Chương 1204: Nằm yên cũng trúng đạn (2)


Mân Việt liếc nhìn nàng, không nói gì nhưng ý tứ trong ánh mắt đã rất rõ ràng. Người đàn ông người ta đã thích nhiều năm, n8gươi vừa xuất hiện, nói chiếm là chiếm, người ta có thể không tức giận sao? Hơn nữa, phụ nữ bởi vì đố kỵ mà giết người khô3ng phải chuyện xưa nay không hề hiếm sao? Nhất là trong hậu cung, hầu như mỗi ngày đều có người chết, Thân Đồ Miêu thì đã 9là gì?

Sau khi nhận được ánh nhìn chăm chú của hắn, Lạc Tử Dạ liền trừng mắt nhìn Phượng Vô Trù không hề khách sáo6 chút nào:
Đều là hoa đào do ngươi đưa tới đó!

Vấn đề này của nàng đã hỏi đúng trọng tâm. Ngay cả Phượng Thiên Hàn ở bên cạnh lúc này cũng xen vào một câu:
Lạc Tử Dạ, bản vương cho là, điều này nói rõ bên cạnh ngươi còn có nguy hiểm mai phục mà ngươi không biết. Sau này, có lẽ người chạm vào cơ quan nguy hiểm này sẽ là Thân Đồ Miêu, cũng có thể là người khác. Đây là thứ rất nguy hiểm, ngươi nhất định phải tìm ra được mối uy hiếp đó!

Lời này của Phượng Thiên Hàn khiến cho trong đầu Lạc Tử Dạ nhanh chóng hiện lên Lộ Nhi và Đáp Đáp. Lộ Nhi thì đã biết là người của Hiên Thương Mặc Trần, nhưng Đáp Đáp là người của ai? Nguy hiểm này là chỉ bọn họ sao?
Lúc này, Mân Việt nhìn về phía Phượng Vô Trù, khom lưng hỏi một câu:
Vương, nên xử trí Thân Đồ Miêu như thế nào? Mặc dù người phụ nữ này cả gan làm loạn, nhưng suy cho cùng Thân Đồ Diệm...

Thân Đồ Diệm lúc này vẫn bán mạng cho Vương ở trên chiến trường, hơn nữa đối phương vẫn luôn coi Vương là huynh trưởng và là người đời này hắn sùng bái nhất. Mà Thân Đồ Miêu là muội muội ruột của hắn, cùng mẹ sinh ra. Dựa theo tính cách của Vương thì sẽ hạ lệnh giết nàng ta, nhưng nếu như giết đối phương, dường như quá tàn nhẫn đối với Thân Đồ Diệm.
Vẻ mặt của Lạc Tử Dạ cứng đờ, nghĩ đến Doanh Tần, nghĩ đến Hiên Thương Mặc Trần, nghĩ đến Bách Lý Cẩn Thần bị động kinh dạo gần đây, thế là nàng không nói thêm gì nữa. Nhưng nàng nhanh chóng nghĩ ra một điểm:
Nhưng mà nói thật, đến lúc này, gia lại hơi tò mò, Thân Đồ Miêu có thể khiến gia mắc bệnh lạ như thế nào nhỉ?

Là bên cạnh mình vẫn còn ẩn núp nguy hiểm nhỏ bé gì đó mà mình hoàn toàn không biết sao?
Ánh mắt của Nhiếp chính vương điện hạ hơi trầm xuống, không hề có5 vẻ lúng túng và xấu hổ, mà cười lạnh một tiếng:
Bàn về năng lực trêu ghẹo hoa đào, ngươi chỉ có hơn chứ không kém Cô!
Người mến mộ hắn mặc dù không ít, nhưng kẻ dám tiếp cận một cách trực tiếp lại chẳng có bao nhiêu. Còn Lạc Tử Dạ thì sao?
Gần như mỗi một người đàn ông thích nàng đều sẽ đột nhiên bắt đầu trở nên không sợ chết, kiên quyết dứt khoát đứng ra đối chọi với mình. Hắn không tìm nàng hỏi tội, nàng lại chỉ trích hắn trước!
Mân Việt còn chưa nói xong, Lạc Tử Dạ đã hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.

Nàng quét nhìn Phượng Vô Trù, mở miệng nói:
Chuyện này ngươi không cần quan tâm, chỉ là một Thân Đồ Miêu, gia vẫn ứng phó được!
Thân Đồ Miêu chết ở trong tay nàng, cho dù Thân Đồ Diệm có ý kiến thì đó cũng là chuyện của Lạc Tử Dạ và Thân Đồ Diệm, không phải chuyện của Phượng Vô Trù. Nàng không muốn chuyện mình có thể giải quyết mà còn quấy nhiễu hắn, việc này hoàn toàn không cần thiết.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung.