Chương 1205: Nằm yên cũng trúng đạn (3)


Mặc dù nàng không rõ dự cảm này của mình đến từ đâu, nhưng không hiểu vì sao mà cảm giác này lại khiến nàng tin rằng lần này là 8một vụ mua bán có lời.

Khi nàng nói như vậy, mí mắt ngậm cười cũng nhìn về phía Phượng Vô Trù, đó là dáng vẻ rất kiên t3rì. Nhiếp chính vương điện hạ và nàng nhìn nhau một lúc, sau khi nhìn rõ được sự kiên trì và ngang bướng trong mắt nàng, cuối c9ùng hắn khẽ gật đầu, đồng ý để nàng làm theo ý mình. Hắn chỉ nhắc nhở một câu:
Chú ý an toàn!

Sau khi nói xong lời này, chính Lạc Tử Dạ cũng ý thức được gì đó, khóe miệng giật giật.
Nhất là nhớ tới chuyện Thiên Tử lệnh hồi lần đầu gặp gỡ, nàng lại không cầm nổi lòng mà khóe mắt giật giật, Doanh Tần đơn thuần? Nàng thu hồi mạch suy nghĩ lại, lúc này người ở cổng thành đã nhanh chóng nhận ra Lạc Tử Dạ bèn tiến lên mở miệng nói:
Thái tử điện hạ, hoàng thượng có dặn! Sau khi ngài trở về, mời ngài lập tức hồi cung phục mệnh, bệ hạ có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ngài!

Lạc Tử Dạ sáp đến gần, thì thầm một hồi bên tai hắn...

Ấn đường của Lạc Tử Dạ cau lại, liếc nhìn Doanh Tần, mở miệng nói:
Ngươi về phủ Thái tử trước, gia hồi cung phục mệnh!


Ừ!
Doanh Tần gật đầu vâng lời, thúc ngựa đi, vẻ mặt rất ngoan ngoãn, đang cố gắng thể hiện ra sự
đơn thuần
của mình.
Lúc hoàng hôn, Lạc Tử Dạ đã vào hoàng thành, Nhiếp chính vương điện hạ lúc này cũng đã quay lại chiến trường.
Lúc này nàng vừa mới vào cổng hoàng cung, Bách Lý Cẩn Thần và Doanh Tần cũng đi theo. Khi nhìn thấy Bách Lý Cẩn Thần, nhớ tới lời nói lúc trước của Phượng Vô Trù, Lạc Tử Dạ không nhịn được liền liếc mắt nhìn cánh tay của đối phương, khóe miệng đột nhiên giật giật, trong đầu có một cảm giác kỳ lạ. Thế nhưng, Bách Lý Cẩn Thần dường như không phải tới kinh thành tìm nàng.
Khi thúc ngựa lướt qua người nàng, hắn chỉ liếc nhìn nàng một cách thản nhiên, ánh mắt xẹt qua nhẹ nhàng rồi thúc ngựa đi ngay. Hắn đi về phía hoàng cung, chỉ để lại một đoạn vạt áo trắng như tuyết chuyển động theo gió, rơi vào giữa tầm mắt của người ta, khiến cho người ta nghĩ đến cánh hạc bay lượn trên mặt hồ rồi giật mình vỗ cánh bay đi.
Tư thái như tiên giáng trần này, nếu bảo Lạc Tử Dạ tin hắn thật ra là một người trong bụng toàn ý nghĩ xấu, sẽ giả vờ bị thương tới lừa gạt mình... Kỳ thật rất dễ dàng!
Đang suy nghĩ, Lạc Tử Dạ đột nhiên nhìn về phía hắn:
Doanh Tần, ngươi cảm thấy Bách Lý Cẩn Thần thật sự nhìn đơn giản như vẻ bề ngoài sao?
Phượng Vô Trù hẳn là sẽ không vu cáo hãm hại người ta, nàng cũng rất có khả năng trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, chi bằng hỏi người ngoài cuộc như Doanh Tần, có lẽ hắn sẽ nhìn được rõ hơn mình.
Lạc Tử Dạ xưa nay thích người đơn thuần, không thích qua lại với người tâm cơ sâu kín, điểm này Doanh Tần biết rõ. Vậy thì lúc này hắn há có thể thể hiện ra tâm cơ và sự thông minh của mình? Hắn liền chau mày, thái độ không rõ vì sao Lạc Tử Dạ lại hỏi như vậy, nói:
Điều này ta chưa từng nghĩ tới, sao thế, Tiểu Dạ Nhi cảm thấy Bách Lý Cẩn Thần có vấn đề gì sao?


Ừ!
Lạc Tử Dạ gật đầu,6 sau đó nàng nhìn về phía Mân Việt:
Vậy cuối cùng, kết quả thỏa thuận là gì?

Mân Việt thẳng thắn nói:
Ta đoán được T5hái tử có lẽ sẽ muốn mượn việc này để tính toán cho nên vẫn chưa từ chối, cũng không đồng ý, chỉ nói là bảy ngày sau sẽ cho nàng ta biết đáp án!

Lạc Tử Dạ nghiêng đầu nhìn vẻ mặt hồn nhiên của hắn, đôi mắt đào hoa tà mị hơi nhướng lên, bờ môi xinh đẹp khẽ hé mở, dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu.
Vốn dĩ là một khuôn mặt đẹp đến nỗi khiến cho người ta chảy máu mũi, lại thêm biểu cảm đánh thẳng vào lòng người, khiến cho Lạc Tử Dạ như bị ma xui quỷ khiến nói một câu:
Ngươi cũng đơn thuần thật đấy!

Cái tên mặt hổ cười như Hiên Thương Mặc Trần chính là minh chứng tốt nhất về bề ngoài và nội tâm không ăn nhập, không phải sao? Ai biết Bách Lý Cẩn Thần có phải cùng loại hay không chứ?
Doanh Tần nhìn biểu cảm như có điều suy nghĩ của Lạc Tử Dạ, trong lòng cũng hiểu đối phương đang nảy sinh nghi ngờ với Bách Lý Cẩn Thần. Bờ môi mỏng của hắn hơi nhếch lên, nở một nụ cười, xem ra con hồ ly đen này không tính kế được mấy ngày với Lạc Tử Dạ!
Dưới sự dẫn đường của thị vệ, Lạc Tử Dạ tiến vào cung, đến cửa Ngự thư phòng. Lâm An công công lúc này đang đứng ở ngoài cửa, sau khi ông ta nhìn thấy Lạc Tử Dạ liền nở nụ cười, mở miệng nói:
Bái kiến Thái tử điện hạ! Kính xin Thái tử điện hạ đợi một chút, bệ hạ đang tiếp kiến Thần y. Thần y xin bệ hạ cho người lui ra ngoài, xem này, đến lão nô cũng bị đuổi ra ngoài. Điện hạ hãy chờ một chút, sau khi Thần y đi ra, lão nô sẽ đi thông báo giúp điện hạ!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung.