Chương 1190: Để ngẩng mặt làm người (2)


Quả nhiên, Lac Tử Dạ - người duy nhất không nhìn ra điều bất thường - lập tức cau mày bước đến rồi nói với Phượng Vô Trù:
Đượ8c rồi, đừng đánh nữa! Bách Lý Cẩn Thần vì ta nên mới bị thương. Bây giờ ngươi còn đánh hắn, vậy là không đúng đâu!'

N3àng muốn nói là lúc trước Bách Lý Cẩn Thần bị thương vì nàng, bây giờ Phượng Vô Trù và nàng đã ở bên nhau, nàng coi hắn là ng9ười một nhà, thế nên nàng cho rằng hai người bọn họ phải mang lòng cảm ơn đối với Bách Lý Cẩn Thần. Ấy thế mà bây giờ Phượng 6Vô Trù lại đánh hắn ta, đây chẳng phải là lấy oán trả ơn sao?

Tuy nhiên, những lời này lọt vào tai Nhiếp chính vương 5điện hạ lại biến chất hoàn toàn! Bách Lý Cẩn Thần bị thương vì nàng ư? Trên thực tế, bọn họ đánh nhau cũng vì nàng, lúc này nàng đau lòng khi nhìn thấy Bách Lý Cẩn Thần bị thương sao?
Mi tâm Lạc Tử Dạ giật điên cuồng. Nàng nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ, cảm thấy tên này thật vô lý. Nàng nói vài câu xuất phát từ đạo nghĩa, nhưng sao tới miệng Phượng Vô Trù lại biến thành đau lòng rồi? Cảm xúc kỳ lạ này khiến nàng không nhịn được bèn nhíu mày nói:
Phượng Vô Trù, ngươi đừng cố tình gây sự có được không?

Câu nói của nàng có chỗ nào dính dáng đến hai chữ
đau lòng
hả? Còn nữa, giọng điệu u ám này của hắn là cái quỷ gì?
Trong tình huống hai người đánh nhau, nàng bảo vệ Bách Lý Cẩn Thần một cách rõ ràng như vậy, thậm chí còn chất vấn hắn. Hắn cố tình gây sự ư? Hiển nhiên Nhiếp chính vương điện hạ cực kỳ tức giận, dường như ngọn lửa rực sáng ngùn ngụt trong đôi mắt ma quỷ kia có thể đốt người ta thành tro bụi. Hắn cụp mắt nhìn Lạc Tử Dạ. Ngay sau đó, trường kiếm trong tay lập tức bị hắn dùng nội lực bẻ gãy cho đến khi hóa thành bột bay lả tả trong không trung. Dễ nhận thấy lúc này hắn vô cùng giận dữ!
Lạc Tử Dạ vừa nghe hắn nói vậy thì ngu người luôn. Nàng cao giọng hét to:
Phượng Vô Trù, ngươi đừng vô lý như vậy có được không, cái gì mà gia đau lòng chứ? Gia không đau lòng chút nào, gia chỉ vì tình nghĩa bạn bè, gia...


Đủ rồi!
Nhiếp chính vương điện hạ gằn giọng ngắt lời nàng, không muốn nghe nàng giải thích.
Đôi mắt ma quỷ không nhìn nàng mà nhìn Bách Lý Cẩn Thần phía sau nàng, bắt gặp đôi mắt đẹp tựa ánh trăng trong trẻo không nhuốm bụi trần nhưng lộ vẻ gian xảo như một con hồ ly nham hiểm đang tính kế người khác của đối phương. Điều này khiến hắn càng thêm tin chắc đối phương muốn châm ngòi ly gián. Ánh mắt hắn lóe lên tia sáng vàng rực lửa. Hắn nhìn Lạc Tử Dạ và ra lệnh:
Ngươi đứng sang một bên đi!

Đột nhiên, hắn cười lạnh một tiếng, hàng lông mày rậm nhíu chặt, ánh mắt khát máu nhìn về phía Bách Lý Cẩn Thần, giọng nói ma quỷ u ám vang lên:
Ngươi thương hắn ta có đúng không? Vậy thì hôm nay Cô sẽ giết hắn. Ngược lại, Cô muốn nhìn xem ngươi thương hắn ta đến mức nào!

Hắn vừa dứt lời, quanh người hắn tỏa ra luồng hơi thở ma quỷ nồng đậm bao phủ khắp đất trời, hệt như cánh cổng địa ngục mở rộng, chỉ cần người ta sơ suất một chút thôi thì sẽ rơi vào ma đạo, không thể siêu sinh!
Quả thật hắn đang rất giận dữ. Nàng vừa mới dịu dàng an ủi hắn, hắn cũng cảm nhận được sự quan tâm của nàng. Thế nhưng chưa được bao lâu, nàng lại bảo vệ Bách Lý Cẩn Thần ngay trước mặt hắn. Hai người họ mới quen nhau mấy ngày ngắn ngủi, vậy mà trong mắt nàng, Bách Lý Cẩn Thần đã quan trọng đến vậy sao? Còn quan trọng hơn cả hắn ư?
Nhiếp chính vương điện hạ nghĩ như vậy, trong đôi mắt ma quỷ chợt lóe lên vẻ lạnh lùng và giận dữ. Hắn nhìn Lạc Tử Dạ bằng ánh mắt ma quỷ ngùn ngụt lửa giận, giọng nói u ám vang lên:
Lạc Tử Dạ, ngươi đau lòng?

Hắn nói xong mới nhìn sang Bách Lý Cẩn Thần.
Hắn đã hiểu đối phương muốn làm gì. Hắn ta cố tình bị thương khiến Lạc Tử Dạ đau lòng rồi lên lớp mình? Đây là thủ đoạn mới dùng để đối phó với tình địch ư?

Không được!
Nếu bọn họ tùy tiện đánh chơi hoặc là đánh nhau vô cớ thì Lạc Tử Dạ sẽ không nhúng tay. Nhưng lúc trước ở Lâu Lan, Bách Lý Cẩn Thần giúp nàng nên mới bị thương, giả sử bây giờ hắn không đánh lại Phượng Vô Trù, bị Phượng Vô Trù giết chết thì chẳng phải nàng nợ người ta một mạng hay sao? Vì lẽ đó, nàng nhất quyết không tránh ra!
Doanh Tần đứng bên cạnh xem một hồi, cuối cùng cũng hiểu Bách Lý Cẩn Thần có ý đồ gì.
Bách Lý Cẩn Thần là một con hồ ly đen lòng dạ xấu xa, còn Phượng Vô Trù lại là người thẳng thắn, làm gì cũng trực tiếp, nói một là một nói hai là hai, không thèm vòng vo. Hiển nhiên hắn không phải đối thủ của Bách Lý Cẩn Thần. Cùng là tình địch, lúc này Doanh Tần không khỏi thầm khen ngợi một câu, Bách Lý Cẩn Thần dùng chiêu này hay lắm!

Lạc Tử Dạ!
Nhiếp chính vương điện hạ cụp mắt, nhìn nàng chằm chằm. Ánh mắt kia cực kỳ u ám! Một câu này được nói bằng giọng cảnh cáo! Hắn sắp không kìm nén được nỗi bực bội trong lòng nữa rồi. Nếu là ngày trước, Lạc Tử Dạ dám làm vậy thì hắn đã kéo cô nàng chết tiệt này đến trước mặt và đè nàng dưới thân từ lâu rồi. Hôm nay hắn nhẫn nhịn là vì quan tâm tới cảm nhận của nàng nhưng cô gái này lại không biết tốt xấu, còn khiêu khích điểm giới hạn của hắn!

Lạc Tử Dạ nghe thấy giọng nói của hắn và nhìn thấy ánh mắt kinh khủng của hắn thì cảm thấy hơi sợ hãi.

Nàng sợ hắn là một chuyện, sau đó lại nghĩ rằng, nhìn từ góc độ của nàng, hành vi bảo vệ một
người ngoài
của nàng là hợp lý. Nhưng nhìn từ góc độ của Phượng Vô Trù, dĩ nhiên hắn sẽ khó chịu trong lòng! Sau khi cân nhắc, nàng hơi do dự không biết mình có nên lui ra, đến bên cạnh Phượng Vô Trù rồi giải thích chuyện này rõ ràng hay không.

Tất nhiên là Bách Lý Cẩn Thần đã nhìn ra sự do sự và vẻ cứng nhắc trong thoáng chốc của nàng sau lời cảnh cáo của Phượng Vô Trù.

Hắn bình tĩnh lên tiếng, giọng nói lạnh nhạt:
Lạc Tử Dạ, mặc kệ ta!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung.