Chương 1235: Xấu xa nhưng thích mơ đẹp (2)


Bách Lý Cẩn Thần gật đầu đáp

, giọng điệu lạnh nhạt nghe không rõ.

Doanh Tần mỉm cười, giọng nói cuốn hút lộ vẻ nghiền ngẫm:
Cho nên ngươ8i muốn nhắc ta bảo vệ Tiểu Dạ Nhi thật tốt trong những ngày ngươi không ở đây?



Ngươi nghĩ nhiều rồi.
Hắn ta bỏ lại một câu rồi xoay người3 rời đi.
Nhưng Doanh Tần nhìn thấy vành tai đối phương hơi ửng hồng, sườn mặt trắng như ngọc cũng đỏ bừng sau khi bị hắn nói trúng tâm tư. H9ắn cũng không để ý đối phương nghĩ một đằng nói một nẻo mà nói thẳng ra luôn:
Ngươi bảo ta nghĩ nhiều thì cứ cho là ta nghĩ nhiều đi. Có những lời 6ngươi không nói thì ta cũng sẽ làm thật tốt!

Bách Lý Cẩn Thần không đáp lời mà sải bước đi thẳng.
Doanh Tần tiếp tục ngồi đó một lá5t, ngẩng đầu nhìn lên sao sáng khắp bầu trời. Hắn ngắm nhìn trong giây lát rồi từ từ ngả người nằm trên mái nhà một lần nữa. Cặp mắt đào hoa quyến rũ nhuộm sắc thái mông lung mê hoặc trong đêm tối.
Ánh sao sáng nhất trong lòng ta không ở nơi nào khác mà ở tại chỗ này.

Ngày hôm sau.
Lạc Tử Dạ đứng phía trước, không hé răng nói tiếng nào, vờ như bản thân không tồn tại. Dù sao thì trên triều đình nàng cũng không có thế lực thực sự thuộc về mình, mấy chuyện tranh chấp phe phái này chẳng có dây mơ rễ má gì tới nàng, nàng ở một bên tùy tiện ngó nghiêng hóng hớt là được rồi. Nàng chỉ mong buổi tảo triều hôm nay cứ bình lặng trôi qua với cuộc tranh cãi của bọn họ, đừng mọc ra mấy chuyện râu ria gì, gọi tắt là
dây cà ra dây muống
.
Nàng cúi đầu suy nghĩ vẩn vơ, lúc ngước mắt nhìn lên bỗng chạm phải cặp mắt màu đỏ máu của Long Ngạo Địch.
Lúc này hắn đang nhìn nàng, vẻ mặt muốn nói lại thôi, dường như hắn đã sớm biết điều gì, thậm chí còn hơi lo lắng. Hắn cứ nhìn chằm chằm vào Lạc Tử Dạ như vậy. Ánh mắt hắn khiến trái tim Lạc Tử Dạ lại giật thon thót. Nàng nhìn lại hắn, hai người không nói gì. Tiếp đó nàng dời mắt, không muốn đối mặt với kẻ này nữa.
Đột nhiên, Lạc Túc Phong lên tiếng:
Thái tử, con không có việc gì muốn tấu sao?
Ông ta cứ tưởng rằng đêm qua Lạc Tiểu Thất không về, người của phủ Thất hoàng tử lo lắng không yên rồi sẽ báo cho nàng biết chuyện này. Nhưng ông ta thấy sau khi Lạc Tử Dạ lên triều, nàng vẫn bày ra vẻ mặt bình tĩnh và dáng vẻ
chuyện không liên quan gì đến mình
, rõ ràng là nàng chưa biết chuyện.
Ông ta nào biết rằng trước giờ Lạc Tiểu Thất quản lý người dưới rất nghiêm, hắn chưa dặn dò, người trong phủ hắn không dám tự ý quyết định làm bất kỳ chuyện dư thừa gì. Cho nên đương nhiên là Lạc Tử Dạ không thể nào biết chuyện.
Lạc Tử Dạ ngước mắt nhìn ông ta rồi lại vội vàng cúi đầu:
Nhi thần cả gan, phụ hoàng cho rằng nhi thần có việc gì cần phải trình tấu? Nhi thần không có việc gì mà. Chẳng lẽ là phụ hoàng thấy lần này nhi thần lập công ở Lâu Lan, ngài cho rằng lúc này nhi thần nên xin ban thưởng? Tạ ơn phụ hoàng đã quan tâm, nhưng lo cho quốc gia là việc nhi thần phải làm, kỳ thật phụ hoàng không cần khen thưởng đâu!

Nàng vừa dứt lời, khóe miệng Lạc Túc Phong hơi run lên.
Ông ta không ngờ da mặt Lạc Tử Dạ lại dày như vậy, lá gan lại lớn đến thế, không ngờ nàng còn trực tiếp đề cập đến chuyện ban thưởng. Cho nên bây giờ mình không thưởng cũng không được có đúng không? Đúng như Lạc Tử Dạ vừa nói, trong sự việc ở Lâu Lan lần này, nàng đã lập công, đã giải quyết vấn đề khó khăn cho nước nhà, đáng lẽ ra nàng nên được thưởng! Sắc mặt Lạc Túc Phong xanh mét, dáng vẻ ngoài cười nhưng trong không cười. Ông ta nói:
Ngược lại Thái tử đã nhắc nhở trẫm. Đúng là lần này con trở về từ Lâu Lan, trẫm vẫn chưa ban thưởng cho con! Trẫm sơ suất rồi. Người đâu, ban thưởng cho Thái tử một nghìn lượng vàng, một trăm sấp tơ lụa và thưởng Thái Châu làm đất phong!


Vâng!
Người của Lễ bộ vội đứng ra đáp lời, đồng thời nhanh chóng ghi lại.
Nhờ tiếng la hét gọi chủ nhân rời giường của Lộ Nhi và Đáp Đáp, Lạc Tử Dạ thức dậy lên triều. Trên đường đi, không biết có phải do nàng nghĩ nhiều hay không mà trong lòng luôn có cảm giác hôm nay trên triều đình sẽ xảy ra chuyện không hay. Chắc là tại vì mỗi lần nàng gặp Lạc Túc Phong đều khó có chuyện vui, cho nên nàng vừa nghĩ đến chuyện bây giờ phải vào cung đối mặt với bản mặt đáng ghét kia là dự cảm không lành cứ lũ lượt kéo đến.
Trên triều đình, giọng nói the thé của thái giám vang lên:
Vào chầu!

Mi tâm Lạc Tử Dạ giật liên hồi. Giọng nói này lạ hoắc, không giống giọng Lâm An. Trong lúc quỳ xuống hành lễ cùng mọi người, Lạc Tử Dạ ngẩng đầu nhìn lén. Quả nhiên người đứng bên cạnh Lạc Túc Phong là một tên thái giám mới chứ không phải Lâm An. Mặc dù nàng và Lâm An không thân lắm, nhưng giác quan thứ sáu mách bảo nàng rằng có lẽ đây chính là điềm báo trước cho dự cảm không lành trong lòng nàng.
Tên thái giám kia lại cất giọng the thé:
Có việc thì mau tấu, không có việc gì thì bãi triều!


Bẩm bệ hạ, thần có việc muốn thưa!
Một viên quan đứng ra, sau đó bắt đầu lải nhải trình bày chuyện xấu của các đại thần khác. Nói trắng ra là vạch tội người ta.
Sau đó, cả triều đình tranh cãi ầm ĩ, khí thế ngất trời.
Trong mắt Long Ngạo Địch lóe lên vẻ buồn bã và bất lực. Cuối cùng hắn cũng dời mắt, thôi nhìn nàng.
Các đại thần tranh cãi hơn nửa canh giờ, cuối cùng Lạc Túc Phong quyết định đưa những người liên quan đến Đại Lý Tự tiếp nhận thẩm tra, yêu cầu người của Hình bộ hợp tác giải quyết.
Hình bộ thuộc quyền quản lý của Lạc Tử Dạ. Nàng khom lưng cúi đầu tỏ ý lĩnh chỉ.

Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Quần thần đồng loạt quỳ xuống hành lễ.
Giọng nói ung dung thoải mái của Lạc Túc Phong truyền tới từ trên ngai vàng:
Các ái khanh bình thân!


Tạ ơn bệ hạ!
Các đại thần đồng thanh đáp.
Lạc Tử Dạ gật đầu hài lòng, song trên mặt lại tỏ vẻ hoảng hốt:
Nhi thần cảm ơn phụ hoàng!
Vốn dĩ nàng nên được thưởng còn gì? Nàng lập công lớn như vậy, đổi lại là bất kỳ ai đều sẽ ban thưởng cho nàng.

Duy chỉ có lão dở hơi Lạc Túc Phong này khác người. Sau khi nàng trở về, ông ta không muốn ban thưởng cho nàng cũng thôi đi, đằng này còn muốn lừa lấy hổ phù của Phượng Vô Trù trong tay nàng. Ông ta đúng là hạng xấu xa nhưng lại thích mơ đẹp! Đối với người phụ hoàng chuyên tính kế nàng, thật sự là nàng khó lòng nảy sinh tình máu mủ ruột rà. Vì lẽ đó, nàng thầm mắng ông ta trong lòng một chút cũng chẳng sao.

Lạc Túc Phong cười lớn, sau đó gật đầu rồi nói tiếp:
Vậy ngoài chuyện này ra, Thái tử không còn việc gì muốn nói sao?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung.