Chương 154: Hồng mỹ nhân hờn dỗi, đóng cửa không tiếp khách!


Vừa nghe vậy, mọi người xung quanh đều hít một hơi lạnh! Trong lòng thầm nghĩ, người thanh niên này không muốn sống nữa hay sao mà dám nói với Hoàng thượng như thế?!

Nam Cung Cẩm cũng sợ ngẩn người mất một lúc, tên này có uống nhầm thuốc không thế, đây là Tây Võ mà?! Bọn họ còn đang đứng trên địa bàn của Mộ Dung Thiên Thu đấy!


Ha ha ha…
Mộ Dung Thiên Thu không giận mà bật cười, đứng dậy tung một cước đạp văng chiếc bàn trước mặt mình ra,
Muốn lấy mạng trẫm à, còn phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không!


Hắn ta đã biết trước rằng người đàn ông này không đơn giản, nhưng không ngờ hắn không chỉ không đơn giản. Võ công lợi hại đã đành, còn to gan đến mức khiến người ta cứng họng!


Hoàng thượng, hôm nay là tiệc ngắm hoa, không thích hợp đấu võ!
Phượng Ức Tuyết ngồi bên cạnh lên tiếng nhắc nhở, thực ra là vì muốn giúp Nam Cung Cẩm một chút.

Nam Cung Cẩm đương nhiên có thể hiểu ý nàng, khẽ gật đầu với nàng, ánh mắt đầy vẻ cảm kích.

Ánh mắt âm u của Mộ Dung Thiên Thu quét qua:
Sao hả? Hoàng hậu cảm thấy trẫm nên để mặc cho người ta hạ nhục sao?


Phượng Ức Tuyết hơi biến sắc, lập tức quỳ xuống:
Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp không dám!


Mà bên này, Bách Lý Kinh Hồng nhẹ nhàng đặt Nam Cung Cẩm xuống ghế của mình, chậm rãi đứng dậy, một luồng khí mạnh như ngưng tụ lại quanh người hắn, vừa lạnh lẽo vừa hung tàn! Hắn vừa bước một bước, Nam Cung Cẩm chợt đưa tay ra giữ hắn lại, ánh mắt mang theo vẻ nghi hoặc. Nàng thực sự không hiểu được vì sao đang yên đang lành lại động chân động tay thế này!

Cúi đầu nhìn ánh mắt không đồng ý của nàng, vẻ lạnh lùng trong mắt Bách Lý Kinh Hồng càng sâu thêm, hơi tức giận giật tay ra, sau đó quay đầu đi không nhìn nàng nữa.

Đôi mắt đen láy của Lãnh Tử Hàn nhìn chăm chú về phía hai người, trên môi khẽ nở nụ cười gian tà, hắn ta đã từng lĩnh giáo võ công của Bách Lý Kinh Hồng, khắp thiên hạ này, trừ hắn ta ra, chỉ sợ không còn ai có thể đánh ngang tay với hắn nữa. Trong thiên hạ, thực sự không có môn võ công nào có thể chế ngự được Kỳ Lân quyết và Ngự Long quy. Tuy võ công của Hoàng huynh khá cao, nhưng so với Bách Lý Kinh Hồng thì vẫn kém hơn một chút. Hắn ta sẽ ngồi chờ xem, nếu Bách Lý Kinh Hồng có thể thuận lợi giết chết Hoàng huynh, sau đó chắc chắn người Tây Võ sẽ không để hắn dễ dàng rời khỏi đây, như vậy, cuối cùng đương nhiên chỉ còn lại mình mình rồi!

Đối với vị Hoàng huynh này, hắn ta hoàn toàn không có chút tình cảm huynh đệ nào cả, chỉ toàn hận thù và căm ghét! Nếu Hoàng huynh của hắn không bất chấp mọi thủ đoạn vì hoàng quyền, thì mười bốn năm trước…

Hai tên ngốc Lãnh Vũ Tàn và Mị Văn Dạ mở to hai mắt chờ xem tình huống sẽ phát triển như thế nào. Đối với họ, chuyện cười trên nỗi đau của người khác là phẩm chất tốt đẹp, mà ngồi xem trò vui cũng là một thói quen tốt đáng được duy trì, thế nên, hai người đều chờ xem siêu phẩm kịch trường của Hoàng thượng và người thanh niên kia!

Quả nhiên, Mộ Dung Thiên Thu và Bách Lý Kinh Hồng cũng không để họ thất vọng, lập tức giao thủ, hai người cùng tung người, vọt lên không trung, sau đó bộc phát khí tức, chưởng phong giao đấu, những âm thanh xé gió nổ ầm giữa trời.

Cơ thể hai người di chuyển với tốc độ mà mắt thường không thể nhìn rõ được, mọi người bên dưới nhất thời không nhìn thấy hai người trên không trung nữa, chỉ nghe thấy từng tiếng đấu đá vang vọng xuống, hừng hực như núi lửa bùng phát, lại mãnh liệt như sóng thần ùa về. Sát khí cuồn cuộn phủ khắp trời, thoáng bùng lên, dốc thẳng xuống rồi lại nghịch thiên bắn lên! Những tia sáng trắng vụt qua như một tia sét dữ dội xé toạc bầu trời, bắn từ không trung, đột ngột đập mạnh xuống đất.


Ầm!
một tiếng, một cái hố khổng lồ xuất hiện trên mặt đất khiến một số thiên kim, đại thần, cáo mệnh phu nhân yếu bóng vía sợ đến mức suýt tè ra quần.

Ánh mắt Lãnh Tử Hàn trở nên hứng khởi hơn vài phần, hắn ta vốn cho rằng không tới một trăm chiêu, hoàng huynh sẽ thua, ai ngờ trận đấu này lại như kích phát tất cả tiềm năng và thực lực của hai người này, liều mạng chiến đấu, đánh tới mức này vẫn không thể phân thắng bại!

Sau đó, lại một luồng lực nghịch chuyển trên không trung, như một đám mây đen che phủ nửa bầu trời! Những tiếng nổ lớn vang lên liên tiếp như những tiếng sấm xé toạc trời mây, khiến người ta nghe mà kinh hoàng khiếp sợ! Nhìn chằm chằm hai người đang quyết đấu trên không trung, Nam Cung Cẩm chỉ cảm thấy hô hấp của mình như ngừng lại, là người hiện đại, thực sự nàng chỉ nhìn thấy những cảnh tượng này trong phim 3D mà thôi, võ công cổ đại thật quá huyền ảo!

Lãnh Tử Hàn cầm ly rượu đi tới bên Nam Cung Cẩm, liếc nhìn hai người đang quyết đấu một cái, giọng nói ngạo nghễ tà ác vang lên:
Hai người kia, dám dùng cả tính mạng ra để đấu thật!



