Chương 155: Rốt cuộc yêu vật là ai?
-
Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
- Quân Tử Giang Sơn
- 7714 chữ
- 2021-12-31 05:25:27
Nam Cung Cẩm đứng ngoài cửa do dự một lúc lâu, cảm giác uất nghẹn trong ngực nói với nàng rằng, nàng là phụ nữ, đa số thời điểm đều nên để đàn ông bao dung cho mình, cái kiểu hành vi hơi một chút vừa tức giận là nhốt mình ngoài cửa này của Bách Lý Kinh Hồng thực sự là rất ngược đời! Hơn nữa, kiểu này thực sự không thể lâu dài được!
Thế nên, bây giờ nàng nên quay đầu đi thẳng! Phải để cho cái tên kia nếm mùi chiến tranh lạnh một lần, ít ra cũng phải để hắn hiểu rằng, làm một người đàn ông, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, nên có sự rộng lượng như thế nào, không nên có hành vi như thế nào! Còn nữa, nàng phải khiến cho hắn hiểu thật rõ ràng, thật kỹ càng rằng, Nam Cung Cẩm nàng không phải dễ bắt nạt, cứ hơi tí lại xị mặt ra với nàng, đóng cửa phòng thế này là hoàn toàn không đúng!!!
Thế nhưng, vừa quay người đi được vài bước, càng đi càng cảm thấy bước chân nặng nề, còn có chút cảm giác không nhấc nổi chân nữa!
Nàng ủ rũ dừng bước, nhưng cũng không quay đầu lại ngay.
Con gió lạnh buốt thôi qua, càng làm tăng thêm cảm giác hiu quạnh, vì sao, càng lúc càng cảm thấy vô cùng mệt mỏi thế này?! Từ khi tới cổ đại, đi từng bước một đến ngày hôm nay, từ một cung nữ ai ai cũng có thể giẫm đạp, đến một thừa tướng dưới một người trên vạn người. Chặng đường đó khó khăn bao nhiêu, gian khổ thế nào cũng chỉ mình nàng biết.
Đi thi khoa cử, làm thừa tướng, là vì chính nàng hay sao?
Không phải!
Đấu đá giành giật với đám đại thần kia, là vì chính nàng hay sao?
Cũng không phải!
Nàng không cầu danh, chẳng cầu lợi, cũng càng không cầu quyền lực, chỉ hy vọng bản thân mình có thể ngẩng cao đầu, dùng tư thế thẳng lưng nhất để đứng bên cạnh hắn, giúp hắn hoàn thành chuyện mà hắn muốn làm! Dù nàng biết rằng hắn không cần, nhưng nàng vẫn muốn vì hắn, mà dốc sức giành giật, dùng toàn lực để làm!
Vậy mà, rốt cuộc nàng có được gì đây? Bị hắn đóng sập cửa không cho vào! Hắn cho rằng hắn là đàn ông, hắn không thích bên cạnh mình có người đàn ông khác. Hắn có thể không vui, hắn có thể giận dỗi, hắn có thể sa sầm mặt với nàng. Nhưng nàng thì không được quyền giận dỗi sao?! Dù là
Yêu Nghiệt
, hay là Tô Cẩm Bình, hoặc Nam Cung Cẩm, hay ngay cả tên Yến Kinh Hồng luôn giả vờ đáng thương trước mặt Mộ Dung Thiên Thu, thì hai chữ
giận dỗi
và
nhẫn nại
này luôn là thứ rất xa xỉ! Nàng đã tự hạ thấp cái tôi của mình rất nhiều lần, rất nhiều lần bỏ qua thể diện để dỗ dành hắn vui vẻ, nhưng hắn lại vẫn hơi một chút là thế này, lẽ nào hắn cho rằng nàng là loại người không cần thể diện, mặt dày mày dạn sao?!
Những bông hoa tuyết trắng lả tả bay trong không trung, ánh nến trong phòng lay động, hắt từ cửa sổ ra, tạo thành những tia sáng mờ mờ ảo ảo, giống như trái tim đang vô cùng rối rắm của Nam Cung Cẩm lúc này vậy.
Tuyết càng ngày càng lớn, nhiệt độ ngoài trời cũng càng lúc càng lạnh, hô hấp lúc nặng lúc nhẹ tạo thành những làn khói trắng trong không khí, tản ra trước mắt, Nam Cung Cẩm chợt có cảm giác tay chân mình đều lạnh cóng như băng, mùa đông lạnh lẽo thật!
Sau khi hít sâu một hơi, nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, giờ phải làm gì đây? Lại đi gõ cửa phòng hắn dỗ hắn mở cửa cho mình? Đêm qua làm một lần không thành công đã đủ lắm rồi, nàng không muốn làm lại lần thứ hai nữa! Nhưng nếu đi, nàng lại không nhấc nổi chân lên, vì nàng biết, tối qua đi cũng không có chuyện gì lớn, vì chuyện hôm qua cũng không quá nặng nề, chỉ là hắn muốn dỗi dằn một chút thôi. Nhưng nếu hôm nay nàng lại đi nữa, sự hiểu lầm giữa họ sẽ càng ngày càng sâu! Lúc này, thực sự là đi không nỡ ở không xong, nghĩ vậy, nàng khẽ cười khổ, nếu cả hai lối đều không muốn đi, vậy thì cứ ngồi luôn trước cửa cho xong!
Nghĩ lại thấy mình như bị bỏ rơi vậy, nàng quay ngược lại, ngồi lên lan can ngoài cửa phòng, để mặc hoa tuyết rơi xuống phủ đầy lên người mình, thể nghiệm trọn vẹn cảm giác tự mình hại mình là thế nào! Đêm qua gọi cửa đến hai tiếng đồng hồ cũng không ai thèm mở, đạp cửa cũng không đạp ra được, sau đó mới quay về. Hôm nay, nếu hắn không chịu mở cửa cho nàng, nàng sẽ ngồi luôn ở đây. Nàng cũng muốn xem xem, rốt cuộc người đàn ông này nhẫn tâm đến mức nào!
Tuyết rất to, chưa tới vài phút, hoa tuyết trắng xóa đã phủ một tầng mỏng trên người nàng, nàng khẽ lắc người để tuyết trên người rơi xuống, sau đó quyết đoán dựa luôn vào cây cột, ngủ một giấc. Trong lòng thầm nghĩ, có khi ngủ giấc này, sáng mai lại chết vì đông cứng ấy chứ. Nghĩ tới đây, nàng lại khẽ cười mỉa mai, đông chết cũng tốt, đông chết rồi, thì không cần nghĩ gì nữa, cũng không cần mệt mỏi nữa. Càng không ai có thể làm khó mình như thế này nữa, ngay cả quyết định điều gì cũng không cần phải quả quyết như trước kia nữa!
Thế nhưng, ngay sau khi nàng nhắm mắt, người trong phòng cuối cùng cũng không ngồi yên nổi nữa!
Kẹt!
, cửa phòng mở ra, mắt hắn đã quay lại màu bạc thần bí thâm sâu, trên người vẫn là chiếc áo bào màu tím kia, khi nhìn thấy nàng dựa vào cột, một luồng lửa giận như bùng lên trong người hắn.
Hắn bước mấy bước dài về phía trước, kéo nàng vào lòng, bế nàng vào trong phòng, sau đó lật tay đóng cửa lại.
Nam Cung Cẩm rúc trong lòng hắn, lúc này lại khe khẽ cong khóe môi hồng lên, đưa tay ôm chặt eo hắn. Thật ra nàng cảm thấy cách bọn họ ở bên nhau như thế này cũng rất hay, nếu nàng không nhượng bộ, thì hắn cũng sẽ nhượng bộ, lúc nào cũng sẽ có một bên bỏ qua cái tôi của mình vì đối phương. Bởi vì, trong trái tim của mỗi người, họ đều là sự tồn tại không thể nào xóa bỏ được.
Còn cười à.
Giọng nói lạnh lùng thanh thanh của hắn vang lên trên đầu nàng, lại như núi lửa bùng phát, nham thạch sôi sục, lửa giận ngút trời.
Ta cứ cười đấy!
Đôi mắt phượng mở to, trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý nhìn hắn, dường như đã đoán trước được tên này nhất định sẽ không nhẫn tâm để mình ngồi hứng tuyết cả đêm vậy.
Mấy từ này vừa vang lên, lại thêm vẻ đắc ý trong mắt nàng, lập tức khiến hắn hơi bực mình! Hắn cúi đầu cắn mạnh vào môi nàng, dùng sức rất mạnh, có thể coi đây là lần đầu tiên hắn dùng bạo lực với nàng.
Nàng biết ta không nhịn được, nên mới thế này đúng không?
Không phải chàng cũng thường như thế sao?
Nàng chỉ mới dùng có một lần, nhưng tên khốn này đã dùng biết bao nhiêu lần rồi?
Nghe nàng nói vậy, hắn chợt im lặng. Ánh mắt đẹp như ánh trăng thoáng lóe lên vẻ ngại ngùng, tuy sự thật đúng là như thế, nhưng bị nàng nói thẳng ra thế này, vẫn khiến hắn không thoải mái lắm. Nhìn những bông tuyết trên áo nàng, hắn liền lột chiếc áo lông hồ ly trên người nàng xuống, vẻ giận dữ trong mắt càng đậm thêm một chút:
Không lạnh sao?
Nếu không lạnh, thì liệu chàng có để ta vào trong không?
Nàng nhướng mày nhìn hắn, hoàn toàn không có chút tự giác rằng mình đã làm sai điều gì cả, ngược lại còn cảm thấy vô cùng kiêu ngạo tự hào vì mình đã tìm ra phương thức để đối phó lâu dài với hắn.
Nàng vừa dứt lời, hắn lại cũng không nói gì. Mà kỳ quái hơn, là đôi môi mỏng của hắn chợt nhếch lên mỉm cười.
Tình huống này khiến Nam Cung Cẩm có dự cảm xấu, muốn tụt xuống khỏi vòng tay của hắn để chạy trốn, nhưng hắn ôm rất chặt, hoàn toàn không thoát được. Ngay sau đó, hắn bế nàng ngồi xuống cạnh giường, sau đó… lật sấp người nàng lại.
Bốp!
Một cái đét không chút lưu tình, đánh thẳng vào mông nàng!
Hai mắt Nam Cung Cẩm trợn trừng lên, hoàn toàn không kịp phản ứng. Cái gì?! Tình huống gì thế này? Tình huống gì đây?! Mình bị người khác đánh vào mông á?! Còn không kịp nói gì, một cái đét nữa đã rơi xuống mông nàng! Không nặng không nhẹ, nhưng cũng đủ khiến mông nàng tê dại!
Sau đó, cái tên đáng chết này vẫn không có dấu hiệu dừng lại, tiếp tục đét cái nữa vào mông nàng. Nam Cung Cẩm ra sức muốn vùng vẫy ra, tiếc là nội công của hắn quá cao cường, khiến nàng hoàn toàn không thoát được, chỉ có thể chấp nhận lần đầu tiên trong cuộc đời của mình bị người ta đánh vào mông, cuối cùng, sau khi hắn đét cái thứ ba, Nam Cung Cẩm không nhịn được nữa, gào lên một tiếng giận dữ:
Bách Lý Kinh Hồng, chàng muốn tạo phản sao?!
Nàng vừa nói câu này, đừng nói đến Bách Lý Kinh Hồng, mà ngay cả Hủy ở bên ngoài cách đó không xa cũng giật giật cơ mặt, bệ hạ muốn tạo phản ư? Thì ra Hoàng hậu mới là người thống trị à?!
Đúng thế đấy.
Chỉ ba chữ vang lên cực kỳ mạnh mẽ ngang ngạnh, không khó để khiến người ta cảm nhận được sự tức giận trong lòng hắn.
Nam Cung Cẩm ngẩng đầu nhìn hắn, thấy ngay khuôn mặt như ngọc của hắn sa sầm xuống, không hề có vẻ gì đau lòng sau khi đánh mình, ngược lại còn khiến nàng thoáng cảm thấy có chút vẻ hung tàn. Cảm giác uất ức chợt dâng trào khiến chóp mũi nàng cay cay, đôi mắt phượng chớp chớp mấy cái, chất lỏng trong suốt lập tức tuôn ra, gào ầm lên không chút hình tượng:
Chàng ức hiếp ta!
Lại dám đánh lên mông nàng, không nghe thấy câu ‘có thể chết chứ không thể chịu nhục’ sao?!
Tiếng khóc của nàng khiến cả một bụng tức của hắn chợt tiêu tan đi ít nhiều, nhưng vẻ lạnh lùng trong đáy mắt vẫn không hề giảm đi, giọng nói thanh thanh lạnh lạnh vang lên:
Nếu nàng còn coi thường sức khỏe của mình như vậy, ta sẽ ‘ức hiếp’ nàng trước mặt cả thiên hạ này.
