Chương 165: Thừa tướng không có chim?!


Nam Cung Cẩm ôm cả bụng phẫn uất quay về phủ Thừa tướng, vừa vào nhà đã định điều động người của Ảnh lâu đi phản kích lại tên cẩu Hoàng đế kia để tiêu cơn hận trong lòng! Tuy nàng biết với thân thủ của Hoàng Phủ Hoài Hàn, thì mình có phái bao nhiêu người đi cũng sẽ không ám sát thành công. Nhưng nếu không ám sát để tên chó chết kia biết được mình cũng biết giận, thì chắc chắn hắn ta sẽ không hiểu vì sao hoa lại hồng!!!

Nhưng nàng còn chưa kịp hạ lệnh, đã nghe nói Bách Lý Kinh Hồng phái người đi ám sát cả hoàng thất Đông Lăng rồi.

Vừa nghe Diệt nói xong, khóe môi nàng lại giật giật điên cuồng, Tiểu Hồng Hồng nhà nàng ra tay quả nhiên hung tàn hơn nàng nhiều, đã giết là giết luôn cả đám! Rất quyết đoán!

Nàng đi bộ ra hậu viện, lại nghe đám hạ nhân trò chuyện, nói Công chúa Mặc Họa biết điều như thế nào, thân là Công chúa cao quý mà vẫn đi dâng trà cho chính thê Mộ Thiên Thiên, lúc này vẫn còn đang ở bên chỗ Mộ Thiên Thiên chơi với tiểu công tử. Rồi lại nói Thừa tướng thật có phúc, hậu viện yên bình.

Nam Cung Cẩm nghe cũng cảm thấy buồn cười, hậu viện yên bình à? Yên bình cái cứt chó! Yên bình thì sao tự dưng nhà nàng lại cháy bùng lên như thế?

Nàng đang đi, lại thấy một tiểu nha đầu cuống quít chạy tới:
Tướng gia, không ổn rồi, Công chúa và phu nhân cãi cọ!


Nghe vậy mặt Nam Cung Cẩm xanh mét, quay đầu trừng mắt tức tối nhìn hai nha đầu vừa nói hậu viện phủ Thừa tướng yên bình kia, trong lòng bừng bừng tức giận, đàn ông không an phận đã đành, phụ nữ cũng không an phận, vậy mà mấy cái người này còn dám nói hậu viện yên bình cái gì chứ?! Họ cãi cọ như vậy, rốt cuộc mình có nên đi hay không đây. Kinh nghiệm nói cho nàng biết, nơi nào có phụ nữ đánh nhau mà lởn vởn lại gần thì rất dễ bị dính lửa vào người. Không đi thì hơn!

Nghĩ vậy nàng quay đầu định đi về phòng mình, giả vờ như không nghe thấy tin báo. Nhưng còn chưa đi được vài bước, nàng lại chợt nhớ ra một chuyện, đang yên đang lành, Thượng Quan Nhược Tịch lại gây gổ với Mặc Họa làm gì?! Đâu phải nàng ấy không biết mình là phụ nữ, lẽ nào còn có thể ghen tuông gây chuyện vì mình được sao? Như vậy chỉ có thể là vì nguyên nhân khác. Lẽ nào là vì Kinh Lan?! Nghĩ một lúc lâu, nàng cũng cảm thấy chỉ có mỗi Tiểu Kinh Lan là đáng để Thượng Quan Nhược Tịch gây gổ thôi. Nghĩ vậy sắc mặt Nam Cung Cẩm lại trở nên rất khó coi, sải bước đi về phía viện của Mộ Thiên Thiên.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Nam Cung Cẩm, nguyên nhân hai người này gây gổ thực sự là vì Kinh Lan. Ban đầu Mặc Họa đang bế đứa bé bình thường, lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ xinh của thằng bé rất đáng yêu, không kìm được liền nhéo nhẹ một cái, không ngờ Mộ Thiên Thiên lập tức nổi giận, giằng con mình lại, sau đó hai người bắt đầu cãi cọ!


Bản Công chúa chỉ nhéo nhẹ chút thôi mà, cô kích động như vậy làm gì?
Mặc Họa nổi cáu.

Mặt Thượng Quan Nhược Tịch rất khó coi:
Chỉ nhéo nhẹ một chút thôi à? Mặt của trẻ con non như vậy, có thể thoải mái thích nhéo thì nhéo được sao?



Mộ Thiên Thiên, cô đừng có không biết điều! Bản Công chúa bế con trai cô, cũng là đề cao cô rồi!
Bản chất Công chúa kiêu ngạo của Mặc Họa lập tức bùng lên.


Ồ, hóa ra là ta trèo cao với Công chúa rồi. Tốt nhất cô đừng quên rằng, hiện giờ cô gả vào phủ Thừa tướng, nếu theo quy củ, cô còn phải gọi ta một tiếng tỷ tỷ!
Thượng Quan Nhược Tịch ở trong hoàng cung bao nhiêu năm, nên nhắc đến thân phận, nàng ấy nói vẫn rất trơn tru.


Cô...



Đủ rồi!
Nam Cung Cẩm lạnh lùng quát một tiếng, hai người đang cãi cọ đến mất hết cả hình tượng nghe vậy mới ngậm miệng lại.

Thật ra với tính tình của Mặc Họa, thì cô ấy chỉ muốn xông lên đánh cho Thượng Quan Nhược Tịch một trận mới hả giận. Nhưng Thượng Quan Nhược Tịch nói không sai, mình là bình thê, nàng ấy mới là chính thế. Nếu thực sự đánh nhau, thì rất có thể sẽ bị bỏ ngay lập tức. Vừa gả vào nhà chồng ngày thứ hai đã bị bỏ, thì cả cô và Mặc gia đều sẽ bị cả thiên hạ chê cười!

Tiểu Kinh Lan là nguyên nhân dẫn đến chuyện này lại không hề hay biết gì cả, chỉ há cái miệng nhỏ xinh ra kêu oa oa. Vừa nhìn thấy Nam Cung Cẩm, thằng bé lại không khỏi mở to đôi mắt đan phượng kia ra, nốt ruồi son ở mi tâm hồng hồng xinh xinh, quơ tay lên với Nam Cung Cẩm ra vẻ muốn nàng bế. Dáng vẻ nhỏ xinh này đáng yêu biết bao.

Thượng Quan Nhược Tịch đang muốn nói chuyện với Nam Cung Cẩm, thì Mặc Họa đã lên tiếng trước. Cô bước vài bước đến trước mặt Nam Cung Cẩm nói:
Tướng gia, chỉ là thiếp nhìn thấy Kinh Lan đáng yêu nên mới không nhịn được nhéo nhẹ má thằng bé chút thôi, nhưng tỷ tỷ lại đột nhiên nổi đóa lên với thiếp, tỷ ấy làm vậy, thực sự rất quá đáng...


Một tiếng
Bốp!
vang lên, âm thanh vừa dứt, bàn tay của Nam Cung Cẩm đã tát thẳng vào mặt cô ấy, làm cho Mặc Họa ngã luôn ra đất!

Lúc này, sắc mặt Nam Cung Cẩm rất lạnh lùng, lạnh tới mức khiến người ta kinh hãi:
Cô không biết chuyện không được phép nhéo má trẻ sơ sinh thật, hay giả vờ không biết?
Tuyến nước bọt của trẻ sơ sinh vẫn chưa hoàn thiện, nếu bị nhéo má, sau này sẽ rất dễ chảy dãi, nếu nhéo nặng hơn, thì không chỉ chảy dãi lúc nhỏ, mà đến lớn cũng vẫn chảy! Con trai của nàng, con trai của Quân Lâm Uyên, làm sao có thể là một đứa trẻ chảy dãi mất kiểm soát như thế?

Cái tát kia khiến mặt Mặc Họa sưng vù lên, khóe môi rách ra, rươm rướm máu. Cô ôm lấy mặt mình đang muốn nổi đóa, sau khi nghe thấy câu hỏi của Nam Cung Cẩm, sắc mặt vừa tức giận vừa uất ức lập tức biến thành nghi hoặc:
Tướng gia, ngài nói như vậy là có ý gì?



Ý gì à? Không được phép nhéo má trẻ sơ sinh, không được phép vỗ lưng, ngoài những cái đó ra, còn rất nhiều thứ phải kiêng. Cô không biết thật sao?
Trên mặt Nam Cung Cẩm lúc này là vẻ giận dữ trước giờ chưa từng có. Thượng Quan Nhược Tịch đi theo nàng một năm, cũng chưa từng thấy trên mặt nàng có cảm xúc như thế này bao giờ.

Lúc này Mặc Họa mới hiểu ra, cô còn chưa từng nuôi con, làm sao cô biết được? Chuyện này đúng là lỗi của cô, nhưng bản thân cô là Công chúa, là chủ của Mặc gia, gả vào nhà chồng ngày thứ hai đã bị tát cho một cái… làm sao cô có thể chịu nổi sự đả kích lớn như thế này chứ?! Cô đứng dậy, ánh mắt đầy oán trách nhìn Nam Cung Cẩm, cắn răng nói:
Tướng gia, thiếp thực sự không biết. Nhưng thiếp chỉ...
Nhưng cô chỉ nhéo nhẹ một chút thôi, còn chưa có chuyện gì cả, vì sao phải đánh cô quá đáng đến thế này?


Cô nên cảm thấy may mắn vì cô không biết thực sự. Cô cũng nên cảm thấy may mắn vì con trai ta không khóc. Và càng nên cảm thấy may mắn vì chưa xảy ra chuyện gì. Nếu không, vừa rồi ta sẽ không chỉ cho cô một cái tát đâu, mà là một lưỡi đao đấy!
Mặc gia, dù có lợi hại thì cũng đã sao? Dám động vào con trai bảo bối của nàng, thì Nam Cung Cẩm nàng tuyệt đối sẽ không nương tay!

Mặc Họa trừng trừng nhìn y không dám tin. Nhưng trên mặt y, cô chỉ nhìn thấy sự nghiêm túc, hoàn toàn không có nửa phần dọa nạt hay đùa cợt gì, dường như y đang muốn nói với cô rằng, nếu vừa rồi cô chỉ nhéo mặt đứa trẻ nặng hơn một chút thôi, hoặc lúc nói không biết, sắc mặt của cô khiến đối phương nghi ngờ, thì hiện giờ, rất có thể cô đã chết trên tay người đàn ông này rồi!

Cuối cùng, sau khi trầm mặc một lúc lâu, Mặc Họa lựa chọn cúi đầu:
Tướng gia, thiếp biết rồi!
Chưa nói đến chuyện gả vào phủ thừa tướng thì phải nghe lời người đàn ông này. Mà trong chuyện vừa rồi, vốn cũng là lỗi của cô.

Cô ấy có thể dứt khoát nhún nhường thế này thực sự cũng khiến Nam Cung Cẩm hơi ngạc nhiên, vẻ tức giận trên mặt cũng vơi đi một chút, nói:
Biết là tốt rồi! Không biết chăm sóc trẻ con như thế nào, thì sau này cách xa Kinh Lan một chút. Ta không muốn lại xảy ra chuyện giống hôm nay nữa. Nếu không, đừng nói cô là Công chúa, dù là Hoàng thượng động đến con trai ta, ta cũng sẽ không nương tay!


Nếu những lời này là truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ gây nên sóng gió lớn. Nhưng Nam Cung Cẩm vẫn nói ra, mục đích là vì muốn Mặc Họa hiểu, nàng chỉ quan tâm đến chuyện không quan tâm đến người, để cô ấy đỡ phải cho rằng mình cố tình gây chuyện với cô ấy rồi sau này lại gây ra một đống chuyện phiền phức cho nàng.

Nghe Nam Cung Cẩm nói vậy, trong lòng Mặc Họa cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô lau vết máu ở khóe môi, nói:
Tướng gia yên tâm, thiếp đảm bảo sẽ không có lần sau nữa! Thiếp về trước!


Cô cúi đầu, quay người đi ra ngoài, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Thượng Quan Nhược Tịch, sợ nhìn thấy vẻ đắc ý, vẻ khinh thường và châm chọc đối với mình trong mắt đối phương!

Sau khi đi được vài bước, từ đằng xa, cô lại nghe thấy tiếng nói chuyện nho nhỏ của họ truyền tới.


Tướng gia, ngài xuống tay nặng quá, cô ấy cũng chỉ nhéo nhẹ một cái thôi thì ta đã giành thằng bé lại rồi mà. Sau chuyện đó cô ấy cãi nhau với ta, cũng chưa kịp nói ra vấn đề thì ngài đã chạy tới rồi. Tuy ta cũng giận dữ, nhưng dù sao cô ấy cũng là Công chúa, có lẽ trước nay chưa từng chịu uất ức thế này bao giờ!
Thượng Quan Nhược Tịch khẽ thở dài, dù sao Nam Cung Cẩm cũng không phải trượng phu thực sự của nàng, thế nên nàng mới có sao nói vậy. Tuy nàng rất giận vì con trai bị nhéo, nhưng dù sao cũng chưa xảy ra chuyện gì lớn.

Nam Cung Cẩm liếc nhìn nàng một cái:
Chính vì cô ấy là Công chúa, nên ta mới không thể nuông chiều! Nếu chỉ bình thản nói một vài câu, cô ấy sẽ cho rằng ta kiêng kỵ thân phận của cô ấy, sau này không biết còn coi trời bằng vung đến mức nào. Chuyện như thế này, một lần là quá đủ rồi!


Thượng Quan Nhược Tịch ngớ người, cũng biết nàng làm vậy là vì muốn tốt cho đứa bé, nên không nói thêm gì nữa.

Mặc Họa nghe đến đây, trong lòng vừa cảm thấy đau lòng, lại vừa thấy may mắn. Thật may khi tướng gia chỉ đánh mình vì nguyên nhân đó thôi, chứ không phải hoàn toàn chán ghét mình. Như vậy chứng tỏ cô ấy vẫn còn hy vọng, đúng không?

Nam Cung Cẩm lại cười tít mắt trêu chọc Tiểu Kinh Lan, rồi đưa thằng bé cho Thượng Quan Nhược Tịch, dặn dò:
Sau này đừng tùy tiện đưa thằng bé cho người khác bế. Hôm nay Mặc Họa là vô ý, nhưng ai biết sau này liệu có xảy ra chuyện cố ý hay không? Đến khi đối phương làm thật, thì chúng ta hối cũng không kịp!


Thượng Quan Nhược Tịch cũng biết hôm nay mình quá sơ suất, vừa đón lấy Quân Kinh Lan vừa gật đầu nói:
Yên tâm, ta cũng đảm bảo với ngài, tuyệt đối không có lần sau nữa!



Ừm, sau này dù là các phu nhân thế gia tới tìm cô muốn thăm thằng bé, thì cô cũng cứ nói thẳng rằng Tướng gia đã dặn rồi, nếu cô mà đưa con cho người khác bế, Tướng gia sẽ bỏ cô ngay lập tức. Như vậy dù họ có lý do to đến mức nào cũng không thể làm khó dễ cô nữa!
Là phu nhân Thừa tướng, có rất nhiều yến hội Thượng Quan Nhược Tịch phải xuất hiện, có điều vì gần đây sinh con, ở cữ nên mới không ra ngoài mà thôi.

Thượng Quan Nhược Tịch hơi ngẩn ra:
Nếu nói vậy, chẳng phải sẽ đắc tội rất nhiều người sao?!
Đắc tội với phu nhân nhà người ta, cũng đồng nghĩa với việc đắc tội đồng nghiệp rồi còn gì.


Đắc tội người ta sẽ khiến ta và cô khó chấp nhận hơn hay là con trai xảy ra chuyện gì sẽ khiến ta và cô khó chấp nhận hơn?
Nam Cung Cẩm liếc nhìn nàng.

Thượng Quan Nhược Tịch sững sờ một chút, sau đó vô cùng cảm động:
Ta hiểu rồi!
Vì con trai, Nam Cung Cẩm không tiếc đắc tội cả bách quan trong triều, tình nghĩa này, làm sao nàng có thể không cảm nhận được chứ?!


Hiểu là tốt rồi. Cô hãy nhớ, nó không chỉ là con trai của mình cô!
Nói xong, không chờ nàng ấy có phản ứng gì, nàng đã quay người đi mất.

Thượng Quan Nhược Tịch mỉm cười nhìn theo bóng Nam Cung Cẩm. Ý của Nam Cung Cẩm là, con trai không chỉ của riêng nàng, mà còn là của cả Nam Cung Cẩm nữa, thế nên trách nhiệm chăm sóc Tiểu Kinh Lan cho thật tốt cũng càng nặng nề hơn một chút.


Hoàng tẩu, muội cảm thấy đứa bé này càng lớn càng giống Hoàng huynh!
Quân Tử Mạch trầm ngâm nói.

Thường Quan Nhược Tịch mỉm cười, dường như rất thanh thản, yên tâm. Đúng là càng ngày càng giống, các đường nét trên khuôn mặt thay đổi mỗi ngày, càng lúc càng giống người kia.


Xin lỗi Hoàng tẩu, muội lại nhắc đến Hoàng huynh làm tẩu đau lòng!
Quân Tử Mạch cúi đầu, mặt đầy vẻ áy náy.

Thượng Quan Nhược Tịch lại không mấy để tâm, nụ cười trên mặt lại càng trở nên thật lòng hơn, hoàn toàn không hề gượng ép chút nào:
Nếu Hoàng huynh của muội còn sống, thì đã không thể có đứa bé này. Mọi chuyện trên thế gian đều rất công bằng, so với việc oán trách nó, thì chi bằng chấp nhận hiện thực đi. Tuy chàng không còn nữa, nhưng có Kinh Lan ở bên ta cũng tốt rồi, ít ra...
Ít ra sau này Kinh Lan sẽ thừa nhận nàng là mẫu thân của nó, tôn trọng nàng. Còn trong đáy lòng, trong ánh mắt của người kia, trước giờ chưa từng có hình bóng nàng.

Quân Tử Mạch cũng khẽ cười một tiếng:
Hoàng tẩu, tẩu nói chuyện thâm sâu hơn trước kia rất nhiều! Hoặc nên nói là, ánh mắt và suy nghĩ đều rộng mở hơn rồi!


Thượng Quan Nhược Tịch không đáp lời, ánh mắt nhìn theo hướng mà Nam Cung Cẩm rời đi. Ánh mắt rộng mở hơn rồi sao? Ở bên cô gái đó lâu như vậy, làm sao suy nghĩ có thể không rộng mở chứ? Cô gái đó, có một ma lực cảm hóa người bên cạnh, bất luận gặp phải chuyện gì cũng có thể mỉm cười rất vui vẻ. Nếu nói nàng ấy lương thiện, thì nàng ấy cũng không hề lương thiện. Nhưng nàng ấy lại giống như ánh mặt trời, mang theo hơi ấm tới từng con người, chẳng trách… chẳng trách Hoàng thượng lại đối xử với nàng ấy tốt như vậy.

...

Sau khi người ám vệ có thủ pháp ẩn thân khiến Hoàng Phủ Hoài Hàn kiêu ngạo nhất trong số các ám vệ một đi không trở lại, cuối cùng cơn giận của Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng bị đẩy lên đỉnh điểm! Cùng lúc đó, hai vị lão thân vương trong Hoàng thất lại lần lượt gặp thích khách, mất mạng, còn có một vị quận vương bị thương nặng, ngay cả chính Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng gặp phải thích khách.

Người làm tất cả những chuyện này, lại không hề quang minh chính đại như Mộ Dung Thiên Thu, khiến hắn ta biết mọi chuyện là do ai làm. Điều này khiến Hoàng Phủ Hoài Hàn suýt tức phát điên!

Trên khuôn mặt còn xinh đẹp hơn phụ nữ vài phần của Hoàng Phủ Dạ đầy vẻ lạnh lùng, đôi mắt tím nhạt nhuốm vẻ tàn bạo, sắc mặt cũng nghiêm túc chưa từng có.
Hoàng huynh, Yến Kinh Hồng này thực sự có bản lĩnh lớn đến thế sao?


Có thể biết được là thích khách dưới tay bọn họ, cũng đã là có trí tuệ ở một trình độ nhất định rồi. Y lại còn dám phái người đến Đông Lăng ám sát, ngang nhiên đối đầu với Đông Lăng. Người như vậy, thực sự quá nguy hiểm!

