Quyển 8 : Đồng loã của bóng đêm - Chương 18


Số từ: 2458
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Harkat nhìn thấy trước. lúc đó là tám giờ mười lăm. Richard và một người anh nó ra khỏi nhà,
tới một cửa hàng gần đó, rồi trở về với những cái bao đầy. chúng tôi theo anh em nó từng
bước. đúng lúc Richard đang ngặt nghẽo cười vì một câu nói đùa của anh nó, Harkat níu vai tôi,
chỉ về phía chân trời. không tới hơn một giây, tôi phát hiện ra một cái bóng đang tiến lại mái
nhà của một cửa hàng lớn, theo dõi hai đứa con trai bên dưới.
Harkat hỏi:
- CÓ phải đó là Móc Sắt?
Tôi căng mắt nhìn:
- Không biết, xa quá, không nhìn rõ.
Hai anh em Richard tiến tới một con hẻm để về nhà. Đó là nơi lí tưởng cho ma-cà-chớp tấn
công. Vì vậy tôi và harchad vội bám sát hai cậu bé, cho đến khi chỉ còn cách mấy mét, chúng rẽ
xuống con hẻm. Harkat tra tên vào súng. Tôi rút từ thắt lưng một con dao phóng(theo kiểu của
Vancha) sẵn sàng yểm trợ Harkat nếu anh ta bắn trượt.
Ma-cà-chớp tấn công khi hai anh em Richard đi được nửa hẻm. tôi thấy cái móc vàng và móc
bạc của nó trước – chính là móc sắt – rồi tới cái đầu phủ kín bằng bằng cái muc trùm. Nếu nhìn
quanh, hẳn đã thấy chúng tôi, nhưng nó chỉ chăm chăm vào hai cậu bé.
Móc Sắt ép sát tường, lén lút theo sau hai anh em như một con mèo. Tôi rất muốn bảo Harkat
giết nó ngay bằng một mũi tên. Nhưng trong cái biển ma-cà-chớp còn nhiều cá khác, nếu
chúng tôi không sử dụng gã này làm mồi, sẽ không bao giờ bắt được bầy kia.
Tôi thì thầm:
- nhắm ngay chân trái, dưới đầu gối, sẽ làm nó phải đi chậm hơn.
Mắt không rời ma-cà-chớp, Harkat gật đầu. Thấy Móc Sắt sửa soạn nhảy, tôi muốn hỏi Harkat
còn chần chừ gì nữa, nhưng sợ anh ta rối trí. Rồi, ngay khi Móc Sắt khom người để nhảy, harkat
bóp cò. Mũi tên bay vút vào bóng tối và... trúng ngay điểm tôi đề nghị. Ma-cà-chớp đau đớn rú
lên, lộn nhào khỏi tường. Anh em Richard nhảy dựng lên, mấy bao hàng rơi xuống đất. hai đứa
trừng trừng nhìn người đang nằm quằn quại, không biết nên chạy hay tới giúp.
- Đi khỏi đây ngay!
Tôi gào lớn, tay che mặt bước tới:
- Nếu muốn sống, chạy ngay đi.
Bỏ lại mấy cái bao, hai anh em co giò chạy. là hai người thường, nhưng chúng chạy nhanh
khiếp thật
Trong lúc đó, Móc Sắt đã đứng được dạy.
- Ôi chân tôi!
Nó rên lên, nhổ mũi tên. Nhưng Steve là một nhà thiết kế rất tinh quái, mũi tên không lung lay.
Móc Sắt cố kéo mạnh hơn và mũi tên bị gãy, đầu tên vẫn nằm trong chân nó.
- Uiiii da!
Nó gào lên, ném chân mũi tên vô dụng về phía chúng tôi.
Tôi cố tình nói lớn với Harkat:
- tiến lên bắt, giết chết nó đi.
Hắn đờ người, tiếng rên rỉ tắt lịm trên môi. Nhận thấy đang găp nguy, nó cố nhảy lại lên tường.
Nhưng chân trái nó vô dụng, không thể nào nhảy nổi. nó bật lên một tiếng rủa, rút dao phóng
về phía chúng tôi. Tôi và Harkat né tránh, đủ thời gian cho Móc Sắt quay người chạy... chính
xác như điều mong muốn của chúng tôi.
Khi bắt đầu đuổi theo ma-cà-chớp, Harkat gọi điện báo cho những người kia biết chuyện đang
xảy ra. Đó là công việc của anh ta. Phần của tôi là tập trung vào Móc Sắt, đảm bảo không đẻ mất
dấu nó.
Tới cuối hẻm, tôi không thấy Móc Sắt đâu. Trong một thoáng, tôi sợ là nó đã trốn thoát, nhưng
rồi thấy trên lề đường có vết máu, tôi theo những giọt máu tới đầu một con hẻm khác và thấy
nó đang leo lên một bức tường , rồi lên một mái nhà kế bên, trươc khi tiếp tục tiến theo. Cuộc
theo đuổi kéo dài trên cao thích hợp với mục đích của tôi hơn, vì tránh được lính tráng và cảnh
sát.
Móc Sắt chờ tôi trên mái nhà. Vừa gỡ ngói ném vào tôi, nó vừa tru lên như một con chó dại. tôi
tránh được một viên, nhưng lần thứ hai tôi phải lấy tay che mặt. viên gạch vỡ tan khi chạm đốt
ngón tay tôi. Nhưng không gây thương tích nặng. ma-cà-chớp với bàn tay bằng móc sắt gầm gừ
xông tới. tôi thoáng bối rối, vì một bên mắt nó không rực lên màu đỏ nữa – mà là xanh dương,
xanh lục như người thường, nhưng tôi không còn thời gian để lí giải việc này. Nâng hai mũi dao
lên, tôi sẵn sàng nghênh chiến, dù không muốn giết trước khi nó có thể dẫn tôi tới chỗ đồng
bọn, nhưng nếu bắt buộc, tôi cũng phải làm.
Nhưng trước khi nó có dịp thử sức tôi, Vancha và Steve đã xuất hiện. Steve bắn tên, nhưng bị
hụt, ông hoàng phóng lên tường. Móc Sắt lại tru lên và phóng mũi tên vào phía chúng tôi, rồi
trườn lên mái, tụt xuống phía bên kia.
Đến bên tôi, ông hoàng hỏi:
- Không sao chứ?
- Dạ. chúng cháu bắn trúng chân nó. Nó vẫn còn đang chảy máu.
- Ta thấy rồi.
Tôi nhúng ngón tay vào một vũng máu, đưa lên ngửi. có mùi máu ma-cà-chớp, nhưng tôi vẫn
yêu cầu ông thử. Ông nếm rồi nói:
- ma-cà-chớp, sao mi còn phải nghi ngờ?
tôi cắt nghĩa về màu mắt của Móc Sắt. Ông chỉ lẩm bẩm:
- Lạ thật.
Kéo tôi đứng dạy, ông chạy lên đỉnh mái nhà, kiểm tra xem Móc Sắt có nằm rình chúng tôi
không, rồi ngoắc chúng tôi đi theo, cuộc rượt đuổi lại tiếp tục.
Trong khi tôi và ông Vancha thao dấu ma-cà-chớp qua mái nhà, Harkat và Steve giữ song hàng
với chúng tôi dưới đất, chỉ giảm tốc độ khi phải vòng qua các ngã tư, hay tránh những toán
tuần tra của cảnh sát. Chừng năm mười phút sau, ông Crepsley và Debbie kết nối với chúng tôi.
Debbie tham gia cùng nhóm dưới đất, ông ma-cà-rồng hoạt động trên mái nhà.
Chúng tôi có thể tiến sát theo ma-cà-chớp với cái chân đau bị thương và mất hiều máu của
nó.nó không thể tiến nhanh được, nhưng chúng tôi vẫn để nó giữ khoảng cách phía trước. ở
trên này, nó không có cách nào thoát nổi chúng tôi. Giết nó là vấn đề đơn giản, nhưng chúng
tôi... chưa muốn giết.
Sau nhiều phút im lặng, Vancha nói:
- Chúng ta không được để nó nghi ngờ. nếu theo nó quá lâu, nó sẽ nghĩ chúng ta có âm mưu. Đã
đến lúc lùa nó xuống đất.
Ông tiến lên trước, cho tới tầm ném shuriken. Rút từ thắt lưng ra vũ khí hình ngôi sao, nhắm
thật kĩ, rồi phóng trượt qua ống khói ngay trên đầu Móc Sắt.
Quay phắt lại, ma-cà-chớp nhứ nhứ bàn tay móc vàng về phía chúng tôi, tức giận la lên mấy câu
rất khó hiểu. Vancha làm nó im bặt bằng một shuriken thứ hai, lần này sát mục tiêu hơn lần
trước. Vội vàng nằm sấp xuống, Móc Sắt trườn tới mép mái nhà, móc lấy ống máng. Nó buông
mình lửng lơ ngoài khoảng không, kiểm tra bên dưới, giụt móc khỏi ống máng. Nó buông mình
lơ lửng ngoài khoảng không, buông mình xuống khỏi... bốn tầng lầu! nhưng với ma-cà-chớp thì
đó chỉ là chuyện nhỏ.
Tiến lại một cái thang thoát hiểm, ông Vancha nói:
- Chúng ta đi thôi, báo cho những người kia biết. ta không muốn họ đụng đầu hắn trong thành
phố.
Tôi vừa xuống thang vừa gọi điện thoại. họ đang ở sau chúng tôi khoảng hơn một dãy nhà. Tôi
dặn họ giữ vị trí. Trong khi tôi và ông Crepsley theo sát ma-cà-chớp dưới đất, ông hoàng
Vancha theo dõi nó từ trên nóc nhà, đảm bảo không thể để nó lên lại mái, thu hẹp khả năng lựa
chọn giữa đường phố và đường hầm của nó.
Sau ba phút chạy điên cuồng, nó chọn đường hầm.
Chúng tôi phát hiện một nắp cống bỏ hoang và những vệt máu dẫn xuống đường hầm tối.
- Đây rồi!
Tôi thở dài nói trong khi chờ đợi ông Vancha. Tôi bấm điện thoại triệu tập cả nhóm. Khi có
mặt đầy đủ, chúng tôi lại chia làm ba cặp, rồi lẳng lặng leo xuống, vì ai cũng biết việc mình phải
làm là gì rồi.
Vancha và Steve dẫn đầu. tất cả chúng tôi theo sau, quan sát những đường kế bên, không để
cho móc Sắt có thể chạy ngược trở lại. Việc theo dõi Móc Sắt ở dưới này thật chẳng dễ dàng.
Nước trong đường hầm rửa sạch hết vết máu, và bóng tối làm tầm nhìn rất giới hạn. nhưng
chúng tôi đã rất quen với những không gian tối tăm và chật hẹp, nên vẫn có thể di chuyển
nhanh, giữ khoảng cách gần nhau, thu nhận từ những dấu vết nhỏ nhất.
Móc Sắt đưa chúng tôi vào những đường hầm sâu hơn những đường hầm chúng tôi đã biết. Kể
cả Murlough, ma-cà-chớp điên loạn, cũng chưa sục sạo vào sâu dưới lòng đất như thế. Móc Sắt
đang đi tìm đồng bọn giúp đỡ, hay đang cố đánh lạc hướng chúng tôi?
Trong một lúc nghỉ chân, Harkat nhận xét:
- Chắc chúng ta đã gần tới ranh giới thành phố rồi. mấy đường hầm này sắp đến khúc cuối,
hoặc...
- Sao?
- Có thể Móc Sắt đang mở một lối thoát. Nếu nó ra tới khoảng trống ngoài vùng quê... nó có thể
chạy và phi hành một cách an toàn.
- Vết thương không gây trở ngại cho nó sao?
- Có thể. Nhưng nếu nó quá tuyệt vọng thì... có thể không.
Khi theo kịp Vancha và Steve, Harkat nói với ông hoàng ý nghĩ của nó. Ông bảo đã nghĩ đến
việc đó rồi, và đang từ từ tiến tới ma-cà-chớp – nếu Móc Sắt định tiến lên gần mặt đất, ông sẽ
kết thúc đời nó.
Nhưng chúng tôi ngạc nhiên thấy, thay vì lên trên, Móc sắt càng xuống sâu hơn. Không thể ngờ
nổi những đường hầm này xuống sâu đến thế này, và cũng không thể hiểu chúng được dùng để
làm gì. Thiết kế rất hiện đại, và không một dấu hiệu nào thể hiện chúng đã từng được sử dụng.
Tôi đang thắc mắc, bỗng Vancha đứng khựng lại, khiến tôi suýt xô phải ông. Tôi hỏi:
- Có gì vậy/
Vancha thì thầm:
- Nó ngừng lại rồi. Phía trước hình như có một căn phòng hay một cái hang.
- Chờ chúng ta để đánh một trận quyết định?
- Có thể. Nó mất nhiều máu và cuộc rượt đuổi làm nó kiệt sức. nhưng sao nó lại ngừng lại lúc
này? Ngay tại đây? Ta thấy không yên tâm.
Khi ông Crepsley và Debbie tới nơi, Steve tra một đèn pin vào khẩu súng bắn tên. Tôi rít lên:
- Thận trọng! nó thấy ánh sáng.
Steve nhún vai:
- Thì sao? Nó biết chúng ta đang ở đây. Chúng ta hoạt động trong ánh sáng hay trong bóng tối
cũng thế thôi.
Có lí. Tất cả chúng tôi đều bật đèn đã đem theo, bật ánh đèn mờ để không tạo quá nhiều bóng
đổ.
Steve hỏi:
- Chúng ta đi theo hay chờ chúng tấn công?
sau một thoáng ngập ngừng, ông Crepsley nói:
- Chúng ta theo nó vào trong.
Ông hoàng cũng đồng ý. Tôi nhìn Debbie. Trông cô run rẩy như sắp bị ngất. tôi bảo;
- Nếu muốn, bạn có thể chờ tại đây.
- Không. Mình cũng đi... vì Tara.
Vừa rút vũ khí shuriken, ông hoàng Vancha vừa ra lệnh:
- Steve và Debbie thủ phía sau. Larten và ta dẫn đầu. Darren và Harkat đi giữa. nếu nó có một
mình, ta sẽ thanh toán. Kể cả nếu phải đấu một trọi một, nếu có có đồng bọn thì...
Ông cười chẳng khôi hài chút nào:
- Mạnh ai nấy lo.
Kiểm tra lần cuối, yên tâm mọi người đều đã sẵn sàng, ông tiến bước với ông Crepsley bên
phải. harkat và tôi theo sau. Steve và Debbie bọc hậu.
Chúng tôi tiến vào căn phòng rộng mái vòm, hiện đại như những đường hầm. mấy cây nến trên
tường tỏa ánh sáng chập chờn ảm đạm. Đối diện chúng tôi có một lối nữa để vào phòng, nhưng
được đóng kín bằng một cửa sắt nặng nề hình tròn, giống những cửa an toàn trong ngân hàng.
Harkat tới ngồi xổm gần những cái cửa đó chừng vài mét, đầu gối che kín mặt, hai tay mân mê
đầu mũi tên đặt dưới chân.
Chúng tôi tản ra, Vancha phía trước, tất cả số còn lại tạo thành một nửa vòng tròn phía sau
ông. Ông đứng lại, quan sát bóng dáng ma-cà-chớp, nói:
- Trò chơi kết thúc rồi.
Móc Sắt khịt mũi, ngước nhìn chúng tôi bằng một mắt đỏ, một mắt xanh:
- Mi nghĩ vậy sao? Còn ta lại nghĩ mới chỉ bắt đầu.
Ma-cà-chớp vỗ mấy cái móc sắt vào nhau, một, hai, rồi ba lần...
Và... một kẻ từ trần rơi xuống.
Kẻ đó hạ xuống ngay bên Móc Sắt, đứng nhìn chúng tôi, mặt hắn màu tía, đôi mắt đỏ như máu.
Một ma-cà-chớp.
Thêm một tên nữa rơi xuống từ trần. rồi một tên nữa, thêm nữa... Nhìn ma-cà-chớp lộp độp
rơi xuống, ruột gan tôi lộn tùng phèo. Trong đám chúng có cả những ma mới, sơ mi nâu quần
đen, đầu trọc với chữ M xăm trên hai tai, quầng mắt sơn đỏ, và trang bị súng lục súng trường,
cung tên.
Tôi đếm tất cả chúng là chín ma-cà-chớp và mười bốn ma mới, chưa kể Móc Sắt. Chúng tôi đã
bị lọt bẫy rồi. Nhìn những khuôn mặt tàn nhẫn của đám này, tôi biết chúng tôi phải cần tới tất
cả thần linh may mắn của ma-cà-rồng cứu giúp, mới mong còn sống sót, mà lết khỏi chỗ này.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.