Câu nói của hắn khiến cô nàng nào đó đang gào khóc vô cùng thương tâm kia giật mình sững lại, hắn nói thế là sao?! Đánh mông của mình chưa đủ, còn muốn đánh mông của mình trước mặt cả thiên hạ sao?! Có phải hắn ức hiếp người quá đáng không?! Nàng sụt sịt mũi vài cái, nhíu mày, khuôn mặt đầy vẻ đề phòng nhìn hắn, sao nàng lại có cảm giác tên này như trở nên cứng cỏi mạnh mẽ hơn nhỉ?
Biết sai ở đâu chưa?
Giọng nói lạnh lùng mang theo sự giận dữ khó giấu nổi.
Nàng xị mặt, không nói gì.
Thấy nàng không trả lời, hắn lại giơ tay lên như muốn đánh tiếp. Nam Cung Cẩm vội nói:
Biết rồi, biết sai rồi!
Hu hu hu! Vì sao người bị đánh vào mông lại biến thành mình chứ? Gió mây đổi chiều rồi sao?!!!
Sai ở đâu?
Trong đôi mắt xám bạc say lòng người không thể tìm được một chút ấm áp nào, lạnh lùng nhìn nàng. Nha đầu này, không dạy cho một bài thì không được, mờ ám không rõ ràng với Mộ Dung Thiên Thu đã đành, lại còn học cách tự hành hạ bản thân để mong đối phương tha thứ, nàng không biết rằng nàng bị đông cứng, thì trong lòng hắn cũng đau đớn hơn gấp ngàn vạn lần sao?!
Thật ra Nam Cung Cẩm rất muốn nói mình không sai! Nàng không sai tẹo nào hết, nhưng để tránh cho bản thân mình lại bị đánh thêm vài cái vào mông, nàng chỉ có thể gục đầu xuống, làm ra vẻ bất lực tiêu chuẩn:
Sai ở chỗ không nên ngồi ngoài dầm tuyết để uy hiếp chàng! Nhưng ta gõ cửa chắc chắn chàng không mở, mà ta lại không nỡ đi. Sai ở chỗ hôm nay cầu xin cho Mộ Dung Thiên Thu, nhưng nếu ta không cầu, ai biết được chúng ta có thể sống sót rời khỏi Tây Võ hay không? Hơn nữa, vừa nhìn đã biết trong chuyện này có hiểu lầm. Sai ở chỗ hôm nay trong vườn mai không cẩn thận bị hắn ta ôm một cái, nhưng ta tìm được thời cơ một cái là lập tức vùng ra ngay, còn định tát cho hắn ta một cái nữa, nhưng võ công của hắn ta quá cao, ta không thành công. Sai ở chỗ hôm nay nhận miếng ngọc ấm kia của Mộ Dung Thiên Thu…
Nói tới đây, nàng lấy miếng ngọc từ ngực áo của mình ra, đưa tới trước mặt hắn như khoe công:
Ngọc ấm này thế gian hiếm có, ta đã tìm rất lâu rồi cũng không tìm thấy, thể chất của chàng trước giờ vẫn lạnh như vậy, thế nên khi tay Mộ Dung đoạn tụ nói tặng cho ta, ta phải vội vàng nhận ngay, chàng đeo vào chắc sẽ có tác dụng!
Nói một hồi nàng cũng quên luôn cả chuyện khác, quên cả chuyện mình bị đánh vào mông, mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, vẻ mặt nói lên trọn vẹn tâm trạng vui vẻ của nàng.
Ánh mắt đó khiến tim hắn đập thịch một cái, ánh mắt nhìn về phía miếng ngọc ấm cũng từ lạnh lùng trở nên ôn hòa hơn. Thì ta nàng nhận miếng ngọc này là vì mình, vậy mà hắn còn nực cười ngồi ấm ức cả ngày trời chỉ vì miếng ngọc này. Nghĩ đến những điều nàng vừa nói, gõ cửa hắn sẽ không mở cửa, mà đi lại không nỡ, trong tim hắn chợt thấy ấm áp lạ thường, chuyện này liệu có thực sự chỉ là lỗi của nàng không?! Bản thân hắn cũng có trách nhiệm, nếu không phải vì đêm qua mình nhẫn tâm không để nàng vào, thì hôm nay nàng đâu có làm đến mức này.
Vậy mà chàng còn ức hiếp ta!
Nàng bĩu môi, lại bắt đầu khóc tiếp! Ban nãy là khóc thật, còn bây giờ là khóc giả. Vì nàng đã nhìn thấy trong mắt hắn có chút áy náy, ngại ngùng rồi, giờ còn không thừa cơ ăn vạ thì còn chờ đến bao giờ nữa?!
Quả nhiên, nàng vừa khóc, tuy hắn biết phần giả nhiều hơn, nhưng cảm giác ngại ngùng vẫn tràn ngập trong tim. Im lặng một lúc, hắn mới nói:
Là lỗi của ta.
Lọn tóc đen dài của hắn bay bay vào mặt Nam Cung Cẩm, nhất thời làm rối loạn tâm trạng của nàng, chỉ còn lại một đôi mắt ngập nước nhìn hắn:
Chuyện này là lỗi của chàng, nhưng chàng lại còn đánh ta, nên chàng phải đền cho ta!
…
Khóe môi mỏng hơi giật giật, cuối cùng mọi lỗi lầm đều thuộc về hắn sao?! Chỉ là, rất ít khi nhìn thấy vẻ mặt nũng nịu này của nàng, khiến tim hắn cũng mềm đi vài phần, đưa tay ra nhéo nhẹ mũi nàng đầy vẻ cưng chiều:
Được!
Giữa bọn họ rất ít những động tác thân mật như vậy. Đặc biệt là khi hành động này lại đến từ người lạnh lùng như Bách Lý Kinh Hồng.
Nàng ôm lấy vòng eo hơi gầy của hắn, lại cọ cọ vào ngực hắn như con mèo nhỏ:
Sau này không cho đánh vào mông bà nữa!
Nàng nhíu mày nghiêm mặt nhìn hắn, là một cô gái biết cách dạy chồng, làm sao có thể để người khác đánh vào mông chứ? Chuyện này thực sự làm giảm hình tượng anh minh thần võ của nàng thường ngày một cách đáng kể! Tuy nàng biết mình không đánh lại được hắn, nhưng là một người đàn ông phong độ lịch thiệp, không phải nên nhường nhịn phụ nữ hay sao?! Sao tên này lại ngược đời như vậy chứ?!
Câu nói này vang lên, hắn trầm mặc một lúc, ánh mắt nhìn nàng mang theo vài phần do dự, hắn chợt phát hiện ra nha đầu này cực kỳ không thích bị người khác đánh vào mông. Sau này nếu vẫn còn biết sợ hãi gì đó, thì nàng gây chuyện cũng sẽ bớt liều lĩnh hơn, thế nên, tốt nhất là không nên đồng ý với nàng. Nhưng mà, thấy mình trầm mặc, hai mắt nàng lại dần lấp lánh nước mắt, cứ như muốn nói, ‘chàng mà không hứa với ta, thì ta khóc cho chàng xem’ vậy!
Khóe môi hắn khẽ giật giật vài cái, gật đầu:
Ừ.
Do đó, Nam Cung Cẩm vô cùng hí hửng trong lòng, quả nhiên tỏ vẻ yếu đuối đúng lúc cũng rất có tác dụng! Câu nói
nước mắt là vũ khí lợi hại nhất của phụ nữ
quả không lừa người ta, ha ha ha ha… Trong lòng thì vui như mở cờ, nhưng ngoài mặt vẫn không thể hiện gì, thậm chí còn sụt sịt thêm vài cái, sắc mặt càng tỏ ra ấm ức thêm vài phần:
Sau này không cho nhốt ta ở ngoài nữa, người ta nhớ chàng!
Nói xong bốn chữ cuối, nàng còn làm ra vẻ thực sự không muốn xa rời, dúi đầu cọ cọ vào ngực hắn.
Không cần biết câu nói này là thật hay giả, thì thời khắc này cũng thực sự làm hắn động lòng. Ánh mắt bất giác lại nhu hòa hơn nữa, bế nàng lên, siết chặt trong lòng, nói:
Ừ.
Chàng có nhớ ta không?
Nam Cung Cẩm lại được thể hỏi thêm.
Tuy hắn cũng đã từng nói nhớ nàng rất nhiều lần, nhưng tự dưng bị nàng hỏi thế này, hắn lại không nói ra nổi, rốt cuộc cũng vẫn có chút ngại ngùng, thế nên hắn lại im lặng không nói gì.
Thấy hắn không đáp, sắc mặt Nam Cung Cẩm lập tức trở nên ai oán:
Có nhớ không?
Khóe môi hắn lại giật giật:
Nhớ.
Nàng như nắm được điểm yếu của hắn rồi vậy.
Sau khi nghe được câu trả lời khiến mình thỏa mãn, trên mặt cô nàng nào đó lập tức xuất hiện nụ cười gian xảo như hồ ly, xem ra, thi thoảng đóng vai một cô nàng yếu đuối cũng khá có lợi nhỉ!
Thấy trên mặt nàng lộ ra nụ cười gian xảo đó, hắn cũng chợt cảm thấy buồn cười. Tuy mình phải nhượng bộ nàng, nhưng có thể khiến nàng vui vẻ thế này, dường như cũng đáng giá.
Thật ra chàng bị lừa rồi!
Nam Cung Cẩm lại là một người thật thà, giả đáng thương đạt được mục đích của mình rồi, nên lập tức rất thẳng thắn thú nhận với đối phương.
Hắn khẽ thở dài, hắn cũng đủ hiểu nàng, làm sao có thể không biết mình bị lừa chứ? Nhưng hắn lại cam tâm tình nguyện để nàng lừa hắn như thế này.
Ta biết.
Nghe hắn nói vậy, Nam Cung Cẩm lại càng đắc ý hơn:
Quả nhiên Yêu Vật không lừa ta, thi thoảng yếu đuối một chút cũng tốt!
Lại nghe thấy nàng nhắc đến người tên
Yêu Vật
này, mà không hề tỏ ra thương cảm như lúc nhắc đến Quân Lâm Uyên, hắn bất giác thầm nghi hoặc, lẽ nào Yêu Vật không phải Quân Lâm Uyên? Vậy… là ai?! Hắn rối rắm trong lòng một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được liền hỏi ra miệng:
Yêu Vật… rốt cuộc là ai?
Ơ, ta chưa nói cho chàng biết à?
Nam Cung Cẩm như hơi giật mình, lẽ nào mình vẫn chưa kể với hắn chuyện Yêu Vật? Nhưng nghĩ kỹ lại một lúc nàng mới nhớ ra hình như đúng là mình chưa từng nói thật, chỉ vài lần nhắc đến người tên Yêu Vật đó thôi, còn không nói cô ấy là nam hay nữ, cũng không nói thêm gì khác cả.
Nàng vừa dứt lời, hắn lại trầm mặc. Nếu nàng nói rồi, thì làm sao mình phải thấp thỏm bất an lâu như thế vì người này chứ? Đối với hắn mà nói, mấy người Lãnh Tử Hàn thực sự không coi là uy hiếp, chỉ có Yêu Vật là người duy nhất khiến hắn không thể yên tâm, chỉ duy nhất người bí ẩn đó thôi. Vì hắn không biết đối thủ là người như thế nào, cũng không biết thực lực của đối thủ mạnh ra sao, chỉ có thể tự lo lắng, tự băn khoăn.
Thấy hắn không nói gì, Nam Cung Cẩm lại càng cho rằng hắn giận vì mình lấp lửng nửa vời, không nỡ nói, vì vậy vội vàng nói tiếp:
Yêu Vật ấy à, cô ấy là đồng bọn duy nhất của ta, cũng là người duy nhất không ghét bỏ ta, khinh thường ta vì tai tiếng của ta sau khi ta giết chết sư phụ và Hồ. Chúng ta ở chung với nhau vài năm rồi, sống chết có nhau. Thế nên khi ta đến thế giới này, người khiến ta lo lắng nhất e là chỉ có Yêu Vật thôi!
Ở chung… ở chung vài năm rồi sao?
Hắn nhạy bén bắt được đúng câu này, sắc mặt trở nên vô cùng kỳ quái, khó coi. Hắn đã nghĩ Yêu Vật mới là tình địch lớn nhất của hắn, thật không ngờ họ lại phát triển đến mức này, vậy thì mình là cái gì? Là kẻ đến sau bò lên trên sao?
Sao thế, chàng có ý kiến gì hả?
Nam Cung Cẩm hoàn toàn không để ý hỏi lại một câu, hai người ở cùng với nhau khó chấp nhận lắm sao? Nhưng, nhìn thấy sắc mặt hắn càng ngày càng sầm xuống, nàng mới chợt nhớ đến một vấn đề:
Đợi chút, lẽ nào chàng nghĩ cô ấy là nam sao?
Hả…
Không phải sao?
Nhìn vẻ mặt hắn, nàng biết ngay hắn đang hiểu lầm! Nàng lườm hắn một cái, nói:
Cô ấy là nữ, biết chưa?
Vừa nghe câu này, hắn đột nhiên cảm thấy như sau cơn mưa trời lại sáng vậy, trên đầu vốn đầy mây đen cũng tan biến trong chớp mắt, mà sự ấm ức trong lòng hơn một năm nay, cũng chợt diu đi nhiều. Yên lòng rồi, hắn lại thấy hối hận vì sao mình không hỏi sớm một chút, nếu hỏi sớm hơn, cũng không cần phải hậm hực lâu như vậy. Chỉ trách lá gan mình quá nhỏ, sợ nghe thấy câu trả lời mà mình không thể chấp nhận nổi.
Lẽ nào trước giờ chàng vẫn nghĩ cô ấy là nam sao?
Nam Cung Cẩm bất giác nuốt nước bọt một cái, nếu là vậy, nàng nhiều lần nhắc đến cái tên Yêu Vật này trước mặt hắn, chẳng phải trong lòng hắn đã rối rắm oán hận rất lâu rồi sao?
Lúc này đến lượt sắc mặt Bách Lý Kinh Hồng hơi có vẻ ngại ngùng, lẽ nào phải nói cho nàng biết mình đã ghen tuông với một người chỉ là có lẽ có tồn tại trên thế giới này, mà lại còn là một cô gái suốt hơn một năm trời sao? Nghĩ vậy, hắn lập tức né tránh vấn đề này, cúi đầu hôn lên môi nàng, quấn quít triền miên…
Nam Cung Cẩm lập tức biết ngay tên này muốn làm gì, vội vàng nói:
Chờ đã, ta có chuyện quan trọng muốn nói với chàng.
Nói.
Một chữ lãnh đạm vang lên, hơi thở phả lên mặt nàng đã càng lúc càng nặng nề.
Nam Cung Cẩm cảm nhận sâu sắc được rằng tên này lại động tình rồi, vội vàng nói:
Ta vay chàng chút tiền được không?
Đôi lông mày đẹp hơi nhíu lại, vay tiền? Không phải đã nói rõ tiền của hắn đều là của nàng rồi sao?
Nhưng thấy hắn nhíu mày, Nam Cung Cẩm lại hiểu theo nghĩa khác! Nàng trừng mắt, cong môi lên nói:
Có phải ta không trả lại chàng đâu, chàng tỏ vẻ khó xử như thế làm gì chứ?
Ta…
Đâu phải hắn đang băn khoăn không biết nàng có trả hay không đâu?
Chẳng phải đã nói tiền của ta đều là của nàng sao?
Nghe vậy Nam Cung Cẩm mới thoả mãn gật đầu, giải thích:
Chuyện là thế này, ta dùng tiền Quân Lâm Uyên đưa cho ta. Tuy mới dùng một phần, nhưng cũng đã khá nhiều rồi, với tốc độ kiếm tiền hiện giờ của ta, sợ là phải đến mùa hè năm sau mới có thể trả hết được. Nhưng có món nợ treo ở đó, ta luôn thấy thấp thỏm khó chịu, nên mới muốn nhờ chàng bù vào giúp ta, chờ năm sau ta lại trả chàng!
Số tiền đó, nàng muốn giữ lại cho Quân Kinh Lan à?
Bách Lý Kinh Hồng nhanh chóng hiểu ngay suy tính của nàng.
Nam Cung Cẩm gật đầu:
Đúng thế! Trước khi Quân Lâm Uyên qua đời, hắn không hề biết mình có con, thế nên không giữ lại gì cho đứa bé cả, số tài sản khổng lồ này, đương nhiên ta phải trả lại cho nó!
Đúng là Nam Cung Cẩm rất thích chiếm lợi từ người khác, nhưng nàng cũng có nguyên tắc của nàng, hơn nữa bản thân là mẹ nuôi, mà lại đi chiếm đoạt tiền tài của con trai nuôi thì thực sự rất mất thể diện.
Được. Nhưng số tiền đó cũng không cần trả lại ta.
Thực ra hắn cũng cảm thấy họ không nên nợ Quân Lâm Uyên ân tình lớn như thế, nhưng lại nghĩ nàng yêu tiền như vậy nên mới không dám đề cập đến. Giờ nàng chủ động nói ra, đương nhiên hắn sẽ vui vẻ đồng ý.
Thật sự không cần trả lại chàng sao?
Nam Cung Cẩm nhìn hắn rất thô bỉ, cười vô cùng gợi đòn.
Hắn khựng lại một chút, dường như hơi do dự, sau đó, khoé môi mỏng khẽ cong lên:
Vẫn nên trả thì hơn, trả trên giường.
Ơ…
Tên này trở nên vừa đen tối vừa háo sắc thế này từ bao giờ vậy?
... Sau đó, một ‘con cua’ cực lớn mở rộng hai cái càng cực to của mình, nhã nhặn bò lên…
Hoàng cung Đông Lăng,
Đại thần đi sứ Tây Võ vừa về đến Đông Lăng, liền vội vội vàng vàng vào hoàng cung, lúc này đang đứng trong Ngự thư phòng của Hoàng Phủ Hoài Hàn.
Đôi mắt màu tím đậm lạnh lùng nhìn y, khuôn mặt tuấn tú vô song đầy băng lạnh, một lúc lâu sau giọng nói như băng ấy mới vang lên:
Ngươi nói là Yến Kinh Hồng của Tây Võ không chỉ giải được Cửu Liên Hoàn, phá được Kim Cang Tráo, mà còn khiến Bùi Bính Hoài tức chết tại chỗ sao?
Khởi bẩm Hoàng thượng, đúng là như thế ạ!
Thực ra vẫn còn một điểm y chưa nói, không chỉ Bùi… bị chọc tức chết, mà chính y cũng bị chóc tức đến nôn ra máu, quay về cấp cứu rất lâu mới may mắn giữ lại cái mạng này. Bản lĩnh chọc tức người khác của tay Yến Kinh Hồng đó quả thực quá cao cường! Nhưng câu nói này, y do dự rất lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn một cách lý trí, không thể nói cho Hoàng thượng được, nếu nói cho Hoàng thượng nghe, có khác nào tự thừa nhận với Hoàng thượng rằng mình không có bản lĩnh, hơn nữa còn rất nhỏ nhen hay sao?
Trong đôi mắt tím đậm của Hoàng Phủ Hoài Hàn thoáng loé lên vẻ suy tư, ban đầu nghe tin Tây Võ mới xuất hiện một vị mỹ tướng đệ nhất thiên hạ, hơn nữa liên tục lập nhiều công tích lạ lùng, hắn ta nghĩ Mộ Dung Thiên Thu có được trở thủ đắc lực như vậy, lực sát thương hẳn sẽ lại tăng mạnh, vì vậy mới phái người đi sứ Tây Võ, muốn thăm dò xem thực hư nông sâu ra sao, không ngờ tay Yến Kinh Hồng đó lại có bản lĩnh đến vậy.
Hoàng Phủ Dạ ở bên cạnh ngồi dựa vào ghế thái sư, lơ đãng phe phẩy quạt, đôi mắt tím nhạt thoáng có vẻ hoang mang:
Hoàng huynh, đúng là tên tiểu tử đó có tài, nhưng chỉ trong một năm ngắn ngủi mà có thể leo lên đến mức này, e rằng những lời đồn bên ngoài cũng không phải chỉ là tin đồn.
Rốt cuộc đệ muốn nói gì?
Ánh mắt hắn thoáng loé lên tia sáng lạnh, nhìn Hoàng Phủ Dạ bằng ánh mắt cực kỳ không vui.
Hoàng Phủ Dạ ngại ngùng sờ mũi, sau đó mới vội nhún vai:
Thần đệ không muốn nói gì cả!
Huynh ấy kích động thế làm gì? Chẳng qua hắn chỉ muốn ngầm nhắc Hoàng huynh, để Hoàng huynh cũng học tay Hoàng đế Tây Võ kia, bán sắc một chút, biết đâu lại quyến rũ được rất nhiều nhân tài như Yến Kinh Hồng, dốc sức vì Đông Lăng ta. Nhưng vẫn còn chưa kịp nói ra, đã bị huynh ấy nhìn như vậy, đúng là quá ảnh hưởng tâm trạng!
Kẻ này không thể giữ lại được!
Nếu giữ lại, nhất định sẽ là mối họa cho tâm phúc của Đông Lăng! Chỉ trong một năm ngắn ngủi, y đã giải quyết được nạn núi lở của Tây Võ, giúp Mộ Dung Thiên Thu giải quyết mối họa ở thành Uyển, dẹp loạn ở Hoản Nam, nhổ đi vô số đại thần của phe địch, ngay cả hiểm họa nước Hoàng Hà, y cũng có thể nghĩ ra cách gì mà trồng cây gây rừng để ngăn chặn. Người như vậy, không thể không đề phòng!
Hoàng Phủ Dạ gập quạt lại ‘soạt’ một tiếng, đôi mắt màu tím nhạt thoáng lóe lên tia sáng kỳ dị:
Nếu không thể giữ lại để dùng, thì chỉ có thể diệt trừ y!
Hoàng Phủ Hoài Hàn gật đầu, coi như thầm chấp nhận lời nói của hắn ta. Đột nhiên lại nhớ đến một chuyện:
Gần đây Tiểu Cửu thế nào rồi?
Nghe câu này, sắc mặt Hoàng Phủ Dạ lại thoáng có vẻ u sầu:
Lúc trước tên tiểu tử đó lại đi ăn ngũ thạch tán, tuy đã được Tô Cẩm Bình giúp khống chế cai nghiện, nhưng hiện giờ thi thoảng vẫn lên cơn nghiện, lần trước bịt mắt Ngự y để Ngự y khám, thì nói rằng lúc trước đệ ấy ăn không phải ngũ thạch tán bình thường, đã có người động tay động chân trong đó, thêm một vị thuốc vào, thế nên mới khó trị dứt điểm. Nhưng may mà khả năng tự khống chế của đệ ấy còn mạnh, không tiếp tục lao vào thứ đó nữa!
Hoàng Phủ Hoài Hàn nghe xong cũng trầm mặc. Nói gì thì nói, cũng đều là Hoàng huynh hắn đây hại đệ ấy, nếu không phải lúc đó mình cứ kiên quyết ép đệ ấy, thì Tiểu Cửu cũng sẽ không biến thành thế này. Hắn lạnh lùng hỏi:
Có cách nào trị dứt điểm không?
Sợ là trong thiên hạ này, trừ thần y ra thì không ai có thể trị được, nhưng Quân Lâm Uyên đã…
Nói tới đây, Hoàng Phủ Dạ cũng không nói thêm nữa. Lúc trước hắn cũng nghe nói Quân Lâm Uyên đã truyền lại toàn bộ y thuật của mình cho Tiểu Cẩm Cẩm, nhưng hiện giờ không biết tung tích của Tiểu Cẩm Cẩm đã đành, dù có tìm ra rồi, nàng chỉ mới học với Quân Lâm Uyên không bao lâu, liệu có thể học được bao nhiêu chứ?!
Ngày mà Quân Lâm Uyên băng hà, Bắc Minh cũng đã phong tỏa chặt chẽ chuyện xảy ra trong hoàng cung, hoàn toàn không lộ chút tin tức nào ra ngoài.
Một cơn giận dữ bùng lên trong lòng Hoàng Phủ Hoài Hàn:
Người đâu!
Vừa nghe tiếng gọi, một người áo đen lập tức xuất hiện giữa đại điện:
Có thuộc hạ!
Đi tra cho trẫm, rốt cuộc là ai động tay động chân trong ngũ thạch tán! Dám động đến Tiểu Cửu, thật đúng là chán sống rồi!
Luồng khí đen bùng lên trên khuôn mặt tuấn tú, đây là lần đầu tiên Hoàng Phủ Hoài Hàn lộ ra vẻ mặt bùng lửa giận như thế này kể từ sau khi Tô Cẩm Bình đi.
Vâng!
Người áo đen đáp một tiếng rồi lui ra ngoài.
Hoàng Phủ Dạ cũng trầm mặc một lúc, lúc trước khi thấy ngũ thạch tán có thể rơi vào tay Tiểu Cửu, hắn cũng đã thấy rất lạ rồi, bây giờ trong thứ thuốc đó còn bị pha thêm thứ khác, rõ ràng là có mưu tính trước.
Chỉ là, hiện giờ đây cũng không phải trọng điểm lo lắng của họ, trọng điểm là cứ khoảng hơn hai tháng, độc ẩn lại phát một lần, hiện giờ tiểu Cửu đã gầy đến mức không ra hồn người nữa, đâu còn dáng vẻ phong nhã hào hoa của công tử Vô Trần ngày xưa! Cứ tiếp tục thế này…
Sau một phút trầm mặc, Hoàng Phủ Hoài Hàn lại thở dài, thân hình cao thẳng như tùng như bách đứng bên cửa sổ, giọng nói mang theo vẻ chán nản vang lên:
Dạ, có phải trẫm đã làm sai rồi không?
Vì hoàng quyền, từ bỏ bao nhiêu thứ hắn cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng lần này, người hắn phải trả giá lại là tiểu Cửu, khiến hắn không thể không nghĩ, mọi thứ hắn làm, mọi điều hắn luôn kiên trì, rốt cuộc là đúng hay sai?!
Hoàng Phủ Dạ hơi sững người, đôi mắt tím nhạt thoáng lóe lên cảm xúc bi thương, sau đó, hắn nhanh chóng thu lại, ngẩng đầu nói:
Hoàng huynh, huynh không sai! Đây là trách nhiệm của hoàng thất!
Trách nhiệm của hoàng thất!
Chỉ vì năm chữ này, họ mới gần như trả giá tất cả những gì họ có thể trả giá. Thế nhưng, họ sẽ không hối hận, dù sai đến mấy cũng không hối hận, vì… không có tư cách!!!
…
Phủ Thừa tướng Tây Võ, một ngày rối loạn…
Nam Cung Cẩm đang rúc trong lòng Bách Lý Kinh Hồng ngủ say sưa, bên ngoài lại vang lên những tiếng gõ cửa dồn dập:
Tướng gia, không ổn rồi, không ổn rồi!
Nam Cung Cẩm lập tức bị giật mình tỉnh giấc, vừa tỉnh dậy đã đối diện ngay với đôi mắt của Bách Lý Kinh Hồng. Hai người đều nhìn về phía cửa, uể oải hỏi:
Chuyện gì thế? Sáng sớm tinh mơ có chuyện gì mà phải đến quấy nhiễu bản quan?!
Theo lệ của Tây Võ, ngày tiếp theo sau buổi tiệc ngắm hoa sẽ không cần thiết triều, thế nên hôm nay Nam Cung Cẩm muốn ngủ một giấc thật đã, nhưng từ sáng sớm đã bị đánh thức rồi.
Là tiểu công tử, tiểu công tử có chuyện rồi!
Nha hoàn bên ngoài luống cuống nói.
Cái gì?!
Nam Cung Cẩm giật mình, không nghĩ được gì nhiều, vội vàng dậy mặc y phục.
Bách Lý Kinh Hồng cũng hơi kinh ngạc, vén chăn ra, cầm y phục mặc lên. Nam Cung Cẩm cuống quít mặc xong cũng không kịp chải đầu đã mở cửa:
Xảy ra chuyện gì?
Cũng không biết vì sao sáng nay tiểu công tử vừa tỉnh dậy đã khó thở, bây giờ vẫn đang co giật!
Trước giờ nha hoàn kia chưa từng nhìn thấy tình trạng này bao giờ, đương nhiên cũng vô cùng sợ hãi.
Câu nói ‘mau đi mời đại phu’ vừa lên đến miệng, Nam Cung Cẩm mới nhớ ra mình mới là đại phu giỏi nhất, bước chân cũng bất giác nhanh thêm vài phần, đi như bay về phía phòng của Mộ Thiên Thiên, trên mặt đầy vẻ lo lắng. Bách Lý Kinh Hồng cũng không nói không rằng đi theo sau nàng, mặt không chút cảm xúc, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa vẻ lo âu.
Vào trong phòng, Mộ Thiên Thiên đã sợ đến thất hồn lạc phách, mặt đầy nước mắt, vừa nhìn thấy Nam Cung Cẩm, nàng lập tức như tìm được vị cứu tinh:
Tướng gia, ngài cứu Kinh Lan với, Tướng gia…
Nếu Hoàng thượng vẫn còn sống, thì nàng đâu cần cầu xin người khác? Nhưng… nàng cũng biết, nếu Hoàng thượng còn sống, thì nàng cũng không có cơ hội sinh ra đứa con này.
Nó là con trai ta, đương nhiên ta sẽ cứu!
Nam Cung Cẩm ngắt lời nàng ta, bước nhanh về phía trước, đón đứa trẻ từ tay nàng ta qua xem, sau đó khám cho Tiểu Kinh Lan một lượt, một dự cảm không lành dâng lên trong tim nàng, đặt tay lên mạch của thằng bé, lông mày nhíu chặt, cuối cùng mới chậm rãi buông lỏng, thở phào một hơi thật dài.
Nàng nhanh chóng kê đơn giao cho hạ nhân đi lấy thuốc, nhưng Tiểu Kinh Lan vẫn không ngừng co giật, Bách Lý Kinh Hồng lập tức bước lên một bước, vận nội lực đưa vào người thằng bé, giúp thằng bé bảo vệ kinh mạch. Dần dần, sắc mặt đứa bé cũng dịu đi.
Nam Cung Cẩm cảm giác như mình vừa đi một vòng quỷ môn quan về vậy, sau khi biết chắc cơ thể của thằng bé không mắc căn bệnh như mình lo, nàng như trút được gánh nặng vậy!
Bệnh của đứa bé này giống với bệnh của cha nó lúc vừa chào đời, tim mạch không trọn vẹn, ngũ tạng bị tổn thương, nhưng chưa tổn thương vào phổi, thế nên không quá nghiêm trọng. Suốt một năm nay, ta vẫn luôn nghiên cứu chứng bệnh này, ta có thể dám chắc, chỉ cần điều dưỡng cẩn thận một thời gian, không quá mười hai ngày, đứa bé này sẽ không sao nữa!
Nhìn sắc mặt thằng bé xanh xám, lại hơi co giật, nàng vốn sợ thằng bé bị hở van tim, cho rằng nó bị tim bẩm sinh! Sau khi bắt mạch rồi mới phát hiện không phải như thế, chỉ là tim mạch không trọn vẹn bẩm sinh thôi. Năm xưa sư phụ của Quân Lâm Uyên chăm sóc hắn mười năm mới điều dưỡng được một chút, nhưng Nam Cung Cẩm nàng tự tin rằng chỉ cần mười hai ngày có thể khống chế được! Sau này mỗi năm ăn vài vị thuốc, không quá vài năm sẽ có thể khỏi hẳn.
Mọi người nghe nàng nói vậy, trái tim đang treo lên vì lo lắng mới hạ xuống. Nhưng lông mày Nam Cung Cẩm lại vẫn nhíu lại một chút, nếu bệnh của đứa bé này là do di truyền, vậy sau này con của nó, e rằng cũng có thể sẽ mắc phải chứng bệnh như vậy. Xem ra, nàng phải cân nhắc đến việc truyền thụ y thuật lại cho Tiểu Kinh Lan rồi.
Ban đầu Mộ Thiên Thiên nghe thấy bệnh của đứa bé giống Quân Lâm Uyên, sợ đến trắng bệch mặt mũi, sau đó nghe Nam Cung Cẩm nói vậy, nàng mới yên tâm hơn. Mặt đầy vẻ đau lòng nhìn con trai mình, thằng bé chỉ mới chào đời chưa tới nửa tháng đã phải chịu bệnh tật khổ sở thế này, nàng làm mẹ, làm sao có thể không đau lòng cho được. Lại nhìn về phía Bách Lý Kinh Hồng, thấy tay hắn tỏa ra chút tia sáng ấm áp truyền vào người con trai mình, sự hận thù trong tim nàng cũng vơi đi rất nhiều.
Không lâu sau, hạ nhân bê thuốc tơi. Nam Cung Cẩm đút cho thằng bé, thằng bé chê đắng, phun hết ra ngoài, làm mọi người vô cùng lo lắng. Nếu không uống thuốc thì nghiêm trọng mất! Thế nhưng Bách Lý Kinh Hồng lại nghĩ ra một cách, sai Phong đi lấy một chiếc lọ sứ đến, đổ ra một viên thuốc đút cho thằng bé ngậm, không bao lâu sau, lại ra hiệu cho Nam Cung Cẩm đút thuốc tiếp cho đứa bé. Kỳ lạ là lần này đứa bé không phun ra nữa, uống hết thuốc xuống.
Nam Cung Cẩm thấy rất kinh ngạc, cầm thuốc kia qua xem một lúc, viên thuốc trắng như tuyết, ngửi một chút lại ngửi thấy vị thuốc không biết tên, không giống bất cứ loại thảo dược nào nhưng lại có thể cảm nhận được công hiệu khác biệt của thuốc đó, có thể làm tê liệt thần kinh cảm giác của người uống, thần kinh vị giác không có cảm giác nữa, thì uống thuốc cũng dễ hơn nhiều. Đây đúng là thứ tôt!
Thuốc này ở đâu ra vậy?
Nàng vừa hỏi, sắc mặt Phong trở nên rất khó coi, há miệng muốn nói, nhưng Bách Lý Kinh Hồng lại lạnh lùng liếc hắn ta một cái, ra hiệu cho hắn ta im miệng.
Nhưng Nam Cung Cẩm lại nhìn ra có gì đó không bình thường, nhíu mày hỏi:
Rốt cuộc đây là thứ gì?
Tu vừa bước vào phòng, không biết chuyện gì xảy ra, thấy Nam Cung Cẩm cầm lọ sứ kia hỏi, liền vừa cười vừa đáp:
Đó là thứ tốt đấy ạ, là Tuyết Ngưng Hoàn, mỗi viên có thể duy trì ánh mắt của bệ hạ một năm, nhưng thiên hạ chỉ còn thừa lại bốn viên… Ơ, Phong, mắt huynh bị rút gân à?
Hắn ta vừa nói, Phong vừa nháy mắt ra hiệu cho hắn ta, chuyện quái quỷ gì vậy? Nhưng hắn ta nhanh chóng cảm nhận được bầu không khí khác thường trong phòng, sắc mặt điện hạ nhìn mình cũng rất khó coi, hắn ta đã làm gì sai rồi sao?
Sắc mặt Nam Cung Cẩm cũng hơi trầm xuống, cái tên khốn này, bướng bỉnh chết đi được! Bảo hắn ăn Bích ngọc hồi hồn đan, hắn không ăn, giờ còn lấy thuốc này ra, nghĩ vậy nàng lại chợt cảm thấy hậm hực. Thôi thôi, chờ Tuyết Ngưng Hoàn của hắn hết rồi, nếu vẫn còn không chịu ăn, mình sẽ đánh cho hắn hôn mê rồi nhét vào mồm hắn là được!
Mộ Thiên Thiên và Vân Giảo Hề ở bên cạnh cũng sững sờ, ánh mắt nhìn về phía Bách Lý Kinh Hồng từ hận thù dần dần biến thành cảm kích. Mộ Thiên Thiên đứng dậy, muốn quỳ xuống:
Đa dạ Nam Nhạc Hoàng giúp đỡ!
Người nàng ta vừa hơi khom xuống đã bị một luồng nội lực đỡ lên. Giọng nói lãnh đạm vang lên:
Nó cũng là con nuôi của trẫm.
Nghe hắn nói vậy, Mộ Thiên Thiên lập tức mỉm cười. Trong lòng nàng, Bắc Minh có thể nào cũng chỉ là thứ yếu, hiện giờ an nguy của con trai nàng mới là điều quan trọng nhất, người ta có thể làm đến mức này vì con trai nàng, nàng còn bất mãn gì nữa đây?!
Nam Cung Cẩm ném lọ sứ lại cho Bách Lý Kinh Hồng:
Cất kỹ đi! Sau này không cho chàng tùy tiện lấy ra dùng lung tung nữa, ta sẽ nghĩ cách khác!
Nàng biết với tính cách của tên này, dù giết hắn, hắn cũng sẽ không uống thuốc mà Quân Lâm Uyên để lại, hiện giờ hiệu quả lớn nhất của Tuyết Ngưng Hoàn chính là có thể kéo dài thời gian cho mình đi tìm viên thuốc giải cuối cùng, tuyệt đối không thể để hắn dùng bừa bãi nữa. Còn có nhiều cách khác để bắt đứa trẻ này uống thuốc, hơn nữa, Tuyết Ngưng Hoàn cũng cho nàng linh cảm không nhỏ!
Ngón tay như ngọc đưa ra, cầm lấy lọ sứ, sau đó đưa cho Phong, ánh mắt như đang cười, nhưng lại không nói thêm gì.
Suốt hơn hai mươi ngày, Nam Cung Cẩm đều không lên triều, toàn bộ tinh lực đều dồn vào Quân Kinh Lan, Mộ Dung Thiên Thu biết con trai Yến Kinh Hồng ốm, cũng không gây phiền phức gì. Chỉ thầm mắng tên tiểu tử này không biết chừng mực, vì chuyện riêng mà lại dám vắng mặt lâu như vậy, khiến cuộc sống của hắn ta cũng trở nên vô cùng tẻ nhạt!
Nam Cung Cẩm dùng bạc hà nghiên cứu ra một loại thuốc viên làm tê liệt vị giác, tuy không tốt như Tuyết Ngưng Hoàn, nhưng cũng đủ để khiến Tiểu Kinh Lan ngoan ngoãn uống thuốc.
Quả nhiên, tình trạng sức khỏe của Quân Kinh Lan cũng không phụ sự cố gắng của Nam Cung Cẩm, sau bao nhiêu ngày điều trị, bệnh của đứa bé này đã gần khỏi hẳn, sau này chú ý điều dưỡng đầy đủ thêm một chút là được. Vì thế, mấy hôm nay trong phủ Thừa tướng đều rất vui vẻ, cũng cùng lúc đó chuẩn bị nghênh đón ngày lễ đầy tháng của Quân Kinh Lan.