Quyển 8 : Đồng loã của bóng đêm - Chương 6
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 1386 chữ
- 2020-05-09 12:55:12
Số từ: 1496
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Choàng tay ôm tôi, Debbie thét lên:
- Darren!
Tôi cũng ôm lấy cô, mừng rỡ reo lên:
- Debbie!
Giáo viên tiếng Anh của tôi là Debbie Hemlock – bạn gái cũ của tôi.
Debbie hổn hển:
- Cậu ít thay đổi quá.
Tôi cười lớn:
- Còn cô thì quá khác.
- Mặt cậu sao vậy?
- Sao cô lại trở thành giáo viên?
Rồi cả hai cùng nói một lúc:
- Làm gì ở đây?
Chúng tôi ngừng bặt, mở mắt lớn, hoan hỉ như điên. Chúng tôi không còn ôm nhau nữa, nhưng
tay vẫn trong tay. Cả lớp mở mắt thô lố như đang chứng kiến ngày tận thế.
- Cậu đã đi...
Vừa mở miệng nói, Debbie nhìn quanh, nhận ra chúng tôi đang ở giữa trung tâm chú ý của cả
lớp, cô buông tay tôi, ngượng ngịu giải thích:
- Darren và cô là bạn cũ. Lâu lắm chúng tôi không được gặp nhau...
Ngừng lại, cô nhíu mày nói:
- Chúng tôi xin lỗi.
Rồi cô nắm tay tôi kéo ra ngoài. Sau khi khép cửa, Debbie nhìn quanh để biết chắc chỉ có hai
chúng tôi, cô dựa sát vào tôi, rít lên hỏi:
- Bạn đi chỗ quỷ quái nào suốt mấy năm qua?
- Đi đây đi đó.
Tôi cười nói, nhìn kỹ mặt Debbie, bàng hoàng vì cô đã thay đổi quá nhiều. Cô ta đã thay đổi quá
nhiều. Cô ta cũng cao hơn nhiều, cao hơn cả tôi lúc này.
Cô cau có hỏi:
- Sao mặt bạn vẫn thế? Bạn trông gần như y hệt trong trí nhớ của tôi. Trông bạn như chỉ già đi
vài tuổi mà... mười ba năm rồi còn gì.
- Thời gian qua nhanh thật. Gặp lại nhau mừng quá, cô hemlock.
Tôi hôn vội lên má Debbie. Nụ hôn làm cô sững người, lùi một bước:
- Đừng làm thế.
- Xin lỗi. Chỉ vì mừng quá.
- Gặp lại bạn tôi cũng rất vui. Nhưng lỡ có ai nhìn thấy tôi hôn một học sinh thì...
- Ôi Debbie, mình không thực sự là một học sinh. Bạn biết mà. Tôi đủ già để... Đúng, bạn biết
tôi bao nhiêu tuổi rồi.
- Tôi biết. Nhưng mặt bạn...
Debbie vuốt ve từ cằm, môi, mũi tôi, lên cái thẹo hình tam giác bên mắt phải:
- Bạn đã từng ra trận?
Tôi mỉm cười:
- Chắc bạn sẽ không tin, nếu tôi bảo là bạn đã đoán đúng.
- Darren Shan! Darren Shan!
Cô vừa lắc đầu, vừa lập đi lập lại tên tôi. Rồi... cô tát tôi. Tôi la lên:
- Vì sao vậy?
- Vì đã bỏ đi mà không nói một lời từ biệt và vì đã làm hỏng ngày lễ Giáng sinh của tôi.
- Mười ba năm rồi. Chẳng lẽ còn giận chuyện đó sao?
- Dòng họ Hemlock thù dai lắm.
Debbie nói nhưng đôi mắt thấp thoáng nụ cười. Tôi bảo:
- Mình có để lại món quà chia tay mà.
Một lúc sau cô mới nhớ ra:
- Cái cây?
Ông Crepsley và tôi đã giết Murlough – ma-cà-chớp điên loạn – trong nhà Debbie vào đêm
Giáng sinh, sau khi sử dụng cô làm mồi nhử dụ hắn ra khỏi hang ổ. Trước khi ra đi, tôi đã trang
trí một cây Giáng sinh và đặt cạnh cô (Tôi đã đánh thuốc, nên khi Murlough tấn công thì
Debbie và ba má cô đã hôn mê rồi).
Debbie lẩm bẩm:
- Mình đã quên vụ cái cây, nhưng điều này nhắc mình tới một chuyện khác... Lúc đó chuyện gì
đã xảy ra vậy? Gia đình mới cùng đang ngồi ăn đó, thức dậy đã thấy nằm trong giường. Cả ba
má cũng thế. Không ai hiểu vì sao.
Tôi né câu hỏi của cô:
- Chú Jesse và thím Donna có khỏe không?
- Khỏe. Ba vẫn đi khắp các nước vì công việc. Mẹ mới... Ồ không.
Cô thụi vào ngực tôi:
- Dẹp chuyện của tôi đi. Tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra với bạn. Bạn là một kỉ niệm đẹp
trong mười ba năm qua. Mấy lần tôi đã cố tìm, nhưng bạn lặn mất tăm, không để lại chút dấu
vết nào.
Tôi thở dài:
- Chuyện dài lắm, mà cũng phức tạp lắm.
- Tôi có thời gian mà.
Hất đầu về cửa lớp đang đóng, tôi phủ nhận:
- Bạn không có thời gian đâu.
- Khỉ thật! Mình quên khuấy học trò.
Cô tiến tới, mở cửa. Đám nhóc đang rầm rầm nói chuyện đều im bặt khi thấy cô giáo. Debbie
nói lớn:
- Lấy sách ra, cô sẽ trở lại với các em ngay.
Quay lại tôi, cô bảo:
- Bạn nói đúng, chúng ta không có thời gian. Thời khóa biểu của mình chật kín đến hết ngày
nay. Buổi ăn trưa lại có một cuộc họp giáo viên. Nhưng mình sẽ sớm gặp lại nhau để nói
chuyện.
- Tan trường được không? Tôi về thay quần áo, rồi chúng ta sẽ gặp nhau ở... đâu?
- Nhà tôi. Lầu ba, chung cư 3C, đường Bungrove. Từ đấy đi bộ tới đó chừng mười phút.
- Tôi tìm được.
- Nhưng cho tôi vài tiếng chấm bài. Đừng tới trước năm rưỡi.
- Được.
Thoáng nở nụ cười, Debbie thì thầm:
- Darren Shan, ai tin nổi chuyện này nhỉ?
Cô nghiêng về phía tôi, và tôi nghĩ – hy vọng chứ - là cô sắp hôn tôi, nhưng Debbie nghiêm mặt,
đẩy tôi vào lớp trước.
Tiết học trôi qua trong một trạng thái mập mờ. Debbie cố gắng hết sức không quan tâm đặc
biệt tới tôi, nhưng mắt chúng tôi vẫn cứ gặp nhau, và không thể ngăn nổi nụ cười. Đám nhóc
nhận ra mối quan hệ khác thường của chúng tôi và đó là câu chuyện được bàn tán trong giờ ăn
trưa. Nếu ngay từ tiết học đầu tiên đám học sinh này chỉ tỏ ra nghi ngờ tôi, thì bây giờ chúng tỏ
ra hoàn toàn cảnh giác, tất cả đều né tránh tôi.
Tôi lướt qua tiết học sau một cách nhanh chóng, chẳng bận tâm đến chuyện mình mù tịt, ngu
dốt với những vấn đề nêu trong bài học. Tôi chỉ còn có thể nghĩ tới Debbie. Thậm chí khi thầy
Smarts ném mấy tờ bài tập vào mặt tôi, giận giữ la mắng, tôi cũng chỉ cười cười, gật đầu.
Cuối ngày, tôi chạy ào về khách sạn. Tôi đã được giao chìa khóa một ngăn riêng để giữ sách tại
trường, nhưng quá phấn khởi, tôi ôm cái cặp đầy sách về luôn.
Ông Crepsley vẫn còn trong giường, nhưng Harkat đã dậy. Tôi hấp tấp kể cho anh ta nghe
những chuyện trong ngày và việc gặp Debbie. Tôi nói như hụt hơi:
- Tuyệt vời không? Thật không thể nào tin nổi! thật là...
Không tìm cách nào diễn tả cho hết ý, tôi vươn cao hai tay, hét toáng lên:
- Yahoo!
- Tuyệt thật.
Miệng anh ta méo xệch thành nụ cười, nhưng mặt chẳng tỏ ra chút gì là vui vẻ.
Thấy đôi mắt tròn xoe xanh lè của anh vẻ lo lắng, tôi hỏi:
- Chuyện gì không ổn à?
- Không có gì. Tuyệt lắm, thật mà. Tôi chỉ xúc động như cậu thôi.
- Đừng gạt tôi. Anh có vẻ áy náy. Chuyện gì vậy?
- Chuyện này không có vẻ gì là... quá ngẫu nhiên sao?
- Ý anh là sao?
- Với tất cả các trường cậu có thể tới... tất cả giáo viên cậu có thể gặp trên thế giới này... vậy
mà cậu lại tới ngay cái trường cô bạn gái cũ của cậu đang dạy? Mà lại trúng phóc ngay lớp cô
ta?
- Đời mà Harkat. Chuyện lạ vẫn luôn xảy ra.
- Đúng, và đôi khi chúng xảy ra trong... tình cờ. Nhưng cũng có khi chúng đã được sắp đặt.
Đang cởi sơ mi, tôi ngừng lại. Mấy ngón tay vẫn đặt trên nút áo, tôi ngó anh ta lom lom:
- Anh nói sao?
- Có gì đó bốc mùi đáng ngờ. Phải chi cậu gặp Debbie ngoài đường lại khác. Nhưng cậu học lớp
cô ta, trong một ngôi trường mà... đáng lẽ cậu không có mặt. Có kẻ đã sắp đặt để cậu vào
trường Mahler, có kẻ... biết chuyện Murlough và quá khứ của cậu.
- Ý anh là, kẻ giả mạo chữ kí của chúng tôi biết Debbie đang dạy tại Mahler?
- Rõ ràng là vậy. Chỉ riêng chuyện đó đã đủ làm chúng ta lo ngại. Nhưng còn điều khác nữa...
chúng ta phải suy nghĩ. Nếu kẻ sắp đặt vụ này không... chỉ biết Debbie... mà kẻ đó chính là
Debbie thì sao?