Chương 1228: Ta là một ca ca thôn quê ao ước được mọi người chú ý (1)


Ông ta vừa dứt lời, ánh mắt Lạc Tiểu Thất chợt lạnh, ngước mắt nhìn về phía Lạc Túc Phong, hỏi:
Phụ hoàng, muốn bắt nhi thần có8 phải nên có lý do gì không?


Khóe miệng Lạc Túc Phong nhếch lên, mắt hiện lên vẻ mỉa mai, trầm giọng nói:
Đây là Thiê3n Diệu của trẫm, trẫm là hoàng đế Thiên Diệu, muốn bắt ngươi lại, ngươi cho là trẫm cần lý do ư?

Lạc Túc Phong nghe một hồi, khóe miệng cuối cùng cũng nhếch lên, hỏi:
Ngươi không tin tâm tư trẫm đối đãi với ngươi như vậy sao?


Một người ngay cả tên cũng không muốn đặt cho ta, muốn ta tin tưởng người đó sẽ có tâm tư tốt với ta thế nào đây?
Lạc Tiểu Thất không đáp mà hỏi ngược lại.
Điều này khiến ông ta không nhịn được nhìn đứa con trai này thêm một lát, giọng nói vốn lạnh lùng lại ôn hòa đi nhiều. Ông ta dịu giọng nói:
Tiểu Thất, mười sáu năm qua là phụ hoàng có lỗi với con. Hôm nay con đã ra khỏi lãnh cung, thứ trước kia nợ con, ngày sau phụ hoàng sẽ bồi thường cho con, hiện tại phụ hoàng chỉ muốn con giúp phụ hoàng làm một việc mà thôi. Yên tâm, phụ hoàng sẽ không làm hại đến tính mạng của con, chỉ cần chuyện này hoàn thành, con muốn bao nhiêu vinh hoa phú quý, trẫm có thể cho con bấy nhiêu!

Ông ta vừa nói xong, Lạc Tiểu Thất ngước mắt, đôi mắt trông veo như có gợn sóng lướt qua, đó là sự lạnh lùng chỉ khi đắm mình trong bóng tối, bị thế giới vứt bỏ nhiều năm mới có thể sinh ra. Chân mày hắn hơi nhướng lên, hỏi lại Lạc Túc Phong một câu:
Hình như đây không phải lần đầu phụ hoàng nói lời này! Như vậy, phụ hoàng, ngài muốn nhi thần làm sao tin tưởng một người đã ném nhi thần và mẫu phi vào lãnh cung sau khi nhi thần sinh ra không lâu, thậm chí còn để nhi thần trơ mắt nhìn mẫu phi bệnh chết mà không thể làm gì lại bỗng nhiên thay đổi suy nghĩ, định bồi thường cho nhi thần đây?

Nghe ông ta nói vậy, 9Lạc Tiểu Thất cười lạnh rồi đứng dậy. Khóe mắt nhìn về phía đám thị vệ sắp tới gần mình, trong giọng nói non nớt mang theo mấy 6phần lạnh lẽo:
Nếu không có lý do, e là nhi thần không thể giơ tay chịu trói được!

Chân mày Lạc Túc Phong khẽ nhíu lạ5i, có lẽ là không nghĩ tới việc Lạc Tiểu Thất phản kháng thẳng thừng như vậy, thậm chí còn trực tiếp đứng lên đối nghịch với mình!
Hắn vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Lạc Túc Phong cứng đờ lại, sắc mặt sa sầm.
Lạc Tiểu Thất thấy ông ta không nói lời nào, lại châm biếm hỏi một câu:
Ngài muốn nhi thần tin tưởng người cha luôn cố chấp sợ ta làm ra chuyện bất lợi với mình trong khi Thái tử ca ca ba lần bốn lượt thỉnh cầu thả nhi thần ra ngoài lại muốn ban cho ta hưởng vinh hoa phú quý vô tận như thế nào đây?
Nói đến đây, giọng nói của hắn càng thêm mỉa mai, trong ánh mắt còn mang theo mấy phần khinh thường.
Lạc Tiểu Thất bởi vì đứng hàng thứ bảy cho nên mới tên là Lạc Tiểu Thất. Phụ hoàng của hắn thậm chí còn không muốn phí chút thời gian nào vào hắn, dù chỉ là đặt một cái tên cũng không. Trên thực tế, tên của tất cả mọi người trong hoàng tộc đều là người của Lễ bộ dựa theo quy củ nghĩ ra, Hoàng đế chỉ cần chọn một cái ở trong đó là được. Nhưng dù là như thế, phụ hoàng của hắn cũng không muốn!

Không muốn cũng được, hôm nay hắn không cần nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung.