Chương 1222: Món quà lớn nhiếp chính vương điện hạ tặng vương phi (1)
-
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
- Quân Tử Giang Sơn
- 788 chữ
- 2022-02-10 10:23:52
Nàng vừa dứt lời, ánh mắt Long Ngạo Địch trở nên sâu thăm thẳm. Hắn nhìn nàng chằm chằm, giọng nói lạnh lùng vang lên:
Lạc Tử Dạ, ta cứ8 tưởng rằng chúng ta không phải kẻ địch!
Hôm ấy ở trong rừng nàng đã nói rằng, nếu hắn có thể sống sót trở ra, nàng sẽ xóa bỏ thù hận 3lúc trước. Nhưng hôm nay nàng lại nói trắng ra là nàng chán ghét mình.
Nghe hắn hỏi như vậy, Lạc Tử Dạ khẽ nhếch miệng, xoay câ9y quạt một vòng rồi giắt sau lưng. Nàng nhìn hắn, trên miệng nở nụ cười nhưng trong lòng không hề có ý cười:
Không sai! Có điều chúng 6ta không phải kẻ địch nhưng cũng chẳng phải bạn bè! Cho nên gia không có nghĩa vụ nhất định phải quý mến ngươi đâu nhỉ?
Nàng c5ảm thấy mấy người này thật là kỳ lạ. Từ Võ Tu Hoàng cho đến Long Ngạo Địch đều như vậy. Rõ ràng là quan hệ tệ kinh khủng, thậm chí có lúc đánh nhau đến mức ngươi chết ta sống, thế nhưng bọn họ vẫn có thể thường xuyên thản nhiên xuất hiện trước tầm mắt nàng như thể chưa hề có cuộc chia ly, à nhầm, như chưa từng có chuyện gì xảy ra, lại còn đòi hỏi nàng tỏ thái độ tốt. Rốt cuộc là mấy người này tự cảm thấy bản thân quá tốt hay là đầu óc có vấn đề?
Long Ngạo Địch:
...
Cho nên ý trong câu nói này của nàng là trong lòng nàng hận không thể đâm hắn tám trăm nhát dao có phải không?
Doanh Tần tựa ở một bên nhìn Long Ngạo Địch chịu nhục, khóe miệng hắn khẽ cong lên. Từ nụ cười mỉa mai trên gương mặt hắn, không khó nhìn ra tâm trạng hắn rất tốt khi nhìn thấy Long Ngạo Địch bị Lạc Tử Dạ sỉ nhục. Hắn ôm hai cánh tay, hỏi thay Lạc Tử Dạ:
Giờ đã tối rồi, Long tướng quân đến tìm Tiểu Dạ Nhi vào lúc đêm hôm khuya khoắt thế này thì cũng nên nói rõ mục đích chứ nhỉ?
Chuyện giữa bản tướng quân và Thái tử có liên quan gì tới ngươi?
Long Ngạo Địch ngước mắt, dùng ánh mắt khó chịu nhìn Doanh Tần. Hắn điều tra thân phận Doanh Tần rất lâu nhưng vẫn không tra được ngọn ngành. Hắn vốn đã cảm thấy kẻ lai lịch không rõ ràng này rất nguy hiểm, mà bây giờ hắn lại thích Lạc Tử Dạ, cho nên khi nhìn thấy đối phương vẫn luôn ở bên cạnh Lạc Tử Dạ, hắn càng cảm thấy chướng mắt.
Long Ngạo Địch lẳng lặng nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu, dường như không muốn tiếp tục tranh cãi. Nhưng hắn vẫn lạnh lùng nói:
Lạc Tử Dạ, có lẽ chưa ai nói với ngươi rằng trên quan trường, cho dù ngươi không thích thì cũng không nên nói trắng ra như vậy. Ngươi tưởng rằng ngươi thẳng thắn, nhưng thật ra là ngươi không biết làm người mà thôi!
Tất nhiên hắn nói ra những lời này không phải để chỉ trích cách làm người của Lạc Tử Dạ, thật ra hắn chỉ hy vọng đối phương đừng gay gắt với mình như vậy. Cho dù nàng làm bộ làm tịch, giả vờ hỏi han thì cũng tốt hơn thái độ lạnh lùng như băng giá thế này.
Lạc Tử Dạ liếc xéo hắn, nói thẳng ra:
Nếu ‘biết làm người’ là ngày ngày phải cười cười nói nói với người mình không thích, tuy trong lòng hận không thể đâm hắn tám trăm nhát dao nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ vui vẻ khi gặp hắn, vậy thì gia vẫn nên làm chàng trai thẳng thắn, thật thà, yên phận, không biết làm người thì hơn.
Nhưng dường như câu nói này của Long Ngạo Địch đã chọc cười Doanh Tần.
Hắn tiện tay ném tách trà trong tay, Thanh Thành phía sau hắn nhanh tay đỡ được. Tiếp đó, hắn đột nhiên bước lên vài bước, vạt áo đỏ tươi kéo lê trên mặt đất, quyến rũ động lòng người. Hắn còn khiến lòng người rung động hơn cả phái nữ, nhưng lại không hề có vẻ ẻo lả, nữ tính. Cặp mắt đào hoa quyến rũ dần híp lại, lộ ra ánh mắt sắc bén:
Ta là nam sủng có danh có phận của phủ Thái tử. Đêm hôm khuya khoắt, ngươi ngang nhiên đến quyến rũ Tiểu Dạ Nhi, thế mà dám nói ta không có tư cách xen vào?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.