Cái gì?!
Nam Cung Cẩm không hiểu gì về nội lực, thế nên cũng không biết hai người đó đã đánh đến mức nào rồi, nhưng nghe Lãnh Tử Hàn nói vậy, tim nàng chợt lạnh đi.


Chỉ cần là một cao thủ tuyệt thế, lén ra tay trong tình huống này, thì hai người đó chắc chắn chỉ có con đường chết!
Dường như cảm thấy Nam Cung Cẩm chưa đủ kinh hoàng, Lãnh Tử Hàn lại bồi thêm một câu. Ở đây, chỉ còn lại một cao thủ tuyệt thế duy nhất, là chính mình. Chỉ tiếc rằng Lãnh Tử Hàn hắn lại không phải kẻ thừa nước đục thả câu như vậy, thật đáng tiếc!

Nghe vậy, sắc mặt Nam Cung Cẩm lại trầm xuống vài phần, hai người họ giao đấu, dù là ai thắng ai thua, cũng đều không có lợi với mình!

Cuối cùng, một luồng sáng di chuyển trên không trung rồi
Ầm
một tiếng khiến tất cả mọi người ở đây đều choáng váng, hai người trên không trung cũng rơi xuống đất, một người lùi lại ba bước, một người lại nôn ra một ngụm máu tươi! Võ công của Mộ Dung Thiên Thu rõ ràng còn kém Bách Lý Kinh Hồng một chút. Nhưng sau khi hắn ta rơi xuống đất cũng không hề tức giận, đứng dậy lau vết máu bên khóe môi đi, mỉm cười tán thưởng:
Quả là đối thủ đáng gờm!


Đối với người luôn đứng ở vị trí cao mà nói, thì thứ họ khao khát nhất chính là người có thể ngang hàng với mình, sự cô độc khi đứng một mình ở địa vị cao, đương nhiên chỉ có những kẻ mạnh mới hiểu được.

Nhưng Bách Lý Kinh Hồng lại lạnh lùng nhìn hắn ta, chiếc áo bào màu tím nhạt bay bay trong gió, sát khí dày đặc tỏa ra như làn khói đen che phủ cả vườn mai, luồng áp lực vô hình dường như khiến mọi người không thở nổi.


Ngươi, còn không xứng làm đối thủ của ta.
Câu nói lạnh nhạt vang lên từ miệng hắn, khiến người ta bất giác hít một hơi lạnh, người đàn ông này thật ngông cuồng ngạo mạn, dám nói câu đó với Hoàng thượng.

Đối với Bách Lý Kinh Hồng mà nói, Mộ Dung Thiên Thu thực sự không xứng làm đối thủ của mình, vì Mộ Dung Thiên Thu vốn không hề yêu Cẩm Nhi, thứ hắn ta muốn chẳng qua chỉ là cảm giác mới mẻ mà thôi! So với Mộ Dung Thiên Thu, thì Lãnh Tử Hàn, Quân Lâm Uyên mới có thể coi là đối thủ của hắn!

Nghe hắn nói vậy, bên môi Mộ Dung Thiên Thu thoáng nở nụ cười tàn độc, đứng thẳng người, khuôn mặt tuấn tú vô song lại hiện lên vẻ giễu cợt:
Có lẽ ngươi đã quên, đây là Hoàng cung Tây Võ!


Vừa dứt lời, hắn ta hất tay, hàng nghìn ngự lâm quân lập tức vây kín quanh Bách Lý Kinh Hồng.

Đây mới là Mộ Dung Thiên Thu, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, trước giờ hắn ta chưa từng quan tâm rằng thủ đoạn của mình có đàng hoàng chính trực hay không, nếu đấu tay đôi không lại, vậy thì dùng quyền lực trong tay mình để đấu. Thứ hắn ta muốn, chỉ là ‘chiến thắng’ mà thôi!

Nhìn thế trận này, Nam Cung Cẩm cũng hơi căng thẳng, Lãnh Vũ Tàn và Mị Văn Dạ bất giác nheo mắt lại, họ chợt có cảm giác Hoàng thượng làm thế này chẳng qua là vì muốn thừa cơ hạ gục người đàn ông mặc áo tím kia mà thôi, nhưng với thân phận của họ cũng không thể nào xen vào việc này được.

Bị hàng nghìn Ngự lâm quân vây quanh nhưng mặt Bách Lý Kinh Hồng vẫn không hề biến sắc, đôi môi mỏng hơi cong lên, sau đó phất tay áo bào, hàng trăm ám vệ lập tức xuất hiện!

Giờ thì chính Mộ Dung Thiên Thu và Lãnh Tử Hàn đều bất giác nheo mắt lại, nhiều người vào cung thế này, mà họ lại không hề phát hiện ra! Năng lực của đám ám vệ này hoàn toàn không tầm thường!

Nhóm ám vệ này chính là những người Nam Cung Cẩm từng huấn luyện cho Bách Lý Kinh Hồng ở Nam Nhạc, tuy võ công không bằng mấy người Mộ Dung Thiên Thu, nhưng riêng về khả năng ẩn nấp, thì trên thế gian này, chỉ trừ Nam Cung Cẩm và Bách Lý Kinh Hồng khi ấy từng xem nàng huấn luyện ra, dường như không ai có thể phát giác được.


Rốt cuộc ngươi là ai?
Sắc mặt Mộ Dung Thiên Thu lạnh đi vài phần, lúc này hắn ta mới nghiêm túc đánh giá Bách Lý Kinh Hồng, ngay cả vừa rồi bị hắn đánh bại, hắn ta cũng không thực sự bận tâm về người đàn ông này, gọi Ngự lâm quân ra vây hắn cũng là với thái độ chơi đùa mà thôi. Nhưng hiện giờ nhiều ám vệ xuất hiện trước mặt mình không chút động tĩnh nào thế này, sự nhạy bén vốn có của bậc đế vương khiến ánh mắt hắn ta thâm sâu hơn vài phần!

Hắn ta hỏi, nhưng Bách Lý Kinh Hồng không hề đáp lời. Chỉ thấy bóng tím nhạt chợt lóe lên, thân hình hắn lao ra như một cơn gió, chớp mắt đã đứng trước mặt Mộ Dung Thiên Thu, mà chính nhóm Ngự lâm quân đều là cao thủ đại nội lại không so được với các ám vệ và sát thủ được huấn luyện chuyên nghiệp, hoàn toàn không cách nào tiếp cận Bách Lý Kinh Hồng.

Các đại thần đều trợn mắt há mồm nhìn, rõ ràng vừa rồi còn là đấu tay đôi, mà thoáng một cái đã biến thành đánh nhau tập thể rồi, hơn nữa, có ai có thể nói cho họ biết, đám người áo đen kia chui từ đâu ra được không?

Nhìn tình cảnh này, tim Nam Cung Cẩm căng lên, nhấc chân nhanh chóng lao lên theo.


