Chương 1226: Vẫn là thối thối đối tốt với ta (2)


Đến bây giờ gã còn chưa rời khỏi công tử, hơn nữa còn phải giúp công tử thu xếp cho đám thuộc hạ trước giờ chưa nhận được một xu tiền nào, g8ã cảm thấy mình chính là tình yêu đích thực, trên đời này chẳng mấy ai làm được vậy.

Ma Tà nghe Lạc Tử Dạ nói vậy cũng rất vui, tro3ng đầu nghĩ những khổ tâm của Vương cuối cùng cũng không uổng phí! Thái tử, cái con người chậm tiêu này cuối cùng cũng hiểu ra rằng có rất 9nhiều người mỗi ngày dùng lời ngon tiếng ngọt lấy lòng nàng, nhưng người thật sự đối tốt với nàng tới mức không giữ lại chút nào cũng chỉ c6ó Vương. Tờ giấy cuối cùng, hắn nói:
Đây là xưởng may quần áo tư nhân của Thái tử, mấy tháng trước, Vương giao thủ với Thái tử, từng làm r5ách quần áo Thái tử. Xưởng may đồ là Vương bồi thường cho Thái tử điện hạ! Bên trong tất cả đều là những loại vải thiên hạ khó tìm như tơ thiên tằm, gấm cẩm hoa, lụa lưu ly. Vương cũng mời trăm vị tú nương nổi danh nhất Hàng Châu, Tô Châu tới may quần áo cho ngài. Bất kể là nam trang hay nữ trang, chỉ cần là kiểu dáng ngài có thể nghĩ ra được, bọn họ đều sẽ chuẩn bị thỏa đáng cho ngài. Đương nhiên, Vương biết tính cách Thái tử xưa nay... hoạt bát, trên quần áo đều thêu tơ vàng sợi vạc, cho nên trong xưởng may quần áo của ngài, tơ vàng sợi bạc cũng chất đống thành núi, dù là nửa đời sau điện hạ ngài muốn mỗi ngày thay một bộ quần áo cao cấp cũng không phải không thể!

Không mấy ai là phụ nữ mà không yêu cái đẹp, Lạc Tử Dạ cũng không ngoại lệ. Ngày ngày đều có châu báu để chọn, mỗi ngày đều có thể thay một bộ đồ mới cao cấp xinh đẹp, còn có tiền xài không hết được nàng nắm trong tay, thậm chí còn mang theo đầy đủ vật chất quân bị! Nàng muốn nói... Phượng Vô Trù hắn còn có thể nghĩ tới hoàn mỹ hơn một chút nữa được sao? Thật là chú ý chu toàn mọi mặt của nàng bảy trăm hai mươi độ, đúng là đời người không thể nào tốt đẹp hơn nữa đó.

Ma Tà nói xong những lời này cũng đi tới, đưa hai tờ giấy khế ước trong tay mình cho nàng.

Sau đó, hắn lại nhìn Doanh Tần bằng ánh mắt sâu xa, tiếp tục nói:
Thái tử, Vương nói có nam sủng cố làm ra vẻ thâm tình, ngoài miệng luôn nói những lời rất hay nhưng nếu bắt hắn đưa ra một thứ gì thực tế, vậy hắn sẽ không vui. Ở trong lòng của người ta, thật ra ngài cũng chẳng quan trọng bằng tiền tài. Vương mong rằng ngài có thể hiểu rõ, ai mới là người đối xử tốt nhất với ngài!


Lời này hiển nhiên là nhắm vào Doanh Tần.

Mà tất cả những chuyện này đều là lời dặn dò của Phượng Vô Trù trước khi đi đại mạc. Trước khi đi đại mạc, hắn và Doanh Tần vẫn còn trong mối quan hệ ngươi chết ta sống, hận không thể khiến đối phương chết sớm. Để lại một câu nói như vậy thật sự cũng không kỳ lạ!

Lạc Tử Dạ nghe xong lời này, khóe miệng cũng co quắp.

Đôi mắt đào hoa tà mị của Doanh Tần híp lại, giọng nói ma mị mang theo âm cuối trầm thấp câu hồn tự nhiên, còn có vài phần nguy hiểm:
Thanh Thành, ném bọn họ ra ngoài cho ta!


Thanh Thành đang muốn tiến lên, Ma Già và Ma Tà khẽ mỉm cười, lập tức lui về phía sau.

Bọn họ không biết võ công của Thanh Thành cao thế nào, nhưng Doanh Tần là người có thể tiếp chiêu được với Vương, bọn họ tự nhận cộng lại cũng sẽ không phải đối thủ của Doanh Tần. Hiện tại Vương không có ở đây, bọn họ không cần phải lấy cứng đối cứng, nếu thật sự bị Doanh Tần đánh sẽ làm mất mặt Vương!

Bọn họ nhìn về phía Lạc Tử Dạ, mở miệng nói:
Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ Vương giao phó! Vương còn nói, phàm là những thứ Thái tử ngài mong muốn, lại là thứ tồn tại trên đời này, bằng bất cứ giá nào Vương đều sẽ lấy về cho ngài, không ai có thể ngăn cản được. Cho nên nếu Thái tử ngài vừa ý cái gì, đừng ngại trực tiếp truyền lời cho chúng ta hoặc trực tiếp báo cho Vương biết, câu trả lời của Vương nhất định sẽ không làm ngài thất vọng. Cho dù là ngài bỗng nhiên muốn đến cố đô ngồi lên chiếc ghế rồng kia, Vương nhất định cũng sẽ thỏa mãn mong muốn của ngài!


Hắn nói xong bèn nhìn sắc mặt xanh mét của Long Ngạo Địch bằng ánh mắt sâu xa, sau đó lùi về phía sau mấy bước, xoay người đi.

Sắc mặt Long Ngạo Địch thật sự cực kỳ khó coi. Lời này nhất định là cố ý nói cho mình nghe, hoặc chẳng qua là mình quá mẫn cảm, lời này vốn không phải nhắm về mình mà đúng là suy nghĩ chân thành trong lòng Phượng Vô Trù thôi. Nhưng cho dù là ý nào, hắn cũng không thể không thừa nhận, nếu Phượng Vô Trù thật sự muốn thì hắn quả là có bản lĩnh làm vậy, hơn nữa... Lời này cũng ngông cuồng quá đáng, coi như là giáng một bạt tai giáng thẳng lên mặt hắn, vào mặt Mặc thị!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung.