Quyển 8 : Đồng loã của bóng đêm - Chương 16


Số từ: 1781
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Lúc chúng tôi đi ngủ trời đã gần sáng. Debbie đã yêu cầu viên cảnh sát ra về từ lúc chập tối. tất
cả chúng tôi nhồi nhét vào hai phòng. H, S và tôi ngủ trên sàn. Ông Crepsley ngủ trên giường,
Vancha trên tràng kỉ, còn phòng kia dành cho Debbie. Ông hoàng Vancha đề nghị chung phòng
cho cô được ấm áp, nhưng cô e lệ:
- Xin cảm ơn, thà tôi ngủ chung với một dã nhân còn hơn.
Debbie vừa đi khỏi, ông ta tuyên bố ngay:
- Cô ấy thích ta. Phụ nữ luôn làm bộ đỏng đảnh khi họ thích ta.(óe!0.o)
Chạng vạng sáng, ông Crepsley và tôi trả phòng khách sạn. bây giờ - thêm Vancha, Steve và
Debbie, chúng tôi cần tìm một nơi yên tĩnh hơn.
Khu chung cư gần như bỏ hoang của Steve là lý tưởng nhất. chúng tôi chiếm hai căn hộ kế bên
Steve. Dọn dẹp qua loa các phòng là đã có thể ở được. không thoải mái lắm – lạnh và ẩm thấp –
nhưng tạm ổn.
Sau đó là thời gian đi săn lùng ma-cà-chớp.
Chúng tôi chia làm ba cặp. tôi muốn đi cùng Debbie, nhưng ông Crepsley cho rằng để Debbie đi
với một ma-cà-rồng thật sự thì tốt hơn. Ông hoàng Vancha lập tức tình nguyện đi cùng cô. Tôi
gạt phắt ý kiến đó. Sau cùng tất cả đều nhất trí cô đi với ông Crepsley, còn lại tôi với Harkat,
Vancha và Steve.
Cùng với vũ khí, mỗi người đều đem theo một điện thoại di động. ông hoàng Vancha không
thích điện thoại di động – một cái trống nhỏ là phương tiện liên lạc hiện đại nhất với ông rồi –
nhưng chúng tôi thuyết phục để ông hiểu, với điện thoại, khi một người trong nhóm phát hiện
ra ma-cà-chớp, có thể tập hợp mọi người ngay lập tức.
Bỏ qua những đường hầm đã được chúng tôi khảo sát và những đường đang được con người
sử dụng, chúng tôi chia mỗi nhóm một khu vực dưới lòng thành phố, rồi tiến xuống vùng tràn
ngập bóng tối.
Một đêm dài đầy thất vọng. không ai thấy dấu vết nào của ma-cà-chớp, mặc dù ông Vancha và
Steve phát hiện được một cái xác đã bị hút máu và được che đậy từ mấy tuần trước. Họ đã
đánh dấu nơi đó, để sau khi kết thúc cuộc tìm kiếm, Steve sẽ báo với chính quyền. xác chết sẽ
được nhận và chôn cất. khi chúng tôi gặp nhau trong căn hộ của Steve, trông Debbie như một
hồn ma. Đầu óc rối bù, ướt sũng, quần áo rách bươm, hai má cô trầy xước, hai bàn tây đầy vết
cắt của đá nhọn và ống nước cũ.
Trong khi tôi rửa ráy và băng bó cho cô, cô ngước đôi mắt thâm quầng nhìn lên tường, giọng
yếu ớt hỏi:
- Sao bạn có thể làm chuyện đó hết đêm này sang đêm khác được?
- Tụi mình khỏe hơn con người. Nhanh nhẹn hơn và thích hợp hơn. Trước đây mình đã cố nói
về việc này nhưng bạn không chịu nghe.
- Nhưng Steve không là ma-cà-rồng(mãi không tỉnh ngộ, cứng đầu ngu!)
- Cậu ấy đã rèn luyện nhiều năm rồi.
Nhìn đôi mắt mệt mỏi của cô, tôi nói tiếp:
- Bạn không cần phải đi theo mới là phối hợp với chúng tôi trong vụ này. ở đây bạn còn có ích
hơn là...
- Không. Mình đã nói là sẽ làm.
- Ok
Tôi thở dài. Băng bó xong, tôi dìu cô vào giường. chúng tôi không nhắc gì đến việc cãi nhau
hôm thứ sáu. Đây không phảo lúc dành cho những vấn đề cá nhân.
Khi tôi trở lại, ông Crepsley cười nói:
- Cô ấy sẽ vượt qua được những khó nhọc này.
- Ông nghĩ vậy thật sao?
- Ta đã không hề khoan nhượng, vẫn giữ nhịp đi nhanh. Vậy mà cô ấy bắt kịp, không một tiếng
phàn nàn. Đương nhiên là kiệt sực, nhưng sau một ngày ngủ ngon lành, cô ta sẽ khỏe hơn. Cô ấy
sẽ không làm chúng ta thất vọng đâu
Chiều tối hôm đó, trông Debbie không khá hơn sau khi tỉnh dạy, nhưng sau khi tắm và ăn mọt
bữa ăn nóng, cô đã tươi tỉnh trở lại. cô là người ra khỏi nhà đầu tiên, tạt vội vào các cửa hàng
mua một đôi găng tay thật dày, một đôi ủng không thấm nước, và vài bộ quần áo mới. Debbie
buộc tóc ra sau gáy, đội mũ lưỡi trai, và tối hôm đó khi chúng tôi khởi hành, tôi không thể
không say mê ngắm nhìn vẻ đẹp rất ngầu (và rất đẹp) của cô. Tôi mừng là cô không đi sau tôi
với khẩu súng mượn của steve.
Thứ tư, rồi đến thứ năm trôi qua. Chúng tôi biết có ma-cà-chớp ở dưới này, nhưng hệ thống
đường hầm quá mênh mông, dường như chẳng bao giờ chúng tôi tìm được chúng. Sáng sớm
thứ sáu, tôi và Harkat đang trên đường về nhà, tôi ngừng lại một quầy báo, mua mấy tờ để theo
dõi tin tức. cả tuần nay tôi không ngó ngàng tới tình hình thế giới, trong khi liếc qua mấy trang
bìa, tôi bắt gặp một cái tựa nhỏ.
Thấy tôi đứng khựng lại, Harkat hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Tôi không trả lời, mải miết đọc. đó là tin về một cậu bé đng bị cảnh sát tìm kiếm. cậu bé bị mất
tích – được coi là nạn nhân của tụi sát nhân vụ tấn công và giết một cô gái vào tối thứ tư. Cậu
bé đang được tìm kiếm đó tên là... Darren Horston.
Sau khi Debbie đi ngủ, tôi bàn luận với hai ông Crepsley và Vancha về bài báo. Theo bài báo, tôi
phải tới trường hôm thứ hai, nhưng từ đó không ai thấy tôi nữa. cảnh sát đã điều tra về tôi,
cũng như tất cả các học sinh vắng mặt mà không thông báo lí do với nhà trường. không tìm
tháy tôi, họ đã tả nhận dạng và yêu cầu những ai biết về tôi hãy báo ngay cho cảnh sát, họ cũng
tha thiết muốn được tiếp chuyện
cha tôi
ông Vur Horston.
Tôi đề nghị, điện thoại cho trường Mahler, báo là tôi bị bệnh. Nhưng ông Crepsley nghĩ tôi nên
đích thân tới trường thì hơn.
- nếu mi gọi, họ sẽ cho người trực tiếp tới hỏi chuyện. còn nếu ta làm ngơ, có thể ai bắt gặp sẽ
báo cho cảnh sát.
Tôi đồng ý tới trường, nói dối là bị bệnh và được cha tôi gửi tại nhà một ông chú để mau hồi
phục sức khỏe. tôi sẽ học vài tiết, đủ để mọi người thấy tôi không gặp nguy hiểm gì, rồi bảo là
cảm thấy bệnh lại, xin thầy cho phép
chú
Steve của tôi đón tôi về. Steve sẽ nói là cha tôi phải
đi xa cho một cuộc phỏng vấn xin việc làm. Lý do chúng tôi đã không đến xin phép và thứ hai là
vì, cha tôi xin được việc và phải nhận việc ngay, nên đã phải gửi tôi ở nhà người chú ở một tỉnh
khác.
Đó là một sự phiền nhiễu chẳng thú vị gì, tôi muốn được tự do nhưng tôi muốn dồn sức săn
lùng ma-cà-chớp vào cuối tuần này, vì vậy tôi phải mặc đồng phục,tới trường. tôi trình diện tại
văn phòng thầy hiệu trưởng trước giờ vào học 20 phút. Tưởng phải chờ dài cổ ông thầy quanh
năm đi muộn, nhưng tôi ngạc nhiên thấy thày đã có mặt. tôi gõ cửa, khi thầy lên tiếng mời.
- Darren!
Thầy giật nảy người, gọi tên tôi, rồi đứng bật dạy , xiết chặt vai tôi.
- Em đã đi đâu? Chuyện gì xảy ra? Sao không điện thoại?
Tôi nói lí do và xin lỗi nhà trường vì đã không liên lạc. tôi bảo mới chỉ được biết mọi người
đang tìm kiếm vì sáng hôm nay. Tôi cũng bảo là không theo dõi tin tức và cha tôi đang đi làm
xa. Thầy Chivers trách tôi không báo cho nhà trường, nhưng lại quá mừng vì tôi an toàn.
Thầy thở dài, lùa tay vào mái tóc mấy ngày chưa gội. trông thầy già và run rẩy khi nói:
- Nếu em cũng bị mất, chẳng phải là điều đáng sợ sao? Hai... trong vòng có một tuần, thật
không dám nghĩ tới nữa.
- Hai gì ạ, thưa thày?
- Mất Tara là một điều kinh khủng, nhưng nếu chúng ta...
- Tara?
- Tara William, cô gái bị giết thứ tư tuần trước. Chắc em có nghe rồi chứ?
- Em đọc tên đó trên báo, cô ấy là học sinh trường mình ạ?
- Chúa ơi! Em không biết sao?
- Biết gì ạ?
- Cô ấy là bạn cùng lớp với em. Đó là lí do vì sao chúng tôi đã quá lo lắng... chúng tôi tưởng...
khi kẻ sát nhân tấn công hai em đi cùng nhau.
Tôi cố lục lọi trong trí nhớ, nhưng không tìm ra một khuôn mặt nào. Từ khi học tại Mahler, tôi
gặp nhiều người, nhưng không quen nhiều, và trong số mà tôi quen thì khó có cô gái nào.
Thầy Chivers khăng khăng:
- Em phải biết bạn đó chứ. Em ngồi cạnh nó trong tiết học Anh văn mà. (mải ngắm Debbie thì
còn biết ai vào ai)
Tôi lạnh người, mặt cô bé thình lình hiện ra trong trí nhớ. Một cô bé nhỏ nhắn, tóc nâu nhạt,
răng niềng bạc, rất lặng lẽ. trong lớp học anh, cô bé ngồi phía bên trái tôi. Một hôm tôi để quên
sách ở khách sạn, Tara đã để tôi học chung sách với cô.
- ôi không!!!
Tôi rên lên. Chắc chắn đây khoongphair là một sự ngẫu nhiên.
Thầy Chivers hỏi:
- Em không sao chứ? Có muốn uống chút gì không?
Tôi thẫn thờ lắc đầu, lẩm bẩm:
- Tara Williams
Toàn thân tôi ớn lạnh từ trong ra ngoài. Đầu tiên là hàng xóm của Debbie, bây giờ là bạn cùng
lớp, ai sẽ là người kế tiếp đây?
Ôi không!!!
Tôi lại rên lên, nhưng lần này lớn hơn, vì tôi chợt nhớ ra ai ngồi bên phải tôi trong giờ anh
văn... đó là Richard!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.