Một người có khả năng thống trị thiên hạ không hề đáng sợ, nhưng có khả năng như vậy, lại còn có gan liều lĩnh như thế, thì thực sự khiến người ta cảm thấy kinh hãi!


Bất kể có phải là y hay không, thì cũng tuyệt đối không thể giữ lại người này được!
Đôi mắt màu tím đậm của Hoàng Phủ Hoài Hàn tràn ngập sự tức giận. Ánh mắt hắn còn lạnh hơn núi tuyết vạn năm vài phần, dường như đang nói cho tất cả mọi người rằng, nếu hiện giờ Yến Kinh Hồng đứng trước mặt mình, thì hắn sẽ bổ nhào tới mà cắn chết đối phương không chút do dự vậy!


Nhưng tất cả những người chúng ta phái qua đó đều một đi không trở lại. Hay là, để thần đệ đích thân đi một chuyến?
Hoàng Phủ Dạ lên tiếng đề nghị.

Hoàng Phủ Hoài Hàn trầm mặc một lúc lâu, rồi lại nhìn vẻ mặt không mấy bận tâm của Hoàng Phủ Dạ, cuối cùng lạnh lùng nói:
Không cần đâu, để Long Ảnh vệ đi!


Long Ảnh vệ, là lực lượng hộ vệ mạnh mẽ nhất của hoàng thất Đông Lăng, mỗi một người trong số đó đều có sở trường riêng, là cao thủ số một số hai trong thiên hạ. Lực sát thương của một nhóm như vậy, hoàn toàn không thua kém gì hàng vạn binh mã. Nếu không phải vì đến lúc không thể làm cách gì khác, thì hoàng thất sẽ không gọi lực lượng này ra.

Hoàng Phủ Dạ ngừng một chút, rồi vẩy tay mở quạt ra, phe phẩy mấy cái, giọng nói phong lưu hoa lệ mang theo ba phần cười cợt chậm rãi vang lên:
Hoàng huynh, dùng Long Ảnh vệ liệu có phải hơi đề cao Yến Kinh Hồng rồi không?



Trẫm có thể mất đi Long Ảnh vệ, nhưng không thể mất đệ!
Giọng nói lạnh băng vang lên, coi như đáp lại câu hỏi của hắn ta.

Tay Hoàng Phủ Dạ hơi khựng lại, lúc này hắn mới hiểu sự lo lắng của Hoàng huynh. Nếu tất cả những chuyện này đều là do một tay Yến Kinh Hồng làm, thì thực lực của đối phương đã hoàn toàn không thể coi thường được nữa. Ngay cả hắn đi chuyến này, cũng không biết còn có thể sống sót trở về hay không. Thế nên cuối cùng Hoàng huynh lựa chọn để Long Ảnh vệ đi, để tránh cho hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Đa tạ Hoàng huynh yêu thương bảo vệ đệ!



Chúng ta là huynh đệ ruột thịt!
Hoàng Phủ Hoài Hàn đáp.

Mà Hoàng Phủ Dạ nghe câu này xong, đôi môi như cánh hoa anh đào khẽ mấp máy, đôi mắt hoa đào lóe lên vẻ tự giễu, huynh đệ ruột thịt... là huynh đệ ruột thịt, nhưng lại cũng không phải huynh đệ ruột thịt. Mọi thứ trên thế gian này, quả nhiên rất công bằng, có được, cũng đồng nghĩa với việc mất đi...

...


Về rồi à?
Giọng nói trong trẻo bay ra, cảnh tượng này giống như một cô vợ ở nhà chờ chồng ra ngoài đi làm quay về nhà vậy.

Khóe môi Nam Cung Cẩm khẽ run rẩy, hình như thân phận của hai người họ bị đảo ngược hoàn toàn rồi. Không còn làm rõ được rốt cuộc ai là nam ai là nữ nữa!
Ừm, ta về rồi.


Nàng bước vào trong phòng, rồi ngồi xuống đối diện hắn. Lúc này hắn đang phê duyệt tấu chương, thấy nàng ngồi trước mặt mình, hắn cũng chỉ ngước mắt lên nhìn nàng một cái rồi cúi đầu tiếp tục xử lý chính sự. Nam Cung Cẩm ngồi bên kia, chống cằm nhìn hắn. Nàng chợt hiểu ra ý của câu nói ‘Lúc đàn ông nghiêm túc làm việc là lúc quyến rũ nhất’! Bây giờ nhìn tên này, lại càng thấy hắn đẹp trai hơn cơ chứ!


Ta nói với chàng một chuyện này!
Tuy trạng thái này nhìn rất đẹp, nhưng nàng vẫn phải lên tiếng phá vỡ nó.

Đầu bút hắn ngừng lại, chỉ khẽ ‘ừ’ một tiếng ra hiệu cho nàng nói tiếp.


Ngày mai ta phải cùng tên Mộ Dung đoạn tụ kia đi ra Ngọc Môn quan một chuyến, xem tình hình chiến sự thế nào!
Nàng lên dây cót tinh thần nói ra, sau đó trước khi hắn kịp nổi giận, lại vội nói tiếp,
Nhưng mà… nhưng mà ta đã nói với hắn ta rằng ta phải đưa chàng đi cùng rồi. Hắn ta cũng đồng ý rồi!


Nói đến nửa câu sau, sắc mặt của hắn mới từ từ dịu lại:
Ừ!


Hắn đáp một tiếng rồi lại cúi đầu làm việc. Có một số việc vốn đều giao cho Tề Quốc công và Vân Dật giúp hắn xử lý, nhưng cũng chính vì hắn cho Vân gia quá nhiều quyền lực và sự tín nhiệm, nên mới khiến vài gia tộc lớn khác phản cảm. Do đó, hiện giờ hắn chỉ có thể tự làm thôi.

Nam Cung Cẩm lại nhàm chán, gục đầu xuống bàn nhìn hắn. Làm Hoàng đế chẳng sướng gì cả! Bận chết đi!

Ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa ‘cộc cộc’, tiếng hạ nhân vang lên ở bên ngoài:
Tướng gia, Mộc cô nương đến rồi!



Mời vào đi! Ta cũng đang muốn gặp cô ấy, không ngờ cô ấy lại tự đến!
Thế này có gọi là thần giao cách cảm không?

Mộc Nguyệt Kỳ mặc một bộ váy tím bước vào, phong thái không hề giảm chút nào so với năm ngoái, nhưng sắc mặt lại hơi bợt bạt như vừa ốm nặng mới dậy:
Ta tới để cảm ơn muội!



Không cần khách sao, tỷ khỏe hơn chút nào chưa?
Lúc Mộc Nguyệt Kỳ quay về, chân bị rắn độc cắn bị thương, may mà cô ấy thông minh, buộc chặt một sợi dây thừng vào đùi, ngăn không cho độc lan ra, cũng may mà có Nam Cung Cẩm trị thương giúp cô ấy, nếu đổi lại là bất kỳ một đại phu nào đó, thì cũng sẽ phế luôn cái chân này mất. Thế nên cô ấy mới nói tới để cảm ơn.


Không sao nữa rồi. Chuyện này muội không nói với huynh ấy chứ?


Nam Cung Cẩm mỉm cười:
Đã hứa với tỷ sẽ không nói, thì làm sao ta có thể nhiều lời được! Có điều, ta cảm thấy để huynh ấy biết chuyện này sẽ tốt hơn, nhưng tỷ lại cứ kiên quyết không muốn nói...



Ừm!
Mộc Nguyệt Kỳ gật đầu. Đây cũng chính là lý do cô tới đây. Cô chỉ muốn hỏi Nam Cung Cẩm có nói hay không thôi. Nếu để hắn biết mình bị rắn độc cắn, e rằng hắn sẽ càng áy náy hoặc cảm động hơn. Nhưng áy náy hay cảm động, cũng đều không phải thứ mà Mộc Nguyệt Kỳ cô muốn.

Nam Cung Cẩm nhìn sang chiếc ghế dài bên cạnh, nói:
Tỷ ngồi đi.


Mộc Nguyệt Kỳ gật đầu, nhưng nhìn sang bên kia mới chú ý đến Bách Lý Kinh Hồng. Cô thoáng ngớ người ra một chút, sau đó nói:
Thôi ta không làm phiền nữa. Ta về trước đây!



Từ từ đã! Ta có một chuyện muốn nhờ tỷ!
Nam Cung Cẩm đứng dậy ngăn cô ấy lại.

Mộc Nguyệt Kỳ nói:
Nói đi, đừng khách sáo. Chỉ cần là chuyện ta có thể làm được, chắc chắn sẽ không chối từ!



Ta phải đi xa một thời gian, nhưng trong phủ thừa tướng này, trừ tỷ ra thì không ai có võ công cao cường bằng Mặc Họa nữa. Thế nên, hy vọng tỷ có thể chú ý quan tâm đến Kinh Lan một chút giúp ta!
Mặc Họa đó, tốt nhất nên đề phòng chút thì hơn, lại còn cả Hoàng quý phi kia ở trong Hoàng cung nữa. Nếu không có người có võ công bảo vệ, thì nàng thực sự không yên tâm được.

Mộc Nguyệt Kỳ gật đầu:
Được rồi, muội yên tâm đi! Chuyện này cứ giao cho ta. Chỉ cần có ta ở đây, bất kỳ ai cũng không thể động được vào một sợi tóc của Kinh Lan.



Vậy cảm ơn tỷ trước. Nhưng ta thấy Kinh Lan ở trong phủ Thừa tướng vẫn không an toàn lắm. Thế nên ta hy vọng tỷ có thể đưa thằng bé đến chỗ ca ca ở vài ngày. Như vậy ta cũng yên tâm hơn!
Nàng vốn định đưa thẳng Thượng Quan Nhược Tịch và tiểu Kinh Lan sang chỗ Thượng Quan Cẩn Duệ ở vài hôm, nhưng giờ nếu Mộc Nguyệt Kỳ ở đây, thì đi cùng sang đó luôn đi cho tiện. Chưa biết chừng sau khi hai người này qua một năm rồi, có khi lại cháy lửa tình ấy chứ.

Nghe vậy Mộc Nguyệt Kỳ lại không vui lắm. Không phải cô không muốn gặp Thượng Quan Cẩn Duệ, nhưng đã từng bị người ta đuổi đi rồi, giờ lại mặt dầy qua đó ở, Mộc Nguyệt Kỳ cô không phải hạng người không còn thể diện như thế.
Nếu họ đã qua đó rồi, thì bên đó cũng rất nhiều cao thủ, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Như vậy ta không cần qua nữa nhé?



Tỷ vừa nhận lời giúp ta rồi mà? Làm người sao có thể nuốt lời nhanh thế được chứ?
Nam Cung Cẩm kiên quyết không buông tha.

Cuối cùng, Mộc Nguyệt Kỳ không còn cách nào khác, đành nói:
Thôi thì đành vậy!



Vậy làm phiền tỷ nhé!


Mộc Nguyệt Kỳ vừa ra về, Nam Cung Cẩm liền viết thư cho Thượng Quan Cẩn Duệ. Nàng rất tin tưởng vào năng lực của Duệ ca ca, đến lúc đó, dù mình có không ở nhà, nếu người của hoàng cung có muốn tới gây chuyện, thì dù võ công họ có giỏi đến mấy cũng không thể đắc thủ được, thế nên nàng nhất định phải đi nước cờ này.

Bách Lý Kinh Hồng cũng không nói gì nhiều, chỉ lẳng lặng làm việc của mình. Đột nhiên, hắn chợt nhớ ra một chuyện, ngước mắt hỏi:
Hủy đâu?


Sau khi hắn quay về, hình như chưa từng nhìn thấy Hủy.

Nam Cung Cẩm xua tay:
Yên tâm đi, chẳng lẽ ta còn có thể ăn được người của chàng sao? Hắn đang ở bên chỗ Băng Tâm ấy, không biết hai người đó đạt thành điều kiện gì mà gần đây đang làm trợ thủ cho cô ấy!
Băng Tâm này giỏi thật!

Bách Lý Kinh Hồng gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa.

...

Ngày hôm sau, mới hừng đông, dưới sự sắp xếp của Nam Cung Cẩm, Mộc Nguyệt Kỳ, Thượng Quan Nhược Tịch, Quân Tử Mạch, Quân Kinh Lan đã nhân lúc trời còn tối, di chuyển sang bên phủ của Thượng Quan Cẩn Duệ rồi. Cả phủ Thừa tướng, đều không một ai biết chuyện này, cho đến tận sáng ngày hôm sau nữa mới có hạ nhân nói họ mất tích rồi.

Sau khi trời sáng hẳn, Long liễn đã đi ra khỏi Hoàng cung. Nam Cung Cẩm là thần tử, trong tình huống này không thể nào ngồi trong xe ngựa được, bèn cùng với Bách Lý Kinh Hồng mỗi người cưỡi một con ngựa đi đằng trước. Hôm nay Nam Cung Cẩm mặc một bộ quan phục màu tím nhạt, còn Bách Lý Kinh Hồng mặc một bộ áo gấm màu tím nhạt phối với chiếc đai lưng màu bạc. Hai người đều khoác áo lông chồn cùng màu, nhìn vô cùng xứng đôi.

Cảnh tượng này khiến cho Mộ Dung Thiên Thu ở trong long liễn cảm thấy cực kỳ khó chịu!

Đôi mắt màu xanh lục lóe lên tia sáng âm u nhìn hai người. Bên trái Nam Cung Cẩm là Bách Lý Kinh Hồng, bên phải là Lãnh Tử Hàn cưỡi ngựa. Tiểu tử kia lúc thì nói vài câu với bên trái, lúc thì nói mấy câu với bên phải, cực kỳ có cảm giác trái ôm phải ấp.

Vị Hoàng đế nào đó trầm mặc một lúc lâu, rồi quét ánh mắt tàn độc về phía nội thị giám, nói:
Đi hỏi Yến Kinh Hồng xem, hầu hạ vương giá xuất hành mà có thể trò chuyện vui vẻ như thế sao hả?


Nội thị giám nuốt nước miếng một cái, vội vàng đáp ‘vâng’ rồi chạy xuống dưới.

Nam Cung Cẩm cưỡi ngựa, trên đường đi vừa được ngắm phong cảnh, vừa được nhìn mỹ nam, trò chuyện vui vẻ, thỏa mãn chết đi được. Đột nhiên, tên thái giám chết tiệt lại chạy tới trước ngựa của nàng nói:
Thừa tướng đại nhân, Hoàng thượng sai nô tài xuống hỏi ngài một câu, là hầu hạ vương giá xuất hành mà có thể trò chuyện vui vẻ thế sao?


Thế nên, nụ cười tươi trên mặt Nam Cung Cẩm lập tức cứng lại, trong lòng thầm chửi tên đoạn tụ chết tiệt đó cả trăm ngàn lần, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói:
Ta biết rồi! phiền công công nhận lỗi với Hoàng thượng giúp bản quan. Nói là bản quan lỗ mãng quá!
Nói chuyện cũng không cho người ta nói! Đúng là muốn chết mà!

Nội thị giám quay lại bẩm báo với Mộ Dung Thiên Thu, sau đó mấy người kia cũng không nói chuyện nữa, tâm trạng của Mộ Dung Thiên Thu tốt hẳn lên. Qua một lúc, trời lại dần dần đổ mưa nhỏ, nhóm hạ nhân vội vàng đưa cho ba người mỗi người một chiếc ô để che.

Thế nên, mưa vừa rơi xuống, Nam Cung Cẩm ấm ức nửa ngày không được nói chuyện, cuối cùng cũng có thể nói được rồi. Nàng quay sang vui vẻ hào hứng trò chuyện với Bách Lý Kinh Hồng, với Lãnh Tử Hàn, nói trời, nói đất, nói phong cảnh, nói cảnh tuyết, cao hứng vô cùng.

Thế nên, sắc mặt Mộ Dung Thiên Thu lại đen xì xì, sai nội thị giám đi ra lặp lại lời nói vừa rồi một lần nữa, cũng cảnh cáo nếu còn tái phạm sẽ xử phạt.

Nhưng Nam Cung Cẩm lại ngang nhiên nói đầy lý lẽ với nội thị giám:
Hoàng thượng chỉ nói không được nói về tiếng gió, chứ có nói là không được nói về tiếng mưa đâu. Giờ trời đang mưa, sao chúng ta lại không thể nói chuyện?


Ở đây Nam Cung Cẩm chơi chữ: Nói chuyện vui vẻ là
风生
, nhưng Nam Cung Cẩm cố tình bẻ thành
Nói về tiếng gió
[风声] , lấy cớ bắt bẻ lại Mộ Dung Thiên Thu.

Nội thị giám không còn biết phải nói gì, môi mấp ma mấp máy một lúc cũng không tìm được lời nào phản bác. Do đó gã đành phải quay về chỗ Mộ Dung Thiên Thu, truyền đạt lại lời của Yến Kinh Hồng, khiến Mộ Dung Thiên Thu tức đến xanh mặt! Tên tiểu tử này to gan gớm nhỉ, còn dám chơi tiểu xảo với mình à!!! Hắn ta nói với nội thị giám:
Nói với y, cũng không được trò chuyện về tiếng mưa!



Vâng!
Nội thị giám toát mồ hôi, lại quay đi truyền ý chỉ.

Lần này Nam Cung Cẩm lại rất nghe lời, vì mục đích của nàng vốn chỉ là muốn chặn họng Mộ Dung Thiên Thu một chút cho tiêu giận thôi!

Họ cưỡi ngựa nửa ngày, cuối cùng cũng đến dịch trạm, bèn xuống ngựa ăn cơm. Hành trình sắp xếp rất căng, không có lộ trình đi du ngoạn, thắng cảnh gì đó, thế nên dùng cơm xong, tất cả lại tiếp tục lên đường.

Mà bữa cơm này, Mộ Dung Thiên Thu cũng ăn trong tâm trạng vô cùng ấm ức. Một mình hắn ta ngồi một bàn, mà Nam Cung Cẩm, Bách Lý Kinh Hồng và Lãnh Tử Hàn thì ngồi một bàn, tiếp tục cười cười nói nói khiến hắn ta càng lộ rõ vẻ cô độc! Thế nên, trong cơn giận dữ, hắn ta bèn gọi Yến Kinh Hồng sang ngồi ăn cơm với mình. Nhưng sau khi tiểu tử kia qua bàn hắn lại chẳng nói chẳng rằng, cúi đầu ăn cơm rất quy củ, khiến Mộ Dung Thiên Thu cực kỳ bực bội và vô cùng thất bại!

Ở bên bọn họ thì nói nhiều như vậy, sao ở bên mình lại không nói năng gì rồi?!


Yến khanh?
Giọng nói âm u vang lên.


Có thần!
Y cung kính cúi đầu.

Chính cái dáng vẻ cung kính này lại khiến trong lòng Mộ Dung Thiên Thu như bùng lửa lên vậy,
Khanh không có lời gì muốn nói với trẫm sao?



Có ạ!
Nam Cung Cẩm rất nghiêm túc, ngước mắt nhìn hắn ta,
Hoàng thượng, thần cho rằng ngài không nên ngăn cản thần nói chuyện trên đường đi, vì đi mãi mà không nói câu nào, thực sự rất nhàm chán!


Đây là lời mà y muốn nói ư?! Ngọn lửa giận như thiêu đốt trong lòng Mộ Dung Thiên Thu, hắn ta tức tối đặt đũa xuống, đứng dậy đi thẳng:
Trẫm ăn no rồi! Xuất phát!



Hoàng thượng, thần vẫn chưa ăn no!
Nam Cung Cẩm cố tình nói với theo.


...


Thấy hắn ta không nói gì, Nam Cung Cẩm lại bổ sung thêm:
Lúc thần chưa ăn no, thì thực sự cực kỳ thích nói chuyện, thích trò chuyện tiếng gió tiếng mưa trên đường! Hơn nữa, còn vô cùng dũng cảm, bất chấp tính mạng luôn. Dù có kề dao lên cổ thần, thần cũng vẫn không kìm được mà nói chuyện điên cuồng!



Mau ăn đi!
Mặt Mộ Dung Thiên Thu sa sầm xuống, gầm lên quát Yến Kinh Hồng.

Sau đó, tốc độ của Yến Kinh Hồng thực sự rất nhanh, nhưng mỗi lần lại chỉ ăn một miếng nhỏ, chẳng khác nào mỗi miếng gắp một hạt cơm, khiến Mộ Dung Thiên Thu tức xanh mặt, chỉ muốn đạp cả tên tiểu tử kia với bàn ăn ra thẳng bên ngoài thôi!

Sau khi ăn xong, cả đoàn người lại tiếp tục lên đường.

Họ cứ đi rồi dừng, dừng rồi đi như vậy đến Ngọc Môn quan. Trên đường hầu như không nói năng gì, chờ đến lúc đến nơi, Nam Cung Cẩm cảm giác như môi mình sắp hỏng vì nghẹn luôn vậy.

Chủ thành Tào Ly Mã và Đại tướng Vương Tử Dịch trấn thủ biên cương cùng ra khỏi thành nghênh đón.

Các quan lại quỳ đầy trước cửa thành. Mộ Dung Thiên Thu xuống xe, mặc thường phục màu đen, khuôn mặt tuấn tú vô song nhìn lướt qua mọi người, khí chất uy nghiêm ngạo nghễ đặc trưng của bậc đế vương tản ra, đè ép xuống khiến mọi người lại một lần nữa hô to câu vạn tuế. Đương nhiên, dân chúng và binh sĩ là những người vui mừng nhất. Hoàng thượng đến đây, không chỉ có thể cổ vũ ý chí chiến đấu, mà còn có thể thu được lòng dân.


Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!



Đứng lên đi!
Giọng nói của Mộ Dung Thiên Thu vang lên, ánh mắt nhìn vào trong thành cũng thêm vài phần hưng phấn, sự hưng phấn của loài động vật ăn thịt khi nhìn thấy máu.


Tạ ơn hoàng thượng!
Mọi người đứng dậy, Tào Li Mã sải bước tới trước mặt họ, hoàn toàn không khống chế được sự kích động và hưng phấn đang sục sôi trong lòng mình. Được nhìn thấy thiên nhan, là mơ ước lớn nhất của mỗi đại thần đóng tại nơi xa,
Hoàng thượng, thần đã sắp xếp ổn thỏa phòng của ngài và vương gia, thừa tướng đại nhân, cùng với vị… công tử này rồi ạ. Giờ cũng đã bày yến tiệc để đón gió tẩy trần cho ngài, cung nghênh Hoàng thượng!


Mộ Dung Thiên Thu gật đầu, nhấc chân đi vào. Tào Li Mã đi sau lưng hắn, cùng Vương Tử Dịch gật đầu với Lãnh Tử Hàn và Nam Cung Cẩm. Ánh mắt Vương Tử Dịch nhìn Nam Cung Cẩm có phần hơi cung kính, vì loạn Hoản Nam, chính là nhờ kế sách của vị Thừa tướng đại nhân này mới dẹp yên được. Lúc đó hắn ta cũng may mắn được đi chiến trường Hoản Nam một lần, được chứng kiến sự thần kỳ của kế sách đó từ khoảng cách gần, cũng cho hắn ta một gợi ý rất lớn. Chính vì thế, hắn ta vô cùng sùng bái Yến Kinh Hồng!

Tào Li Mã cũng rất cung kính với Nam Cung Cẩm, có điều, trong sự cung kính đó lại có thêm phần nịnh bợ. Ai mà không biết quan hệ của Thừa tướng và Hoàng thượng chứ, nếu bám được lên Thừa tướng, thì sợ gì không rời được khỏi cái đất khỉ ho cò gáy còn thường xuyên xảy ra chiến trận này?
Thừa tướng đại nhân, mời ngài!


Nam Cung Cẩm thấy hắn ta nịnh nọt như vậy, cũng bất giác nhìn hắn ta nhiều thêm một chút:
Vị đại nhân này là?



Hạ quan là Tào Li Mã, chủ thành của Ngọc Môn quan, tham kiến Thừa tướng đại nhân!
Hắn ta xun xoe đáp.

Khóe môi Nam Cung Cẩm giật giật vài cái:
Ngươi nói tên ngươi là gì?

đờ mờ ngươi
à? Nàng không nghe nhầm đấy chứ?


Hạ quan tên là Tào Li Mã ạ!
Tiếng địa phương của hắn ta không được rõ ràng sao?

Nam Cung Cẩm cạn lời, nuốt nước miếng một cái, buồn cười lại không dám cười, khẽ gật đầu rồi đi vào trong. Lãnh Tử Hàn và Bách Lý Kinh Hồng rất khó hiểu với phản ứng của nàng, đi vào trong theo. Bản thân Tào Li Mã cũng cảm thấy rất kỳ lạ, hắn ta nói gì sai sao?


Đang cười gì vậy?
Giọng nói thanh thanh trong trẻo vang lên bên tai. Từ lúc vào trong, nàng vẫn luôn cười, cũng không biết đang cười cái gì.

Lãnh Tử Hàn cũng đi theo, trên mặt đầy vẻ thắc mắc.


Hai người không cảm thấy tên của ông ta rất buồn cười sao? Ai đời lại tên là
Đờ mờ ngươi
, ha ha...
Tiếng cười to vang lên không chút che đậy.

Người phía sau chỉ nghe thấy tiếng cười của y chứ không nghe thấy câu nói của y, thế nên cũng không biết họ đang nói gì. Nhưng Bách Lý Kinh Hồng và Lãnh Tử Hàn đều quay đầu lại, nhìn đồng chí Tào Li Mã một cái. Hai người này, một người thì cong khoe môi nở nụ cười tà, ánh mắt còn mang theo vẻ trêu chọc rất rõ rệt, giống như đang nhìn một con khỉ vậy. Còn một người, thì mím chặt đôi môi mỏng, dường như đang cố nhịn gì đó, trong mắt mang theo vẻ như cười như không, giống như nhìn một con khỉ hiếm có trên đời.

Sau đó, hai người cùng nhìn đi chỗ khác, quay đầu lại bước đi tiếp.

Tào Li Mã vô cùng khó hiểu, vò đầu bứt tai đi theo sau họ, thế nên, thời khắc này lại càng giống một con khỉ hơn!

Sau khi vào thành rồi, họ lại đi dự yến tiệc. Mộ Dung Thiên Thu ngồi trên ghế chính, dám Nam Cung Cẩm phân bàn ra ngồi, dựa theo chức quan để sắp xếp. Vương Tử Dịch không ngừng bẩm báo tình hình chiến sự, theo cách nói của hắn ta, thì tình hình hiện giờ rất khả quan, về cơ bản, không bao lâu nữa là có thể dập tắt được chiến loạn rồi.

Mộ Dung Thiên Thu nghe câu này cũng không có vẻ cao hứng hay tán thưởng gì như họ phỏng đoán, ngược lại còn có vẻ hơi trầm ngâm, hơi thất vọng, chỉ gật đầu ra hiệu mình biết rồi.

Nhóm đại thần nhất thời không đoán được tâm tư của đế vương, chỉ có thể quay sang nhìn nhau, không dám nói nhiều.

Không lâu sau, một đám ca cơ vừa múa vừa hát xuất hiện, trong đó không thiểu được vưu vật mà Tào Li Mã tốn bao nhiêu công sức để tìm về, thân hình gợi cảm, hoàn toàn không thua gì đám ca cơ trong tiệc ngắm hoa bị Nam Cung Cẩm chơi xỏ lôi hết về thanh lâu đó.

Đám ca cơ vũ cơ uốn éo cơ thể như rắn, vừa hát vừa cười, bộ ngực căng đầy lộ ra một nửa, cơ thể uốn éo thành các động tác có độ khó cực cao, rốn cũng lộ ra ngoài, ánh mắt như tơ lụa, rất giỏi trong việc dụ dỗ, quyến rũ người khác.

Có người thì đánh mắt với Mộ Dung Thiên Thu, có người là với Lãnh Tử Hàn, cũng có người hướng về Nam Cung Cẩm. Trước khi họ vào đây đã có người giới thiệu cho họ thân phận của mấy người bên ngoài này rồi. Mà lúc trước, nhóm ca cơ này cũng đã nhận được mệnh lệnh, ai phải quyến rũ ai. Bách Lý Kinh Hồng với thân phận nam sủng đó, vốn là không được để ý đến, nhưng dung mạo tuyệt mỹ của hắn lại khiến không ít cô nàng động lòng, nảy ý đồ riêng.

Nam Cung Cẩm không khỏi khen ngợi một tiếng:
Nhảy đẹp lắm, vòng eo kia lắc còn đẹp hơn cả rắn!


Đám vũ cơ mừng rỡ, quay đầu nhìn y, lại thấy trong mắt y chỉ toàn là sự tán thưởng, hoàn toàn không có dục vọng, nên không khỏi càng cố gắng hơn.

Từ đó, điệu múa vốn đã rất nóng bỏng, dưới mấy câu kích động của Nam Cung Cẩm lại càng đẩy thêm lên một tầng cao mới, càng nóng bỏng, quyến rũ hơn. Không ít đàn ông đều bắt đầu thở dồn dập, ngay cả Vương Tử Dịch là võ tướng mà trong mắt cũng bắt đầu nhuốm chút tình dục.

Chỉ mình Bách Lý Kinh Hồng vẫn lạnh lùng thản nhiên, Lãnh Tử Hàn vẫn có vẻ tà phái như cũ, Nam Cung Cẩm càng ngày càng tán thưởng, còn Mộ Dung Thiên Thu lại như cười như không, không biết là bị mê hoặc rồi, hay không bị mê hoặc đây.

Đột nhiên, một vũ cơ lắc người đến bên cạnh Mộ Dung Thiên Thu, vòng eo mềm mại ngã về phía hắn ta. Mỹ nhân lao vào lòng, có lý nào lại không đón nhận?

Mộ Dung Thiên Thu cười một tiếng, đón lấy cô ta, sau đó đưa tay sờ thẳng lên ngực cô ta không chút do dự, rồi bắt đầu nắn bóp hoàn toàn không e ngại đang ở trước mặt mọi người. Rõ ràng vũ cơ đó hơi kinh hãi, không ngờ Hoàng thượng lại dứt khoát như vậy. Sau đó hắn kéo tay một cái, tấm vải mỏng manh trước ngực cô ta không còn nữa. Vũ cơ kia sợ đến mức kêu lên, nửa thân trên cứ thế lồ lộ ra trong gió khiến không ít đàn ông đều nuốt nước miếng. Mà ánh mắt tàn độc của Mộ Dung Thiên Thu chỉ quét lên người cô ta, hỏi:
Tên là gì? Làm vũ cơ chẳng phải là để mặc người ta thoải mái chơi đùa sao?


Vũ cơ kia suýt chảy nước mắt, tất cả đám vũ cơ này đều là gái trinh, thầm mong có thể nhân cơ hội này để trèo lên cành cao, nên mới phí tâm trí sức lực để học điệu múa lộ liễu như vậy, giờ bị nhiều người thế này nhìn thấy cơ thể, muốn vào cung chẳng phải là nằm mơ giữa ban ngày sao? Nhưng đối phương là Hoàng đế, dù cô ta có đầy một bụng ấm ức cũng chẳng thể nói gì.

Mộ Dung Thiên Thu hừ lạnh một tiếng:
Mất hết cả hứng, chém đi!



Vâng!
Tào Li Mã sợ đến trắng bệch mặt mũi, vội vàng đáp một tiếng rồi vẫy tay, có người lập tức lôi vũ cơ kia xuống. Lòng cô gái kia như tro tàn, cũng không cầu xin gì, vì cô biết hôm nay cô không thể tránh được cái chết. Hoàng thượng đã không có ý đưa cô vào cung, thì dù hôm nay hắn có chạm vào mình, hẳn cũng sẽ không muốn cho những người khác cũng chạm vào nữa. Thế nên, con đường duy nhất của cô cũng chỉ có con đường chết thôi.

Trong lòng các vũ cơ khác đều rất sợ hãi, càng ra sức để nhảy múa hơn, để tránh cho Hoàng thượng bất mãn lại lôi họ ra chém.

Lúc này, Nam Cung Cẩm lại trầm giọng thở dài:
Cần gì chứ.
Chỉ vỏn vẹn ba chữ truyền vào tai tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả vũ cơ bị kéo ra ngoài kia. Đúng thế, cần gì chứ, cô vốn là con gái nhà giàu, vì muốn trèo lên cành cao mới rơi vào bước đường này. Ai ngờ đến cuối cùng, còn chưa kịp sờ vào phú quý vinh hoa, đã bị mất mạng rồi, cần gì chứ?! Nhưng giờ hối hận, cũng đã quá muộn màng!

Các vũ cơ biết không dễ chọc vào Hoàng thượng, đương nhiên lại nhắm đến những người khác. Mà câu thở dài thương hoa tiếc ngọc này của Nam Cung Cẩm cũng đã hoàn toàn giành được cảm tình của các mỹ nhân. Một vũ cơ đảo đến trước mặt Nam Cung Cẩm dưới ánh mắt chăm chú như cười như không của Mộ Dung Thiên Thu. Sau khi bước tới bên người y, không biết một cái ly bay từ đâu ra, đập vào chân cô ta!

Cú ngã này, nếu theo góc độ và lực đánh, thì hẳn là sẽ ngã ra giữa điện. Nhưng vì đạt được mục đích của mình, cũng dựa vào khả năng nhảy múa xuất sắc của mình, cô ta xoay người ở một góc khiến mọi người không thể tin nổi, sau đó ngã thẳng về phía Nam Cung Cẩm!

Nam Cung Cẩm không tỏ vẻ gì, ôm cô gái này để thể hiện với mọi người rằng mình là đàn ông bình thường cũng không có gì không tốt.

Nhưng, sau khi cô gái kia ngã mạnh xuống, tay lại đặt thẳng vào đũng quần Nam Cung Cẩm! Sau đó, mắt cô ta trợn trừng lên không dám tin, quay đầu nhìn Nam Cung Cẩm, thừa tướng… lại không có chim ư?!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần.