Quyển 8 : Đồng loã của bóng đêm - Chương 19


Số từ: 1750
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
- Phải. Nếu chiến đấu với những ma-cà-chớp cao thượng, trung thực, ta đã không nghĩ thế.
Nhưng một ma-cà-chớp phải cầu viện những con người trang bị vũ khí, để tham gia cuộc chiến
của nó, thì là một kẻ hèn nhát, không biết danh dự là gì. Ta không có gì phải sợ những con quái
vật đáng khinh đó.
Ma-cà-chớp đứng trên cái móc sắt gầm lên:
- Thận trọng lời nói của mi. chúng ta không tha thứ cho những lời nhục mạ như thế đâu.
- Chúng ta mới là những kẻ bị nhục mạ. chết trong tay những địch thủ xứng đáng là một cái
chết vinh dự. nếu các người đưa ra những chiến binh ưu tú nhất để đánh và giết chúng ta,
chúng ta sẽ chết với nụ cười trên môi. Nhưng đưa ra... những thứ... những thứ...
Đám ma mới xôn xao tức giận, nhưng các ma-cà-chớp có vẻ bối rối, gần như xấu hổ. tôi nhận
thấy chúng cũng chẳng ưa gì đám ma mới hơn chúng tôi. Vancha cũng thấy điều đó. Ông từ từ
nối lỏng dây nịt có những vũ khí shuriken, bảo Steve, Debbie và Harkat:
- Bỏ súng bắn tên xuống.
Họ ngẩn người nhìn lại ông. Ông gằn giọng:
- Bỏ xuống!
Ba người làm theo. Vancha đưa hai bàn tay trần, nói:
- Chúng ta đã dẹp bỏ vũ khí tầm xa. Các mi sẽ ra lệnh cho bầy thú cưng làm vậy và chúng ta sẽ
chiến đấu một cách đàng hoàng đáng trọng, hay... để chúng bắn giết chúng ta như ta nghĩ các
người là những kẻ đáng khinh?
Giọng đầy căm hận, Móc Sắt thét lên:
- bắn! bắn chết hết chúng nó đi!
Đám ma mới nâng vũ khí lên nhắm.
Ma-cà-chớp bên trái Móc Sắt kêu lên:
- Không. Nhân danh tất cả bóng tối của đêm, ta nói: không.
Đám ma mới ngừng lại. móc Sắt quay phắt qua ma-cà-chớp hỏi:
- Điên hả?
- Coi chừng. nếu mi gây trở ngại cho ta, ta sẽ giết mi ngay tại chỗ.
Móc Sắt sững sờ ngừng lại. Quay lại đám ma mới, ma-cà-chớp ra lệnh:
- Bỏ hết vũ khí xuống. chúng ta sẽ chiến đấu bằng vũ khí cổ truyền. trong danh dự.
Ma mới tuân lệnh. Vancha quay lại nháy mắt với chúng tôi trong khi chúng tôi cũng bỏ vũ khí
sang một bên. Vancha lại nhìn ma-cà-chớp lên tiếng:
- Trước khi bắt đầu, ta muốn biết, sinh vật với những cái móc này thuộc loại gì?
Móc Sắt căm phẫn nói:
- Ta là ma-cà-chớp.
Vancha mỉa mai:
- Thật ư? Ta chưa từng thấy ma-cà-chớp với hai mắt bất đồng.
Hai mắt đảo lia lịa, Móc Sắt gào lên:
- Mẹ kiếp! chắc nó bị rơi khi ta ngã.
- Cài gì bị rơi?
Tôi nói nhỏ:
- Kính sát tròng. Nó đeo kính sát tròng màu đỏ.
Móc Sắt la oai oái:
- Không. Dối trá. Ta không đeo kính. Bargen, nói với chúng đi, mắt tôi đỏ, da tôi màu tía như
các anh.
Ma-cà-chớp bên trái Móc Sắt bối rối xê dịch hai chân:
- Anh ta là ma-cà-chớp, nhưng mới chỉ được truyền máu gần đây. Anh ta muốn như tất cả
chúng ta, nên đeo kính sát tròng...
Bargen che miệng ho, nói tiếp
- Sơn mặt và thân hình màu tía.
Móc Sắt rống lên:
- Đồ phản bội!
Bargen ghê tởm nhìn Móc Sắt rồi phun nước bọt xuống đất, ngay chỗ Vancha nhổ nước bọt lúc
trước.
Ông hoàng lặng lẽ hỏi, giọng không chút diễu cợt:
- Vì sao trên đời này lại có chuyện ma-cà-chớp truyền máu cho những kẻ mắc bệnh tâm thần
như thế này và tuyển loài người vào để chiến đấu chứ?
Bargen trả lời:
- Thời đại đổi thay. Dù chúng ta không thích, nhưng Chúa tể của chúng ta đã bảo phải thay đổi
như thế.
- Đây là những gì Chúa tể vĩ đại đem lại cho thị tộc của hắn sao? Những tên côn đồ của loài
người và những quái vật điên khùng tay bằng móc?
Móc Sắt gào lên:
- Ta không điên! Chỉ điên vì phẫn nộ.
Hắn chỉ tay vào tôi:
- Tất cả là lỗi tại ... nó.
Vancha cũng như tất cả mọi người trong phòng lom lom nhìn tôi. Ông Crepsley hỏi:
- Sao, Darren?
- Cháu không biết hắn đang nói gì.
- Đồ dối trá! Dối trá!
Ông Cresley tra hỏi:
- Mi có biết... sinh vật này không?
- Không. Lần đầu tiên cháu thấy hắn là khi cháu bị tấn công trong ngõ hẻm. cháu chưa bao
giờ....
Móc Sắt gào lên:
- Nói láo! Nếu muốn, mày cứ tha hồ giả bộ, nhưng mày biết tao là ai. Mày cũng biết đã làm gì để
đẩy tao đến nỗi này.
Hắn đưa hai tay lên, mấy cái móc lóe lên dưới ánh nến.
- Ta thề, thật tình không biết mi nói gì.
- Không ư? Nói dối với một cái mặt nạ thật quá dễ. Để xem mày còn có thể nói dối nữa không,
khi đối diện với...
Móc tay trái, giật mạnh mũ chùm đầu, để lộ ra mặt hắn. đó là khuôn mặt tròn, nặng nề, râu xồm
xoàm và nhòe nhoẹt sơn đỏ. Rồi gắn kết nọi thứ: hai bàn tay bị mất, giọng nói quen thuộc, tôi
đã nhận ra hắn là ai. Tôi nghẹn thở kêu lên:
- Reggie Veggie!
Hắn rít lên:
- Đừng gọi ta như thế. Mà là R.V vì R.V có nghĩa là Righteous Vampaneze
Tôi không biết nên cười hay nên khóc. RV là người tôi đã gặp không lâu sau khi gia nhập Gánh
Xiếc Quái Dị, là chiến sĩ bảo vệ sinh thái, là người đã hiến dâng đời mình để bảo vệ đồng quê.
Chúng tôi là bạn của nhau, cho đến khi ông ta phát hiện ra tôi giết thú vật làm thức ăn cho
những người Tí Hon. Ông tìm cách giait thoát cho người sói, vì nghĩ là chúng tôi ngược đãi nó,
nhưng lại bị con thú hung dữ đó cắn đứt hai tay. Lần cuối cùng tôi thấy ông, ông đang vừa chạy
vừa la thét:
tay của tôi! Tay của tôi!

Bây giờ ông ta đứng đây. Cùng với ma-cà-chớp. tôi bắt đầu hiểu vì sao tôi bị gài bẫy và kẻ nào
đã đứng sau vụ nay. Tôi tố cáo:
- Chính ông là người gửi hồ sơ đó cho trường Mahler!
Cười ranh mãnh, vung vảy mấy cái móc trước mặt tôi, ông ta hoir:
- Với cái bàn tay thế này ư? Chúng chỉ có thể chặt, xé, móc ruột, nhưng... viết lách thì không. Vai
trò của tao là dụ mày xuống dưới đây, còn chuyện đó phải là một người tài trí hơn ta nhiều
mới nghĩ ra.
Ông hoàng Vancha cắt ngang:
- Ta vẫn chưa hiểu. thằng điên này là ai?
Tôi bảo:
- Chuyện dài lắm, sau này cháu sẽ nói với ông.
Ông cười khểnh:
- Sau này! Mi lạc quan cho tới phút chót!
Bất chấp sẹ đe dọa của ma-cà-chớp và ma mới, tôi tiến lại gần RV. Còn cách vài mét, tôi đứng
lại, lặng lẽ quan sát mặt ông ta. Vẻ lo lắng, nhưng ông ta không lùi lại.
Tôi bàng hoàng hỏi:
- Chuyện gì đã xảy ra với ông? Ông yêu đời, tốt bụng, hiền lành. Ông lại còn là một người ăn
chay!
RV cười:
- Hết rồi. Bây giờ tao ăn rất nhiều thịt, mà phải là thịt còn máu.
Nụ cười tàn nhẫn:
- Mày và cái băng nhóm quái dị kia đã đến làm hủy hoại đời tao. Tao đã lang thang khắp nơi, bơ
vơ, sợ hãi, cho đến khi được ma-cà-chớp thu nạp. Họ cho tao nghị lực, trang bị cho tao hai tay
mới. Đền đáp lại, tao đã giúp để giao nộp mi cho họ.
Tôi buồn bã lắc đầu:
- Chúng không làm cho ông thành mạnh mẽ, chúng làm cho ông thành một quái vật ghê tởm.
Mặt tối sầm, ông ta nói ngay:
- Rút lại lời nói đó ngay, nếu không ta sẽ...
Ông hoàng Vancha lên tiếng:
- Trước khi kéo dài thêm chuyện này, ta có thể hỏi một câu không? Một c âu hỏi cuối cùng thôi?
Trong khi RV im lặng nhìn ông, ông hỏi:
- Nếu mi không gài bẫy chúng ta, kẻ nào làm chuyện đó?
Cả RV và các ma-cà-rồng khác đều nín bặt, Vancha kêu lên:
- Nào, đừng ngại, chú nhỏ thông minh đó là ai? (chẳng thấy có gì là thông minh, chỉ thấy đây là
cái bẫy đường vòng vớ vẩn)
Im lặng kéo dài thêm một lúc. Rồi, phía sau chúng tôi, một giọng nói nhỏ nhẹ nhưng hiểm độc
cất lên:
- Là tôi.
Tôi quay lại nhìn người đó là ai. Hai ông Vancha, Crepsley và Harkat cũng cùng quay lại. Nhưng
Debbie thì không vì cô đang đứng đờ người, một lưỡi dao găm đè lên cuống họng, và Steve
Leopard cũng không quay lại, vì hắn đang đứng bên cô, ... tay cầm dao găm.
Tôi không thốt được lên lời. từ từ chớp mắt, hi vọng tỉnh táo lại, nhưng không thể. Steve vẫn
đang đứng đó, cầm dao dí cổ Debbie, u ám mỉm cười.
Giọng căng thẳng, ông Crepsley bảo Steve:
- Tháo găng tay ra. Tháo găng tay ra và cho chúng ta xem bàn tay của mi.
Steve mỉm cười, đưa bàn tay trái đang nắm cổ Debbie lên miệng, cắn đầu găng tay kéo ra. Điều
đầu tiên đập vào mắt tôi là dấu thập trên lòng bàn tay trái nó, dấu thập mà nó đã rạch trong
đêm thề sẽ truy lùng và giết tôi. Và mắt tôi lướt từ lòng bàn tay lên những ngón tay của nó, và
tôi hiểu vì sao ông Crepsley đã yêu cầu nó tháo găng.
Năm vết thẹo nhỏ chạy dọc trên những đầu ngón tay – dấu hiệu chứng tỏ nó là sinh vật của
đêm tối. Nhưng Steve không được ma-cà-rồng truyền máu. Nó được truyền máu bởi một trong
những kẻ kia. Nó là một ma-cà-chớp nửa mùa!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.