mình gật đầu một cái.

Mọi người bước ra ngoài, Tô Cẩm Bình liếc mắt nhìn Bách Lý Kinh Hồng ý bảo hắn cứ về trước, còn nàng thì đi theo sau Trần thị. Tâm trạng của Trần thị rất nặng nề nên nhất thời không biết Tô Cẩm Bình đi theo sau mình. Đi một quãng xa, đến nơi yên tĩnh, Tô Cẩm Bình mới cất tiếng gọi:
Cữu mẫu!



A?
Trần thị giật mình quay đầu, vừa nhìn thấy nàng liền cười nói:
Cẩm Nhi à? Có chuyện gì thế cháu?


Tô Cẩm Bình nhìn đám hạ nhân phía sau bà, mấy người họ rất hiểu ý, lập tức tránh ra xa.


Cữu mẫu, cháu muốn hỏi về hôn sự của nhị biểu tỷ, sao lại nhanh thế ạ?
Nàng đã khuyên Tề Quốc công nhưng không thành công. Có điều chuyện này cũng quá nhanh, dù thế nào cũng cảm thấy kỳ quái.

Trần thị cười đáp:
Vị công tử Ngụy gia kia thầm ngưỡng mộ nhị biểu tỷ cháu đã lâu, nên mới muốn hôn sự được tiến hành càng sớm càng tốt. Cứ hở một chút lại tới phủ thăm hỏi, khiến cữu cữu của cháu thấy vô cùng phiền phức. Hơn nữa, cháu cũng biết tâm tư tình cảm của nhị biểu tỷ cháu rồi, để tránh sự việc phức tạp hơn, cữu cữu cháu định kết thúc sớm mọi việc luôn cho xong, nên mới quyết định chọn ngày gần như thế.


Xem ra vị công tử Ngụy gia cũng thật lòng thật dạ với Vân Lãnh Ngưng. Còn đang mải suy nghĩ, Trần thị lại hành lễ với Tô Cẩm Bình:
Cẩm Nhi, tình cảm của nhị biểu tỷ cháu nhất định không thể để người khác biết được. Cữu mẫu mong cháu tuyệt đối đừng nói cho ai biết!



Cữu mẫu, cữu mẫu cứ yên tâm ạ!
Tô Cẩm Bình vội đỡ bà dậy.

Trần thị càng nghĩ lại càng xót lòng, đưa tay lên chấm nước mắt rồi nói tiếp:
Cháu đi thăm Lãnh Ngưng đi, tính của cữu cữu cháu rất cứng rắn, ta khuyên thế nào ông ấy cũng không nghe. Ta biết cháu cũng cố gắng hết sức rồi, giờ chỉ có thể mong Lãnh Ngưng nghĩ thoáng ra một chút thôi.



Vâng ạ.
Tô Cẩm Bình gật đầu chào tạm biệt Trần thị rồi đi tới viện của Vân Lãnh Ngưng. Tâm trạng vô cùng rối rắm. Nếu như là ở hiện đại, chắc chắn nàng sẽ động viên Vân Lãnh Ngưng dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của mình, vứt hết những lễ nghi giáo điều phong kiến này, rồi lệnh của cha mẹ, lời của mai mối sang một bên. Nhưng đây là cổ đại, nàng biết phải khuyên thế nào đây? Khuyên nàng ấy chấp nhận số phận sao?

Còn đang nghĩ ngợi thì nàng cũng đã đi vào tới viện của Vân Lãnh Ngưng. Chờ đám hạ nhân vào bẩm báo xong, nàng liền bước vào phòng. Lúc này Vân Lãnh Ngưng đang cầm một cây kéo, cùng cắt chữ
Hỉ
với hạ nhân. Chuyện này vốn không cần một thiên kim tiểu thư như nàng ấy làm, nhưng nàng ấy lại vẫn làm, hơn nữa, đôi mắt kia vẫn nhìn chăm chú vào tờ giấy đỏ trong tay, đôi môi còn thoáng nở nụ cười, chỉ là, nụ cười đó chỉ khiến người ta chua xót hơn.


Các ngươi ra ngoài trước đi!
Tô Cẩm Bình hít sâu một hơi, phân phó.


Vâng, biểu tiểu thư!
Nha hoàn đặt giấy xuống rồi vội vàng ra ngoài.

Nàng bước đến bên bàn, ngồi xuống. Không chờ nàng lên tiếng, Vân Lãnh Ngưng đã nói trước:
Ta đã từng không ngừng nghĩ rằng, những bông hoa giấy kia, những chữ hỉ này, ta cắt là vì chàng, giá y đó, ta cũng mặc vì chàng. Có thể muội sẽ cảm thấy ta không biết xấu hổ, nhưng mà, ta thực sự đã nghĩ như vậy…


Nói tới đây, ánh mắt nàng ấy nhìn về phía áo cưới treo trên giá, mặt lộ ra nụ cười trào phúng.


Tình cảm của Tứ Hoàng tử dành cho tỷ là thật lòng sao?
Tô Cẩm Bình hỏi.

Vân Lãnh Ngưng chợt cười, nhìn Tô Cẩm Bình, ánh mắt sáng như sao:
Muội biết không, đêm qua chàng tới đây. Chàng nói muốn đưa ta đi, bỏ hết mọi vinh hoa phú quý, chỉ đưa ta đi đến chân trời góc biển, đi bất cứ nơi nào chúng ta muốn.



Nhưng tỷ không đồng ý.
Trong mắt nàng, Vân Lãnh Ngưng rất thông minh, cũng rất bình tĩnh.


Đúng thế, ta không đồng ý. Chàng là Hoàng tử, dù chàng có tình nguyện bỏ đi, thì những kẻ thù của chàng nhất định sẽ không bỏ qua cho chàng. Nếu chúng ta đi rồi, thứ mà chúng ta phải đối mặt không phải là trời cao biển rộng, mà sẽ là sự truy sát không ngừng nghỉ. Ta không sợ chết, nhưng ta không thể khiến chàng sống mệt mỏi như vậy được!
Một giọt nước mắt trong veo chảy từ khóe mắt, rơi xuống tờ giấy đỏ.

Nhìn dáng vẻ này của nàng ấy, Tô Cẩm Bình cũng cảm thấy không đành lòng, nàng hít sâu một hơi:
Vậy là tỷ chấp nhận số phận sao?



Không chấp nhận!
Vân Lãnh Ngưng chợt ngẩng vụt đầu lên, nước mắt đã ướt đẫm cả khuôn mặt nàng ấy từ lâu,
Dù phụ hết mọi người trong thiên hạ, ta cũng sẽ không phụ chàng. Nhưng mà, ta cũng không muốn khiến phủ Tề Quốc công bị người ta nói này nói kia, chờ sau khi ta tới Ngụy gia rồi…


Nói tới đây, nàng ta dừng lại một chút, nhìn về phía mũ phượng ở cách đó không xa, nở nụ cười thoải mái. Nụ cười đó, giống như con thiêu thân bị nhốt trong lồng, cuối cùng cũng nhìn thấy tia sáng lóe lên trong đêm tối, cho dù thịt nát xương tan, cũng muốn lao về phía ánh sáng, rồi hóa thành tro tàn trong ngọn lửa rực cháy, kết thúc một kiếp của mình.

Nhưng nhìn nụ cười của nàng ấy, Tô Cẩm Bình chỉ cảm thấy rất bi ai, bi ai đến vô tận. Nàng lại thở dài, chợt hạ quyết tâm:
Được, ta sẽ giúp tỷ!
Giúp nàng ấy, cũng coi như tự giúp mình. Nếu có thể khiến Bách Lý Thần bỏ đi cùng nàng ấy, đương nhiên Bách Lý Kinh Hồng cũng bớt đi một đối thủ, giang sơn Nam Nhạc này cũng mau chóng bị thu vào túi của họ thôi.

Vân Lãnh Ngưng ngẩng đầu nhìn nàng:
Giúp ta ư? Giúp ta như thế nào?



Tỷ không cần quan tâm! Cứ làm theo lời ta là được! Nhưng nếu chuyện này thành công, tỷ cũng sẽ không có cách nào dùng thân phận Nhị tiểu thư Vân gia để sống trên đời này nữa. Hắn cũng sẽ không còn là Tứ Hoàng tử quyền cao chức trọng, hai người chỉ có thể là một cặp vợ chồng thường dân, còn Vân Lãnh Ngưng và Tứ Hoàng tử thực sự đều chết rồi. Tỷ có bằng lòng không?



Bằng lòng!
Nhưng mà, muội ấy thực sự có cách sao?

Nàng nhìn nàng ấy một chút, sắc mặt chợt trở nên nghiêm túc:
Nhưng tỷ cũng phải chuẩn bị trước tinh thần. Nếu hắn thực sự yêu tỷ đủ mức cần thiết, thì kế hoạch này mới có thể thành công. Nếu thiếu dù chỉ một chút thôi, tỷ sẽ phải lang bạt khắp các chân trời một mình, lấy bốn biển làm nhà. Tỷ có dám đánh cược một lần không?



Dám! Dù dùng cả tính mạng để đặt cược, ta cũng bằng lòng, vì ta yêu chàng!
Ánh mắt Vân Lãnh Ngưng tỏa ra những tia sáng kiên nghị.

Sự bình tĩnh và kiên quyết của nàng ấy khiến Tô Cẩm Bình hơi ngạc nhiên, đó là tình yêu sao?! Yêu!!! Một người thời xưa mà cũng có thể kiên quyết không chùn bước vì tình yêu, bình thản thẳng thắn thừa nhận mình yêu người ta như vậy sao?! Ngay cả chính mình dường như cũng không được dũng cảm như nàng ấy, cho tới tận bây giờ cũng không dám nói yêu hắn. Chẳng phải do chính mình quá hèn nhát nên mới khiến hắn luôn ghen tuông và bất an không tin tưởng sao?! Xem ra, mình thực sự phải kiểm điểm lại!

Nàng lại nhìn Vân Lãnh Ngưng một lần nữa rồi ra cửa:
Mấy ngày này, tỷ cứ yên lòng chờ đi, chờ sự sắp đặt của ta!



Được!




Về viện của mình, nàng không vội vàng vào phòng, mà chuyển hướng đi sang phòng của Bách Lý Kinh Hồng. Mở cửa ra, không chờ người trong phòng có phản ứng gì, nàng liền lao tới ôm lấy hắn. Nàng phải cảm ơn Vân Lãnh Ngưng đã nói cho nàng biết - nếu yêu, nên thẳng thắn nói ra!

Mọi người trong phòng đều ngẩn người, Phong và Tu thực sự chỉ mong chính bản thân mình bốc hơi biến mất luôn, vội vàng chạy ra khỏi phòng, đóng cửa lại cho họ. Bách Lý Kinh Hồng cũng không kịp phản ứng gì, không phải hôm nay nàng vẫn luôn tránh mình sao? Sao tự dưng lại chủ động như thế?


Bách Lý Kinh Hồng, chàng nghe cho rõ, ta chỉ nói một lần thôi…
Nói tới đây, nàng khẽ cắn môi dưới, hít sâu một hơi.


Ừm?
Hắn nhẹ giọng đáp lại, trong lòng như tỏa ra từng vòng gợn sóng.

Dường như, hắn cũng đoán được nàng định nói gì. Nhưng mà… nhưng mà vẫn cứ muốn nghe nàng nói.


Ta yêu chàng!
Ba chữ vang lên, giọng không lớn nhưng vô cùng kiên định!


Ha ha…
Tiếng cười du dương phát ra từ miệng hắn, không khó để nhận ra tâm trạng của hắn cực kỳ tốt, bàn tay lạnh như băng nhẹ ôm lấy mặt nàng, rất thoải mái, giọng nói lành lạnh vang lên mờ ảo như khúc nhạc tiên:
Ta biết.


Mấy chữ nhẹ nhàng bay vào tai nàng. Ta biết! Thật ra, hắn vẫn luôn biết rõ, dù nàng chưa từng nói bao giờ. Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, khi nghe nàng nói ra, dường như hắn yên tâm hơn rất nhiều.

Tô Cẩm Bình chợt thấy bất mãn, bình thường khi nói xong mấy lời này, không phải đối phương nên đáp lại một câu ‘ta cũng yêu nàng’ sao?
Ta biết
là cái kiểu đáp án gì chứ?! Nàng ngẩng đầu, cau có nhìn dung nhan tuyệt thế khuynh thành của hắn, hai người đứng rất gần nhau, trán của nàng gần như sắp chạm được vào rèm mi dài cong veo của hắn, cắn răng nói:
Chẳng lẽ chàng không có điều gì khác muốn nói sao?


Điều khác à?


Ta không nói, nàng cũng có thể hiểu mà?
Giữa nàng và hắn, dù không nói ra cũng có thể hiểu rõ nhau.


Ta không hiểu.
Vì sao chính mình đã thổ lộ rồi mà hắn còn không nói, lại còn bắt mình tự hiểu chứ? Dù có hiểu nàng cũng vẫn nói mình không hiểu!


Thật sự không hiểu sao?
Giọng nói lành lạnh đầy vẻ ám muội.

Tô Cẩm Bình chợt cảm thấy da đầu tê dại, ép mình phải dựng thẳng lưng, lặp lại:
Thật sự không hiểu!


Tay hắn lẳng lặng dời về phía dây đai lưng của nàng:
Muốn ta chứng minh cho nàng thấy không?



Không muốn!
Nàng vội đáp lời,
Cứ để ta tiếp tục không hiểu cũng được!
Cái giá để hiểu quá đắt!!!

Thấy nàng hoảng loạn, hắn không kìm được bật cười thành tiếng. Không phải hắn không thể nói ba chữ kia, chỉ là… hắn không nói được thành lời. Nói những câu tình cảm triền miên từ trước đến giờ vốn không phải là việc mà hắn biết làm, nhưng nếu nàng muốn nghe, hắn cũng không thể không nói. Hắn ngập ngừng một chút, rồi đỏ mặt:
Ta… yêu nàng!



Gì cơ?
Tô Cẩm Bình ngoáy ngoáy tai, nàng không nghe nhầm chứ?

Nàng nói xong cũng không thấy hắn lên tiếng nữa, hiển nhiên là không muốn lặp lại lần thứ hai. Tô Cẩm Bình chán nản bĩu môi, mặt u ám tối sầm lại.


Ta yêu nàng.
Ba chữ lại vang lên bên tai, nhè nhẹ mơ hồ như mây trời,
Thật ra, chữ yêu này, ta đã nói rồi.


Hắn đã nói rồi, Tô Cẩm Bình cũng nhớ rõ. Ngày đó khi xuất cung, hắn đã nói, Cẩm Nhi, ta yêu! Nhưng mà, nàng vẫn muốn nghe hắn nói hoàn hoàn chỉnh chỉnh cả ba chữ kia một lần mà thôi.


Ta nhớ, nhưng mà…



Nhưng mà vẫn muốn nghe chính miệng ta nói phải không?
Hắn nhẹ giọng nói, chất chứa đầy tình cảm ấm áp,
Cẩm Nhi, ta yêu nàng. Chỉ cần nàng muốn nghe, dù phải nói bao nhiêu lần ta cũng bằng lòng.



Cẩm Nhi, nàng phải nhớ rõ, ta yêu nàng, chỉ yêu mình nàng.


Rõ ràng đều hiểu cả, rõ ràng không nói ra cũng đều hiểu cả, nhưng mà… vẫn muốn nghe. Muốn nghe những lời này được nói ra từ miệng đối phương! Nói bao nhiêu lần cũng sẽ không thấy chán tai, nói bao nhiêu lần cũng không thấy giả dối.


Ta cũng vậy! Trọn đời trọn kiếp, chỉ một mình chàng!
Đây là lời hứa nàng dành cho hắn.

Hắn cúi đầu cười nhẹ nhõm, ôm chặt lấy nàng:
Là suốt đời suốt kiếp. Dù kiếp này kết thúc, còn có kiếp sau, dù nàng có biến đổi thế nào, chúng ta… cũng chỉ thuộc về nhau.


Suốt đời suốt kiếp?! Nàng thực sự không ngờ hắn có thể nói được những lời này, không kìm được khẽ nhỏ giọng cười.


Nàng không tin sao?
Nghe tiếng cười của nàng, hắn cúi xuống hỏi, đôi mắt sáng như ánh trăng đầy vẻ chân tình. Gần đây, dường như nàng không mấy tin tưởng những lời mình nói.


Tin!
Nàng vòng tay qua cổ hắn, kéo hắn xuống, hôn ‘chụt’ một cái vào môi hắn rồi đẩy ra,
Nếu là người khác, ta còn có thể nghi ngờ một chút, nhưng nếu là chàng, chàng nói được mấy lời đó đã là kỳ tích rồi, bắt chàng phải nói trái lương tâm thì có lẽ đánh chết chàng cũng không cam lòng!


Nghe nàng nói vậy, sắc mặt hắn hơi lúng túng…



Quay về phủ Tề Quốc công, nhìn thấy Phong và Tu đứng ngoài cửa, Diệt hỏi:
Chuyện của phủ Thất Hoàng tử các huynh đã bẩm báo với điện hạ chưa?



Chưa chưa, huynh huynh huynh tuyệt đối đừng có vào, Hoàng tử phi đang ở trong phòng!
Phong lắp bắp nói.

Diệt nở nụ cười mờ ám:
Chẳng lẽ ở bên trong lại đang…



Không phải, là thế này này!
Phong đột ngột ôm lấy eo Tu.

Tu trợn trừng hai mắt, đẩy hắn ta như xua ruồi xua bọ:
Huynh phát điên cái gì đấy?



Khụ khụ, chúng ta diễn lại một lần cho huynh ấy xem đi!
Phong nói xong lại ôm lấy Tu, thanh thanh giọng bắt chước giọng nói của Tô Cẩm Bình,
À, ta yêu chàng!


Tu lạnh hết cả người, vừa rồi Hoàng tử phi có nói bằng giọng như vậy sao? Nhưng hắn ta vẫn nghiêm túc học theo ngữ khí của Bách Lý Kinh Hồng, nói:
Ta biết!


Linh Nhi và Dĩ Mạch vừa quay về cách đó không xa, nghe thấy ‘ta yêu chàng’ với ‘ta biết’ đều đột ngột chết đứng thành hai pho tượng, trợn mắt há hốc mồm nhìn bọn họ! Linh Nhi quay về là để bẩm báo với Tô Cẩm Bình chuyện của Thanh Phong các, sao vừa về đến nhà đã thấy Phong đại nhân và Tu đại nhân làm mấy chuyện kinh tởm thế này chứ?!

Phong đẩy Tu một cái, lại thanh thanh giọng nói tiếp:
Đáng ghét! Chẳng lẽ chàng không có câu gì khác để nói sao?


Nghe đến câu này, mấy người trong Ma Giáo đang bàn bạc công việc với Lãnh Tử Hàn ở phòng bên cạnh không hẹn mà cùng mở cửa sổ ra, lén nhìn về phía này. Ngay cả Lãnh Tử Hàn cũng run run khóe miệng, khó tin nhìn hai người đang ôm lấy nhau kia.

Khóe miệng Tu cũng lẳng lặng run lên một chút, Hoàng tử phi đâu có kinh tởm như thế chứ? Nhưng màn kịch này vẫn phải diễn cho hết, hắn ta cười xấu xa, hỏi:
Thật sự không hiểu sao?



Ta hiểu rồi!
Phong vội giữ chặt hai vạt áo của mình, thanh giọng nói,
Ta đã hiểu rồi, chàng tuyệt đối đừng có làm gì người ta, đêm qua chàng thật sự quá dũng mãnh, làm người ta chịu không nổi mà!



Ọe!
Dưới sự dẫn dắt của Phá, mấy người Ma Giáo thi nhau nôn điên cuồng, nôn đến chết đi sống lại, trời đất đảo điên. Khuôn mặt phóng túng của Lãnh Tử Hàn đã sớm cứng đờ lại…


Ta… yêu nàng!
Tu bắt chước giọng nói của Bách Lý Kinh Hồng, đáp.

Cái gì đây?! Là đoạn tụ đây sao?!!! Đoạn tụ!!! Hiên Viên Dĩ Mạch nuốt nước miếng, nói:
Ôi trời ơi, bảo sao Tu đại nhân chưa bao giờ chạm vào phụ nữ, thì ra là…



Chao ôi, người ta còn muốn nghe nữa!
Phong uốn éo người, ngượng ngùng nói với Tu.

Mí mắt Tu giật lên vài cái, nói:
Ta yêu nàng, dù phải nói bao nhiêu lần ta cũng bằng lòng, ta yêu nàng!



Đại khái vậy nhỉ?! Đại khái là thế đấy!
Nói xong, Phong buông thắt lưng Tu ra, quay sang nhìn Diệt đang ngẩn người há hốc mồm nhìn bọn họ, hỏi:
Sao hả?



Rầm!
một tiếng, cửa phòng Lãnh Tử Hàn bị đẩy ra, năm người đàn ông lao từ trong phòng ra ngoài, bám lấy gốc cây ngoài cửa, nôn ọe điên cuồng. Lãnh Tử Hàn cũng bước ra, dùng ánh mắt cảm thông nhìn hai người kia một cái, dường như cũng nhận định rằng quan hệ của bọn họ là tình yêu bị người đời phỉ nhổ.

Linh Nhi và Dĩ Mạch lại có cảm giác như đầu mình vừa bị lừa đá vài cái, vang lên những tiếng ong ong ong ong, họ đang làm cái trò gì thế?!

Lúc này Phong và Tu mới biết màn bắt chước của mình bị bao nhiêu người để ý, còn chưa kịp lên tiếng cứu vãn lại danh dự của mình thì cửa đã mở ‘kẹt’ một tiếng. Cửa phòng Bách Lý Kinh Hồng mở ra, sắc mặt Tô Cẩm Bình không dễ nhìn lắm, sắc mặt Bách Lý Kinh Hồng vẫn không chút thay đổi, trong mắt lại toát ra từng tia lửa nhỏ, lãnh đạm nhìn hai người kia.

Chuyện này… Phong và Tu chợt cảm thấy như có một cơn gió lạnh thổi qua, cùng với sự sợ hãi vô hạn, cũng xác định rằng thể diện của mình đã bất giác hy sinh hoàn toàn không còn chút nào nữa! Sao đang yên đang lành lại bị nhiều người nghe thấy vậy?!


Điện… điện hạ, thuộc hạ… chúng thuộc hạ…
Tu tức tối nhìn Phong, đúng là bị cái tên này hại chết mà!!! Đang yên đang lành lại lôi kéo mình làm mấy chuyện vớ vẩn này, giờ thì hay chưa?!


Có chuyện gì?
Hẳn thờ ơ, thản nhiên nhìn họ. Mấy người Lãnh Tử Hàn thì mang tâm trạng chờ xem kịch vui, theo dõi bọn họ.


Không có gì ạ! Không có gì!
Vội vàng lắc đầu.

Tô Cẩm Bình cười lạnh:
Vậy hai người có thể giải thích một chút, vừa rồi hai người đang làm gì được không?



Vừa rồi… vừa rồi chúng thuộc hạ không làm gì cả!
Tuyệt đối không thể thừa nhận là bắt chước họ được, không cần mạng sống nữa sao?!

Đôi mắt sáng của Bách Lý Kinh Hồng bỗng hiện lên ý cười:
Bản cung cũng nghe thấy hết rồi. Chọn ngày tốt, tổ chức hôn sự đi!



Gì ạ? Điện hạ! Không được đâu ạ!
Hai người cùng kêu lên! Đùa gì thế?! Hai người họ là đàn ông mà!!!

May mà đúng lúc này, thủ lĩnh của bọn họ lại ngả nghiêng xiêu vẹo quay về, khiến Bách Lý Kinh Hồng cũng không tiện nói tiếp nữa. Mọi người đều dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Hủy, xem ra, hắn ta bị giày vò và đả kích không nhẹ! Ánh mắt Hủy nhìn Tô Cẩm Bình lại như nhìn người có thù giết cha vậy! Ánh mắt của hắn ta cũng khiến Tô Cẩm Bình hơi chột dạ, đảo mắt nhìn khắp nơi, không dám nhìn hắn ta.


Điện hạ! Thuộc hạ đã quay về!
Giọng nói vẫn lạnh lùng tuyệt tình như trước, nhưng dung nhan tuấn tú như núi băng kia, lúc này cũng không che khuất được tâm trạng bi thương của hắn ta.

Bách Lý Kinh Hồng hơi khó xử, nhìn quanh một lúc lâu mới đáp:
Ừ!



Thủ lĩnh, huynh không sao chứ?
Câu này do Diệt hỏi, hắn ta cũng biết một chút về chuyện này.

Lần đầu tiên của đàn ông, bị một người phụ nữ kỳ kỳ quái quái hạ dược cưỡng bức mất, hắn ta có thể không sao được à?! Nhưng vì thể diện quý giá của hắn ta, dù có đánh chết hắn ta cũng không nói là có sao,
Không sao cả!



A ha ha… Ta về trước, mọi người từ từ nói chuyện!
Tô Cẩm Bình vội vàng bỏ trốn.



Hai ngày sau, phủ Tề Quốc công giăng đèn kết hoa, khách khứa ồn ào náo nhiệt đều cười nói nịnh nọt.

Không bao lâu sau, kiệu hoa của phủ Ngụy gia tới. Vân Lãnh Ngưng mặc y phục tân nương được đỡ ra ngoài, sau khi nghe lời dặn dò ở đại đường, lại bước ra cửa lên kiệu hoa. Dáng vẻ của đại công tử Ngụy gia cũng rất tuấn tú lịch lãm, không giấu được nụ cười ngập tràn trên khuôn mặt.


Nâng kiệu hoa!
Hỉ nương hô lên.

Đám hạ nhân nhấc kiệu hoa, một cây quạt ném từ trong kiệu ra, người của Vân gia hắt một bát nước ngoài cửa, lại rải thêm một bát gạo với ý con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi.

Kiệu hoa đi qua các con phố sầm uất, dân chúng qua đường đều dừng lại xem lễ kết hôn, kèn trống tấu vang khắp con đường, vô cùng ồn ào náo nhiệt.

Ở trên mái nhà cách đó không xa, một người đàn ông áo trắng lẳng lặng đứng đó, khuôn mặt trẻ con xinh xắn tràn ngập sự đau đớn, bàn tay siết chặt lại dưới tay áo bào rộng thùng thình, cố gắng kiềm chế sự kích động muốn lao xuống phá hỏng hôn lễ của nàng lại.

Đại công tử Ngụy gia cưỡi con ngựa cao to, cười vô cùng hạnh phúc. Bỗng nhiên, một đám người áo đen đột ngột xuất hiện, ngăn họ lại!


To gan, các ngươi là ai? Dưới chân thiên tử mà các ngươi cũng dám cướp hôn lễ sao?
Đại công tử Ngụy gia vô cùng giận dữ.

Vân Lãnh Ngưng ở trong kiệu hoa hơi căng thẳng. Biểu muội nói với nàng rằng không cần phải làm gì cả, chỉ chờ nàng ấy sắp xếp là được, những người này đều do nàng ấy sắp đặt sẵn sao?

Đám người áo đen kia cũng không nói năng gì, vung dao chém về phía con ngựa to của Ngụy Khinh Phong, đại công tử Ngụy gia. Con ngựa bị mất chân trước, Ngụy Khinh Phong khó khăn lắm mới kéo được dây cương lật ngược lại, sau đó vững vàng đặt chân xuống đất, không bị ngã xuống.

Tình huống nhất thời không thể khống chế được, dân chúng hét ầm lên sợ hãi, hoảng hốt chạy trốn, không ai có thể ngờ được, giữa ban ngày ban mặt, trước mắt bao nhiêu người mà cũng có kẻ dám cướp kiệu hoa của phủ Tề Quốc công và Ngụy gia!

Có điều, lúc này đám người áo đen kia đã đánh đến tận cửa kiệu hoa. Kiệu hoa của Nam Nhạc khác với Đông Lăng, những thế gia lớn đều dùng xe kết hoa, to hơn kiệu, cũng đẹp hơn kiệu, còn có thể dùng ngựa kéo đi thẳng, nhưng bên cạnh vẫn gắn mấy cây gỗ dài để người ta khiêng tượng trưng, tạo cảm giác cao quý như là kiệu lớn tám người khiêng. Một người áo đen nhảy lên xe ngựa, vung mạnh roi, quất xe ngựa kia chạy đi!

Vân Lãnh Ngưng ở trong kiệu cũng không ngồi vững, suýt ngã văng ra ngoài!

Bách Lý Thần ở trên mái nhà không chờ được nữa, vận khinh công đuổi theo xe hoa kia, nhưng trên đường vẫn có người áo đen tấn công hắn, nên mãi cũng không tới gần được!

Ngụy Khinh Phong giật trường kiếm của người bên cạnh, vội vàng đưa hạ nhân đuổi theo xe hoa.

Bách Lý Thần nhìn thấy xe hoa càng ngày càng cách xa mình, trong lòng cũng hơi luống cuống, xuất chiêu càng sắc bén hơn. Mắt của mấy người áo đen đang chiến đấu với hắn chợt lóe lên một chút, lộ ra sơ hở để Bách Lý Thần công phá được, sau đó lùi lại vài bước. Lúc này Bách Lý Thần mới thoát được họ, đuổi theo xe ngựa.

Vân Lãnh Ngưng trùm voan đỏ, toàn thân không ngừng lắc lư trong xe ngựa, khó khăn lắm mới kéo được khăn trùm đầu ra, muốn hỏi phu xe xem có chuyện gì, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, xe ngựa lại xóc lên một cái nữa. Nàng thét ‘a’ lên rồi cả người văng ra khỏi xe ngựa!

Mọi người đuổi theo gần đến nơi đều hoảng sợ trợn trừng mắt, bên đó là vực thẳm!!! Ngụy Khinh Phong còn chưa kịp lao tới, bóng người mặc giá y đỏ thẫm liền rơi xuống vực, hắn ta thậm chí còn không chạm được vào vạt áo của nàng.


Ngưng Nhi!
Một tiếng kêu vang lên, Bách Lý Thần lao vụt tới như xé thủng không gian, nhưng cũng chỉ kịp nhìn thấy nàng rơi xuống. Hắn không hề do dự, lập tức nhảy xuống theo!


Tứ Hoàng tử!
Không biết ai kêu lên thành tiếng, mọi người cũng trợn trừng mắt không tin nổi. Tứ Hoàng tử nhảy xuống vực theo Nhị tiểu thư Vân gia sao?

Mọi người đi về phía xe ngựa, chỉ thấy bên trong trống rỗng, người áo đen đánh xe cũng không biết đã đi đâu rồi!

Vân Lãnh Ngưng rơi từ trên vách núi xuống, ngẩng đầu lên lại thấy Bách Lý Thần cũng nhảy theo, nàng ôm miệng muốn nói gì đó, lại cảm thấy có một sợi dây mây quấn lấy eo mình, kéo một cái, cơ thể nàng lập tức rơi vào một cửa động. Cửa động này, chính là nơi Tô Cẩm Bình và Bách Lý Kinh Hồng đã trú lại khi bị rơi xuống vực lần đó.

Bách Lý Thần cũng cảm nhận được một luồng gió mạnh hút mình vào, vội dùng lực theo luồng gió kia, cũng nhảy vào cửa động!


Được rồi, chúng ta chỉ có thể giúp hai người đến đây thôi. Hai ngày nữa ta sẽ kiếm hai thi thể bị thú hoang ăn rồi nói là của hai người. Hai người đi đi, sau này sẽ chỉ là biển rộng trời cao thôi!
Tô Cẩm Bình nói rồi đưa một túi hành trang cho Vân Lãnh Ngưng. Bên trong có một bộ y phục, mặc giá y này chỉ e chưa chạy được bao xa đã bị phát hiện.

Giờ thì Bách Lý Thần mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn ta cười nhìn Vân Lãnh Ngưng, sau khi cười vài tiếng, tròng mắt còn lấp lánh nước, ôm chặt lấy nàng ấy, giọng nói nhã nhặn hơi khàn đi:
Ngưng nhi, chúng ta đi thôi!


Vân Lãnh Ngưng cũng vội gật đầu, nước mắt thi nhau rơi xuống.


Được rồi, còn dây dưa nữa sẽ có người tìm đến, không đi được thì đừng trách ta không nhắc hai người!
Tô Cẩm Bình ngắt lời họ.

Bách Lý Thần buông Vân Lãnh Ngưng ra, quay sang nói với Bách Lý Kinh Hồng:
Tam Hoàng huynh, cảm ơn huynh!


Bách Lý Kinh Hồng hơi ngẩn người, khẽ gật đầu. Bách Lý Thần lại lấy trong ngực áo ra một cái hổ phù và một tấm bản đồ:
Tam Hoàng huynh, ta đi rồi, hổ phù này cũng không dùng được nữa, ta tặng huynh! Còn tấm bản đồ này, có lần ta vô tình phát hiện ở giữa núi có một chất lỏng rất kỳ quái, không biết là cái gì nhưng cứ cảm thấy nó không đơn giản, có lẽ cũng có ích với hai người! Coi như để cảm tạ hai người đã giúp đỡ!



Cái này…
Nàng thực sự chỉ muốn giúp Vân Lãnh Ngưng một lần, sau đó để Bách Lý Thần đưa nàng ấy đi, giờ lại nhận đồ của người ta có vẻ không hay lắm!

Bách Lý Thần lại hiểu sự do dự của nàng theo ý khác, tưởng Tô Cẩm Bình lo thủ hạ của mình cảm thấy Tô Cẩm Bình hãm hại mình, bèn tháo ngọc bội bên hông đưa cho nàng:
Yên tâm, chỉ cần có miếng ngọc bội này, tâm phúc của ta đều nghe lệnh hai người!



Nhận đi, chúng ta mang theo mấy thứ này chạy trốn mới thực sự không an toàn. Hơn nữa, đối với Tứ Hoàng tử, thứ này đã không còn tác dụng gì nữa!
Vân Lãnh Ngưng cũng khuyên nhủ.

Tô Cẩm Bình không từ chối nữa, nhận lấy mấy thứ kia. Nàng không hề biết rằng, tấm bản đồ trong tay mình có giá trị lớn thế nào, càng không biết lần này nàng thiện chí giúp đỡ, tương lai lại giúp mình một việc lớn ra sao!

Chờ mấy canh giờ, rất nhiều người đều xuống tìm Vân Lãnh Ngưng và Bách Lý Thần, trên đỉnh núi không còn ai nữa bọn họ mới đi ngược lên núi. Lãnh Tử Hàn ngồi trên bãi cỏ, tay chống xuống đất, xem ra đã đợi bọn họ lâu rồi. Nhìn thấy họ lên, hắn ta liền đánh mắt sang con ngựa bên cạnh ra hiệu cho họ. Bách Lý Thần hành lễ với mọi người rồi mới đưa Vân Lãnh Ngưng đi về phía con ngựa kia, nói với mấy người Tô Cẩm Bình:
Ngày sau có dịp lại tương phùng!


Tô Cẩm Bình khẽ cười:
Không hẹn gặp lại thì hơn!


Hai người ngẩn ra, rồi gật đầu cười nói:
Không hẹn gặp lại! Tam Hoàng huynh, nếu sau này kiếm của huynh vào đến Hoàng cung, có thể giữ lại mạng của mẫu phi ta không?



Có thể.
Hắn khẽ đáp, coi như cảm ơn tấm hổ phù và bản đồ của đối phương.

Bách Lý Thần cười:
Đa tạ Tam Hoàng huynh! Giá!


Con ngựa đen ngàn dặm lập tức lao đi, để lại bụi đất bay đầy trời ở sau lưng…

Mấy người Hủy hơi ủ rũ đứng bên cạnh:
Điện hạ, chúng thuộc hạ ra tay chậm hơn một chút!
Trong kế hoạch vốn là bọn họ ra tay dẫn người tới đây, sau đó điện hạ và Hoàng tử phi đón được Bách Lý Thần và Vân Lãnh Ngưng, nhưng bọn họ đang định ra tay thì Lãnh Tử Hàn đã nhanh hơn họ một bước.

Thanh Long cắn một cọng cỏ, vô cùng thong dong nói:
Mấy chuyện cướp dâu này nọ, nên để Ma Giáo chúng ta làm, các ngươi cứ ngồi ngơ ngẩn một bên đi!



Đúng thế, khó khăn lắm Giáo chủ của chúng ta mới nổi lòng từ bi muốn cứu Ngụy công tử một lần!
Chu Tước nói.

Huyền Vũ không hiểu:
Không phải là cứu Tứ Hoàng tử sao?



Ngu thế! Nếu Ngụy công tử cưới nàng kia về nhà, nương tử hắn ta sẽ tự sát! Sau đó khắp thiên hạ đều biết hắn ta khắc thê, làm gì còn cô nương nào dám gả cho hắn ta nữa?!
Bạch Hổ nói.

Phá kết luận:
Vì thế, Giáo chủ của chúng ta rất vĩ đại, cứu vớt hôn nhân của Ngụy công tử.


Vào lúc này, Bách Lý Kinh Hồng lại thản nhiên nhìn Lãnh Tử Hàn một cái, đôi môi mỏng cong lên:
Đa tạ!
Nguyên nhân khiến Lãnh Tử Hàn làm việc này rất đơn giản, kinh thành có biết bao nhiêu ánh mắt đang theo dõi bọn họ. Dù là ai ra tay cũng nhanh chóng bị người ta tìm ra manh mối, mình lại có thân phận Hoàng tử, sau khi làm xong chuyện này, hậu quả sẽ vô cùng nặng nề. Nhưng Lãnh Tử Hàn lại đứng ra, gánh hết tội danh hại chết thiên kim Tề Quốc công và Tứ Hoàng tử lên người mình.


Bản tôn không làm vì ngươi!
Nếu Bách Lý Kinh Hồng bị người theo dõi, Tiểu Cẩm cũng bị liên lụy. Vì thế, việc này hắn ta chỉ có thể gánh thay cho hắn. Dù sao Lãnh Tử Hàn hắn ta làm chuyện xấu nhiều rồi, thêm chuyện này cũng chẳng sao.

Đương nhiên hắn biết không phải vì hắn, nhưng hắn và người phụ nữ của hắn thì có gì khác nhau đâu! Bách Lý Kinh Hồng và Cẩm Nhi vốn là một.

Trên đường quay về phủ, dân chúng đều bàn tán xôn xao, Ma Giáo to gan thật, đầu tiên là hại Hoàng hậu, giờ lại gây ra chuyện lớn như thế, muốn cướp tiểu thư của Vân gia. Lãnh Tử Hàn quá vô sỉ!

Tuy Ma Giáo rất tà phái, nhưng cũng chưa từng bị gánh mấy tai tiếng như thế này. Nghe tiếng bàn tán xung quanh, Tô Cẩm Bình hơi áy náy nhìn Lãnh Tử Hàn, Lãnh Tử Hàn lại cười không bận tâm. Chỉ cần giúp được nàng, thanh danh có là gì đâu? Nếu không phải có nàng ở đây nên hắn ta không muốn đại khai sát giới, thì hắn ta đã diệt trừ hết mấy người lắm mồm này rồi.

Tứ Hoàng tử gặp nạn, Hoàng đế cũng nổi giận, hạ lệnh phải bắt cho được Lãnh Tử Hàn. Nếu ai có thể bắt được hắn ta, sẽ cắt đất phong Vương! Xem ra, lần này Nam Nhạc Hoàng thực sự rất tức giận. Đương nhiên, nếu dân chúng mà biết Đại ma đầu bọn họ đang nói đến hiện giờ đang nghênh ngang ngay trước mắt bọn họ, thì không biết sẽ hoảng sợ đến mức nào.

Vào phủ Tề Quốc công, khắp nơi đều vang lên tiếng khóc, lão phu nhân và Trần thị đều khóc rất thảm thiết, Tề Quốc công cũng đỏ ửng hai hốc mắt, Vân Dật đưa một đám hạ nhân xuống đáy vực tìm kiếm.

Thấy Tô Cẩm Bình trở về, lão phu nhân khóc lóc hỏi:
Cẩm Nhi, cháu đi đâu vậy? Nhị biểu tỷ của cháu có chuyện rồi!



Cẩm Nhi nghe nói nhị biểu tỷ gặp chuyện chẳng lành nên mới ra ngoài tìm kiếm, nhưng không tìm được ạ!
Tô Cẩm Bình cúi đầu, mắt đầy vẻ áy náy.


Ta gây tội lỗi gì thế này! Cảnh Chi đoạn tuyệt quan hệ với Vân gia ta vì một đứa con gái, bây giờ Lãnh Ngưng lại xảy ra chuyện, khiến ta phải kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh thế này. Đều do ông cả, nếu không phải do ông ích kỷ, không muốn nhúng tay vào chuyện Hoàng gia, thì làm sao khiến Lãnh Ngưng mất mạng được!
Trần thị chỉ vào Tề Quốc công trách móc, vứt hết cả nữ giới, đức hạnh ra tận chân trời.


Phu nhân!
Tề Quốc công quát lên một tiếng, mấy lời này sao có thể nói tùy tiện được!

Trần thị giật mình sợ hãi, rồi lại khóc ầm lên.

Tô Cẩm Bình lại chú ý đến điểm khác, Cảnh Chi là ai?


Tử Y đâu?
Tề Quốc công nhìn quanh một vòng, mọi người đều đã ở đây, chỉ riêng Vân Tử Y là không thấy đâu.

Hạ nhân nói:
Lúc ấy có tin báo về là nhị tiểu thư xảy ra chuyện, đại tiểu thư liền vội vã chạy ra ngoài, đến giờ cũng chưa quay về.



Mau phái người đi tìm! Lãnh Ngưng đã có chuyện rồi, phủ Tề Quốc công ta không thể mất thêm một người con gái nữa!
Tề Quốc công lạnh mặt nói.

Hạ nhân lên tiếng:
Vâng!
Rồi vội vàng ra ngoài.

Tình hình trong phủ Tề Quốc công vô cùng bi thảm, Tô Cẩm Bình ngồi trong viện của mình do do dự dự không biết có nên nói thật với họ hay không. Lần này Vân Lãnh Ngưng ra đi chắc chắn sẽ không quay về, nếu nói ra cũng chẳng có tác dụng gì. Hơn nữa, chắc gì lão phu nhân có thể chấp nhận được. Nhưng nếu không nói, thấy bọn họ đau lòng khổ sở như vậy, nàng cũng không nỡ.


Hoàng tẩu, tẩu không sao chứ?
Giọng nói thánh thót của Bách Lý Dung vang lên.

Tô Cẩm Bình cứ tưởng Dĩ Mạch bước vào, không ngờ là Bách Lý Dung, quay sang nhìn cô bé, cười:
Không sao.



Tiểu Cẩm!
Lãnh Tử Hàn cũng đột ngột đi từ trong phòng ra, nhìn thấy Bách Lý Dung, hắn ta khẽ nhíu mày, mắt đầy vẻ phiền chán, không lên tiếng nữa.

Vừa nhìn thấy Lãnh Tử Hàn, Bách Lý Dung chợt đỏ bừng mặt, căn bản không dám nhìn hắn ta. Sao trên thế gian này lại có người đàn ông tuấn tú đến thế cơ chứ. Lần trước nàng ấy chỉ nghe thấy giọng nói của hắn ta, không nhìn thấy diện mạo! Nàng ấy vội cúi đầu nói với Tô Cẩm Bình:
Ta nghe nói nhị tiểu thư Vân gia xảy ra chuyện, lo tẩu buồn bã nên lén chạy ra ngoài thăm tẩu, nếu tẩu không có chuyện gì thì ta về đây!
Nói xong nàng ấy lại thẹn thùng liếc mắt nhìn Lãnh Tử Hàn một cái rồi vội quay người chạy.

Nhìn bộ dạng cuống cuồng bỏ chạy của cô nhóc kia, Tô Cẩm Bình chợt phì cười, trong lòng lại chợt xuất hiện một ý tưởng. Dáng vẻ chợt nảy ý đồ khác của nàng đương nhiên không thoát được ánh mắt của Lãnh Tử Hàn:
Tiểu Cẩm, ta qua để nói cho muội biết, Thượng Quan Cẩn Duệ đã quay về Đông Lăng bình an rồi.



Vâng!
Tô Cẩm Bình khẽ cười, cảm kích tấm lòng của hắn ta. Lãnh Tử Hàn không nói nhiều, quay người đi ngay.


Này, Lãnh Tử Hàn, nha đầu vừa rồi…


Hắn ta dừng bước, giọng nói ngông cuồng cao ngạo truyền tới:
Tiểu Cẩm, muội phải nhớ kỹ. Cả đời này, Lãnh Tử Hàn ta không thể yêu một người nào khác nữa!
Tuyệt đối không thể!!! Tiếng nói vừa dứt, hắn ta lại tiếp tục bước đi, tay áo bào rộng thùng thình lay động theo từng bước chân, bay lên không trung tạo thành một đường cong phóng túng, cũng khiến người khác cảm thấy cô độc đến tận cùng.

Lời nói của Tô Cẩm Bình nhất thời nghẹn lại ở cổ họng. Nàng quay đầu, đột nhiên nhìn thấy một đốm lửa lóe trên không trung, đôi mắt phượng nheo lại, tia sáng lạnh bắn ra…
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần.