Quyển 8 : Đồng loã của bóng đêm - Chương 17
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 1460 chữ
- 2020-05-09 12:55:15
Số từ: 1568
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Tôi xin thầy hiệu trưởng cho tôi nghỉ một ngày, vì cảm thấy không được khỏe để bắt đầu đi học
lại, và không thể nào lên lớp với những ý nghĩ về Tara. Thầy đồng ý, và trong khi tôi bước ra,
thầy nói:
- Darren, cuối tuần này em nên ở nhà và thận trọng nhé.
- Dạ, thưa thầy.
Tôi nói dối, rồi chạy xuống cầu thang tìm Rachard.
Thằng Smickey và mấy thằng bạn của nó đang lởn vởn ở lối ra vào khi tôi xuống tới nhà dưới.
Từ sau khi đụng độ nhau trên cầu thang, nó không nói gì với tôi, mặt nó xanh lè khi bỏ chạy –
nhưng thấy tôi, nó la lên chế nhạo:
- Ê, tụi bay, coi con mèo lết xác tới kìa. Nhục thật. tao tưởng ma-cà-rồng xử mày như con Tara
rồi chứ.
Tôi phóng nhanh tới trước mặt nó. Vẻ lo lắng, nó làu bàu:
- Coi chừng, Horston. Mày mà đụng tới mặt tao, tao sẽ...
Tôi nắm ngực áo nó, kéo nó lên cao khỏi đầu tôi, nó la hét như một em bé, và đá tới tấp, nhưng
tôi không buông, tiếp tục lắc mạnh hơn cho tới khi nó câm họng. tôi bảo:
- Tao đang tìm Richard. Mày thấy nó không?
Nó không nói năng gì, lom lom ngó tôi, tôi đưa tay trái lên, bóp mũi nó, vặn thật chặt cho tới
khi nó rỉ khóc lóc. Tôi lại hỏi:
- mày thấy nó không?
Nó lí nhí:
- có... ó...ó!
Tôi buông mũi nó ra:
- Bao giờ, ở đâu?
- Mấy phút trước, nó tới phòng vi tính.
Tôi thở dài, yên tâm, rồi nhẹ nhàng hạ thằng Smickey xuống, nói:
- Cảm ơn.
Nó bảo tôi cám ơn thì được ích gì. Mỉm cười, tôi ngoắc tay tạm biệt thằng du côn đang co rúm
người. tôi ra khỏi tòa nhà, yên tâm là Richard được bình yên... ít nhất là tới tối...
Về tới chung cư của Steve, tôi đánh thức cả người và ma-cà-rồng đang say ngủ. Harkat thì đã
dậy rồi, tôi cùng họ bàn luận về hai vụ mới xảy ra. Vì không đọc báo nên bây giờ Debbie mới
biết rằng cô bé bị giết. cô bị sốc mạnh, ứa nước mắt thì thầm:
- Tara! Thứ quái vật nào mà lại giết một cô bé cô tội như Tara!!!!
- Tôi nói về Richard và dự đoán cậu ta sẽ là kẻ tiếp theo nằm trong danh sách của ma-cà-chớp.
Ông Crepsley nói:
- Điều đó là không thể tránh khỏi. ta nghĩ, chúng sẽ tiếp tục với một bạn cùng lớp ngồi cạnh
cháu – cũng giống như chúng đã làm với hàng xóm của Debbie – nhưng cũng có khả năng là cô
bé hoặc cậu bé ngồi trước hay sau cháu.
Tôi lưu ý tất cả.
- Nhưng Richard là bạn cháu. Cháu không thân với mấy đứa kia.
- Ta nghĩ là ma-cà-chớp không biết chuyện đó. Nếu biết chúng đã nhắm vào Richard trước.
Vancha nói:
- Chúng ta cần quan tâm tới cả ba. Có biết nhà mấy đứa học trò này ở đâu không?
- Tôi có thể tìm ra.
Vừa quệt nước mắt trên má, Debbie vừa nói. Vancha ném cho cô một miếng giẻ dơ dáy, Debbie
đón nhận với một vẻ biết ơn, rồi nói tiếp:
- Hồ sơ học sinh có sẵn trong máy tính. Tôi biết mật khẩu. tôi sẽ vào một quán cà phê có
internet, lấy địa chỉ của ba em đó.
Steve hỏi:
- Chúng ta làm gì khi – nếu – chúng chúng tấn công?
Chưa ai kịp trả lời, Debbie nói ngay:
- Chúng ta làm như chúng đã làm với Tara(stupid)
- Cô tưởng như thế là khôn ngoan sao? Chúng ta đều biết chúng không chỉ có một đứa trong
hoạt động này, và tôi tin là chúng không kéo cả đám ra để làm việc này. Theo dõi kẻ sát nhân
khi chúng trở về chẳng phải là khôn ngoan hơn sao...
- Khoan. Anh nói là chúng ta sẽ để hắn giết Richard hoặc một em khác?
- Đúng thế. Mục đích chính của chúng ta là...
Nó chưa dứt lời đã bị Debbie tát và rít lên:
- Súc sinh!
Steve điềm nhiên nhìn cô:
- Tôi làm điều phải làm. Sẽ không chặn đứng được ma-cà-chớp bằng kiểu cách văn minh hóa
đâu.
- Anh... anh...
Cô không tìm được lời nào đủ xấu xa để rủa nó:
Ông hoàng Vancha lên tiếng:
- Cậu ta cũng có lí.
Debbie kinh hoàng quay sang nhìn ông.
- Đúng. Tôi không thích ý nghĩ để chúng giết thêm bất kì một đứa trẻ nào nữa, nhưng nếu để
cứu những người khác...
- Không. Tôi không đồng ý đồng ý lấy một đứa trẻ ra làm vật tế thân.
Tôi đồng ý với cô:
- Tôi cũng thế.
Steve hỏi:
- Có ý kiến nào hay hơn không?
Tất cả im lặng, ông Crepsley nói:
- Chúng ta đóng bên ngoài, chờ ma-cà-chớp tới, bắn tên trước khi nó tấn công. Nhưng không
giết, chỉ ngắm vào chân tay nó. Sau đó chúng ta bám theo, và nếu... may mắn, nó sẽ đưa chúng
ta tới chỗ đồng bọn.
Vancha lèm bèm:
- Tôi không hiểu. Anh, tôi và Darren không thể sử dụng những khẩu súng này – trái ngược với
đường lối ma-cà-rồng – như vậy là mỗi cặp tùy vào khả năng của Steve,, Harkat và Debbie.
Steve hứa:
- tôi sẽ không bắn trật mục tiêu.
Debbie:
- tôi cũng thế.
Harkat:
- tôi cũng không bắn trật.
Vancha đồng ý:
- Có thể tất cả đều bắn trúng. Nhưng nếu có hai hoặc nhiều ma-cà-chớp xuất hiện, sẽ không có
thời gian để bắn phát thứ hai, ... vì súng này chỉ có thể bắn lẻ.
Ông Crepsley bảo:
- Chúng ta phải chấp nhận liều. bây giờ Debbie hãy đến một quán cà phê có nét, tìm địa chỉ
càng sớm càng tốt, rồi trở về ngủ. chúng ta phải sẵn sàng hành động khi đêm xuống.
Ông Crepsley và Debbie rình ngoài nhà của Derek Barry, cậu bé ngồi trên tôi trong lớp anh văn.
Vancha và Steve chịu trách nhiệm về Gretchen Kelton( Gretch khốn khổ theo cách gọi của
thằng Smickey), cô bé ngồi bàn sau tôi. Tôi và harkat quan sát Richard Montrose.
Đêm thứ sáu đó trời tối thui, ẩm ướt và lạnh ngắt. Richard sống cùng cha mẹ và nhiều anh chị
em trong một ngôi nhà lớn. trên cao có nhiều cửa sổ, dễ cho ma-cà-chớp hành động. nhưng
hầu như ma-cà-chớp không bao giờ giết con người ngay trong nhà của họ - vì vậy mới có
truyền thuyết ma-cà-rồng không thể bước qua ngưỡng cửa khi chưa được mời vào – mặc dù
hàng xóm của Debbie bị giết ngay trong nhà họ, nhưng các vụ khác đều bị tấn công bên ngoài.
Đêm đó không có gì xảy ra. Richard ở trong nhà suốt. thỉnh thoảng thoáng thấy nó và gia đình
qua lớp màn cửa, tôi phát thèm đời sống đơn giản của họ. chẳng ai trong gia đình Montrose
phải rình rập bên ngoài ngôi nhà, ngong ngóng chờ đợi một cuộc tấn công của những quái vật
linh hồn hắc ám của đêm tối.
Khi đèn tắt và cả gia đình nó đã yên ngủ, tôi và Harkat lên mái nhà, núp trong bóng tối, canh
chừng suốt đêm. Mặt trời lên, chúng tôi trở về căn hộ của Steve để gặp mọi người. họ cũng trải
qua một đêm yên tĩnh, không ai thấy ma-cà-chớp.
- Quân đội đã trở lại.
Ông hoàng Vancha nói về những toán lính tuần tra đường phố sau cái chết của Tara Williams.
- Chúng ta phải cố né tránh họ. rất có thể họ nổ súng vì tưởng nhầm chúng ta là kẻ sát nhân.
Sau khi Debbie đi ngủ, chúng tôi bàn tính chương trình hành động trong những tuần tiếp theo.
Mặc dù hai ông Crep và Van và cả tôi đã đồng ý sẽ rời khỏi đây vào thứ hai, nếu không tìm được
ma-cà-chớp, chúng tôi nghĩ là phải cân nhắc lại. với cái chết của Tara và tính mạng của Richard
đang bị đe dọa, sự việc đã đổi khác.
Hai ông ma-cà-rồng không đồng ý, ông hoàng Vancha khăng khăng:
- Đã thề là phải giữ lời. dù có gặp đối thủ hay không, thứ hai chúng ta sẽ đi. Điều đó chẳng vui
vẻ gì, nhưng nhiệm vụ của chúng ta là việc được ưu tiên. Chúng ta phải làm điều gì có lợi nhất
cho thị tộc,.
Tôi phải nghe theo họ, ông hoàng Paris Shyle thường nói: do dự, thiếu quyết đoán là nguồn gốc
của sự hỗn loạn. Đây không phải là thời điểm liều lĩnh gây bất hòa với hai đông minh thân cận
nhất của tôi.
Nhưng mọi chuyện xảy ra, tôi không còn phải lo ngại nữa, vì khuya thứ bảy đó, cùng những
đam mây nặng nề che phủ mặt trăng, ma-cà-chớp ra tay hành động, và... lũ quỷ khát máu bất
ngờ xuất hiện.