Chương 166: Bị nghi ngờ?!


Vũ cơ kia trợn trừng mắt như vô cùng kinh ngạc, mà dưới ánh mắt trợn trừng của cô ta, Mộ Dung Thiên Thu cũng lộ ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ.

Nam Cung Cẩm lạnh lùng liếc một cái, ngay trước khi vũ cơ kia mở miệng, nàng đã nhanh chóng đưa tay giữ chặt lấy cổ cô ta!


A...
Vũ cơ há hốc miệng, muốn nói gì đó, nhưng cổ bị siết quá chặt nên không thể nói được câu gì, mà vẻ mặt cũng càng ngày càng vặn vẹo, tay bàn tay thon như ngọc túm lấy tay Nam Cung Cẩm, muốn giằng tay nàng ra, nhưng Nam Cung Cẩm sao có thể cho cô ta đạt được ý muốn!

Mọi người xung quanh đều nhìn Thừa tướng, dường như không hiểu vì sao y lại nổi giận đến mức như vậy, một người đàn ông, bị một cô gái xinh đẹp quyến rũ thế này sờ một cái cũng đâu có thiệt thòi gì, đúng không?

Mà vũ cơ kia, trong lúc chỉ mành treo chuông, cuối cùng cũng hiểu rằng mình vừa biết được chuyện gì đó không nên biết, liền cắn răng ra sức dùng mắt ra hiệu cho Nam Cung Cẩm, ý muốn nói đối phương thả mình xuống, cô ta sẽ không nói gì cả!

Nhưng Nam Cung Cẩm lại khẽ thở dài, tay càng siết mạnh hơn một chút, cuối cùng khe khẽ bẻ quặt đi...

Sau đó, một tiếng rắc vang lên, cô gái kia bị vặn gẫy cổ, trợn trừng hai mắt nằm trên mặt đất, nhìn vào hư không, hoàn toàn không còn hơi thở nữa.

Biết được chuyện này không thể nói ra, nhưng cô ta biết quá muộn rồi! Hơn nữa, giữ lại mạng sống của cô gái này, nàng cũng không dám chắc quả bom hẹn giờ này liệu có nổ hay không. Bí mật của mình, vĩnh viễn không thể hy vọng vào người khác giữ hộ, nếu không, đến cuối cuối cùng, có khi mình chết như thế nào cũng không biết!

Nhưng Mộ Dung Thiên Thu là Hoàng đế, có thể lôi người ta ra chém chỉ vì tâm trạng không tốt, nhưng Yến Kinh Hồng là thừa tướng, giết người ngay trước mặt mọi người thế này là phạm pháp! Ánh mắt nghi hoặc của Mộ Dung Thiên Thu nhìn thẳng về phía nàng, ánh mắt Bách Lý Kinh Hồng và Lãnh Tử Hàn cũng hơi động đậy.

Đám vũ cơ đã sợ hãi đến mất hồn mất vía rồi. Điệu múa vừa múa được một nửa đã chết mất hai người, hơn nữa, một người còn trợn trừng mắt chết ngay trước mặt họ. Sự chấn động mạnh mẽ vào thị giác thế này khiến trong lòng họ cảm giác vô cùng khủng hoảng, và hoang mang!


Yến khanh, đang yên đang lành, khanh giết vũ cơ này làm gì?
Mộ Dung Thiên Thu nhìn về phía Nam Cung Cẩm, ánh mắt đầy vẻ thăm dò.

Cơ mặt Nam Cung Cẩm giật giật vài cái, dường như rất thống khổ, lại dường như đang cố nhẫn nhịn, lại cũng như đang khó chịu đến cùng cực nhưng lại cố gắng ép mình phải bình tĩnh lại. Trong chốc lát, ánh mắt nàng đã đầy sương mù, nàng khẽ cắn môi như vô cùng ấm ức, lại khó có thể nói thành lời.

Lúc này Mộ Dung Thiên Thu càng nghi hoặc hơn, sắc mặt y thế kia là sao? Bị động kinh à? Nhưng không thể không nói, tiểu tử kia lộ ra vẻ mặt này, thực sự đáng yêu đến lạ thường.

Sự nghi hoặc của Mộ Dung Thiên Thu rơi vào mắt Nam Cung Cẩm lại khiến nàng nghiến răng nghiến lợi nữa. Sao cái tên này ngu xuẩn thế? Nàng đã thể hiện rõ ràng thế này rồi, lẽ nào nhất định bắt nàng phải ôm thân dưới nhảy nhổm lên thì hắn mới hiểu nàng đang nhức trứng, sau đó dưới cơn phẫn nộ vì bị nhức trứng nên mới giết người à?! Nàng cắn răng, không nhịn nổi nữa, nói:
Hoàng thượng, nếu có ai đó đè ngài một cái như vậy, ngài sẽ hiểu cảm nhận của thần thôi!


Nói xong, trên trán nàng đã rướm mồ hôi, cứ như đang nhẫn nhịn vô cùng đau khổ vậy!

Mộ Dung Thiên Thu ngẩn ra một chút, cuối cùng cũng hiểu! Các đại thần ở đây cũng lập tức hiểu cả, sắc mặt ngại ngùng cúi đầu ho khan. Thì ra vũ cơ đó ngã quá mạnh, nên mới đè vào nơi đó của Thừa tướng đại nhân... Khụ khụ! Mọi người đều là đàn ông, lớn thế này rồi, có ai chưa từng va chạm một hai lần, đương nhiên có thể biết được cảm giác đó đau đớn đến nhường nào. Trong lúc đau đớn kịch liệt mà giết đi cô gái suýt nữa phá hủy đời con cháu của mình cũng cũng không có gì kỳ lạ cả! Hơn nữa, cô gái kia cũng chỉ là một vũ cơ thân phận đê tiện thôi mà!

Mọi người đều hiểu rồi nên vẻ mặt Yến Kinh Hồng lại càng có vẻ đau đớn và vặn vẹo hơn, khiến Bách Lý Kinh Hồng và Lãnh Tử Hàn ngồi bên cạnh không khỏi run rẩy khóe môi, nàng có phải đàn ông đâu, sao diễn giống vậy?! Cứ như đã từng trải qua sự đau đớn đó thật vậy.

Thế nên, sự lo lắng và áy náy trong lòng Tào Li Mã lập tức như nước lũ tràn bờ, như hồng thủy dâng trào với khí thế không thể ngăn chặn nổi. Hắn ta tìm toàn mấy cô nàng kiểu gì thế này? Đắc tội Hoàng thượng đã đành, lại còn làm cho Thừa tướng thành thế kia, không biết phương diện kia của Thừa tướng còn dùng được nữa không?!

Nghĩ vậy, hắn ta nuốt nước miếng một cái, bực bội vẫy tay ra hiệu cho đám vũ cơ kia biến hết đi, sau đó mới cung kính nói với Nam Cung Cẩm:
Thừa tướng đại nhân bớt giận, hạ quan sơ suất quá! Xin Thừa tướng đại nhân thứ tội!


Sắc mặt Nam Cung Cẩm đã vô cùng vặn vẹo, cũng không trả lời hắn ta. Nhưng từ vẻ mặt cũng có thể nhìn thấy được Nam Cung Cẩm đã đau đến mức không nói được thành lời nữa rồi.


Yến khanh, có cần mời đại phu khám xem thế nào không?
Mộ Dung Thiên Thu nhìn y như cười như không, trong mắt đầy vẻ trêu chọc.

Nam Cung Cẩm cắn răng nhếch môi nói:
Không cần đâu! Chuyện này thần không muốn bất cứ người nào khác biết!
Có thể gọi đại phu được sao, chỉ cần bắt mạch một cái là biết mình là nữ rồi! Nhưng không muốn quá nhiều người biết chuyện này lại là một lý do rất tốt.

Các võ tướng văn thần của Ngọc Môn quan lập tức bày ra vẻ mặt rất mơ hồ, ra vẻ hôm nay họ chẳng nhìn thấy gì cả, nên cũng sẽ không nói lung tung gì ra ngoài.

Sau đó, bầu không khí cũng dần dần dịu xuống, nhưng sắc mặt Nam Cung Cẩm vẫn đau đớn như cũ. Khóe môi Mộ Dung Thiên Thu cong lên cười ta:
Yến khanh, của khanh không dùng được nữa cũng tốt, có thể dùng của trẫm mà!


Khắp nơi đều vang lên tiếng hít thở sâu, lúc trước họ thường nghe nói quan hệ giữa Hoàng thượng và Thừa tướng không đơn giản, nhưng chỉ nghe nói thôi. Hôm nay tận mắt chứng kiến thế này, lại thấy mức độ của họ cao đến mức này, thực sự khiến người ta không dám nhìn thẳng!

Sắc mặt Nam Cung Cẩm sa sầm xuống, ánh mắt nhìn Mộ Dung Thiên Thu cực kỳ khó chịu, dường như tràn ngập sự bất mãn và thù địch, nghiến răng nghiến lợi nói:
Hoàng thượng yên tâm, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không thể tạo thành thương tổn lớn với thần được!


Dáng vẻ này đã thể hiện trọn vẹn hình tượng một người đàn ông bị thương con chim nhỏ rồi ngay cả lòng tự trọng cũng bị tổn thương vì người khác nghi ngờ năng lực của mình! Dù muốn hoài nghi, cũng chẳng thể hoài nghi được gì.

Mọi người bất giác đều hơi khinh bỉ câu nói thêm dầu vào lửa của Hoàng thượng, biết rõ người ta vừa bị thương, hiện giờ trong lòng không vui, mà Hoàng thượng còn nói kiểu thị uy như vậy, chẳng có lòng thương người gì cả! Nhưng họ cũng chỉ dám nói thầm trong lòng thôi, không dám nói ra thành lời.

Mộ Dung Thiên Thu không khỏi bật cười, đôi mắt xanh lục cong lên, sau đó lại nhìn Nam Cung Cẩm nói đầy ý xấu:
Yến khanh, đau đến mức này rồi, có cần trẫm xoa giúp khanh không?


Vừa nghe câu này, mọi người đều cụp mắt, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình lại. Hoàng thượng à Hoàng thượng, ngài chú ý liêm sỉ chút đi!

Nam Cung Cẩm đen xì mặt, sắc mặt Bách Lý Kinh Hồng cũng càng lúc càng trầm xuống, Lãnh Tử Hàn lại như cười như không ngồi chờ xem tình hình phát triển thế nào.


Không cần phiền Hoàng thượng bận lòng!
Từ chối thẳng thừng! Nàng làm gì có trứng, xoa cái cứt!

Nghe vậy, Mộ Dung Thiên Thu cũng không chịu lui quân, ngược lại ý định muốn trêu chọc y càng đậm hơn:
Yến khanh, trẫm muốn xoa giúp khanh mà!



Nếu Hoàng thượng thực sự muốn xoa như vậy, thì có thể tự xoa mình mà!
Nàng đáp lại một câu không chút nể nang, sau đó lườm hắn ta một cái!

Chúng đại thần đều hết hồn hết vía, Thừa tướng đại nhân to gan thế?! Nói ra câu như thế này, lẽ nào không sợ Hoàng thượng giết y sao?!

Mà Mộ Dung Thiên Thu nghe câu nói coi mình không ra gì của y, lúc đầu cũng tức giận, nhưng sau khi nhìn thấy y lườm mình như vậy, hắn ta lại như bị rút não, còn cảm thấy tiểu tử này đáng yêu thật. Thế nên, hắn ta cũng không so đo gì, ngược lại còn cười nói:
Xoa của mình thì có gì thú vị đâu, Yến khanh, hiếm khi trẫm nhiệt tình như thế này lắm đấy!



Khởi bẩm Hoàng thượng, thần không được khỏe, muốn về nghỉ ngơi trước.
Cứ nói tiếp với tên đoạn tụ chết tiệt này, thì tam quan, liêm sỉ của nàng nát bét hết!

Yêu quý sinh mạng, tránh xa Mộ Dung đoạn tụ!


Ừm!
Thật bất ngờ, Mộ Dung Thiên Thu lại không hề ngăn cản, lập tức đồng ý ngay.

Nam Cung Cẩm ngẩng đầu nhìn hắn ta, chỉ thấy ánh mắt hắn ta hơi lóe lên, trong lòng thoáng giật mình, cũng thầm biết mình vẫn bị tên này nghi ngờ. Tuy sau chuyện đó nàng diễn rất thật, nhưng lúc giết người, vẻ mặt nàng quá bình tĩnh, quá lạnh lùng, sơ hở này bị Mộ Dung Thiên Thu phát hiện ra cũng không có gì là lạ.


Vũ cơ đó...
một viên quan nhỏ của Ngọc Môn quan nhíu mày nói. Về lý mà nói, thì dù đau đến mấy mà Thừa tướng giết người như vậy cũng hơi quá. Giờ thái độ của Hoàng thượng đã thế này, còn ai dám to gan hỏi tội nữa! Nhưng vũ cơ kia phải xử lý thế nào đây?!

Tào Li Mã vội nói:
Cho gia đình cô ta ít bạc để an ủi đi...



Không được cho!
Nam Cung Cẩm đen mặt nói,
Bản quan suýt bị cô ta phế rồi, đây là tội cô ta đáng phải chịu!
Nàng kích động còn đứng bật dậy, cực kỳ phẫn nộ. Mà quả nhiên, vẻ nghi hoặc trong mắt Mộ Dung Thiên Thu lại nhạt đi một chút. Để giữ cái mạng nhỏ của mình, nàng cũng không còn cách nào khác!


Yến khanh nói không cho thì không cho. Một vũ cơ thôi mà, coi như trẫm giết đi!
Mộ Dung Thiên Thu vẫn mù quáng như cũ.


Vâng! Thần tuân chỉ!
Tào Li Mã vội cúi đầu, trong lòng đã không ngừng rơi lệ, rõ ràng muốn mượn cơ hội này để thể hiện một chút, giờ lấy lòng không thành, mà chắc Thừa tướng cũng hận chết mình rồi!

Nam Cung Cẩm cắn môi dưới như đang rất đau đớn, liếc hắn ta một cái rồi đi ra:
Hoàng thượng, thần cáo từ!



Ừ.
Mộ Dung Thiên Thu nhìn theo bóng y rời đi, bắt đầu trầm tư suy nghĩ. Yến Kinh Hồng à Yến Kinh Hồng, tuy bình thường tính cách khanh rất tệ, nhưng nếu không bị người ta ép đến mức không thể nhịn được, thì sẽ không dễ dàng ra tay lấy mạng người. Hơn nữa, chiêu thức mà khanh thường dùng là ‘mượn đao giết người’ cơ mà. Hôm nay chẳng qua chỉ bị đè một chút thôi, đã giận dữ đến mức này, thực sự là do bị thương nên tức giận, hay là do muốn che giấu điều gì khác?

Nam Cung Cẩm đi rồi, đương nhiên Bách Lý Kinh Hồng cũng đặt đũa xuống đi theo. Một trước một sau, lẳng lặng đi trên hành lang dài. Bước chân Nam Cung Cẩm càng lúc càng gấp gáp, càng ngày càng nhanh. Không lâu sau nàng đã quay về đến phòng mình. Bách Lý Kinh Hồng bước vào them, đóng cửa ‘ầm’ một tiếng.

Sau đó, mặt Nam Cung Cẩm méo mó vặn vẹo, ôm người dưới của mình nhảy cà tưng trong phòng như khỉ, dường như vô cùng đau đớn, gào ầm lên:
Ôi trời ơi! Đau chết ông mất! Mẹ kiếp!


Bách Lý Kinh Hồng cũng biết nàng muốn diễn cho người của Mộ Dung Thiên Thu xem, thế nên cũng chỉ thản nhiên cong môi, ngồi sang một bên nhìn nàng.

Chờ khi Nam Cung Cẩm nhảy mệt rồi, người không nên xuất hiện ở ngoài cửa cũng đi rồi, nàng mới ủ rũ gục đầu bước về phía Bách Lý Kinh Hồng, nhắm mắt ngã lên người hắn, hoàn toàn tin tưởng rằng hắn sẽ đỡ được mình. Quả nhiên, nàng lập tức ngã vào một vòng tay ngập tràn hương tuyết liên.


Hẳn là Mộ Dung Thiên Thu cũng biết nàng có thể cảm nhận được có người đang giám sát.
Giọng nói trong trẻo vang lên trên đỉnh đầu, vì cho dù Cẩm nhi không phát giác ra, thì Mộ Dung Thiên Thu cũng phải biết rằng với trình độ nghe lén thế này, cũng không thể giấu được Mộ Cẩn Thần.

Nam Cung Cẩm mỉm cười:
Đương nhiên hắn ta biết ta sẽ cảm nhận được có người đang giám sát, nhưng dù biết dù không, thì màn kịch này cũng vẫn phải diễn. Giờ tốt xấu gì cũng giống một chút rồi đúng không? Dù sao cũng tốt hơn là bị nghi ngờ hoàn toàn!
Nàng nhẹ nhàng nói, mắt vẫn không mở ra, rõ ràng đang đóng giả là vô cùng mệt mỏi.


Thật ra, nàng không cần phải mệt như thế này.
Quay về Nam Nhạc cùng hắn có gì không tốt chứ?


Ta không muốn đứng sau lưng chàng!
Nói xong, nàng ngậm miệng lại, sắc mặt lạnh lùng như không còn muốn thương lượng nữa.

Bách Lý Kinh Hồng cũng biết nếu tiếp tục nói chuyện này sẽ chỉ làm nàng tức giận chứ không có kết quả khác, nên rất lý trí chọn im miệng. Ngón tay thon dài trắng muốt xuyên qua mái tóc đen của nàng, cảm giác lạnh băng khiến đầu óc mệt mỏi của Nam Cung Cẩm dần tỉnh táo lại một chút. Trong lòng thoải mái rồi, nàng lại thấy hơi buồn ngủ.


Một năm trước, tổng cộng có ba người từng nói, ta sẽ hủy hoại nghiệp lớn của chàng.
Nam Cung Cẩm trầm giọng nói.

Hắn sững sờ, sau đó đồng tử hơi co lại. Tay cũng hơi ngừng lại:
Thế thì sao?



Thế nên ta mới không quay về Nam Nhạc mà đi Tây Võ, cố gắng làm cho mình trở nên mạnh mẽ hơn, sẽ không tạo thành gánh nặng cho chàng!
Nàng dựa lại gần hắn một chút nữa, khóe môi hơi cong lên. Nàng làm được rồi, Yêu Nghiệt là nên không gì không làm được như thế!

Cuối cùng cũng có câu trả lời cho một năm xa cách đó.

Không phải vì nàng cần cân nhắc xem có nên tha thứ cho mình hay không, cũng không phải vì muốn trốn tránh, mà chỉ vì muốn cho con đường của họ sau này có thể bằng phẳng hơn một chút ư?!


Nàng vĩnh viễn cũng sẽ không trở thành gánh nặng của ta.
Giọng nói thanh thanh chậm rãi vang lên, còn dễ nghe hơn tiếng nước chảy vài phần.

Nam Cung Cẩm mở mắt ra, nhìn lên khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của hắn, cong môi cười:
Đương nhiển rồi, ta sẽ không để cho ngày đó xảy ra!
Nàng sẽ càng mạnh mẽ hơn, rất mạnh, rất mạnh!

Đôi môi mỏng của hắn cũng cong lên cười mà không nói gì.

Nàng vĩnh viễn sẽ không trở thành gánh nặng của ta, vì nàng đã sớm xâm nhập vào tận trong máu thịt của ta rồi, nếu là cùng một thể, thì sao có thể trở thành gánh nặng đây?

...


Hoàng thượng, sau khi quay về, Thừa tướng luôn ôm chỗ đó của mình, đau đến mức nhảy nhót một hồi lâu, thuộc hạ thấy tình hình không giống giả vờ!


Mộ Dung Thiên Thu nghe vậy, khẽ nở nụ cười tàn độc rồi nhẹ nhàng xoay ban chỉ trên ngón tay mình, không nói câu gì. Bé con đó rất thông minh lanh lợi, e rằng đã biết mình phái người bám theo y từ đầu rồi, dù y không biết, thì tay Mộ Cẩn Thần có võ công cao cường hơn mình đó hẳn cũng sẽ biết. Thế nên, thứ thủ hạ hắn ta nhìn thấy, có thể là chân tướng sự việc, cũng có thể là màn kịch đối phương cố tình diễn ra mà thôi.


Lui xuống đi.
Giọng nói âm u chậm rãi vang lên.


Vâng!
Hắn ta đáp một tiếng rồi lập tức lui ra ngoài.

Mộ Dung Thiên Thu cúi đầu trầm ngâm một lúc lâu, sự nghi hoặc trong lòng càng lúc càng lớn. Tất cả mọi chuyện từ lúc mới gặp đến giờ, cùng với biểu hiện ngày hôm nay của y, thực sự quá bất thường. Mà trên người tiểu tử đó lại còn có mùi thơm như vậy, lẽ nào... y thực sự là con gái?! Nghĩ tới đây, hắn ta lại bất giác hơi khinh bỉ chính mình trong lòng. Có biết bao nhiêu cách để biết được y là nam hay nữ, nhưng hắn ta lại không muốn dùng thủ đoạn cưỡng bức, thế nên đến cuối cùng chỉ có thể ngồi đây mà nghi ngờ.

Có điều, nếu đã muốn biết, chi bằng...

...
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần.