Quyển 8 : Đồng loã của bóng đêm - Chương 7
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 2870 chữ
- 2020-05-09 12:55:12
Số từ: 3083
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Tôi không thể nào tin Debbie ở trong liên minh của ma-cà-chớp và lão Tí Nị, hoặc đóng vai trò
nào trong vụ sắp đặt tôi vào trường Mahler. Tôi cho Harkat biết, cô ấy đã sững sờ thế nào khi
gặp tôi, nhưng anh ta bảo, có thể cô ấy đã diễn quá xuất sắc.
- Nếu cô ta đã vượt qua đủ thứ trở ngại để đưa cậu tới được đó, thì diễn trò ngạc nhiên có gì
khó khăn đâu.
Tôi bướng bỉnh lắc đầu:
- Cô ấy không bao giờ làm như thế.
- Tôi không biết cô ta, nên không ... dám đưa ý kiến. Nhưng chính cậu cũng không thực sự biết
rõ về cô ấy. Lần cuối cùng cậu gặp, cô ta chỉ là một đứa trẻ con. Người ta thay đổi khi khôn lớn.
- Anh nghĩ là tôi không nên tin Debbie?
- Tôi không nói thế. Có thể cô ta chân thật. Có thể cô ta chẳng liên quan tới vụ hồ sơ giả, hay
chuyện cậu tới trường đó. Có thể chỉ là một sự tình cờ quá lớn. Nhưng thận trọng vẫn là điều
cần thiết. Hãy đến gặp, nhưng phải mở mắt mà quan sát cô ta. Thận trọng từng lời nói. Hãy đặt
mấy câu hỏi thăm dò cô ta. Và hãy... nhớ mang theo vũ khí.
Tôi lặng lẽ nói:
- Tôi không thể làm Debbie đau đớn. Cho dù cô ta có âm mưu chống lại chúng ta, tôi không thể
giết cô ta được.
- Dù sao cũng phải mang theo. Nếu cô ta làm việc cùng ma-cà-chớp, có thể cậu sẽ phải sử dụng
vũ khí với... kẻ khác.
- Anh nghĩ là ma-cà-chớp chờ tôi tại đó?
- Có thể. Chúng ta không hiểu vì sao ma-cà-chớp – nếu chúng đứng sau vụ hồ sơ giả - lại đưa
cậu tới trường. Nếu chúng cùng phe với Debbie – hay sử dụng cô – cuộc gặp gỡ này có thể giải
thích được điều đó.
- Ý anh là chúng muốn tôi đến gặp Debbie một mình để dễ dàng bắt tôi?
Tôi gật đầu ngẫm nghĩ. Dù không tin Debbie làm việc cho kẻ thù của chúng tôi, nhưng rất có
thể chúng đã điều khiển cô để tiếp cận tôi. Tôi hỏi Harkat:
- Chúng ta nên tính toán vụ này thế nào?
- Bước bào một cái bẫy là ngốc. Nhưng đôi khi cần phải liều. Có lẽ đây là cách chúng ta lột mặt
những kẻ đang gài bẫy chúng ta
Cắn môi ngẫm nghĩ một lúc, rồi theo một sự mách bảo khôn ngoan nhất – tôi đi đánh thức ông
Crepsley.
Tôi đi bấm chuông số 3C rồi đứng chờ. Một lát sau giọng Debbie vang qua điện thoại nội bộ:
- Darren hả?
- Chính hắn.
- Bạn trễ hẹn rồi nhé.
Lúc đó là bảy giờ hai mươi. Mặt trời đã lặn
- Mắc làm bài tập ở nhà. Hãy trách giáo viên tiếng anh của tôi thì hơn. Cô ta đúng là một con
rồng cái.
- Ha ha... phun lửa nè!
Sau tiếng kêu rè rè, cửa mở. trước khi bước vào, tôi nhìn sang trung cư bên kia đường và nhận
ra một bóng đen đang lẩn lút trên mái. Ông Crepsley và Harkat đang ở ngay sau nhà Debbie. Cả
hai sẽ xông tới giải cứu, nếu phát hiện ra tôi gặp rắc rối. Đó là kế hoạch của chúng tôi. Ông
Crepsley đã đề nghị đánh nhanh rút lẹ, nhưng khi tôi giành quyền chỉ huy, ông đồng ý nhường
thế chủ động cho đối thủ - nếu chúng xuất hiện.
Trước khi đi, ông đã cảnh báo tôi:
- Nếu xảy ra đụng độ, không được phép lưỡng lự. Mi sẽ không phải ra tay chống lại cô bạn gái,
nếu cô ta thông đồng với kẻ thù, ta sẽ lo việc đó. Nhớ đừng ngăn cản khi ta hành động.
Tôi nghiêm khắc gật đầu, nhưng không chắc có thể đứng nhìn ông ta ra tay làm hại Debbie
không, cho dù phát hiện cô có âm mưu hại chúng tôi – nhưng tôi sẽ cố.
Tôi chạy lên thang, bắp vế đau nhói vì hai con dao buộc chặt hai bên. Hy vọng không phải sử
dụng tới vũ khí, nhưng biết mình có vũ khí vẫn yên tâm hơn.
Cánh cửa hộ 3C đã mở, nhưng tôi vẫn gõ và giọng Debbie vọng ra:
- Vào đi. Mình đang ở trong bếp.
Tôi khép cửa nhưng không khóa. Quan sát vội căn hộ. Rất tươm tất. Nhiều ngăn kệ tràn ngập
sách. Một máy chơi CD. Một tivi xách tay. Một poster phim Chúa tể của những chiếc nhẫn dán
trên tường, một tấm hình Debbie chụp cùng ba má, treo trên một bức tường khác. Debbie từ
bếp bước ra. Cô cuốn một cái tạp dề đỏ, tóc dính bột mì.
- Chờ bạn tới phát chán, nên đi làm mấy cái bánh sữa. Thích ăn không hay ăn với nho?
- Ăn không.
Tôi mỉm cười trả lời. Kẻ sát nhân và băng đảng của chúng không tiếp đón bạn với bột mì trên
tóc. Bao nhiêu nghi ngờ về Debbie đều tan biến hết, và tôi chẳng có gì phải sợ Debbie. Nhưng
vẫn phải cảnh giác – Debbie tỏ ra không có gì nguy hiểm, nhưng biết đâu ma-cà-chớp đang ở
trong phòng bên, hay lẩn lút trong cầu thang thoát hiểm.
Tôi đang đi quanh phòng khách, Debbie hỏi:
- Có thích ngày học đầu tiên không?
- Cảm giác thật lạ. Mình chưa bao giờ bước vào một ngôi trường từ khi... A, cũng đã lâu rồi. Quá
nhiều thay đổi. Khi mình...
Chợt nhìn thấy bìa cuốn Ba chàng lính ngự lâm, tôi hỏi:
- Thím Donna vẫn bắt bạn đọc cuốn sách này sao?
Debbie quay nhìn cuốn sách, cười lớn:
- Ồ, lần đầu tiên chúng mình gặp nhau, mình đang đọc cuốn đó, phải không?
- Ờ, và bạn rất ghét nó.
- Thật hả? Kỳ cục nhỉ, bây giờ mình lại rất thích. Một trong những cuốn mình thích nhất đó.
Mình luôn khuyên học sinh nên đọc chuyện này.
Lắc đầu chế diễu, tôi đặt cuốn sách xuống, vào tham quan nhà bếp. Nhỏ nhưng rất ngăn nắp.
Mùi bột mới nhào dễ thương thoang thoảng. Tôi nhận xét:
- Thím Donna dạy bạn tốt ghê.
Má của Debbie từng là một bếp trưởng.
Cô mỉm cười:
- Bà không cho mình ra khỏi nhà, nếu chưa biết làm bếp giỏi. Tốt nghiệp đại học còn dễ hơn
vượt qua những thử thách má mình đưa ra.
- Bạn đã qua đại học?
- Nếu không làm sao mình có thể đi dạy được?
Đặt khay bánh chưa nướng lên cái lò nhỏ, cô mở lửa, rồi ngoắc tay bảo tôi trở ra phòng khách.
Khi tôi đã yên vị trên cái ghế đệm êm, Debbie tới bên kệ CD, tìm một đĩa hát, hỏi tôi:
- Thích nghe gì?
- Gì cũng được.
- Mình không thích pop, rock lắm. Jazz hay cổ điển nhé?
- Được thôi.
Chọn một đĩa, cô cài vào máy rồi mở. Trong khi tiếng nhạc nhẹ nhàng từ từ tràn ngập không
gian, Debbie lắng nghe mấy phút rồi hỏi:
- Thích không?
- Cũng được. Bài gì vậy?
- The Titan. Biết của ai không?
- Mahler?
- Đúng. Mình mở bài này cho bạn làm quen. Thầy hiệu trưởng Chivers rất bực mình nếu học
sinh của ông không nhận ra Mahler.
Ngồi xuống ghế kế bên, Debbie lặng lẽ quan sát mặt tôi. Cảm thấy không thoải mái, nhưng tôi
không quay đi. Cô thở dài nói:
- Nào, muốn nói chuyện đó với mình không?
Tôi kể cho cô nghe câu chuyện mà tôi và ông Crepsley, Harkat đã dàn dựng từ trước: tôi là nạn
nhân của một căn bệnh về tuổi tác, nghĩa là tôi già chậm hơn những người bình thường. Tôi
nhắc đến Evra Von – cậu bé rắn mà cô đã gặp, và bảo hai chúng tôi đều là bệnh nhân tại một
dưỡng đường đặc biệt.
Debbie hỏi:
- Hai người không phải là anh em?
- Không. Còn người đàn ông đi cùng không là cha chúng tôi. Ông ấy là y tá của bệnh viện. Đó là
lý do mình không bao giờ cho bạn gặp ông ta. Chỉ là một trò vui đùa để... bạn tưởng mình là
một người bình thường, nên mình không muốn ông ta làm hỏng cuộc vui.
- Vậy thì... bạn bao nhiêu tuổi rồi?
- Không lớn hơn bạn nhiều đâu. Mười hai tuổi mình mới bj bệnh. Trước đó mình không khác gì
những đứa trẻ khác.
Debbie trầm ngâm theo đúng tính cách thận trọng của cô, rồi hỏi:
- Nếu đúng vậy, bây giờ bạn đang làm gì ở trường? Vì sao lại chọn trường tôi?
- Mình không biết bạn dạy tai Mahler. Đó là một sự cố kì lạ. Mình trở lại trường là vì... Khó cắt
nghĩa quá. Khi mới lớn, mình không có một sự giáo dục đàng hoàng. Mình là một đứa quậy phá,
suốt ngày chỉ câu cá, đá banh thay vì học hành. Về sau, mình cảm thấy thiếu thốn, không đủ
kinh nghiệm vào đời. Mấy tuần trước mình gặp một người chuyên làm giấy tờ giả, từ thông
hành, giấy khai sinh, đủ thứ... Mình đã yêu cầu ông ta làm cho mình một chứng minh thư, nhờ
vậy mình mới có thể giả làm một học sinh mười lăm tuổi.
- Để làm gì? Sao bạn không vào lớp tối dành cho người lớn?
- Vì, nhìn lại đi, mình không phải là người lớn.
Tôi làm bộ rầu rĩ, tiếp:
- Bạn không hiểu, mình khổ sở đến thế nào, khi phải cắt nghĩa với người lạ về chuyện quá chậm
phát triển, về những gì họ nói về mình. Mình ít giao thiệp, sống một mình trong nhà suốt. Vì
vậy mình cảm thấy đây là một cơ hội để được giả như một người bình thường. Mình tưởng sẽ
thích hợp với những người giống mình – cùng tuổi mười lăm. Hy vọng nếu ăn mặc, nói năng
như chúng, đi học cùng với chúng, có thể chúng sẽ chấp nhận mình và mình sẽ không còn cảm
thấy quá cô đơn nữa.
Nhìn xuống, tôi buồn thảm nói thêm:
- Mình đoán, bây giờ màn kịch đó phải kết thúc rồi.
Hai đứa cùng im lặng một lúc lâu, rồi Debbie lên tiếng:
- Vì sao?
- Vì bạn biết mình là ai. Bạn sẽ nói với thầy Chivers. Mình sẽ phải ra khỏi trường.
Nắm bàn tay tôi, Debbie nói:
- Bạn điên rồi. Hầu như tất cả những người mình biết đều nóng lòng ra khỏi trường, còn bạn,
bạn khao khát được trở lại. Mình ngưỡng mộ bạn vì điều đó. Mình nghĩ, việc bạn muốn trở lại
đi học lại là rất tuyệt vời. Bạn thật dũng cảm, và mình sẽ không nói với bất kì ai về việc này.
- Thật sao?
- Mình nghĩ, sau cùng bạn sẽ hiểu ra – một hành động như thế này sẽ chẳng kéo dài được mãi –
nhưng tôi sẽ không cản trở bạn đâu.
- Cám ơn, Debbie... mình...
Tôi tằng hắng, nhìn bàn tay chúng tôi đan vào nhau, ngập ngừng nói:
- Mình muốn hôn bạn, để cảm ơn, nhưng không biết bạn có...
Debbie nhíu mày. Cô ấy đang suy nghĩ: cô giáo để học sinh hôn có chấp nhận được không? Rồi
cô cười, nói:
- Thôi được. Nhưng hôn má thôi đó.
Ngẩng đầu, nghiêng tới trước, tôi chạm môi lên má cô. Tôi muốn được hôn bài bản hơn, nhưng
biết là không thể. Dù hai đứa xấp xỉ tuổi nhau, nhưng trong mắt cô, tôi vẫn là một nhóc tì mới
lớn. Giữa chúng tôi có một lằn ranh không thể bước qua... cho dù người đàn ông trong tôi khao
khát vượt rào.
Chúng tôi nói chuyện suốt mấy tiếng đồng hồ. Tôi tìm hiểu tất cả đời sống của Debbie: sau
trung học, cô lên đại học, học khoa Anh và xã hội học như thế nào, tốt nghiệp và trở thành giáo
viên ra sao. Sau vài lần được chỉ định dạy tạm thời ở mấy nơi khác, cô xin được dạy thường
trực ở đây, vì cảm thấy thành phố này gần gũi như quê nhà. Cô đã dạy tại Mahler được hai năm
và yêu quý ngôi trường này. Cũng có mấy người đàn ông trong cuộc đời cô – và đã một lần đính
hôn – nhưng hiện nay thì không có ai. Debbie nói – rất thẳng thừng – là sẽ không có bạn trai
nào nữa.
Cô hỏi tôi về cái đêm mười ba năm trước và chuyện gì đã xảy ra. Tôi đổ thừa tại rượu.
- Cả gia đình bạn ngủ gục tại bàn ăn. Mình phải gọi điện cho ông y tá vẫn săn sóc mình và Evra.
Ông ta tới khám và cho biết cả nhà đều ổn và sẽ khỏe lại khi ngủ dậy. Tụi mình đưa cả ba lên
giường, rồi ra đi. Mình thật tệ vì đã không nói được lời nào tạm biệt.
Tôi đã nói với Debbie là đang sống một mình. Nếu Debbie kiểm tra lại với ông giám thị Blaws,
cô sẽ biết là tôi nói dối, nhưng tôi nghĩ giáo viên bình thường không gần gũi lắm với các giáo
viên giám thị.
Debbie lẩm bẩm:
- Có bạn trong lớp tôi sẽ là sự lạ. Chúng ta phải rất thận trọng. Bất kì kẻ nào nghi ngờ điều giữa
tôi và bạn, chúng ta sẽ phải nói ra sự thật. Nếu không nói, tôi sẽ bị mất việc.
- Có lẽ chúng ta không phải lo về vấn đề đó nữa đâu.
- Là sao?
- Mình nghĩ là sẽ không theo nổi việc học. Mình quá yếu trong tất cả các môn. Những môn như
toán và khoa học mình thua kém quá xa cả lớp. Có lẽ mình bỏ cuộc.
Debbie gầm lên:
- Như thế là chạy trốn. Tôi sẽ không tha thứ cho bạn đâu.
Cô nhét một cái bánh đầy hạt dẻ, bơ và mứt vào miệng tôi:
- Phải hoàn tất điều bạn mới bắt đầu, nếu không bạn sẽ phải ân hận đấy.
Mồm đầy bánh, tôi lúng búng:
- ... ưng ôi ông ể
- Chắc chắn bạn có thể. Không dễ. Nhưng bạn phải cố gắng. Có thể tìm một gia sư dạy riêng...
Mặt cô bỗng tươi lên:
- Ừ, đúng rồi.
- Cái gì?
- Bạn có thể tới tôi mà học.
- Học gì?
Cô thụi lên cánh tay tôi:
- Học bài nhà trường, ngố ạ. Tan trường, mỗi ngày bạn có thể tới tôi chừng một hai giờ. Tôi sẽ
giúp bạn làm bài tập ở nhà và bổ túc những môn bạn kém.
- Không phiền bạn chứ?
- Tất nhiên. Mình rất vui.
Sau cùng, một đêm đầy thú vị cũng phải kết thúc. Tôi đã quên những nguy hiểm có thể xảy ra vì
ma-cà-chớp, nhưng khi Debbie xin lỗi để vào phòng tắm, tôi lại nghĩ đến chúng và chẳng biết
ông Crepsley và Harkat đã thấy gì. Tôi không muốn học với Debbie nếu việc đó làm cô liên lụy
vào chuyện nguy hiểm của chúng tôi.
Nếu chờ Debbie ra, tôi sẽ lại quên nguy hiểm đang chực chờ, vì vậy tôi viết vội mấy chữ:
phải
đi gấp. Gặp lại bạn rất tuyệt vời. Sáng mai sẽ gặp tại trường. Hy vọng không giận nếu mình
không làm bài tập
. Để mẩu giấy lên cái đĩa đã hết bánh, tôi lặng lẽ chuồn ra ngoài.
Vừa chạy xuống thang, tôi vừa vui vẻ ư ử hát. Đứng trước cửa chính ngay chân cầu thang, tôi
huýt ba hồi sáo – dấu hiệu để ông Crepsley biết là tôi đã ra. Sau đó tôi đi vòng ra sau nhà. Gặp
Harkat đang núp sau mấy cái thùng rác màu đen, tôi hỏi:
- Có gì không?
- Không. Không ai lảng vảng gần đây hết.
Ông Crepsley tiến lại, ngồi xổm ngay sau thùng rác với chúng tôi. Trông ông có vẻ nghiêm hơn
bình thường, tôi hỏi:
- Phát hiện được ma-cà-chớp nào không?
- Không.
- Lão Tí Nị?
- Không.
Tôi cười:
- Tình hình có vẻ tốt.
- Debbie thế nào? Con bé đàng hoàng chứ?
- Ồ! Rất đàng hoàng.
Tôi tóm tắt buổi chuyện trò với Debbie, ông Crepsley không nói năng gì chỉ ậm ừ khi tôi kéo
ông vào câu chuyện. Trông ông không vui mà có vẻ xa cách. Sau cùng tôi nói:
- ... vậy là chúng cháu thu xếp để gặp nhau mỗi buổi chiều, sau khi tan trường. Cháu muốn hỏi
ông và Harkat có sẽ theo dõi khi chúng cháu gặp nhau không. Theo cháu, việc đó không cần
thiết. Cháu tin chắc Debbie không có mưu đồ gì đâu. Nhưng... nếu ông muốn, chúng cháu sẽ lên
lịch học muộn vào ban đêm.
Ông thở dài, không nhiệt tình lắm:
- Ta cũng nghĩ là không cần thiết. Sục sạo khắp vùng rồi, không có bằng chứng nào của ma-cà-
chớp. Nếu mi đi vào ban ngày sẽ thích hợp hơn.
- Ông chấp nhận?
- Phải.
Một lần nữa, giọng ông đầy chán nản. Tôi hỏi:
- Có gì không ổn sao? Ông vẫn còn nghi ngờ Debbie, phải không?
Nhìn chúng tôi, ông buồn rầu nói:
- Ta có tin chẳng lành.
Harkat và tôi nhìn nhau lo lắng, bật kêu lên:
- Ồ?
- Khi mi ở trong nhà với Debbie, ông hoàng Mika Ver Leth đã chuyển tin cho ta qua thần giao
cách cảm...
Tôi bồn chồn hỏi:
- Về vụ chúa tể Ma-cà-chớp?
- Không. Về một người bạn của chúng ta. Ông hoàng Paris Skyle. Ông ấy...
Ông Crepsley lại thở dài, thẫn thờ nói:
- Paris chết rồi.