Soạt!
Ánh sáng bạc lóe lên, một cây kiếm mềm bung ra từ eo Bách Lý Kinh Hồng, luồng sát khí khát máu ập thẳng về phía Mộ Dung Thiên Thu, hiện giờ trong đầu hắn ta hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại duy nhất một điều, dám động vào Cẩm Nhi, phải chết!

Nhưng ngay khi Mộ Dung Thiên Thu định ra tay, Nam Cung Cẩm lại đột nhiên đứng chắn trước mặt hắn ta.
Đủ rồi!


Thấy nàng đột ngột lao ra, Bách Lý Kinh Hồng kinh hãi vội vàng thu kiếm, may mà hắn phản ứng nhanh một chút, chật vật thu kiếm lại ngay trước khi chạm vào da nàng, chỉ còn cách có một thốn nữa.

1 thốn = 3,3cm.

Nam Cung Cẩm lao ra thế này, thứ nhất là vì nếu Bách Lý Kinh Hồng thực sự giết chết Mộ Dung Thiên Thu, thì tính toán của mình suốt một năm trời đều tan thành mây khói, họ cũng sẽ khó mà sống sót ra khỏi Tây Võ! Thứ hai, chính là vì nàng nghĩ mãi vẫn không hiểu được vì sao đang yên đang lành Bách Lý Kinh Hồng lại muốn giết người!

Bốn mắt nhìn nhau, trong con ngươi đã bị hắn giấu đi màu sắc vốn có thoáng hiện lên chút cảm xúc khó nói thành lời, nhìn Nam Cung Cẩm một lúc lâu, hắn mới phát ra một câu ngắn gọn bằng chất giọng vừa khàn khàn vừa cay đắng:
Đây là quyết định của nàng sao?


Vừa nghe câu này, lại thêm giọng điệu của hắn, Nam Cung Cẩm biết ngay nhất định hắn lại hiểu lầm gì đó! Nàng bình tĩnh nhìn vào mắt hắn, gằn từng tiếng:
Quyết định của ta, từ trước đến giờ chưa từng thay đổi. Ta cho rằng người ta yêu có thể hiểu được!


Nghe nàng nói vậy, ánh mắt vốn lãnh đạm của Bách Lý Kinh Hồng chợt lóe sáng, đôi môi mỏng hơi cong lên. Hắn biết câu nói này là nàng nói với chính mình, người nàng yêu, trước giờ chỉ có mình mình mà thôi. Sau khi ổn định lại cảm xúc, đầu óc hắn cũng tìm lại chút tỉnh táo, ánh mắt liếc qua Lãnh Tử Hàn đang đứng xem kịch, chợt nhớ ra rằng, với tính cách của Cẩm Nhi, nếu Mộ Dung Thiên Thu thực sự làm gì, hơn nữa nàng còn không tình nguyện, thì chắc chắn không thể về với trạng thái như vậy, hẳn là phải ở bên ngoài đánh nhau không chết không ngừng rồi, sao có thể cúi đầu chán nản quay về chứ? Nhưng lúc đó hắn ngửi thấy mùi trên người nàng, lại nhìn dáng vẻ ấm ức của nàng, nhất thời để lửa giận thiêu đốt đầu óc, nên mới có hành vi như vậy, để Lãnh Tử Hàn đứng xem kịch cả nửa ngày trời, đúng là người trong cuộc luôn mù mờ!

Rõ ràng Mộ Dung Thiên Thu cũng kinh ngạc trước hành vi của Nam Cung Cẩm, hắn ta thực sự chưa từng nghĩ rằng có một ngày bản thân lâm vào nguy hiểm, bé con này lại có thể lao ra chắn trước mặt hắn ta, cảm xúc trong tim hắn lúc này vô cùng hỗn loạn, cũng không để ý nàng vừa nói gì.


Hoàng thượng, nam sủng của thần chỉ nhất thời kích động mới mạo phạm thánh giá, thần tình nguyện gánh chịu trách nhiệm, xin Hoàng thượng trách phạt!
Nam Cung Cẩm quay đầu quỳ gối nói.

Thấy nàng quỳ gối trước mặt mình nhưng lại nói ra những câu cầu xin thay cho gã đàn ông kia, Mộ Dung Thiên Thu chợt nổi giận, nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Bách Lý Kinh Hồng, hắn ta lại chợt tìm được chút cân bằng, y chắn kiếm cho mình, cũng cầu xin cho hắn, như vậy chẳng phải đã nói lên rằng trong tim của tiểu tử này, địa vị của mình cũng không hề nhẹ sao?! Nghĩ vậy, tâm trạng của hắn ta cũng tốt hơn hẳn, tâm trạng tốt rồi, chuyện gì cũng dễ giải quyết, cười nói:
Không sao, trẫm cũng cảm thấy rất thú vị! Chỉ là, nhiều người thế này đột ngột vào hoàng cung của trẫm, nếu vào nhiều vài lần, như vậy… Hơn nữa, thân phận của vị biểu huynh ở phương xa này của Yến khanh không rõ ràng, thực sự khiến trẫm khó lòng mà yên tâm được!


Nói đến đây, đôi ngươi màu xanh lục của hắn ta quét về phía Bách Lý Kinh Hồng, người đàn ông này, thực sự rất nguy hiểm, không xác định được thân phận, nên không thể giữ lại! Nhưng Yến Kinh Hồng đã cầu xin cho hắn, vừa rồi lại có xả thân cứu mạng mình, về tình về lý, hắn ta cũng khó có thể xử lý gã đàn ông kia ngay lúc này! Nhưng điều cần nói hắn ta vẫn phải nói, để báo cho Yến Kinh Hồng rằng, nếu không thể cho hắn ta một câu trả lời thuyết phục, chuyện này sẽ không thể cho qua được!

Đôi mày thanh tú của Nam Cung Cẩm khẽ nhíu lại, đột nhiên cảm thấy vô cùng đau đầu, Mộ Dung Thiên Thu nói vậy, chẳng qua muốn ép mình nói ra thân phận của Bách Lý Kinh Hồng mà thôi. Nhưng thân phận Hoàng đế Nam Nhạc của hắn, tuyệt đối không thể nói ra được, nói rồi họ sẽ càng chết thảm hơn, nhưng nếu không phải là Hoàng đế Nam Nhạc, thì thiên hạ này còn có mấy người có bản lĩnh như thế, có võ công cao cường như vậy, còn có thể âm thầm đưa bao nhiêu ám vệ vào cung?! Nàng dám nói, nhưng chắc gì Mộ Dung Thiên Thu đã có thể tin?!

Thấy mặt nàng lộ vẻ khó xử, Bách Lý Kinh Hồng mới đột ngột lên tiếng:
Mộ Cẩn Thần, Dạ Mạc sơn trang.
Đáp án này hẳn là Mộ Dung Thiên Thu có thể miễn cưỡng chấp nhận được.

Vừa nghe câu này, ánh mắt Nam Cung Cẩm chợt lóe sáng, sao nàng lại không nhớ ra vụ Dạ Mạc sơn trang này chứ!

Nhưng ngay sau khi Bách Lý Kinh Hồng nói xong, các đại thần đều lộ vẻ mặt kinh ngạc! Dạ Mạc sơn trang ư?! Người thanh niên này lại là trang chủ của Dạ Mạc sơn trang à?! Chẳng trách, chẳng trách mà hào hoa phong nhã như thế, cũng chẳng trách hắn có thực lực mạnh mẽ như vậy. Nhưng chỉ một Dạ Mạc sơn trang của Nam Nhạc đã thế này, thì hiện giờ Nam Nhạc còn lớn mạnh đến mức nào?! Nghĩ vậy, trong lòng mọi người đều cảm thấy lo lắng hơn.

Mộ Dung Thiên Thu cũng thoáng sững sờ một chút, trang chủ của Dạ Mạc sơn trang, còn là đệ nhất công tử trong giang hồ, Công tử Ly Trần, nhưng trước giờ vẫn rất thần bí, chưa từng xuất hiện trong mắt người đời, hắn mà lại là trang chủ của Dạ Mạc sơn trang sao?! Nếu thực sự là như vậy, thì vẫn có thể chấp nhận được. Nhưng hắn làm thế nào mà bồi dưỡng được những ám vệ này?! Mộ Dung Thiên Thu chỉ nhìn thoáng qua đã có thể nhận ra, tuy võ công của họ cũng tầm tầm như ám vệ của mình, nhưng cách ra tay đều vô cùng kỳ lạ, thậm chí khả năng ẩn nấp còn khiến chính mình không phát hiện ra. Quả nhiên, Dạ Mạc sơn trang thật đáng gờm!

Vừa rồi mình lại đồng ý với Yến Kinh Hồng sẽ không so đo chuyện này, nên giờ dù có chút không cam tâm, nhưng cũng chỉ đành nói:
Thì ra là trang chủ của Dạ Mạc sơn trang, chẳng trách võ công cao như vậy, trẫm thua cũng không oan!


Câu nói này khiến bầu không khí xung quanh nhẹ nhàng hẳn, bầu không khí nặng nề lúc nãy cuối cùng đã qua!

Nhưng những đại thần bị lật tung bàn ngã chổng võ lại không thể bỏ qua được lỗi lầm của hai người này. Họ muốn đánh nhau là đánh nhau, muốn thôi là thôi sao, nhưng có ai suy xét đến những người vô tội này không?! Món nợ bị ngã nát mông rồi bị hắt rượu đổ đồ ăn bẩn hết cả người này, họ tính với ai đây?!

Đại Tư Mã Vi đại nhân bị lật bàn cực kỳ mất hứng, bước vài bước đến nói với Mộ Dung Thiên Thu:
Hoàng thượng, dù là như vậy, thì người đàn ông này mang nhiều người cầm theo kiếm vào hoàng cung như vậy, chắc chắn có ý đồ xấu, mà họ còn do Thừa tướng đại nhân đưa tới, trước mắt còn chưa rõ ý đồ của Thừa tướng đại nhân, xin Hoàng thượng tuyệt đối không thể khoan dung cho họ được, nếu không Thừa tướng đại nhân sẽ càng ngày càng coi trời bằng vung!



Yến khanh có thể lao ra chặn kiếm cho trẫm, ngươi dám không? Nếu không có Yến khanh, thì trẫm cũng mất mạng rồi!
Đồng tử màu lục lóe lên những tia sáng âm u, cực kỳ khó chịu nhìn Đại Tư Mã.

Đại Tư Mã lại nói:
Người này cũng do Thừa tướng đưa vào, chưa biết chừng họ cấu kết với Thừa tướng để diễn khổ nhục kế mà thôi!
Các đại thần nghe vậy, nghĩ một chút, cũng thấy rất dễ có khả năng này!


Vi đại nhân, bản quan tự đưa người vào ám sát Hoàng thượng, sau đó lại lao ra cản kiếm, ngài không cảm thấy khổ nhục kế này thực sự quá tự chuốc phiền vào người hay sao?
Giọng nói nhẹ nhàng thánh thót của Nam Cung Cẩm vang lên.

Nghe nàng nói vậy, mọi người đều ngẩn ra! Đúng thế, võ công của người đàn ông kia cao cường như vậy, nếu Thừa tướng muốn diễn kịch, thì để hắn âm thầm lẻn vào hoàng cung có phải tốt hơn không? Cần gì phải tự vào, như thế này rõ ràng là tự mình làm khổ mình còn gì?!


Nhưng dù nói thế nào, thì người này cũng do Thừa tướng đại nhân đưa vào, Thừa tướng khó mà tránh tội được!
Đại Tư Mã quyết tâm thừa cơ hội này để xử lý tên tiểu tử ngông cuồng Yến Kinh Hồng này một trận, năm vừa rồi y quá ngạo mạn, chỉ vẻn vẹn một năm đã leo lên vị trí mà mình dùng cả đời cũng không leo lên được, Thừa tướng, đứng đầu tam công, khiến một vị nguyên lão hai triều như lão đây, gặp tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch đó còn phải hô một câu
Đại nhân
, lão đã nín nhịn lâu lắm rồi!

Câu nói này nói đúng vào trọng điểm, dù thế nào, người này cũng do Yến Kinh Hồng đưa vào, vì thế, đúng là Thừa tướng khó mà tránh tội. Sau đó, mọi người đều đưa mắt về phía Mộ Dung Thiên Thu, đến nước này, chuyện này chỉ có thể chờ quyết định của Mộ Dung Thiên Thu mà thôi.

Khuôn mặt tuấn tú vô song của vị đế vương kia bỗng nở nụ cười âm u, như cười như không cảm thán:
Xem ra Vi ái khanh già thật rồi, trẫm chuẩn tấu cho khanh cáo lão hồi hương!


Đại Tư Mã suýt ngất xỉu tại chỗ! Hoàng thượng lại tin tưởng Yến Kinh Hồng đến mức này sao?! Lần này mình bất cẩn cắm đầu vào mũi giáo rồi sao? Lão vội cúi đầu nói:
Khởi bẩm Hoàng thượng, tuy thần đã già, nhưng vẫn còn dẻo dai, còn tận trung với Hoàng thượng được vài năm nữa, chuyện cáo lão hồi hương hiện giờ thần vẫn chưa vội ạ!


Đổ thêm dầu vào lửa trước giờ vẫn là phong cách của Yến Kinh Hồng, hơn nữa, còn là đổ dầu vào lửa cho người luôn luôn gây chuyện với mình, thì càng phải chọn bình dầu to một chút! Vì vậy, Yến Kinh Hồng lại bước lên một bước, lên tiếng khuyên can:
Hoàng thượng, Vi đại nhân thực sự là già mà vẫn dẻo dai, có một câu là ‘ngựa già vẫn chạy đường xa, ý chí vươn ngàn dặm’! Vi đại nhân thực sự xứng với cách ví von ngựa già ý chí lớn này, thế nên, xin Hoàng thượng suy xét lại!


Nghe y nói vậy, đại thần ở xung quanh đều run rẩy khóe môi không kìm được, đây là lần đầu tiên họ nghe thấy cách can gián có ‘tính nghệ thuật’ và theo phương thức ‘phản phúng’ như vậy, ngựa già vẫn chạy đường xa, ý chí vươn ngàn dặm, chẳng phải đang muốn nói Đại Tư Mã có dã tâm muốn giành đế vị hay sao? Nếu nói là Yến Kinh Hồng không hiểu ý nghĩa câu nói này, thì đánh chết họ cũng không tin! Kiểu hãm hại công khai thế này, cũng chỉ có tên tiểu nhân như Yến Kinh Hồng mới có thể làm một cách ngang nhiên như vậy!

Đại Tư Mã nghe xong cũng tức đến suýt nôn ra máu, đồ vô liêm sỉ Yến Kinh Hồng, lại dám công khai hãm hại mình! Nhưng vốn dĩ câu ‘già còn dẻo dai’ là do mình nói ra, chính lão thừa nhận lão vẫn còn khỏe mạnh, có thể làm rất nhiều việc, giờ phải phản bác thế nào đây?

Nhìn dáng vẻ tức đến sắp nôn ra máu của Đại Tư Mã, tự dưng Mộ Dung Thiên Thu cũng cảm thấy rất buồn cười, điều hắn ta thích nhất ở tên tiểu tử Yến Kinh Hồng này, chính là vì y luôn có thể dùng vài ba câu nói mà khiến đối thủ sống dở chết dở, còn không biết dùng lời nào phản bác, là một vị khán giả đứng xem, nhìn mấy vở kịch này, hắn ta đương nhiên cảm thấy rất thú vị!

Cuối cùng, trong sự im lặng tuyệt đối của mọi người, Đại Tư Mã mới vô vọng nói:
Thần thỉnh chỉ cáo lão hồi hương!
Nếu năm nay không đi, vài năm nữa cũng phải đi, Hoàng thượng cũng phát chán mấy lão già như mình rồi, hơn nữa, cáo lão hồi hương so với có mưu đồ xấu, cái nào có lợi hơn, còn cần phải nói sao?! Nhưng, lão cũng không cam tâm như thế này, nói xong, lão đưa mắt nhìn khắp những đại thần thuộc Đảng bảo thủ của lão, ý bảo họ cầu xin cho mình.

Dưới sự điều khiển của Thái phó, mọi người cùng nói:
Khởi bẩm Hoàng thượng, chúng thần cho rằng…



Hoàng thượng, tuyệt đối không thể để Vi đại nhân đi được! Nếu Vi đại nhân mà đi, triều chúng ta còn có ai có năng lực để dùng nữa, có khi chưa tới ba ngày, triều cương sẽ rối loạn mất rồi!
Yến Kinh Hồng ngắt lời, cố tình chặn ngang câu nói của Thái phó. Muốn lấy lui làm tiến à? Mơ đi!

Nàng vừa dứt lời, người của phái Cách Tân đều cúi thấp đầu, suýt thì cười điên cuồng! Thừa tướng đại nhân cao tay quá, nói như vậy chẳng phải ám chỉ rằng Vi đại nhân quá quan trọng, nếu không có lão, Hoàng thượng không thể sống được hay sao?! Nếu một triều đình mất đi một vị đại thần mà triều cương đã rối loạn thật, vậy còn cần vị Hoàng đế kia để làm gì?! Thừa tướng đại nhân cố ý đề cao Đại Tư Mã lên, là vì muốn lão ngã đau hơn thôi!

Dù Mộ Dung Thiên Thu hiểu rõ ý đồ của tên tiểu tử Yến Kinh Hồng này, nhưng nghe câu nói đó xong, đồng tử cũng thoáng co lại, chuyện đế vương kiêng kỵ nhất, chính là thần tử có địa vị cao hơn mình, chuyện này đừng nói đến chuyện xảy ra, mà ngay cả nghe hắn ta cũng không muốn nghe! Vì vậy, sắc mặt hắn ta lại lạnh đi vài phần:
Vậy trẫm chuẩn tấu cho Vi ái khanh!


Câu nói vang lên, các đại thần thuộc phái bảo thủ đều chợt cảm thấy như trời đất sụp đổ! Ánh mắt như giết người đồng loạt quét về phía Yến Kinh Hồng, có ai cầu xin cho người khác như vậy không? Họ nguyền rủa y không được chết tử tế!

Sau khi bồi một kích vừa rồi, Yến Kinh Hồng lại nói tiếp:
Hoàng thượng, vị trí tam công không thể để trống được, thần nghĩ Mạnh Hạo Nhiên đại nhân có thể đảm đương chức vị Đại Tư Mã!


Hay thật, đạt được mục đích của mình rồi, thậm chí còn không thèm giả vờ giả vịt nữa, ngay cả người thay thế cũng tính hộ Mộ Dung Thiên Thu luôn! Điều này thực sự khiến mọi người nghi ngờ toàn bộ những chuyện hôm nay đều đã được tính toán trước cả, cái gì mà nam sủng đấu với Hoàng thượng v.v…, đều là để dụ Đại Tư Mã sa bẫy. Nếu không, đang yên đang lành, vì sao lại mất luôn một vị đại thần nhất phẩm thế này được?

Mạnh Hạo Nhiên bị điểm danh thoáng ngớ người ra một chút, không ngờ Yến Kinh Hồng lại đề cử mình. Tuy mình và y là bạn tốt, nhưng trên triều, trước giờ mình chưa từng đứng về phía nào cả, cũng chưa từng là người ủng hộ trung thành của Yến Kinh Hồng, hơn nữa, với kinh nghiệm ít ỏi của bản thân, ngồi lên vị trí Thượng thư cũng đã là kỳ tích thứ hai sau Yến Kinh Hồng rồi, giờ còn có thể thăng lên vị trí tam công sao?! Nghĩ vậy, hắn ta vội đứng dậy, thành thật nói:
Hoàng thượng, thần e rằng mình chưa đủ năng lực để đảm nhiệm chức vị Đại Tư Mã!


Những người thuộc phái Cách Tân cũng thoáng ngỡ ngàng, họ vốn cho rằng Thừa tướng sẽ đề cử người thuộc phái mình, không ngờ y lại đề cử Mạnh Hạo Nhiên!

Có điều, ánh mắt Mộ Dung Thiên Thu nhìn Nam Cung Cẩm lại có chút ấm áp, trên triều, dưới sự dung túng của hắn ta, hai đảng phái luôn ở thế cân bằng, nhưng cũng có không ít người của hắn ta, Mạnh Tử Hạo chính là một trong số đó. Dù hắn ta cũng có ý định để vị trí Đại Tư Mã này cho hắn, nhưng kinh nghiệm của hắn quá ít, thực sự không đủ. Nếu Mạnh Hạo Nhiên có thể như Yến Kinh Hồng, lập nhiều công lớn trong đối ngoại và quốc nội, thì mình hoàn toàn có thể đặc cách thăng chức cho hắn, thế nhưng hắn lại thực sự không nổi bật như Yến Kinh Hồng. Giờ Yến Kinh Hồng nói thế này, không khác nào giúp Mộ Dung Thiên Thu hắn ta giành lấy một phần quyền lực trên triều, đây chẳng phải là nói rõ sự trung thành của y hay sao?


Mạnh đại nhân đừng xem nhẹ chính mình, thần có thể dùng đầu mình để đảm bảo rằng, Mạnh đại nhân hoàn toàn có thể đảm nhiệm được chức vị này!
Yến Kinh Hồng tiếp ngay câu nói của Mạnh Hạo Nhiên.

Thứ Mộ Dung Thiên Thu chờ chính là câu nói này!

Hắn ta cong môi cười, lập tức nói:
Nếu Thừa tướng đã nói vậy, thì từ ngày mai Mạnh ái khanh hãy nhậm chức đi! Sau khi yến hội kết thúc, lễ bộ đưa quan bào và quan ấn đến phủ Mạnh gia!


Lễ bộ thượng thư lập tức đứng dậy:
Vi thần cẩn tuân thánh dụ!



Chuyện này…
Mạnh Hạo Nhiên vẫn có cảm giác rất không chân thật, có phải hắn ta đang mơ không?


Sao Mạnh đại nhân còn chưa lĩnh chỉ tạ ơn?!
Nam Cung Cẩm đứng bên cạnh nhắc.

Nghe vậy Mạnh Hạo Nhiên mới phản ứng kịp, quỳ xuống nói:
Tạ ân điển của Hoàng thượng, thần nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của Hoàng thượng và Thừa tướng!


Như vậy, Mạnh Hạo Nhiên đã trở thành người thứ hai trong triều đình Tây Võ được người người hâm mộ, ghen tị, oán hận! Thậm chí còn có người bắt đầu vô liêm sỉ tưởng tượng, liệu có phải có một hôm nào đó Mạnh đại nhân không giữ được hoa cúc của mình, bị Thừa tướng cưỡng bức rồi nên hôm nay Thừa tướng mới có hành vi này không!

Do đó, màn kịch này cuối cùng cũng hạ màn sau khi Mạnh Hạo Nhiên chiếm được món lợi to nhất!

Còn đám ám vệ của Bách Lý Kinh Hồng thì đã sớm ẩn thân đi rồi.

Cả một buổi trưa, Bách Lý Kinh Hồng đều dùng ánh mắt lạnh lùng đứng xem chuyện quân thần nhà họ, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, cứ như họ mới là một nước, chỉ có mình mình là người ngoài, mà còn chỉ là một kẻ đứng xem thôi vậy!

Lãnh Tử Hàn bước mấy bước dài đến bên cạnh hắn, đôi mắt đen láy quét về phía hắn:
Bách Lý Kinh Hồng, đường còn dài lắm!
Câu nói này có chút hàm ý vừa xem kịch vui, có chút khiêu khích, lại có chút cười trên nỗi đau của người khác. Lúc trước ở Nam Nhạc, hắn ta chọn nhượng bộ, chọn bảo vệ, nhưng cuối cùng đổi lại là gì? Là Tiểu Cẩm rơi xuống vực mất tích, hắn ta vẫn nhớ rõ mồn một cái cảm giác đau đến tận xương tủy khi mình cho rằng nàng đã chết thật rồi, giống như cả lồng ngực đều trống rỗng, cả cơ thể như biến thành một xác chết biết đi. Thế nên lần này, hắn ta sẽ không nhượng bộ nữa, nếu Bách Lý Kinh Hồng không có bản lĩnh bảo vệ được Tiểu Cẩm, vậy thì để Lãnh Tử Hàn hắn ta đến làm đi!

Không tranh không đoạt, là vì muốn nàng hạnh phúc! Nhưng sau khi mình lùi bước, lại không đạt được kết quả mình mong đợi, đương nhiên hắn ta cũng sẽ tham gia vào cuộc vui này!

Bách Lý Kinh Hồng quay đầu liếc nhìn Lãnh Tử Hàn một cái, nhưng cũng không nói gì. Đường còn rất dài, ý hắn ta là con đường dẫn đến cái kết để mình và Cẩm Nhi ở bên nhau vẫn còn rất dài. Nhưng mà…
Đường dài đến mấy, cũng sẽ không thừa đất cho kẻ khác chen chân vào!


Chỉ một câu, chặn ngược lại câu nói của Lãnh Tử Hàn!

Đám hạ nhân vội vàng tới thu dọn một chút, mọi người lại ngồi về vị trí của mình, lúc này ánh mắt của các quý nữ nhìn về phía Bách Lý Kinh Hồng cũng khác hẳn. Lúc trước họ coi thường hắn vì hắn là nam sủng, nhưng chỉ cần là một người có chút kiến thức cũng đều từng nghe về Dạ Mạc sơn trang. Nếu được gả cho trang chủ của Dạ Mạc sơn trang, thì còn có thể diện hơn làm quý phi rất nhiều! Hơn nữa, người đàn ông này tuấn tú thế kia, đứng cạnh Liệt Vương gia cũng không hề lép vế, họ làm sao không động lòng cho được! Mà cũng vì cái động lòng này, lại khiến họ quên luôn cả chuyện người ta là nam sủng đi!

Bầu không khí vừa ôn hòa được một chút lại nhanh chóng có tình huống phát sinh!

Mọi người còn chưa ngồi ấm chỗ, một thanh trường kiếm lại xé gió lao thẳng về phía Nam Cung Cẩm!

Mấy người Bách Lý Kinh Hồng và Mộ Dung Thiên Thu đang định ra tay, nhưng Nam Cung Cẩm lại nhanh hơn họ một bước, nhanh như cắt đưa hai ngón tay ra, dùng tốc độ mắt thường không nhìn rõ được, đón lấy đầu mũi kiếm! Sau đó nhẹ nhàng bẻ gãy, hoàn toàn không nhìn ra được nàng có chút nội công nào, nhưng thanh kiếm kia lại thực sự bị bẻ gãy! Tiếng rắc vang lên, khiến đồng tử của hắc y nhân trợn to thêm vài phần!

Mọi người cũng không ngờ thân thủ của Yến Kinh Hồng lại tốt như thế, chỉ thấy sau khi bẻ gãy kiếm của hắc y nhân, y lật người bay từ vị trí của mình lên, chỉ một chiêu đã khóa cổ hắc y nhân! Dùng mắt ra hiệu cho Bách Lý Kinh Hồng, Bách Lý Kinh Hồng lập tức hiểu ý, hội tụ một luồng khí trên không đánh thẳng vào người hắc y nhân, điểm huyệt đạo của gã, khiến gã không động đậy được.


Buông ra! Tên gian thần nhà ngươi, hôm nay nhất định ông phải giết ngươi!
Hắc y nhân đó lớn tiếng chửi mắng.

Nam Cung Cẩm giật khăn che mặt của gã ra, nhưng hiển nhiên nàng không hề biết người này. Nàng nhíu mày hỏi:
Ai phái ngươi tới đây?



Không có ai phái ông tới cả, là ông đây tự tới!


Nghe vậy, Nam Cung Cẩm cười giễu cợt, nói:
Ta khuyên ngươi nên thật thà khai ra, với thái độ bất hợp tác này của ngươi, thì ta làm sao yên tâm thả ngươi ra được!


Thả gã ra ư?! Các đại thần đều kinh ngạc, mà ngay cả hắc y nhân cũng kinh ngạc, lẻn vào hoàng cung làm thích khách đã là hạ hạ sách rồi, nhưng vì con rùa rụt cổ Yến Kinh Hồng này mỗi lần ra ngoài đều mang theo rất nhiều người, căn bản không thể tiếp cận được. Hôm nay gã lén lút theo một vị đại nhân vào cung, để giết y! Sau khi vào cung, gã cũng biết dù hôm nay mình có ám sát thành công hay không, thì chắc chắn cũng chỉ có con đường chết. Nhưng Yến Kinh Hồng nói gì? Thả gã ra?!

Mộ Dung Thiên Thu cũng rất thản nhiên nói:
Lôi xuống địa lao tra khảo đi, đến bao giờ gã khai ra kẻ chủ mưu mới thôi!



Hoàng thượng, cứ để tự thần đến hỏi đi ạ!
Tính cách kiểu này, e rằng càng đánh càng không chịu khai,
Nói đi, vì sao muốn ám sát bản quan?



Ngươi giết phụ thân ta, thù giết cha không đội trời chung!


Yến Kinh Hồng nhíu mày, nhìn mặt gã một lúc mới như tìm thấy cảm giác quen quen:
Cha ngươi là Kinh triệu phủ doãn?



Đúng thế!
Đáp rồi sát ý trong mắt gã lại bùng lên.

Yến Kinh Hồng mím môi hơi mất hứng, Kinh triệu phủ doãn có một đứa con trai, từ nhỏ đã đưa lên núi học võ, cho đến giờ vẫn không quay lại, chắc hẳn là vị này đây?!
Vậy hẳn là ngươi không biết cha ngươi đã làm bao nhiêu chuyện ‘tốt’ đâu nhỉ, chỉ cần ngươi đi ra ngoài nghe ngóng một chút, là có thể biết lão ta chết có đáng hay không ngay!



Chiếm ruộng của dân, chèn ép bách tính, biển thủ công quỹ, Hình bộ và Đại lý tự đều có bằng chứng phạm tội của lão! Một hai điều thì còn có thể nói là bản quan ngụy tạo, chứ lẽ nào bản quan có thể làm giả cả trăm nghìn điều sao?!


Nghe nàng nói vậy, gã đàn ông kia rõ ràng hơi ngỡ ngàng một chút, dường như không hề biết cha mình đã làm những chuyện như vậy! Thực ra gã cũng từng nghe nói hành vi của phụ thân không liêm chính, nhưng gã chỉ cho rằng đó là tin đồn nhảm của mấy kẻ gian trá đồn ra thôi. Vậy mà lúc nào Yến Kinh Hồng lại có thể nói rõ rằng tang chứng vật chứng đang ở Hình bộ và Đại lý tự, như thế… hẳn không phải là giả!


Nhớ cho kỹ, trước giờ Yến Kinh Hồng ta chỉ giết người đáng chết thôi!
Khí thế của nàng chợt lạnh đi vài phần.
Nói đi, ai đưa ngươi vào? Nhìn dáng vẻ của ngươi, chẳng qua chỉ là bị người ta kích động mà thôi, nếu không cũng sẽ không sốc nổi vào đây ám sát bản quan!


Câu nói vừa vang lên, trong lòng gã đàn ông thầm đấu tranh không biết có nên nói hay không. Dù sao người ta đưa mình vào cung cũng là do mình cầu xin! Dù biết có thể bản thân bị lợi dụng, nhưng cũng không thể bán đứng người ta được!

Khóe mắt Nam Cung Cẩm nhìn thấy Lễ bộ thị lang hơi cúi đầu, hơn nữa nhìn còn có vẻ hơi căng thẳng. Lễ bộ thị lang này là môn sinh của Ngự sử đại phu, nên có làm chuyện này cũng không có gì lạ! Chỉ cần biết là ai làm, sau đó tùy tiện tìm cơ hội gài bẫy chết hắn ta là được, thế nên gã đàn ông này có nói hay không cũng chẳng thành vấn đề!


Ta không thể nói được!
Gã cắn răng. Hóa ra cũng nghĩa khí ra phết.

Nam Cung Cẩm gật đầu thờ ơ:
Tùy ngươi, Hoàng thượng, gã hành thích trong hoàng cung, ngài xử lý gã đi!



Cái gì?!
Gã đàn ông kia trợn trừng mắt không dám tin,
Vừa rồi ngươi đã nói sẽ thả ta cơ mà?!



Ta nói thế bao giờ?
Mặt đầy vẻ ngạc nhiên.


Ngươi nói nếu ta không hợp tác, thì làm sao yên tâm thả ta…
Nói tới đây, chính gã cũng khựng lại, hình như đúng là người ta chưa hề nói sẽ thả mình đi, tuy có thể hiểu như vậy, nhưng sự thực là y chưa hề nói.

Nghe gã nói đến đây, Nam Cung Cẩm gật đầu như thật:
À, ngươi nói chuyện đó à! Lúc đó câu nói của ta chỉ là mồi nhử thôi, mục đích là để ngươi bình tâm lại, sau đó kiên nhẫn đón nhận sự dạy dỗ của ta!


Hắc y nhân tức đến ngất xỉu!

Đám Bách Lý Kinh Hồng, Mộ Dung Thiên Thu, Lãnh Tử Hàn, Lãnh Vũ Tàn, Mị Văn Dạ, Mạnh Hạo Nhiên không ngừng ho khan!

Đám đại thần run run khóe môi!

Cuối cùng, hắc y nhân hôn mê bị hạ nhân lôi đi!

Mọi người uống qua ba tuần rượu, yến hội ngắm hoa cũng kết thúc. Các vị đại nhân đều lần lượt rời đi. Yến Kinh Hồng vừa đứng lên, Mộ Dung Thiên Thu đã tiến lại gần, liếc nhìn Bách Lý Kinh Hồng một cái, nhướng đôi mày kiếm, giọng điệu mang theo vài phần kiềm chế:
Yến khanh, người khanh thơm thật!


Nói xong, thấy đồng tử của Bách Lý Kinh Hồng co lại, sắc mặt Yến Kinh Hồng hơi trắng bệch ra, tâm trạng của hắn ta cực kỳ tốt, cười to rồi nhấc chân rời đi…

Do đó, lại tạo thành tình cảnh Nam Cung Cẩm vô cùng thấp thỏm nhìn khuôn mặt nghiêng đầy vẻ xa cách của Bách Lý Kinh Hồng, ôm lấy trái tim đã chịu đựng đủ sự kinh hãi giày vò, từng bước từng bước theo hắn về.


Thừa tướng đại nhân dừng bước!
Một giọng nói vang lên phía sau ngăn nàng lại.

Nam Cung Cẩm dừng bước, quay đầu nhìn, là Thái thường tự khanh Lý Tùng Lâm của phe mình:
Chuyện gì?



Hôm nay đại nhân đề cử Mạnh đại nhân là có ý gì?
Câu hỏi này họ nghĩ rất lâu cũng không hiểu được, vì thế đành phải chờ sau khi xuất cung mới chạy theo Nam Cung Cẩm nhỏ giọng hỏi.

Nam Cung Cẩm mỉm cười, cũng nhỏ giọng đáp lại:
Có rất nhiều lợi ích! Thứ nhất, các ngài nên biết rằng, phế bỏ một người của mấy lão già cố chấp kia, rất có khả năng Hoàng thượng muốn xoa dịu họ một chút, cũng muốn giữ thế cân bằng của triều chính, như vậy cuối cùng, hẳn cũng sẽ chọn Đại Tư Mã mới từ bên đó. So với việc có một Đại Tư Mã mới đối đầu với chúng ta, thì chi bằng đề cử Mạnh Hạo Nhiên, ít nhiều gì hắn ta cũng trung thành với Hoàng thượng, không đối nghịch với chúng ta! Thứ hai, nếu thực sự đề cử một người bên phía chúng ta phái Cách Tân chúng ta lại lớn mạnh hơn, hẳn sẽ khiến Đế vương nghi kỵ, Hoàng thượng nhất định sẽ không đồng ý. Nhưng mà, hiện giờ bên kia bớt đi một Đại Tư Mã, khiến triều chính mất thế cân bằng, nhưng nếu dùng người của Hoàng thượng bổ sung vào chỗ mất cân bằng đó, trong lòng Hoàng thượng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Thứ ba, Mạnh Hạo Nhiên là người rất chính trực, lại là bạn tốt của ta, bây giờ nhận ân tình lớn của ta, sau này dù thế nào cũng sẽ nể mặt ta ba phần. Cuối cùng, hôm nay nam sủng của ta thực sự hơi quá đáng, Hoàng thượng nói là không tính toán, nhưng trong lòng hẳn cũng có chút khúc mắc, chi bằng mượn hoa hiến Phật, tặng vị trí Đại Tư Mã cho người của Hoàng thượng, xoa dịu lửa giận trong lòng hắn ta, cũng có thể thừa cơ biểu lộ cho Hoàng thượng thấy sự trung thành của mình. Một mũi tên trúng nhiều đích, cớ gì không làm?


Nghe vậy, Lý Tùng Lâm chớp chớp mắt, mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi! Hắn ta đoán được hai nguyên nhân, nhưng đều cảm thấy không đủ để họ bỏ qua miếng thịt lớn như thế này. Nhưng bây giờ nghe Thừa tướng nói vậy, họ mới biết thì ra có nhiều lợi ích đến thế, hơn nữa, thì ra vị trí Đại Tư Mã cũng là củ khoai nóng bỏng tay, cầm vào mới thực sự nguy hiểm!
Thừa tường không hổ là Thừa tướng, hạ quan bái phục! Chỉ là tin đồn về ngài và Mạnh đại nhân…
E rằng ngày mai sẽ làm mưa làm gió khắp kinh thành.

Nam Cung Cẩm cười không mấy bận tâm:
Con người là thế mà, thấy người khác đạt được thứ mà mình mơ cũng không có, hoặc thấy người khác được món lợi quá lớn, hay cảm thấy người ta sung sướng thoải mái hơn mình, thì sẽ thích nghĩ ác về người ta, tìm cơ hội hãm hại, tùy tiện suy đoán lung tung để xoa dịu cảm giác ấm ức trong lòng. Nói thẳng ra, những lời đồn đó, chính là sản phẩm biến thái sinh ra từ sự vặn vẹo tâm lý do lòng đố kỵ của họ mà thôi, nếu mỗi một kẻ có tâm lý vặn vẹo nói vài câu biến thái mà chúng ta đều để tâm, thế thì chẳng phiền chết mất à?!


Lý Tùng Lâm ngẩn người, rồi lại cười nói:
Tướng gia rộng lượng, bản quan thụ giáo!


Chờ khi Nam Cung Cẩm thoải mái nhận hết sự bái phục rồi, mới chợt phát hiện không thấy người bên cạnh mình đâu!


Tướng gia đang tìm vị công tử kia sao? Vừa rồi khi chúng ta đang nói chuyện, hắn đã đi rồi!
Lý Tùng Lâm nói.

Nam Cung Cẩm nghe vậy, khó khăn nuốt nước miếng một cái, đi trước rồi à, hơn nữa mình nói chuyện cao hứng quá, còn không để ý đến. Hẳn là hắn nổi giận rồi, lần này to chuyện!
Vậy bản quan về trước!



Mời Thừa tướng đại nhân!


Nam Cung Cẩm lên xe ngựa, lập tức phân phó phu xe mau đuổi theo, nhưng đến tận cửa phủ Thừa tướng mới nhìn thấy bóng người màu tím nhạt. Nàng nhảy xuống xe ngựa, cuống quít chạy vào phủ Thừa tường, vừa bước vừa bám sát theo sau lưng hắn, sau khi đến cửa phòng hắn, Nam Cung Cẩm mới vội lên tiếng:
Chuyện đó…



Rầm!
một tiếng, Bách Lý Kinh Hồng vào trong, nhưng cửa phòng hắn lại đóng sầm lại. cánh cửa còn suýt đập vào mũi Nam Cung Cẩm!

Đầu cô nàng nào đó chảy đầy vạch đen, khuôn mặt tràn ngập vẻ thê lương đứng ngoài cửa. Vừa giận một cái là đóng cửa không tiếp khách, phải làm sao đây?!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần.