Chương 1207: Phụ hoàng ngươi đã ưng thuận với lời cầu thân của ta (2)


Khi ông ta nói ra lời này, Bách Lý Cẩn Thần giống như đã sớm dự đoán ông ta sẽ nói như vậy.

Hắn đặt chén trà nhỏ trong tay xuống, đứng dậy8, nói một cách hờ hững:
Nếu đã như vậy, bệ hạ Thiên Diệu có thể suy nghĩ thật kỹ mấy ngày, ta đợi câu trả lời của bệ hạ. Tính cách của ta cũng k3hông tốt hơn Phượng Vô Trù là bao.

Lạc Túc Phong lập tức mở miệng:
Lời đã hứa với Thần y, trẫm không dám không tuân theo!

Lời này xem như rất khách sáo nhưng không biết Bách Lý Cẩn Thần có nghe thấy hay không, tóm lại Bách Lý Cẩn Thần đã đi thẳng ra ngoài, không đáp lại, cũng không quay đầu lại.
Hắn không hỏi là độc gì, cũng không hỏi kỹ rốt cuộc là vị bạn tốt nào của Lạc Túc Phong, dường như cho dù là chứng bệnh nào, đối với hắn mà nói cũng không có vấn đề gì và hắn cũng không quan tâm.
Sau khi nói xong câu đó, hắn liền sải bước rời đi.
Sau đó, hắn nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của Lạc Túc Phong truyền tới:
Nói thật, chuyện này không chỉ có Thần y từng đề cập với trẫm, trên thực tế, ái tướng của trẫm là Long tướng quân cũng đã từng nhắc tới chuyện này với trẫm. Cho nên, trong lúc này không đơn thuần chỉ là Nhiếp chính vương triều ta, trẫm cũng phải băn khoăn đến tâm tình của Long tướng quân. Nhưng nếu như Thần y đã đề nghị, trẫm đương nhiên không tiện từ chối. Chỉ là trẫm cũng muốn nhờ Thần y giúp một chuyện!

Bách Lý Cẩn Thần nghe xong, không nói gì, hắn đứng nguyên tại chỗ, hờ hững như áng mây ở chân trời xa, đợi đối phương mở lời tiếp.
Hắn vừa dứt lời, ống tay áo trắng như tuyết lướt qua, đây là thái độ định rời đi.
Chân mày củ9a Lạc Túc Phong cau lại, đương nhiên trong lòng ông ta biết rõ Bách Lý Cẩn Thần là người như thế nào. Chớ nói thân phận hay bối cảnh phía sau hắn6, chỉ riêng việc đối phương là thần y nhưng chưa bao giờ nghe nói hắn hành y cứu đời cũng có thể nhìn ra, nếu như chọc giận hắn, có thể hắn sẽ gâ5y ra một trận ôn dịch để uy hiếp mình. Đặc biệt là...
Đợi sau khi hắn đi ra ngoài, phía sau bình phong, một người nhanh chóng đi ra.
Cả người hắn được chùm kín trong chiếc áo choàng màu đen, nhìn Lạc Túc Phong, trực tiếp mở miệng hỏi:
Bách Lý Cẩn Thần đáng tin chứ?

Lúc này Bách Lý Cẩn Thần đã đi ra tới cửa. Khi nghe ông ta nói vậy, hắn vẫn không dừng bước, giống như không nhìn ra sự xem trọng trong lời nói của Lạc Túc Phong đối với người này. Hắn chỉ lạnh nhạt nói:
Không cần cảm tạ ta, đây là giao dịch.

Lời này cũng coi như đang nhắc nhở Lạc Túc Phong cần phải giữ lời, gả Lạc Tử Dạ cho hắn.

Hồ đồ!
Lạc Túc Phong quát lớn một câu, chợt hầm hầm giận dữ nói:
Qua nhiều năm như vậy, ngươi vẫn chưa học được vài thứ sao? Càng là thời điểm như trước mắt sắp đạt được thì càng không thể lơ là! Ngươi liều lĩnh như vậy, nếu như bị người khác phát hiện ra thì kế sách nhiều năm của trẫm sẽ thất bại trong gang tấc!
Người đàn ông đó bị quát như vậy, nụ cười trên mặt nhanh chóng tản đi, cúi đầu nói:
Nhi thần biết rồi, trong khoảng thời gian tiếp theo này, nhi thần nhất định sẽ không tùy ý xuất hiện ở trong cung. Xin phụ hoàng yên tâm!

Điều này khiến cho ông ta không nhịn được nhíu mày, cất giọng nói với bóng lưng của đối phương:
Thần y đợi chút!

Bách Lý Cẩn Thần dừng bước nhưng không quay đầu lại.
Lạc Túc Phong đứng ở tại chỗ, nhìn bóng lưng của đối phương một lúc rồi chậm rãi thở ra một hơi, nhanh chóng nói:
Ngày mai trẫm sẽ kêu hắn đi gặp Thần y, đa tạ ngươi trước!

Xác suất loại sinh vật như đế vương nói lời cảm tạ người khác đương nhiên rất nhỏ. Ông ta nói xong lại không nhịn được tỏ lời cảm ơn cũng đủ để chứng minh tầm quan trọng của người này đối với Lạc Túc Phong.

Ừ!
Hắn ta nói như vậy, Lạc Túc Phong mới xem như hết giận, nhanh chóng nói:
Ngày mai khi đi tìm Bách Lý Cẩn Thần chữa bệnh, nhớ kỹ, không được để lộ ra sơ hở gì. Nếu như hắn ta đã có hứng thú với Lạc Tử Dạ thì sẽ giúp đỡ Lạc Tử Dạ, nếu như ngươi lộ ra sơ hở ở trước mặt hắn ta sẽ không có lợi với chúng ta!


Vâng!
Người tự xưng là nhi thần nhanh chóng gật đầu, chợt nói:
Phụ hoàng yên tâm, qua nhiều năm như vậy, thứ nhi thần học giỏi nhất chính là ngụy trang.

Lạc Túc Phong khẽ gật đầu, đột nhiên chân mày cau lại, nhìn chằm chằm vào hắn ta, cảnh cáo:
Không phải trẫm đã từng nói, ngươi không được tùy tiện xuất hiện ở hoàng cung sao? Nếu như bị người ta nhìn ra manh mối sẽ làm hỏng đại sự!

Hắn ta lại cười một tiếng:
Suy cho cùng kế hoạch của chúng ta sắp sửa bắt đầu được thực hiện rồi, cho dù để người ta phát hiện ra ta thì đã làm sao...


Có đáng tin hay không, trẫm không biết. Nhưng trên đời này, đại khái cũng chỉ có hắn ta có thể trị tận gốc chất độc trên người ngươi!
Thầy thuốc trong thiên hạ phân làm hai phái. Một phái là Quỷ Y kế thừa mấy trăm năm trước ở đảo Thiên Lãng, nhưng đệ tử đích truyền đời thứ nhất của Quỷ Y đã mất mạng trong một lần ra khơi, thế cho nên y thuật của Quỷ Y bị đứt đoạn từ đây. Mặc dù y thuật tinh thông rất nhiều chỗ, nhưng đến cùng không học được đến trình độ tinh túy nhất của Quỷ Y.
Một phái khác, chính là Thần Y môn.
Lạc Túc Phong thấy hắn không lên tiếng cũng không buồn bực, nhanh chóng nói:
Chuyện này là chuyện riêng của trẫm, là con trai một người bạn già của trẫm. Thời trẻ trúng độc, độc tính đã sâu. Mặc dù phát hiện từ sớm và sớm cứu chữa nhưng độc này thật sự quá mạnh. Độc tính theo hắn nhiều năm, những tên vô dụng của Thái Y viện cũng bó tay trước tình hình này. Chỉ nói là những năm này tạm thời có thể ổn định, sau mấy chục năm nữa, bọn họ đều không bảo đảm được lúc nào sẽ tái phát. Hôm nay gặp được Thần y, cho nên trẫm nhắc tới chuyện này, không biết Thần y nghĩ như thế nào?

Ông ta hỏi như vậy, Bách Lý Cẩn Thần không quay đầu lại, chỉ thản nhiên trả lời một câu:
Được, ngày mai nói cho ta biết hắn ở đâu.

Một người vẫn luôn sống trong bóng đêm tối tăm không nhìn thấy mặt trời, vẫn luôn cố gắng coi như mình chưa bao giờ tồn tại trên đời này, chuyện có thể học được nhiều nhất đương nhiên chính là ngụy trang. Mà khi tinh lực nửa đời người được dùng hết vào việc ngụy trang, cho dù là người có lợi hại, có thông minh tới đâu cũng rất khó nhìn ra được kẽ hở.
Lạc Túc Phong gật đầu, hài lòng nói:
Ừ! Đi xuống đi, đừng khiến trẫm thất vọng!

Y thuật nhiều năm của Thần Y môn xưa nay chưa từng bị gián đoạn, trên đời này ít có chứng bệnh nào mà bọn họ không thể giải quyết, chỉ cần Bách Lý Cẩn Thần chịu ra tay, độc tính này nhất định có thể giải.
Ông ta vừa nói ra lời này, người đàn ông lọt thỏm trong áo choàng liền cười một tiếng:
Chỉ mong hắn ta không phải chỉ là hư danh!


Vâng!
Người mặc áo đen kia lùi về phía sau mấy bước, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Lạc Túc Phong.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung.