Chương 1208: Nói với phượng vô trù, bảo hắn cẩn thận một chút (1)
-
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
- Quân Tử Giang Sơn
- 742 chữ
- 2022-02-10 10:23:52
Khóe miệng của Lạc Tử Dạ giật giật, nàng quay đầu trừng mắt nhìn hắn:
Bách Lý Cẩn Thần, có phải ngươi bị bệnh không thế?
<8br>
Nàng cảm thấy hành động lúc này của đối phương thật sự chí có thể dùng từ bị bệnh để lý giải rồi! Cho dù hắn ta có â3n oán gì đó với Phượng Vô Trù, nói đùa thì không sao, đằng này lại làm thật, chạy đến tìm Lạc Túc Phong cầu thân. Việc kỳ l9ạ nhất là lần trước Lạc Túc Phong không đồng ý với Long Ngạo Địch, nhưng lần này lại đồng ý với Bách Lý Cẩn Thần, việc này 6thật khó hiểu!
Bách Lý Cẩn Thần nghe vậy, bước chân hơi ngừng lại, tay nắm lấy chuôi kiếm.
Dựa theo tính cá5ch của hắn, người ta bảo hắn bị bệnh một cách thẳng thừng như vậy, đương nhiên hắn sẽ rút kiếm ngay lập tức. Nhưng sau khi đặt tay lên trên chuôi kiếm, hắn lại chậm rãi dời tay. Hiên Viên Vô đứng quan sát ở phía sau, gật đầu rồi lại lắc đầu. Ngoại trừ mẫu thân của công tử, cũng chính là phu nhân thì công tử từ trước đến nay cứ trong lòng không vui, cảm thấy bị mạo phạm là sẽ trực tiếp rút kiếm.
Cho dù đối với muội muội ruột của mình, tiểu thư Như Yên, cứ không vui là công tử sẽ gọt sạch một nhúm tóc của đối phương, hôm nay lại có... thái độ tốt như vậy với Lạc Tử Dạ, tay đã nắm lấy chuôi kiếm rồi còn thu về, thật sự khiến cho người ta kinh ngạc. Chỉ là không biết đây là việc tốt hay xấu thôi.
Lạc Tử Dạ đương nhiên không biết những điều này. Nàng sải mấy bước đi đến trước mặt Bách Lý Cẩn Thần, nhìn chằm chằm vào dung mạo như ngọc của hắn, nhìn ngũ quan thanh tú không chút tỳ vết của hắn, đầu óc choáng váng mất mấy giây, máu mũi dâng trào mất mấy giây, nàng mới nói một cách nghiêm túc:
Bách Lý Cẩn Thần, nói thật nhé. Nếu như ngươi thật sự không ưa Phượng Vô Trù thì ngươi tìm phụ hoàng ta cầu thân nói muốn cưới Phượng Vô Trù ấy, nhất định sẽ thành công khiến hắn thấy mắc ói. Nhưng ngươi đối xử như thế với một người ngoài cuộc như ta, thật sự không công bằng đó ngươi biết không?
Nàng thật sự cảm thấy chuyện này căn bản không liên quan đến nàng. Giữa Bách Lý Cẩn Thần và Phượng Vô Trù có gì không vui không thoải mái thì hai người bọn họ tự xử lý với nhau là được, tại sao nhất định phải kéo nàng xuống nước? Liên quan gì đến nàng chứ?
Gây ra họa đừng làm liên lụy đến người trong nhà, nàng tin Bách Lý Cẩn Thần đã từng nghe qua câu này.
Nàng vừa nói ra lời này, đôi mắt đẹp như ánh sáng của hắn rơi lên mặt nàng. Khi hai người đối mặt, dưới sự chiếu sáng của mặt trời, Lạc Tử Dạ nhận ra mắt hắn dường như có màu xám bạc, đẹp mà kiêu ngạo, cô độc mà trong sáng. Sau khi nhìn nhau mấy giây, giọng nói hờ hững của hắn ta chậm rãi vang lên:
Ngươi cho rằng, ngươi là người ngoài cuộc sao?
Lời này rất hờ hững, dường như đang hỏi nhưng giọng điệu lại không giống như đang hỏi.
Lạc Tử Dạ nhanh chóng hỏi vặn lại:
Chẳng lẽ không phải sao?
Nàng vừa hỏi xong, đôi mắt đào hoa xinh đẹp hơi nhướng lên, nhìn về phía hắn. Trong mắt nàng lộ ra vẻ không tán thành, còn cả không biết phải làm sao. Nàng thật sự không thể hiểu nổi, Bách Lý Cẩn Thần không thích Phượng Vô Trù mà lại ra tay với nàng, việc này là thế nào?
Nói đến đây, hắn đột nhiên cúi đầu.
Khuôn mặt đó vẫn không có chút cảm xúc nào, nhưng đôi mắt như ánh trăng làm say lòng người lại giống như lộ ra tâm tình khó mà nhìn thấu được, hắn gật đầu nói:
Ừ. Phải. Cho nên ngươi hãy bảo hắn cẩn thận một chút, sính lễ ta sẽ bảo người đưa đến phủ Thái tử.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.