Quyển 7: Thợ săn trong chiều tối - Chương 14


Số từ: 1455
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Tôi thức dậy cùng ông hoàng Vancha chừng maቷy tieቷng sau buoቻi trưa và khởi sự buoቻi huaቷn
luyện trong bóng râm gaቹn cửa hang. Harkat chăm chú đứng nhı̀n; xeቷtrưa hôm đó ông Crepsley
cũng dậy sớm đeቻxem tôi tập. Vancha baቿt đaቹu tập cho tôi baኁng một cây gậy, ông bảo phải maቷy
tháng sau mới cótheቻtập baኁng vũkhı́thật. Cả buoቻi chieቹu tôi nhı̀n ông vụt, đâm cây gậy. Tôi
không phải làm gı̀khác, chı̉quan sát đường di chuyeቻn của cây gậy, nhận dạng vàđoán trước
những chiêu thức phức tạp màđoቷi thủ saቿp tung ra.
Chúng tôi tập luyện tới khi bàEvanna trở veቹ, nửa tieቷng trước hoàng hôn. Bà không nói làđã
đi đâu, làm gı̀, và cũng không ai lên tieቷng hỏi.
Bước vào hang cùng đoàn tùy tùng cóc, bàhỏi:
- Vui vẻ chứ?
Ném bỏ cây gậy, ông hoàng trả lời:
- Raቷt vui. Cậu bémuoቷn học chieቷn đaቷu tay không.
- Bộ kieቷm quánặng với nó sao?
Oƹng hoàng nhăn mặt:
- Có duyên quá!
Tieቷng cười của Evanna làm sáng cả hang:
- Xin lo
ችi. Nhưng chieቷn đaቷu baኁng tay – hoặc kieቷm – đeቹu có vẻtrẻ con quá. Nên tác chieቷn
baኁng... bộ não.
Tôi nhăn nhó hỏi:
- Là sao?
Evanna lieቷc tôi, thı̀nh lı̀nh chân tôi maቷt heቷt sức lực vàtôi lăn đùng xuoቷng đaቷt. Laቿc lư như con
cáhaቷp hoቷi, tôi lı́nhı́nói:
- Chuyện gı̀vậy? Tôi bị sao theቷnày?
- Không có gı̀heቷt.
Evanna vừa dứt lời, chân tôi trở lại bı̀nh thường ngay. Bàtieቷp:
- Đó là cách chieቷn đaቷu baኁng cái đaቹu. Mọi phaቹn cơ theቻđeቹu liên quan tới não. Không chức
năng hoạt động nào không do não. Taቷn công baኁng não, bảo đảm sẽchieቷn thaቿng.
Tôi hăng hái nói:
- Cháu học đượ c không?
- Đượ c, nhưng phải caቹn tới vài trăm năm, vàmi phải bỏ ma-cà-roቹng, trở thành đệ tử của ta.
Evanna mı̉m cười hỏi:
- Nghı̃sao, Darren, có đáng giá không?
- Cháu không bieቷt.
Tôi laቻm baቻm trả lời. Thı́ch học phép thuật thật, nhưng ýnghı̃phải soቷng với bàta chaኃng haቷp
da

n týnào – tı́nh nóng như lửa của bàta, khó lòng cótheቻlàmột sư ma

u thông cảm và khoan
dung cho đượ c.
- Neቷu thay đoቻi ýkieቷn, nhớ cho ta bieቷt. Lâu laቿm roቹi ta không có đệ tử, mà chaኃng đứa nào hoàn
taቷt đượ c heቷt khóa huaቷn luyện, chı̉vài năm là chúng chuoቹn ráo, tuy nhiên ta có đoán vı̀sao.
Evanna lướt qua chúng tôi, vào hang. Một lúc sau bàta gọi, và khi vào trong, chúng tôi đã
thaቷy một bữa tiệc nữa đang chờ saኅn.
Ngoቹi xuoቷng bàn ăn, tôi hỏi:
- Bà sử dụng phép thuật hay sao mànhanh quá vậy?
- Không. Ta chı̉di chuyeቻn nhanh hơn bı̀nh thường một chút. Neቷu muoቷn, ta cótheቻlàm việc
với một toቷc độ không ngờ.
Sau bữa ăn thịnh soạn, chúng tôi ngoቹi quanh ngọn lửa bàn bạc veቹchuyeቷn thăm Núi Ma-cà-
roቹng của lão Tı́Nị. Hı̀nh như Evanna đãbieቷt chuyện này, nhưng laኃng lặng đeቻchúng tôi keቻcho
tới heቷt.
Nghe xong, bàtraቹm ngâm nói:
- Ba thợ săn. Ta đãchờ đợi các người nhieቹu theቷkỷ roቹi.
Ông Crespley giật mình, hỏi:
- Bà đã chờ?
- Ta thiếu khả năng nhìn thấu tương lai của Desmond Tí Nị, nhưng ta thấy một số những gì
sẽ tới – hay có thể tới. Ta biết ba thợ săn sẽ xuất hiện để đương đầu với Chúa tể Ma-cà-chớp,
nhưng ta không biết họ sẽ là ai.
Ông hoàng Vancha hỏi:
- Bà có biết, liệu chúng tôi có thành công không?
- Ta nghi là đến cả Desmond cũng không biết. Phía trước là hai tương lai đều có khả năng
mãnh liệt như nhau. Hiếm khi định mệnh cô đọng thành hai tình huống tương đương như thế.
Thường thì rất nhiều ngã đường đưa tới tương lai. Khi chỉ có hai đường tồn tại như thế này,
thế giới có cơ may chọn một đường thôi.
Ông Crespley hỏi:
- Còn Chúa tể Ma-cà-chớp, bà biết hắn đang ở đâu chứ?
- Biết.
Evanna mỉm cười trả lời làm ông Crespley như nghẹn thở. Ông hoàng Vancha khịt mũi, khó
chịu:
- Nhưng bà sẽ không nói cho chúng tôi biết chứ gì?
- Đúng.
Nụ cười rộng mở hơn, bà ta khoe ra những cái răng dài, lởm chởm, vàng khè như răng chó
sói.
Ông Crespley lại hỏi:
- Nhưng bà có thế cho chúng tôi biết, khi nào và bằng cách nào chúng tôi tìm ra hắn được
chứ?
- Ta không thể. Nếu ta nói ra, ta sẽ thay đổi tiến trình tương lai. Điều đó không được phép.
Các ngươi phải tự tìm kiếm. Ta sẽ cùng đi trong hành trình sắp tới, nhưng ta không thể...
Vancha ngạc nhiên hỏi:
- Bà sẽ cùng đi với chúng tôi?
- Phải. Nhưng chỉ như một bạn đồng hành thôi. Ta không dự phần trong việc tìm kiếm Chúa
tể Ma-cà-chớp.
Hai ông Vancha và Crespley bồn chồn nhìn nhau. Ông Crespley lên tiếng:
- Công nương, trước đây bà chưa bao giờ đi cùng ma-cà-rồng.
Evanna cười lớn:
- Ta biết ta quan trọng thế nào đối với ma-cà-rồng, vì lý do đó ta đã tránh tiếp xúc quá
nhiều với những đứa con của đêm tối. Ta quá mệt mỏi vì những lời cầu xin của ma-cà-rồng, kết
đôi bạn và sinh con cho họ.
Ông hoàng hỏi thẳng:
- Vậy tại sao giờ bà lại đi cùng chúng tôi?
- Ta muốn gặp một người. Dù có thể, nhưng ta không muốn đi một mình. Với thời gian,
nguyên nhân của ta sẽ được làm sáng tỏ.
Vancha càu nhàu:
- Phù thủy thì có cả đống nguyên nhân bí ẩn.
Evanna làm ngơ, nói:
- Nếu các người muốn không có mặt ta, ta không ép.
Ông Crespley vội nói:
- Công nương Evanna, chúng tôi vinh hạnh có bà cùng đi. Xin đừng bực tức nếu chúng tôi tỏ
ra nghi ngờ hay thiếu nồng nhiệt... thời gian này quá bức xúc, nên đôi khi chúng tôi không
được bình tĩnh trong lời ăn tiếng nói.
Evanna mỉm cười:
- Khéo nói lắm, Larten, Nếu đã thỏa thuận như vậy, ta thu xếp hành lý và lên đường.
Ông Crespley chớp mắt:
- Sớm quá vậy?
- Đây là thời gian tốt nhất.
Ông hoàng bực bội:
- Hy vọng lũ cóc không bám theo.
Evanna nói:
- Ta không định đem theo chúng, nhưng người nhắc ta mới...
Thấy vẻ mặt ông, bà ta phì cười:
- Đừng lo... chúng sẽ ở lại giữ gìn mọi thứ ngăn nắp khi chúng ta trở lại.
Bà bước đi, nhưng từ từ quay lại, ngồi xuống, nói:
- Còn điều này nữa.
Vẻ nghiêm trọng trên mặt bà làm chúng tôi biết có chuyện chẳng lành.
- Desmond đã quyết định không nói với các người một điều: trò chơi tinh thần.
Vancha hỏi ngay:
- Là sao, công nương?
- Điều này liên quan đến chuyện truy lùng Chúc tể Ma-cà-chớp. Ta không biết các người sẽ
thành công hay thất bại, nhưng nhìn vào mỗi khả năng có thể xảy ra trong tương lai, ta cóp
nhặt được vào sự kiện. Ta không nói tới cái tương lai thành công của các ngươi... nhưng nếu
thất bại...
Bà ngừng lại, cầm cả hai tay ông hoàng trong bàn tay trái – bàn tay bà ta bỗng to lớn khác
thường – và nắm lấy tay ông Crespley bằng tay phải. Vẫn cầm tay hai ông, bà ta nhìn tôi, nói:
- Ta nói điều này, vì ta nghĩ các người cần nên biết. Ta không nói để các người sợ hãi, nhưng
chỉ để các người sẵn sàng, khi vấn đề trở nên xấu nhất. Định mệnh đã để các người đụng độ
Chúc tể Ma-cà-chớp trên đường. Trong mỗi thời cơ đó, các người phải tận dụng nội lực mà kết
liễu hắn. Nếu thất bại, chắc chắn ma-cà-chớp sẽ chiến thắng trong Chiến Tranh Của Những Vết
Thẹo. Điều này thì các người đã biết rồi. Nhưng điều Desmond Tí Nị không nói ra là: kết thúc
cuộc truy lùng, nếu bốn lần gặp Chúc tể Ma-cà-chớp mà không giết được hắn, thì chỉ một người
duy nhất trong các ngươi còn sống, để chứng kiến sự sụp đổ của thị tộc ma-cà-rồng.
Buông tay hai ông Vancha và Crespley, bà ta nhìn xuống, nói nhỏ hơn cả tiếng thì thầm:
- Hai kẻ kia sẽ phải... chết.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.