Chương 120: Trong mắt nàng, chỉ có thể có ta



Dĩ Mạch!
Tô Cẩm Bình cao giọng gọi, nhìn về phía đốm lửa đang lóe lên kia.

Hiên Viên Dĩ Mạch lập tức bước tới nói:
Cô nương, sao thế?



Vân Tử Y đã về chưa?
Nàng trầm giọng hỏi, suy nghĩ đã bay theo đốm lửa kia đi rất xa.


Đã về một lúc lâu rồi, nghe nói lúc về nhìn như hồn bay phách lạc, có lẽ cái chết của Vân Lãnh Ngưng đả kích nàng ta khá mạnh.
Hiên Viên Dĩ Mạch cúi đầu đáp.

Tô Cẩm Bình trầm mặc một lúc lâu, lại quay đầu nhìn lên không trung, cuối cùng chán nản hít sâu một hơi rồi quay về phòng mình.

Nếu phải tới, thì chắc chắn không thể trốn được!

Vân Lãnh Ngưng xảy ra chuyện, hôn sự của Vân Dật và Đặng Lam Tân đương nhiên cũng bị lùi lại. Sang buổi chiều ngày hôm sau, Kinh Triệu phủ doãn mới nhậm chức tìm được hai thi thể dưới đáy vực, mặc y phục có màu sắc, kiểu dáng giống y như đúc y phục của hai người khi rơi xuống vực, có điều, y phục đã bị thú hoang cắn nát, người cũng không còn nhìn rõ hình hài dáng vóc nữa, chỉ còn lại hai bộ xương trắng! Lão phu nhân và Trần thị vừa nhìn thấy liền bất tỉnh nhân sự, sau khi tỉnh lại thì khóc đến chết đi sống lại, không ai khuyên giải được.

Trong hoàng cung, Trang phi tức tối, hận Vân gia đến thấu xương! Lão Hoàng đế lại nổi giận, cũng thầm hối hận vì không đồng ý lời cầu khẩn của Bách Lý Thần, nếu lão mà đồng ý, có lẽ đứa con trai này đã không phải chết. Dù không thích, thì hắn vẫn là con trai lão. Sau đó, lão lại hạ lệnh truy lùng, người đi lùng bắt Lãnh Tử Hàn lại tăng thêm gấp mấy lần. Có điều, chưa có binh lính nào từng gặp Lãnh Tử Hàn, tuy trong giang hồ cũng có người từng gặp Lãnh Tử Hàn, và thời thời khắc khắc muốn diệt trừ Ma Giáo, nhưng nếu bảo họ cả gan theo đám quan binh đi truy bắt Lãnh Tử Hàn, bọn họ cũng không dám! Nếu để Ma Giáo hạ tuyệt sát lệnh, liệu bọn họ còn có đường sống không?

Vân Lãnh Ngưng là tiểu bối, nếu theo lễ tiết thì không thể tổ chức tang lễ long trọng để tiếp đón khách khứa, nhưng vì Vân gia quyền cao chức trọng nên người muốn tới chia buồn cũng không ít. Tề Quốc công cố nén bi thương để tạ ơn mọi người.

Tô Cẩm Bình cũng ra vẻ ‘đau lòng’ theo họ, phủ Tam Hoàng tử mới đã được sửa xong, vì thế tâm trạng của Bách Lý Kinh Hồng không được tốt lắm, nhưng ngược lại tâm trạng của Lãnh Tử Hàn lại rất tốt. Nếu không có người Ma Giáo bọn họ ‘hỗ trợ’, thì có khi đến sang năm phủ của Bách Lý Kinh Hồng cũng không sửa xong.

Dư luận bên ngoài vô cùng xôn xao, mấy lời đồn ban đầu vốn nói là Tứ Hoàng tử ái mộ nhị tiểu thư Vân gia nên tự tử theo nàng, không ít người đều đàm luận về danh dự của họ, nói nhiều câu rất khó nghe khiến Trần thị và lão phu nhân vốn đau lòng lại càng khổ sở hơn. Cũng may không biết có một tiên sinh kể chuyện ở đâu tới, kể lại chuyện này vô cùng sinh động, nói rằng nhị tiểu thư Vân gia xui xẻo rơi xuống vực, Tứ Hoàng tử đầy nghĩa khí lao ra cứu giúp không ngờ lại bất hạnh rơi xuống theo, vì vậy, chuyện này dần dần được truyền bá thành một câu chuyện rất đẹp, mà tiên sinh kể chuyện kia chính là người do Tô Cẩm Bình sắp xếp ra. Mấy tin đồn ngoài đường vốn là ai nói gì thì nghe vậy, chỉ xem họ cảm thấy phiên bản nào hợp lý hơn thôi, vì thế, thay đổi cách nói một chút, dân chúng cũng dễ chấp nhận hơn, mà trong lòng người nhà Vân gia cũng cảm thấy trấn an ít nhiều.

Mọi người trong phủ Tề Quốc công đều mặc áo tang trắng, hôm nay nhìn Vân Tử Y cũng tiều tụy lạ thường, trên mặt không hề trang điểm, mắt sưng đỏ. Mà kỳ lạ là khi nàng ta bước vào phòng, lại hung dữ trừng mắt nhìn Tô Cẩm Bình một cái, ánh mắt đó giống như đang nhìn kẻ thù không đội trời chung vậy! Tô Cẩm Bình khẽ nhíu mày, suy nghĩ đầu tiên là không biết có phải đối phương hiểu lầm gì đó không, nhưng tình hình hiện giờ cũng không cho phép nàng giải thích, vì vậy liền cúi đầu im lặng, không nhìn nàng ta nữa.

Cả ngày hôm nay, mọi người trong phủ đều khóc lóc thảm thương, Trần thị khóc nửa ngày lại ngất xỉu. Vân Tử Y chợt nói với Tô Cẩm Bình:
Biểu muội, phiền muội đưa mẫu thân về phòng được không?


Tô Cẩm Bình không từ chối, cùng Dĩ Mạch đưa Trần thị về phòng.

Lúc này, ở trong hậu viện, Bách Lý Kinh Hồng và Lãnh Tử Hàn đang ngồi đối diện nhau, một người nở nụ cười phóng túng, đáy mắt lạnh lùng, một người mang vẻ lãnh đạm nhưng mắt như sắp phun hỏa. Trong mắt hai người đều như bắn ra tia lửa khắp nơi. Lãnh Tử Hàn chợt cười tà:
Tam Hoàng tử điện hạ, ngày mai ngài phải quay về phủ rồi. Chắc bản tôn không tiễn được!


Bách Lý Kinh Hồng nghe vậy cũng không nói gì, chỉ lãnh đạm nhìn hắn ta, giống như chỉ cần nhìn Lãnh Tử Hàn nhiều thêm một chút cũng có thể giết chết hắn ta, giúp mình bớt đi một tình địch vậy.

Cuối cùng, Lãnh Tử Hàn lại nói:
Bách Lý Kinh Hồng, ta thừa nhận, ván này ngươi thắng, nhưng nếu ngươi dám làm chuyện gì có lỗi với Tiểu Cẩm, không cần biết nàng có bằng lòng hay không, dù là chân trời góc biển ta cũng sẽ đưa nàng đi.



Ngươi sẽ không có cơ hội đó.
Giọng nói thanh thoát, nhẹ nhàng như mây gió.


Hy vọng thế.
Dứt lời, hắn ta nhìn sang bên cạnh, chỉ một lát sau, Phá bê hai vò rượu tới. Hắn ta đón lấy, ném một vò cho Bách Lý Kinh Hồng:
Uống cạn! Nhớ rõ lời hứa của ngươi ngày hôm nay!


Bách Lý Kinh Hồng không từ chối, đưa tay ra nhận lấy vò rượu. Cụng vào vò rượu của Lãnh Tử Hàn một cái xong, hai người đều ngửa đầu uống sạch rượu trong vò.

Chất lỏng trong suốt trào ra, chảy xuống cằm, đi qua cổ rồi chui vào trong vạt áo, tạo thành cảm giác đẹp đến mất hồn. Một lúc lâu sau, ‘choang’ một cái, vò rượu trong tay Lãnh Tử Hàn bị ném sang một bên, vỡ vụn không còn đến nửa giọt. Bách Lý Kinh Hồng chỉ nhẹ nhàng thả tay, vò rượu rơi bên cạnh chân, cũng vỡ vụn không còn sót giọt nào.

Hai người lại nhìn nhau, vẫn thái độ giương cung bạt kiếm. Lãnh Tử Hàn chợt cười lạnh:
Bách Lý Kinh Hồng, bản tôn thật sự không hiểu, rốt cuộc ngươi cho Tiểu Cẩm ăn mê hồn dược gì mà khiến nàng quên mất ta không còn chút ký ức nào thế?


Lời này vừa dứt, đương nhiên cũng không nghe thấy câu trả lời của Bách Lý Kinh Hồng.

Nhưng Phong và Tu ở trong chỗ tối đều muốn kêu oan thay cho điện hạ nhà mình. Đâu phải điện hạ cho Hoàng tử phi ăn mê hồn dược đâu, rõ ràng là tại Hoàng tử phi cho điện hạ ăn bánh trung thu mê hồn đấy chứ. Bọn họ còn nhớ rất rõ, chính cái bánh trung thu chết tiệt kia đã chôn vùi hết nửa đời còn lại của điện hạ!

Thấy hắn không nói gì, Lãnh Tử Hàn lại chế giễu:
Vừa trầm vừa tẻ nhạt, thật không biết Tiểu Cẩm phải lòng ngươi vì cái gì nữa.


Hắn ta vừa dứt lời, đôi môi mỏng của Bách Lý Kinh Hồng liền cong lên, giọng nói thanh thanh truyền tới:
Dù ta có tẻ nhạt, thì nàng cũng hứa với ta trọn đời trọn kiếp rồi.


Lãnh Tử Hàn nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ đau đớn, dung nhan phóng đãng cũng mang theo chút tự giễu cợt, hơi ngửa đầu nhìn lên trời đêm, không nói nữa.

Phong ở cách đó không xa hơi cảm thông với hắn ta:
Điện hạ đã thắng người ta rồi, cần gì phải đả kích hắn như vậy chứ! Ôi! Đàn ông cần gì phải gây khó dễ cho đàn ông!


Tu lườm hắn ta khinh bỉ, không đồng ý với hắn ta:
Nếu hiện giờ người thắng là Lãnh Tử Hàn, thì hắn ta cũng sẽ chế nhạo điện hạ y như vậy!
Hai người này đều kiêu ngạo từ trong cốt cách, cũng chính sự kiêu ngạo này mới khiến họ muốn đạp nát tất cả mọi hy vọng của kẻ thù, để giành lấy chiến thắng trọn vẹn!


Bách Lý Kinh Hồng, ngươi biết ta cố ý đúng không?
Hắn ta cúi đầu xuống nhìn hắn, đôi mắt đen như mực khẽ nheo lại mang theo nụ cười như có như không.

Đương nhiên hắn biết Lãnh Tử Hàn hỏi chuyện hai người so đấu mấy ngày nay, cũng thản nhiên đáp:
Các hạ muốn chơi đùa, bản cung sao có thể không theo chứ.



Ha ha ha…
Tiếng cười phóng túng vang lên, lồng ngực Lãnh Tử Hàn phập phồng theo từng hơi thở, một lúc lâu sau mới ngừng lại được,
Quả nhiên, Tam Hoàng tử điện hạ không hổ là Tài chấn tứ quốc, diễm kinh cửu châu.


Tài chấn tứ quốc, diễm kinh cửu châu à?! Nếu câu này phát ra từ miệng người khác, chắc chắn hắn sẽ đáp lại một câu
Chỉ là hư danh thôi
, nhưng từ miệng Lãnh Tử Hàn, thì hắn không muốn phản bác, đầu hơi ngẩng lên. Chợt, mắt hắn trừng lên nhìn về phía Tây.

Thấy sắc mặt hắn đột ngột thay đổi, Lãnh Tử Hàn cũng nhíu mày quay lại nhìn.

Cách đó không xa, viện của Trần thị bốc lên một màn khói dày đặc.

Lãnh Tử Hàn vội kêu lên:
Người đâu! Tới cứu hỏa!!!




Giờ phút này, tất cả mọi người đều ở linh đường, ngay cả Tô Cẩm Bình sau khi đưa Trần thị về viện của mình xong cũng quay lại linh đường tiếp tục đốt tiền vàng với lão phu nhân.

Chỉ một lát sau, cả phủ Tề Quốc công đều ồn ào nhốn nháo, xung quanh vang lên những tiếng kêu kinh hãi:
Lấy nước, lấy nước!



Cái gì?!
Mọi người trong linh đường đều hoảng hốt, Tề Quốc công vội chạy ra ngoài, gặp một hạ nhân đang lao tới:
Đại nhân, không ổn rồi! Phải lấy nước! Viện của phu nhân gặp hỏa hoạn!



Vậy ngươi còn ở đây làm gì?! Không mau chạy đi cứu hỏa?!
Tề Quốc công nổi giận.

Vân Dật thi triển khinh công lao ngay ra ngoài! Lão phu nhân vốn đã rất suy sụp vì chuyện của Vân Lãnh Ngưng, giờ nghe thấy tin này, đầu chợt váng vất khó khăn lắm mới giữ cho mình không ngất xỉu, vội vàng đưa mọi người đi về phía viện của Trần thị.

Trời đã tối, những khách khứa cần tới cũng đều tới rồi, Tề Quốc công chắp tay nói với họ:
Nội viện bị hỏa hoạn, vì sự an toàn của các vị đại nhân, bản quan không dám giữ nữa!


Mấy người quyền cao chức trọng đương nhiên cũng đều quý trọng tính mạng của mình, muốn sống lâu thêm vài năm, hưởng phúc thêm vài năm. Vì thế, vừa nghe Tề Quốc công nói vậy, họ còn chẳng kịp nói vài câu khách sáo, vội vội vàng vàng cáo từ rồi về mất. Chỉ có cô con dâu tương lai của Vân gia, sau khi do dự một lúc lâu, cũng lo lắng cho sự an toàn của mẹ chồng tương lai, kiên quyết không chịu đi. Việt Vương phi không thuyết phục được nàng, đành phải ở lại cùng nàng.

Khi cả đoàn người đi tới hậu viện, lửa đã nhuộm đỏ nửa bầu trời, viện của Trần thị bị ngọn lửa lớn bao quanh, mà Vân Dật vốn tới để cứu hỏa cũng không biết đang ở đâu, Tề Quốc công gầm lên giận dữ:
Đại công tử đâu?



Đại nhân, Đại công tử lao vào cứu phu nhân ạ!
Một hạ nhân bị dính muội đen mặt vội bẩm báo.

Lão phu nhân nghe xong lại ngã thẳng xuống ngất xỉu! Mặt Đặng Lam Tân cũng trắng bệch, Việt Vương phi vội đỡ lấy nàng mới giúp nàng không bị ngã. Ngọn lửa bốc lên tận trời cao thế này, lao vào hiển nhiên là lành ít dữ nhiều! Sắc mặt của Vân Tử Y đứng một bên chợt trở nên rất kỳ quái. Nhưng đúng lúc này, ánh mắt sắc bén của Tô Cẩm Bình hướng về phía nàng ta, khiến nàng ta hơi kinh hãi một chút sau đó lại hung dữ trừng ngược lại Tô Cẩm Bình, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng luôn. Tô Cẩm Bình hơi ngạc nhiên, lại chuyển mắt đi chỗ khác!

Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng có bóng người khập khiễng đi từ trong viện ra, trên lưng còn cõng một người nữa, khuôn mặt tuấn tú bị làn khói dày đặc nhuộm thành màu đen, không còn nhìn ra trạng thái ban đầu, áo tang trắng cũng bị đốt thủng vài lỗ lớn, vạt áo vẫn còn đang cháy xì xèo. Tô Cẩm Bình giật xô nước từ tay một hạ nhân đứng bên cạnh, hất vào áo Vân Dật mới dập tắt được lửa bám trên người hắn ta.

Trần thị vốn đã ngất xỉu cũng bị sặc khói tỉnh lại, ho mạnh vài tiếng. Tề Quốc công quát to:
Còn ngẩn ra đấy làm gì? Không mau dập lửa đi? Mau đi mời đại phu!



Vâng!


Thế lửa mạnh như hổ báo, chỉ trong chốc lát, viện của Trần thị đã bị đốt sạch không còn chút gì. Trong viện có không ít đồ quý giá, còn có cả của hồi môn mà Trần thị mang theo từ nhà mẹ đẻ khiến bà rất tiếc nuối, nhưng so với việc bản thân mình tìm được đường sống, kéo được cái mạng này về thì cũng vẫn tốt hơn nhiều!

Đám hạ nhân mất bao nhiêu công sức mới có thể dập tắt được ngọn lửa. Sự phẫn nộ trên mặt Tề Quốc công không thể khống chế được:
Tra xét đi! Tra xét cho ta! Rốt cuộc tại sao lại bị hỏa hoạn thế này!!!
Gần đây Vân gia bọn họ bị làm sao vậy? Đầu tiên là mất đi Vân Lãnh Ngưng, giờ thì chỉ chút xíu nữa thôi là mất cả phu nhân và Vân Dật, ông không thể không nghi ngờ có người thù hằn Vân gia, cố tình gây khó dễ cho họ!

Chỉ một lát sau, quản gia bước tới nói:
Đại nhân, tiểu nhân kiểm tra xung quanh, tuy không tìm được nguyên nhân gây hỏa hoạn, nhưng nhìn thế lửa này không giống như từ trong phòng bốc ra, dường như có người cố tình phóng hỏa.



Cái gì? Cố tình phóng hỏa à?!
Sắc mặt Tề Quốc công vô cùng khó coi,
Tra xét cẩn thận, xem có ai tới gần viện của phu nhân!


Trương ma ma hầu hạ Trần thị liền lên tiếng:
Đại nhân, lúc đó phu nhân ngất xỉu, sau khi biểu tiểu thư rời khỏi đây, lão nô đã phân phó không cho phép ai tới làm phiền phu nhân rồi đi xuống bếp để sắc thuốc an thần cho phu nhân, lão nô nghĩ hẳn là không ai dám to gan bước vào đâu ạ!


Trương ma ma theo hầu Trần thị nhiều năm, người trong viện của Trần thị cũng bị bà ta quản lý chặt chẽ, nên bà ta mới dám tự tin nói rằng không có ai to gan bước vào.


Trương ma ma có dám chắc lúc đó biểu muội đã rời khỏi đây rồi không?
Vân Tử Y bước lên phía trước, ánh mắt độc ác hướng về phía Tô Cẩm Bình, dáng vẻ như chỉ muốn chém Tô Cẩm Bình ra thành nghìn mảnh, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ đứng ra lên tiếng thay cho Tô Cẩm Bình mấy ngày hôm trước.


Chuyện này…
Trương ma ma cũng hơi sững lại, quả thật bà ta không dám xác định một trăm phần trăm rằng lúc đó Tô Cẩm Bình đã rời khỏi đây rồi.

Tề Quốc công nhíu mày:
Tử Y, con nói vậy là sao? Chẳng lẽ con cho rằng biểu muội con làm sao?


Vân Tử Y ngẩng đầu nói:
Con không có ý gì cả! Có điều, trong viện này không có ai khác lui tới, mà chỉ có một mình biểu muội từng xuất hiện ở đây. Là ai làm, có lẽ đã rất rõ ràng rồi! Hơn nữa, vì sao sớm không cháy, muộn không cháy, mà đúng lúc biểu muội quay về linh đường thì viện của mẫu thân lại cháy?!


Tô Cẩm Bình chợt cười lạnh:
Như vậy vừa rồi trừ ta ra, không có ai từng rời khỏi linh đường sao?
Nàng dám chắc nếu chuyện này là do Vân Tử Y bày ra để hãm hại mình, thì nhất định lúc đó nàng ta cũng rời khỏi linh đường.

Ánh mắt nghi ngờ của mọi người đều đặt lên người Vân Tử Y. Lúc ấy Vân Tử Y cũng ra ngoài! Thấy mọi người đều nhìn mình, Vân Tử Y giận dữ nói:
Các người nhìn ta làm gì? Đúng là ta có ra ngoài, nhưng hạ nhân trong phủ đều nhìn thấy ta đi về phía viện của mình, căn bản chưa từng bước chân sang viện của mẫu thân!


Nàng ta nói vậy, không ít hạ nhân đều gật đầu nói đúng, khi đó bọn họ đều nhìn thấy Vân Tử Y quay về viện của mình, không bao lâu lại quay lại linh đường!


Đại biểu tỷ không đi tới viện của cữu mẫu, cũng không có nghĩa là không thể làm!
Ánh mắt Tô Cẩm Bình lạnh đi, nàng vốn nghi ngờ nàng ta bảy tám phần, giờ đã hoàn toàn xác định rõ ràng, nhưng nàng không hiểu, dù Vân Tử Y có hận mình đến thế nào đi chăng nữa, thì Trần thị cũng là mẹ ruột của nàng ta, sao nàng ta có thể làm chuyện này được? Ban đầu nàng còn cho rằng dù có phóng hỏa thì chẳng qua cũng chỉ là làm cho có vẻ một chút thôi, không ngờ nàng ta lại khiến ngọn lửa này bốc to như vậy, hành động này của nàng ta căn bản không hề nghĩ đến chuyện giữ lại mạng của Trần thị.

Tô Cẩm Bình vừa nói vậy, sắc mặt Vân Tử Y lạnh đi, sắc mặt của mọi người trong Vân gia cũng rất khó coi, không chờ Vân Tử Y lên tiếng, Trần thị đã nghiêm giọng nói:
Cẩm Nhi, không cần biết chuyện này có phải do cháu làm hay không, nhưng cháu cũng không nên hất sang người đại biểu tỷ của cháu như vậy. Dù tính cách đại biểu tỷ cháu không được tốt lắm, thì cũng không phải kẻ đại gian đại ác!


Vậy sao? Tô Cẩm Bình nghe thế chỉ tự cười lạnh, còn trong mắt Vân Tử Y thoáng hiện lên vẻ áy náy!


Cẩm Nhi chỉ muốn chứng minh sự trong sạch của mình mà thôi. Ngọn lửa này không nhất thiết phải từ trong viện của cữu mẫu mới bùng lên được. Theo Cẩm Nhi được biết, có một loại đèn được gọi là đèn Khổng Minh, không biết đại biểu tỷ có biết tác dụng của nó không?
Tô Cẩm Bình cười lạnh nhìn Vân Tử Y.

Vân Tử Y chợt giật mình, lùi về phía sau vài bước, trong mắt đầy vẻ hoảng hốt.

Dáng vẻ này của Vân Tử Y cũng khiến mọi người nhìn nàng ta đầy nghi hoặc. Đèn Khổng Minh không phải để thả bay lên trời sao? Còn có tác dụng gì nữa? Chẳng lẽ…

Tô Cẩm Bình chợt bước lên vài bước về phía Vân Tử Y, càng gần nàng ta, trên mặt nàng lại lộ nụ cười như ma quỷ:
Nếu đại biểu tỷ không biết đèn Khổng Minh có tác dụng gì, thì để biểu muội nói cho tỷ biết! Châm đèn Khổng Minh có thể khiến nó bay lên không trung, nhưng nếu chỉnh một chút, cũng có thể khiến nó dừng lại chính xác ở vị trí mình muốn rồi rơi xuống đúng vị trí đã định, sau đó gây nên một trận hỏa hoạn lớn. Đại biểu tỷ, tỷ thấy có đúng không?


Nếu không phải đêm qua nhìn thấy đốm lửa trên trời, thì chưa biết chừng hôm nay nàng sẽ thực sự trúng đòn! Có lẽ Vân Tử Y cũng chưa từng dùng cách này bao giờ nên đêm qua mới cố tình thử nghiệm một chút!


Ta không biết ngươi đang nói gì!
Vân Tử Y cố gắng bình tĩnh.

Tô Cẩm Bình lại đột ngột lấy một vòng sắt nhỏ màu đen ra, đặt trước mặt Vân Tử Y:
Biểu tỷ không biết ta đang nói gì, vậy biểu tỷ có biết cái này là gì không?


Vật kia nhìn như bị lửa thiêu cháy đen, người ngoài có thể không biết, nhưng Vân Tử Y nghiên cứu đèn Khổng Minh suốt đêm thì sao có thể không biết được! Đó là đế đánh lửa bên trong đèn Khổng Minh. Trong lòng nàng ta hơi chột dạ, cắn răng cãi:
Ta không biết!



Không biết à? Thứ này ta vô tình nhặt được trên mặt đất khi mọi người tới dập lửa vừa rồi. Nếu đại biểu tỷ không biết, thì để biểu muội nói cho ngươi biết. Thứ này đặt bên trong đèn Khổng Minh, xem ra, cả cái đèn đều bị cháy sạch rồi chỉ còn lại vòng sắt này thôi. Vì thế, lửa trong viện của cữu mẫu bốc lên như thế nào, mọi người cũng đều hiểu rõ rồi chứ?
Dứt lời, Tô Cẩm Bình cười nhìn mọi người Vân gia.

Vân Tử Y cười lạnh:
Nếu biểu muội đã biết rõ ràng như vậy rồi, còn dám nói là không phải mình làm sao?


Khôn quá hóa dại! Tô Cẩm Bình cũng cười lại, nói tiếp:
Đêm qua Cẩm Nhi lo nghĩ chuyện của nhị biểu tỷ, không ngủ được nên ra ngoài dạo một chút. Cũng thật không khéo, lại nhìn thấy đốm lửa lóe lên ở bên viện của đại biểu tỷ. Không biết đêm qua đại biểu tỷ làm gì? Đại biểu tỷ cũng không cần phải vội vàng, biểu muội chưa nói gì cả, rốt cuộc chuyện này do ai làm, chúng ta có tranh cãi nữa cũng vô dụng. Chi bằng nhờ cữu cữu sai người đi đến các cửa hàng bán đèn Khổng Minh trong kinh thành hỏi một vài câu, xem hôm qua có ai đi mua đèn Khổng Minh chẳng phải sẽ biết ngay sao?


Nàng vừa dứt lời, Vân Tử Y liền lùi lại từng bước, biết mình hoàn toàn thất thế, rồi lại như nổi điên lên lao về phía Tô Cẩm Bình, hai tay bóp lấy cổ Tô Cẩm Bình:
Ta muốn giết ngươi, ta giết ngươi! Là ngươi, là ngươi hủy hoại ta! Tiện nhân! Tiện nhân!


Vân Dật vội chạy tới kéo nàng ta ra:
Muội nổi điên cái gì thế?


Vân Tử Y như bị kích thích, ôm đầu mình ngồi xổm xuống, nước mắt giàn giụa nhưng không nói gì nữa. Tô Cẩm Bình chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta. Không cần biết vì chuyện gì mà nàng ta như vậy, nhưng Vân Tử Y cũng không đáng để nàng thông cảm nữa. Hai kiếp của nàng đều không được hưởng tình yêu của mẹ, mà Vân Tử Y có người mẹ tốt như Trần thị lại không biết quý trọng, vì hại người cũng sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống của người mẹ luôn yêu thương mình. Người như vậy, không còn xứng đáng được nàng thương hại nữa!

Đúng lúc này, hạ nhân đột nhiên bẩm báo:
Đại nhân, người của phủ Mộ Dung cầu kiến!


Mọi người đều hiểu lúc này người của phủ Mộ Dung đến để làm gì! Không phải là do biết Vân gia có người chết lại xảy ra hỏa hoạn nên cố tình tới xem kịch sao?! Càng như vậy, thì càng không thể yếu thế trước mặt mấy người Mộ Dung gia:
Mời!
Tề Quốc công cắn răng nói rồi liếc nhìn Vân Tử Y một cái:
Tạm thời đưa đại tiểu thư về cho ta, lát nữa lão phu sẽ tự tay đánh chết đứa con gái bất hiếu này!



Vân huynh làm gì mà giận dữ thế!
Giọng nói của Mộ Dung Việt truyền tới, giọng điệu đầy vẻ cười cợt. Sau lưng lão là Mộ Dung Hoa, Mộ Dung Hạo và Mộ Dung Song, sắc mặt tươi cười. Thật ra nhà họ cũng có chuyện, sáng sớm hôm qua, một cánh tay bị ném vào phủ Mộ Dung, vừa nhìn là biết tay của Mộ Dung Phong, nhưng dù Mộ Dung gia có khó chịu đến đâu thì cũng không thể bỏ qua cơ hội cười nhạo, chèn ép Vân gia!


Mộ Dung huynh, không kịp đón tiếp!
Tề Quốc công cố nén giận nói.

Mộ Dung Song nhìn tình huống ở đây, cười lạnh hỏi:
Ở đây có chuyện gì thế, viện bị cháy sạch cả thế này?! Không phải là trong nhà thế bá có chuyện gì khuất tất nên bị trời phạt đấy chứ?


Người của Vân gia vô cùng giận dữ, đang định lên tiếng thì Tô Cẩm Bình đã lạnh lùng đáp trả:
Với những hành vi của Đại công tử và Đại tiểu thư của Mộ Dung gia mà phủ Trấn Quốc công còn không bị trời phạt, thì phủ Tề Quốc công ta sao có thể bị trời phạt được chứ?


Vừa nghe nàng nói vậy, Mộ Dung Hoa tức giận bước tới:
Tiện nhân nhà ngươi nói bậy bạ cái gì đó, ngươi…


Giọng hắn ta vừa vang lên, Vân Tử Y vốn đang ôm đầu ngồi trên đất gào khóc chợt ngẩng vụt đầu lên, hai mắt mở to, không dám tin nhìn Mộ Dung Hoa, ánh mắt như muốn xé nát hắn ta ra. Sau đó, nàng ta điên cuồng đứng bật dậy, lao về phía Mộ Dung Hoa:
Ta giết ngươi! Ta giết ngươi!


Chuyện này là thế nào? Mọi người trong Vân gia giật mình vội ngăn Vân Tử Y lại, trên mặt Mộ Dung Hoa cũng bị Vân Tử Y cào chảy máu. Mọi người hai bên đều cảm thấy kỳ quái, Vân Tử Y lại túm lấy vạt áo Vân Dật, khóc òa lên:
Đại ca, chính hắn ta, là hắn ta, ta nhớ rõ giọng của hắn ta! Dù ta có thành ma cũng nhớ, chính hắn ta tối qua dẫn người tới cưỡng hiếp ta! Chính là hắn ta!


Cái gì?! Mộ Dung Song kinh ngạc nhìn Mộ Dung Hoa. Đây là âm mưu của ả, muốn Nhị ca tìm người cưỡng hiếp Vân Tử Y, với sự thù hận trước đây của Vân Tử Y đối với Tô Cẩm Bình, chắc chắn Vân Tử Y sẽ nghĩ rằng Tô Cẩm Bình sai người làm, sẽ không tiếc trả giá đắt để trả thù Tô Cẩm Bình. Nhưng tại sao nhị ca lại tự mình làm chứ?!

Trong mắt Mộ Dung Hoa cũng hiện lên vẻ chột dạ, đúng là hắn ta định cho mấy tay thủ hạ đi lo liệu. Hôm qua Vân Tử Y ra phủ cũng là cơ hội hiếm có, vì thế bọn họ liền đánh vào gáy nàng ta khiến nàng ta ngất xỉu rồi đưa đi. Mấy hạ nhân cũng bị đánh ngất hết. Có điều, tuy tính cách của Vân Tử Y không tốt nhưng dung mạo rất xinh đẹp, cởi hết y phục ra, thân hình cũng vô cùng nóng bỏng, khiến hắn ta nhất thời không khống chế được, liền bịt mặt rồi tự mình ra trận, đâu ngờ lại bị nàng ta nhận ra để tố cáo chứ! Chuyện như thế này tuyệt đối không thể thừa nhận được, hắn ta phản bác:
Ngươi nói lung tung cái gì thế? Bản công tử mà thèm cưỡng hiếp ngươi à?


Nhưng mọi người đều biết, một cô nương khuê các không thể vô duyên vô cớ nói ra mấy lời này trước mặt mọi người! Mà thực ra, nếu Vân Tử Y còn chút lý trí thì hẳn cũng sẽ không nói, nhưng hiện giờ tinh thần của nàng ta đã hoàn toàn hoảng loạn, biết mình đối phó nhầm người, còn suýt đánh mất tính mạng của mẫu thân, thậm chí người đã hủy hoại mình đang đứng ngay trước mặt, nàng ta không còn nghĩ ngợi được gì nhiều nữa, chỉ muốn giết chết đối phương mà thôi!


Đại ca, huynh phải tin muội. Đúng rồi! Hôm qua… hôm qua muội có cắn mạnh vào tay hắn, cắn sâu vào tận xương, dù có thuốc tốt đến mấy cũng không trị hết nhanh như thế được. Nếu không tin, huynh bảo hắn đưa tay cho huynh xem đi!
Từ trước đến giờ Vân Dật luôn rất bảo vệ Vân Tử Y, dù nàng ta phạm lỗi gì, hắn cũng luôn cầu xin giúp nàng ta, vì thế nên Vân Tử Y mới không kéo bất cứ ai, chỉ kéo Vân Dật để nói.

Giờ thì Mộ Dung Hoa cũng cảm thấy không ổn, quả thật tiện nhân kia có cắn mình một cái, lúc đó vì tức tối nên hắn ta cũng giáng mạnh cho nàng ta một bạt tai, sau đó ném nàng ta cho thủ hạ của mình để bọn chúng cùng sảng khoái một phen rồi mới nguôi cơn tức, bỏ đi! Hiện giờ vết thương vẫn còn ở trên cánh tay, như vậy…

Khuôn mặt già của Mộ Dung Việt cũng xanh mét, nói:
Dù trên cánh tay của Hoa Nhi thực sự có vết thương đi chăng nữa, cũng không thể chứng minh chuyện này không phải do người khác hãm hại!


Tề Quốc công nổi giận, cười lạnh:
Được! Nếu đã vậy, chúng ta lên gặp Hoàng thượng để nói cho ra lẽ!



Chuyện này… Vân huynh, nếu thật sự có chuyện này, phủ Trấn Quốc công ta cũng tình nguyện chịu trách nhiệm mà!
Mộ Dung Việt lập tức nhượng bộ, hầu như ai cũng hiểu chuyện này như thế nào. Nếu để đến tai Hoàng thượng, thì Hoàng thượng cũng đâu phải kẻ ngốc!


Chịu trách nhiệm à? Chịu trách nhiệm như thế nào? Dù lấy hết mạng của toàn bộ phủ Trấn Quốc công các ngươi cũng không đền bù được danh dự của muội muội ta!
Vân Dật cũng nổi trận lôi đình, dáng vẻ như muốn động thủ! Vân Tử Y phóng hỏa hại mẫu thân và biểu muội là sai, chuyện này có thể nói sau, nhưng muội muội hắn lại bị người ngoài làm nhục, bảo Vân Dật hắn làm sao nuốt trôi được nỗi hận này.

Mấy lời này cực kỳ khó nghe, nhưng hiện giờ Mộ Dung gia cũng biết không thể cứng rắn phản đối được, Mộ Dung Việt chỉ muốn làm thịt ngay thằng con trai hèn kém này, lại dám để dính vào chuyện thế này:
Vậy hiền chất muốn thế nào?
Dựa theo lời nói của Vân Tử Y, thì người làm nhục nàng ta không chỉ có một, con dâu như thế không thể cưới về nhà được. Nhưng nếu Vân gia kiên quyết muốn họ cưới về, thì bọn họ cũng không có cách nào từ chối!


Muốn thế nào à? Ta muốn lấy mạng của Mộ Dung Hoa!
Vân Dật không nói hai lời, lập tức rút bội kiếm của hạ nhân ở bên cạnh ra.


Thế này…
Mộ Dung Việt vẫn còn muốn nói gì đó.

Tề Quốc công lại cười lạnh:
Phủ Tề Quốc công chúng ta, không dám dính đến một nhà thông gia như phủ Trấn Quốc công đâu. Mộ Dung huynh muốn giữ mạng của quý công tử, hay là cứ giữ để giải thích trước mặt Hoàng thượng đi. Tự ngươi chọn lấy!


Giải thích với Hoàng thượng à?! Khi tiên hoàng còn sống, ngài sủng ái nhất là con gái của mình, cũng chính là muội muội ruột của đương kim Hoàng thượng, Công chúa Lạc Nhạn. Có một lần Công chúa vì ham chơi mà lén xuất cung, bất hạnh bị một đám người xấu nhìn thấy. Bọn chúng không biết thân phận của Công chúa Lạc Nhạn, nên làm nhục nàng đến chết. Tiên hoàng giận dữ, mấy kẻ cưỡng hiếp nàng đều bị tru di tam tộc! Chuyện này cũng bị giấu đi, nhưng mấy thế gia lớn đều biết rõ chuyện này. Sau đó, tiên hoàng còn ra pháp lệnh, phàm là những kẻ dám cưỡng hiếp con gái của vương tôn quý tộc, dù thân phận thế nào cũng sẽ tru di tam tộc! Nếu bây giờ đưa Mộ Dung Hoa đến giải thích với Hoàng thượng, thì Mộ Dung gia bọn họ thật sự sẽ bị hủy diệt!


Vân huynh thực sự không lưu tình chút nào sao?
Mộ Dung Việt vẫn cố gắng vùng vẫy.


Từ trước đến giờ, phủ Tề Quốc công và phủ Trấn Quốc công vốn chẳng hề có chút tình nào đáng để bàn đến!
Từ vài chục năm trước, hai nhà đã luôn đấu đá nhau, chỉ duy trì vẻ hòa hoãn ở ngoài mặt mà thôi. Giờ đã đến nước này, còn luyến tiếc làm gì lớp da đó mà không xé rách ra chứ?!

Lúc này Mộ Dung Hoa mới sợ hãi run rẩy nói với Mộ Dung Việt:
Cha, con không muốn chết! Cha!


Hiện giờ trong phủ Tề Quốc công chỉ có Vân gia, Mộ Dung gia và Việt Vương phi, Đặng Lam Tân. Giết chết một tên Mộ Dung Hoa, chỉ cần mọi người không nói thì chuyện cũng sẽ không truyền ra ngoài! Mộ Dung Việt liếc mắt nhìn Mộ Dung Hoa một cái, sau đó không đành lòng quay đầu đi, tỏ vẻ không bận tâm đến sống chết của hắn ta. Lão không còn cách nào khác, chỉ có thể hy sinh một con tốt thí thôi! Nếu biết đi tới đây lại bị thiệt hại mất một đứa con trai, thì đánh chết lão cũng không tới!

Vân Tử Y giật kiếm trên tay Vân Dật, đâm thẳng về phía Mộ Dung Hoa. Vừa thấy nàng ta như vậy, Vân Dật vội xoay người ôm lấy Đặng Lam Tân, không để nàng nhìn thấy cảnh máu me này. Không ít phụ nữ đều kêu lên, chỉ duy nhất một mình Tô Cẩm Bình khẽ cười đứng nhìn. Nhìn người của Mộ Dung gia chết là chuyện khiến nàng cảm thấy vô cùng sung sướng!


A!!!
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, mạng của Mộ Dung Hoa đã kết thúc trên tay Vân Tử Y, kết thúc kiếp sống phóng đãng của hắn ta. Vân Tử Y buông kiếm xuống, điên cuồng cười lên rồi ngã xuống đất, hết cười lại khóc.

Người của Mộ Dung gia khiêng thi thể của Mộ Dung Hoa lên, quay về không nói một lời tạm biệt nào! Đến thì mặt mày hớn hở, về lại thê thảm bi thương.

Vân Tử Y khóc lóc nói với Trần thị:
Mẫu thân, con xin lỗi, mẫu thân! Con cứ nghĩ Thượng Quan Cẩm sai người làm chuyện này. Lần trước khi nhị thẩm muốn hại nàng, chính người nói giúp nàng mới khiến nàng giữ được mạng sống… Nên con… con bất hiếu… dám hận cả người, con xin lỗi… con xin lỗi…


Hai mắt Trần thị cũng đỏ bừng lên, bất chấp cơ thể còn đang suy yếu, chạy tới ôm nàng ta:
Con bé ngốc này, đừng khóc nữa, làm sao mẹ trách con được!



Hu hu…
Nghe bà nói vậy, Vân Tử Y càng khóc thương tâm hơn, vừa cảm động, lại cảm thấy xấu hổ nhiều hơn.

Tề Quốc công nói với Việt Vương phi vẫn sững sờ đứng một bên:
Việt Vương phi, chuyện này, ta hy vọng…


Việt Vương phi cũng là vương phi thế gia, gặp không ít chuyện thế này, khẽ gật đầu nói:
Phủ Việt Vương và phủ Tề Quốc công đã là thông gia rồi, ta và Vương gia chỉ có một cô con gái Lam Nhi quý báu này thôi, hai nhà thân thiết như một, đương nhiên chúng ta cũng sẽ không lắm điều nói chuyện này ra ngoài, làm mấy chuyện bất lợi cho Vân gia!
Thật ra, trong cảm nhận của mình, bà vẫn thấy Vân gia quá phức tạp, gả viên ngọc quý trong tay mình tới đây, đúng là vô cùng lo lắng. Nhưng vừa rồi, khi Vân Tử Y đâm một kiếm kia qua, Vân Dật có thể che chở ngay cho Lam Nhi trước tiên, chứng tỏ đứa con rể này cũng không đến nỗi tệ lắm. Hơn nữa, con gái cũng thích hắn, đành phải vậy thôi!

Chuyện này, cứ thế kết thúc.

Bách Lý Kinh Hồng đứng yên lặng một bên từ đầu tới giờ chợt lên tiếng:
Tề Quốc công, tối nay bản cung sẽ quay về phủ Tam Hoàng tử!


Phủ Hoàng tử mới đã xây dựng xong, nhưng muốn đi thì cũng nên chờ đến ngày mai. Có điều, hiện giờ xảy ra chuyện thế này, Tề Quốc công cũng không tiện ngăn cản, đành phải nói:
Vậy thần tiễn điện hạ!



Cẩm Nhi cũng phải đi cùng bản cung!
Không phải hỏi ý kiến, mà là tuyên bố quyết định của mình.

Tô Cẩm Bình nhìn hắn khó hiểu, mọi người cũng đều kinh ngạc, chuyện này e không được ổn lắm!

Hắn cũng không thèm để ý đến việc đang có bao nhiêu người đứng đây, thong thả đi tới bên Tô Cẩm Bình, cầm tay nàng rồi nói với Tề Quốc công:
Phủ Tề Quốc công không an toàn, Cẩm Nhi phải thời thời khắc khắc ở bên cạnh bản cung, bản cung mới yên lòng được.


Mấy lời này thực sự đánh thẳng vào thể diện của phủ Tề Quốc công, quả thật, Tô Cẩm Bình chỉ mới đến phủ mấy ngày, nhưng lại nhiều lần bị hãm hại, điều này khiến mọi người của Vân gia hơi ngại ngùng, nhưng mà… Trần thị do dự nói:
Dù sao Cẩm Nhi cũng là cô nương chưa chồng, chuyện này…



Vân gia gặp hỏa hoạn, Cẩm Nhi hoảng sợ, bản cung đưa nàng đi tĩnh dưỡng.
Ngay cả lý do cũng chuẩn bị sẵn luôn. Lãnh Tử Hàn đứng bên cạnh, trong mắt như tóe lửa, cuối cùng lại để Bách Lý Kinh Hồng được hưởng lợi!!! Chắc chắn cái tên lòng dạ đen tối thâm hiểm này đã tính toán rất lâu xem làm thế nào để đưa Tiểu Cẩm đi cùng rồi! Cuối cùng hắn cũng tìm được lý do!!!

Một vạch đen chảy dài sau gáy Tô Cẩm Bình, nàng có thể nói là nàng không cần tĩnh dưỡng không?! Người của phủ Tề Quốc công chần chừ một chút, cuối cùng hít sâu một hơi, đành phải chấp nhận!


Tiểu Cẩm đến ở phủ Tam Hoàng tử, để tránh người ngoài đặt điều nói xấu, đại cữu ta đây cũng nên sang đó ở nhờ vài ngày, Tam Hoàng tử điện hạ, ngài thấy thế nào?
Lãnh Tử Hàn cắn răng ép mình phải dày mặt để nói.

Bách Lý Kinh Hồng lãnh đạm nhìn hắn ta một cái, nói:
Tệ trạch đơn sơ, sợ không chứa thêm người thừa thãi được.



Ngươi!!!




Cuối cùng, Tô Cẩm Bình ôm Vàng ngồi trên xe ngựa cùng Bách Lý Kinh Hồng, còn người thừa thãi Lãnh Tử Hàn phải ở lại phủ Tề Quốc công.

Dĩ Mạch lại bị Tô Cẩm Bình kiên quyết kéo lên ngồi cùng trong xe ngựa để phòng ‘sói’, Thiển Thương ngồi ở xe ngựa phía sau. Nhìn nghiêng khuôn mặt của Tô Cẩm Bình, Hiên Viên Dĩ Mạch không kìm được hỏi:
Cô nương, chiếc vòng sắt lúc đó cô đưa cho Vân Tử Y xem ấy, cô nhặt được lúc nào vậy?
Cô luôn bám sát cô nương, không thấy nàng cúi xuống nhặt đồ lúc nào cả.


Cái đó à? Vì ta dự đoán có thể sẽ xảy ra mấy chuyện như thế này, nên trước đó đã chuẩn bị sẵn một cái vòng sắt, rồi đốt đen đi để lừa nàng ta.
Tô Cẩm Bình cười đáp.

Ặc…


Cô không sợ Vân Tử Y không chịu nhận sao?
Có phải quá mạo hiểm không?


Không nhận cũng không sao, tối hôm qua ta sai Vàng ngậm mấy cái đèn Khổng Minh mới sang giấu ở hậu viện của nàng ta, bình thường sẽ không có ai lui tới đó, nhưng nếu lục soát khắp phủ, thì vật đó sẽ bị tìm ra. Đến lúc đó, không phải nàng thì cũng là nàng!
Thứ khác thì không ra sao, chứ riêng năng lực phản đòn của Tô Cẩm Bình thì vô cùng mạnh mẽ!

Đã tính toán tới tận mức đó rồi sao? Hiên Viên Dĩ Mạch chợt cảm thấy vô cùng sùng bái Tô Cẩm Bình, còn chưa kịp thể hiện sự ngưỡng mộ của mình, cô lại đột ngột cảm giác nhiệt độ trong xe ngựa giảm đi vài độ. Cô khó khăn nuốt nước miếng, nhìn về phía Bách Lý Kinh Hồng, thấy sắc mặt hắn… khụ khụ, lạnh đến mức khiến người ta rùng mình, vội nói với Tô Cẩm Bình:
Cô nương, thuộc hạ muốn đi nhà xí, xin lui trước.


Nói xong, không chờ Tô Cẩm Bình đáp lời, cô lẻn vội ra ngoài như một cơn gió. Ngay sau đó, một vật thể lạ màu vàng lại bay từ trong xe ngựa ra, ngã lăn xuống đất, ngoài Vàng ra thì còn ai vào đây nữa. Vàng nghiến răng nghiến lợi, không chịu khuất phục lại lao vào trong xe ngựa, nhưng vừa đặt chân lên đã bị một luồng gió mạnh đẩy bật ra, rơi xuống còn thảm hại hơn lần trước! Móng vuốt nhỏ quơ quơ lên mấy cái, sau đó rất biết thời biết thế y như chủ nhân của mình, quay đầu đi sang xe ngựa phía sau theo Dĩ Mạch. Hức, dạo này sói xuống xe ngựa bị người khinh!!!

Bên trong xe ngựa lúc này chỉ còn lại hai người bọn họ. Tô Cẩm Bình cong môi cười nhưng lại nói như rất bất mãn:
Chàng nói đi, lúc ấy đại biểu huynh ta còn biết ôm lấy đại biểu tẩu không để nàng nhìn thấy mấy cảnh máu me đó. Không phải chàng luôn tự nhận là yêu ta sao? Sao không làm giống huynh ấy?


Nàng vừa dứt lời, trong xe ngựa vô cùng im ắng. Đôi mắt xám bạc của hắn nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói:
Vì ta hiểu nàng.
Vì hắn biết, điều nàng muốn nhìn thấy nhất, chính là nhìn thấy người của Mộ Dung gia chết. Nên hắn mới không che đi.

Nghe hắn nói vậy, Tô Cẩm Bình khẽ cười, rồi sà vào người hắn, cũng là lần đầu tiên chủ động ôm hắn:
Bé cưng bé cưng! Cho bà đây ôm một cái nào!




Đôi môi mỏng hơi giật giật, bé… cưng á?

Khi xe ngựa đến gần phủ Tam Hoàng tử, bên ngoài đã có không ít người đang chờ bọn họ. Bách Lý Kinh Hồng đưa Tô Cẩm Bình xuống xe, đi vào trong phủ. Lần này xây lại phủ, phong cách hoàn toàn khác với lúc trước. Phủ Tam Hoàng tử lúc trước đều dựa theo tính cách lãnh đạm thanh cao của Bách Lý Kinh Hồng để xây dựng, nhưng lần này lại dùng vàng dát mỏng ra để làm đường đi, bốn phía xung quanh cũng gắn đá quý sáng lấp lánh.

Tô Cẩm Bình mím môi:
Chàng xây nhà thế này, nếu gặp trộm thì làm thế nào?


Hắn không đáp, nhưng Hiên Viên Dĩ Mạch lại nói trước:
Cô nương, trộm mà muốn bước vào đây chỉ e có đi không có về!
Phủ Tam Hoàng tử bọn họ là nơi mà người ngoài có thể vào làm loạn sao?


Không thích à?
Hắn khẽ hỏi.


Thích!
nàng vội gật đầu,
Có thể đưa cho ta khế ước nhà đất luôn được không?
Mắt nàng cũng tỏa sáng lấp lánh.


… Có thể.




Khế ước nhà đất chẳng qua chỉ là một tờ giấy mỏng manh. Tô Cẩm Bình gấp tờ khế ước gọn gàng, rồi lại dùng sáp dán kín, sau đó cười vô cùng thô thiển, lén giấu khế ước vào trong tai của Vàng, còn rất nghiêm túc dặn dò:
Vàng, dù có mất mạng thì cũng không thể làm mất khế ước nhà đất, hiểu chưa?



À ú!
Tỏ vẻ đã biết.

Lúc này Tô Cẩm Bình mới yên tâm đi theo Dĩ Mạch đi tắm rửa. Rửa mặt sạch sẽ, mặc xiêm y chỉnh tề xong, nàng mới nói với Hiên Viên Dĩ Mạch:
Đưa ta về phòng của ta đi!




Dĩ Mạch im lặng một lúc, mới len lén nhìn sắc mặt Tô Cẩm Bình, nói:
Cô nương, cô không có phòng!


Cái gì?! Không có phòng á?!


Vậy ta ngủ ở đâu?



Ngủ… ngủ cùng điện hạ ạ!
Thật ra cô cũng cảm thấy không ổn, nhưng đây là ý của điện hạ, ai dám trái lời chứ?


Cứt thối ấy!
Nàng chửi bậy!

Hiên Viên Dĩ Mạch vội nói:
Cô nương, cô yên tâm, chuyện này tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài!


Tô Cẩm Bình vẫn còn muốn phát hỏa thì cửa đã bị đẩy ra. Vừa nhìn thấy Bách Lý Kinh Hồng, Hiên Viên Dĩ Mạch như được đại xá, vội vàng chạy mất! Tô Cẩm Bình nghiến răng, muốn tranh thủ đòi quyền lợi cho mình thì hắn đã lên tiếng trước:
Nếu nàng nghe lời, tối nay sẽ không làm gì hết!


Cô nàng nào đó nghe vậy liền nhíu mày! Thể hiện rõ sự bất mãn!


Hay là, nàng muốn làm ngay ở đây?!
Hắn nhẹ nhàng nói, nhưng lại lộ rõ sự uy hiếp trắng trợn!

Hai dòng nước mắt như muốn ào ra:
Bà đây nhất định sẽ rất nghe lời!


Trên giường, Tô Cẩm Bình nhìn lên đỉnh màn, được hắn ôm chặt vào lòng, cảm thấy hắn thực sự không có xu hướng làm gì, mới yên lòng, lại nghĩ đến chuyện Vân gia.


Nghĩ đến Vân gia à?
Giọng nói du dương vang lên bên tai.


Ừ!
Nàng không giấu diếm.

Nhưng âm thanh vừa dứt, Tô Cẩm Bình lại cảm nhận được bàn tay hắn bắt đầu du ngoạn trên cơ thể mình:
Này, không phải chàng nói bà đây mà nghe lời thì chàng sẽ không làm gì sao?



Ừ!
Hắn thản nhiên đáp lại, nhưng người đã phủ lên trên người nàng, không đáp lại lời nào nhưng lại như muốn nói, nàng không nghe lời.

Áo lụa đều mở hết, tay hắn đã tìm được đến thân dưới của nàng. Tô Cẩm Bình cắn răng giận dữ quát:
Chết tiệt!!! Bà đây không nghe lời cái gì chứ?! A…


Đánh thẳng một mạch, động tác từ chậm đến nhanh, đôi mắt sáng đẹp như ánh trăng lẳng lặng nhìn nàng, chậm rãi nói đáp án:
Trong mắt của nàng, trong tim của nàng, chỉ có thể có ta!
Cho nên, nghĩ đến Vân gia, tức là không nghe lời.

Chết tiệt!!! Nghĩ một chút chuyện thôi cũng không được sao?!
Chàng, ưm…
nàng cắn môi dưới, không nói nữa.

Đến tận sáng hôm sau, phủ Tam Hoàng tử lại vang lên tiếng quát tháo:
Bách Lý Kinh Hồng, chàng là đồ khốn kiếp!
Tiếng quát vang lên khiến vô số chim chóc kinh sợ bay mất!

Hắn dừng động tác, nhìn nàng như suy nghĩ gì đó, sau đó lại nghiêm túc nói:
Không hài lòng sao? Vậy thì tiếp tục!
Động tác cũng nhanh hơn, mạnh hơn.


Cứt thối!!!




Đến giữa trưa, tiếng gõ cửa vang lên, là hạ nhân tới để gọi họ đi ăn trưa. Tô Cẩm Bình như được đại xá, nước mắt lưng tròng nhìn ra cửa, bụng cũng kêu lên một tiếng rất đúng lúc. Thấy nàng đói bụng, hắn mới buông nàng ra. Cô nàng nào đó hùng hùng hổ hổ mặc y phục, chỉ muốn chuyển ra ngoài ngay lập tức, còn hắn lại vẫn chỉ lẳng lặng nhìn nàng, sắc mặt lãnh đạm, ánh mắt như cười, thoạt nhìn rất giống một con hồ ly vừa được ăn no nê.

Bỗng nhiên, giọng nói của Phong vang lên ngoài cửa:
Điện hạ, có người tìm ngài!
Nói rồi hắn ta đưa một tấm lệnh bài vào.

Bách Lý Kinh Hồng vừa nhìn thấy, hai mắt sáng lên đầy vẻ vui sướng, sau đó kéo tay Tô Cẩm Bình nhanh chân bước ra ngoài.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần.