Chương 1191: Ngay từ đầu ta chưa từng nói ta bị thương (1)
-
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
- Quân Tử Giang Sơn
- 715 chữ
- 2022-02-10 04:54:53
Tóm lại là nàng sẽ không tránh ra?
Nhiếp chính vương điện hạ nghe nàng nói vậy thì cụp mắt nhìn nàng rồi lại nhìn Bách Lý Cẩn Thần 8được nàng bảo vệ phía sau. Với tính cách ngang ngược trước giờ của hắn, chắc hẳn lúc này hắn sẽ bất chấp tất cả, túm cô nàng kia về phía m3ình rồi trừng trị Bách Lý Cẩn Thần một phen.
Thế nhưng hắn thấy lúc này vẻ mặt nàng kiên định.
Hơn nữa, trong lòng hắn biế9t rõ đây là mưu kế của tình địch, nếu bây giờ tiếp tục đối đầu thì không hề có lợi cho hắn! Nhưng với tính cách của hắn, nhượng bộ vào lúc6 này không phải tác phong của hắn.
Tình hình trở nên căng thẳng trong nháy mắt.
Lạc Tử Dạ thấy hắn không nói gì, trong lòn5g nàng cũng không thoải mái. Dù sao thì trong chuyện hôm nay, ban đầu Bách Lý Cẩn Thần khiêu khích hắn trước, đến cuối cùng Bách Lý Cẩn Thần bị thương nhưng nàng lại dứt khoát bắt Phượng Vô Trù nhường nhịn. Chắc hẳn bất kỳ ai gặp chuyện như vậy đều không dễ chịu gì! Vì vậy nàng nói:
Thối Thối, để ta yên tĩnh một lát có được không? Sau đó gia sẽ giải thích cho ngươi!
Hắn nhìn thấy vẻ mặt chân thành của nàng khi nói lời này, vẻ giận dữ lạnh lùng trong đôi mắt ma quỷ của hắn bỗng dịu đi một chút.
Hắn rủ mắt nhìn về phía Bách Lý Cẩn Thần, giọng nói ma mị lạnh lùng xen lẫn cảm giác áp bức và cảm xúc buồn bực vang lên:
Lạc Tử Dạ, hắn không cần ngươi bảo vệ! Hắn cố ý bị thương!
Hầu hết những người có võ công cao cường ở đây đều có thể nhìn ra vấn đề. Nhưng với tu vi võ công của Lạc Tử Dạ, nàng lại không phát hiện!
Hắn chỉ ra nút thắt của vấn đề. Lạc Tử Dạ nghe hắn nói vậy thì ngây người luôn. Nàng nhìn Phượng Vô Trù rồi lại quay đầu nhìn Bách Lý Cẩn Thần. Nàng thấy mặc dù vẻ mặt hắn vẫn không bộc lộ cảm xúc gì nhưng ánh mắt chợt lạnh lùng hơn. Ánh mắt ấy trông có vẻ khó chịu vì bị người ta đổ oan, nhưng bởi vì tính tình hắn lạnh nhạt nên hoàn toàn không giãi bày.
Sau đó, nàng lập tức quay đầu nhìn Phượng Vô Trù rồi ngẫm nghĩ một lát. Chắc chắn Phượng Vô Trù sẽ không vô duyên vô cớ nói vậy, chẳng lẽ là do lần này Bách Lý Cẩn Thần thua quá nhanh nên trong lòng hắn nảy sinh nghi ngờ? Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, nàng vội lên tiếng:
Ngươi nghĩ nhiều rồi, làm gì có ai tự dưng cố ý bị thương chứ! Hôm nay hắn kém như vậy...
Nói đến đây, nàng hơi lo lắng lời lẽ của mình sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Bách Lý Cẩn Thần nên sửa lời:
Thật ra hôm nay hắn phát huy thất thường như vậy không phải do vấn đề năng lực mà bởi vì mấy ngày trước ở Lâu Lan, hắn vì giúp gia nên bị thương ở tay! Vì vậy hôm nay gia không cho ngươi đánh hắn. Giả sử ngươi đánh hắn xảy ra chuyện hoặc là giết chết hắn, vậy chẳng phải là hai chúng ta lấy oán trả ơn sao?
Sau khi Nhiếp chính vương điện hạ nghe nàng giải thích, hắn nhíu chặt hai hàng lông mày rậm, cằm khẽ hếch lên. Hắn cẩn thận quan sát Bách Lý Cẩn Thần rồi thấp giọng hỏi:
Lúc trước ngươi bị thương ư?
Hắn không tin điều này. Lúc nãy hai người giao đấu, tuy đối phương dùng tay trái nhưng tất nhiên Phượng Vô Trù hắn có thể nhìn ra đối phương có bị thương hay không! Vì vậy Nhiếp chính vương điện hạ dùng giọng điệu nghi ngờ hỏi câu này!
Hai người đang đánh nhau túi bụi giữa không trung là Phượng Thiên Hàn và Võ Tu Hoàng cũng dừng lại, bất giác đưa mắt nhìn nhau.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.