Quyển 9 : Sát nhân trong chiều tối - Chương 5
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 2455 chữ
- 2020-05-09 12:55:19
Số từ: 2647
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Tôi ở trong một phòng giam mỗi bề không tới bốn mét, trần cao chừng ba mét. Không cửa sổ -
ngòai một ô nhỏ trên cánh cửa ra vào – và cũng không có kiếng kiểm sóat hai mặt. Hai camera
giám sát đặt phía trên cửa, một bàn dài với máy thu âm, ba cái ghế, tôi và ba sĩ quan cảnh sát
mặt mày... rất hình sự. Một sĩ quan mắt sắc khư khư khẩu súng trường trước ngực, đứng bên
cửa. Ông ta không nói tên - chẳng nói một lời – nhưng tôi đọc được tên ông ta trên thẻ :
William McKay.
Hai người kia cũng đeo thẻ, nhưng nói cho tôi biết tên : Con và Ivan. Con cao và rắn chắc, mặt
ngăm ngăm, thái độ thô lỗ, sẵn sàng châm chọc. Ivan già hơn và gầy hơn. Tóc muối tiêu. Trông
ông ta có vẻ mệt mỏi, nói năng nhỏ nhẹ, cứ như những câu hỏi làm ông đuối sức.
- Darren Shan có đúng là tên thật của cậu như đã khai không ?
Từ khi tôi được đưa vào phòng giam , Ivan đã lập lại câu hỏi này đến hai mươi lần rồi. Họ lập đi
lập lại cùng một câu hỏi và không tỏ một dấu hiệu nào là sẽ ngừng lại.
Tôi không trả lời. cho đến lúc này tôi vẫn chưa nói điều gì.
Sau vài giây yên lặng, Ivan tiếp tục:
- Hay Darren Horston cậu thường dùng gần đây mới là tên thật?
Không trả lời.
- Còn bạn đồng hành: Larten Crepsley hay Vur Horston?
Tôi lẳng lặng nhìn xuống hai tay bị còng. Tôi quan sát sợi xích nối hai cổ chân: bằng thép, ngắn
và dày. Tôi nghĩ, nếu cần tôi có thể bứt đứt. Nhưng không chắc lắm. Cổ chân tôi cũng bị còng.
Khi bị bắt, sợi xích giữa hai cổ chân tôi rất ngắn. Lăn tay và chụp hình xong, khi tôi được đưa
vào phòng giam, họ thay thế bằng một sợi xích dài hơn.
Sĩ quan tên Con hỏi:
- Còn vật khác thường kia ? Con quái vật da xám đó. Tên nó...
Tôi bật nói:
- Anh ta không là quái vật.
- Ồ... Vậy thì nó là gì?
Tôi lắc đầu:
- Có nói các ông cũng sẽ không tin.
- Cứ nói thử đi.
Ivan khuyến khích, nhưng tôi chỉ lắc đầu.
- Còn hai gã kia. Vancha March và Larten Crepsley. Người thông tin cho chúng tôi biết : chúng
là ma-cà-rồng. Cậu nghĩ sao?
Tôi cười :
- Ma-cà-rồng không có thật. Ai cũng biết điều đó.
Ivan nói :
- Đúng thế. Chúng không có thật.
Ông ta nghiêng qua bàn, như để nói với tôi một điều bí mật :
- Nhưng hai gã đó không hòan tòan bình thường, Darren. Tôi tin chắc là cậu cũng biết thế.
March biến mất như một trò ảo thuật, còn Crepsley...
Ông ta bật ho, rồi tiếp :
- Ừ... Chúng tôi không thể chụp hình lão.
Tôi mỉm cười, nhìn lên ống kính camera. Ma-cà-rồng thứ thiệt có những nguyên tử khác
thường làm hình ảnh họ không hiện trong phim. Cảnh sát có thể chụp ông Crepsley đủ mọi góc
cạnh, với những máy chụp hình tối tân nhất, mà vẫn không đạt hiệu quả hình ảnh.
Con quát lên :
- Nhìn nó cười kìa! Nó nghĩ chuyện này ngộ nghĩnh lắm.
Tôi hết cười, vội nói :
- Không. Tôi không nghĩ thế đâu.
- Vậy sao mày cười?
- Tôi... tôi nghĩ đến một chuyện khác.
Thất vọng vì câu trả lời của tôi, Ivan ngồi phịch xuống ghế, nói:
- Chúng tôi đã lấy mẫu máu của Crepsley và cả của cái vật gọi là Harkat Mulds kia nữa. Khi có
kết quả, chúng tôi sẽ biết chúng là gì. Nếu bây giờ cậu cho chúng tôi biết thì thuận tiện hơn.
Tôi không trả lời. Ivan lùa tay vào mái tóc muối tiêu, thỏ dài, rồi bắt đầu trở lại những câu hỏi :
Tên thật là gì? Quan hệ thế nào với những gã kia? Ở đâu...
Thời gian trôi qua. Tôi không thể biết chính xác mình đã bị giam bao lâu rồi. Một ngày hay
hơn. Nhưng thực tế, rất có thể mới chỉ bốn hoặc năm giờ, cũng có thể ít hơn. Bên ngòai, hình
như mặt trời vẫn còn đang tỏa sáng.
Nghĩ đến ông Crepsley, tôi thắc mắc chẳng hiểu lúc này ông ra sao. Nếu ông đang ở trong một
phòng giam giống tôi, sẽ không có gì phải lo ngại. Nhưng nếu họ nhốt ông trong một phòng có
cửa sổ thì...
Tôi hỏi:
- Các bạn của tôi đâu?
Con và Ivan đang thì thầm bàn luận. Nghe hỏi, cả hai nhìn tôi cảnh giác. Ivan hỏi:
- Muốn gặp chúng à?
- Tôi chỉ muốn biết họ ở đâu thôi.
Ivan hứa:
- Nếu trả lời những câu hỏi của chúng tôi, chúng tôi sẽ thu xếp cho cậu gặp chúng.
Tôi lập lại:
- Tôi chỉ muốn biết họ đâu thôi.
Con làu bàu :
- Gần đây. Biệt giam, đàng hòang, chặt chẽ như mày vậy.
- Một phòng giam giống như thế này ?
- Giống hòan tòan.
Nói xong, Con nhìn quanh rồi nhận ra điều tôi quan tâm, hắn cười húych khủy tay vào đồng
đội, nói:
- Phòng không cửa sổ. Nhưng có thể đổi phòng khác, phải không Ivan? Nếu chúng ta chuyển
ma-cà-rồng
sang một phòng với cửa sổ tròn dễ thương thì sao há? Một phòng với phong
cảnh bên ngòai là... bầu trời... mặt trời...
Tôi không nói gì, chỉ trừng trừng tức giận nhìn Con.
Hắn rít lên:
- Mày không thích, phải không? Nghĩ đến chuyện chúng tao tống Crepsley vào một phòng giam
có cửa sổ làm mày khiếp đảm, đúng không?
Nhún vai ra vẻ dửng dưng, quay nhìn hướng khác, tôi bảo:
- Tôi muốn nói chuyện với một luật sư.
Con cười phá lên. Ivan che tay giấu nụ cười. Đến gã cảnh sát đang đứng gác cũng cười như tôi
vừa nói một câu khôi hài điên khùng nhất.
Tôi la lên:
- Có gì đáng cười chứ? Tôi biết quyền lợi của mình. Tôi xin được gọi điện với một luật sư.
Con reo lên:
- Tất nhiên. Thậm chí những kẻ sát nhân cũng có quyền.
Gõ gõ lên bàn, rồi hắn tắt máy ghi âm, nói:
- Nhưng mày biết sao không? Chúng tao bác bỏ quyền đó. Sẽ bị rắc rối, nhưng chúng tao cóc
cần. Chúng tao giam mày tại đây, không cho mày lợi dụng những quyền đó cho đến khi mày
phải trả lời vài câu hỏi.
- Như thế là phạm pháp. Các ông không thể làm như vậy.
- Bình thường thì... không. Bình thường thì chánh thanh tra của chúng tao sẽ nhào vào, nổi
điên lên, nếu bà ta nghe được những chuyện thế này. Nhưng sếp của chúng tao không có ở đây,
đúng không? Bà ta bị đồng bọn sát nhân của mày, gã Vancha March, bắt cóc rồi.
Tôi tái người khi nghe hắn nói, và hiểu ra điều đó có nghĩa gì. Sếp bị bắt, họ nắm luật pháp
trong tay, và sẵn sàng làm bất cứ điều gì để biết bà ta đang ở đâu, để đưa bà ta trở về. Dù có thể
trả giá bằng cả sự nghiệp, họ không cần. Đây là chuyện cá nhân.
Thử xem họ muốn đi xa tới đâu, tôi cứng rắn nói:
- Các ông có thể tra khảo để làm tôi phải nói.
Ivan nói ngay:
- Tra khảo không phải là cách của chúng tôi. Chúng tôi không làm những chuyện như thế.
Con nói thêm:
- Không như những kẻ chúng ta có thể vạch mặt chỉ tên.
Hắn quăng lên bàn một tấm hình, ngay trước mặt tôi. Tôi cố không nhìn, nhưng mắt tôi tự
động líêc lên hình anh trong đó. Đó chính là ma-mới chúng tôi đã bắt trong đường hầm, làm
con tin, chính là người có tên là Mark Ryter, kẻ đã bị Vancha tra khảo và giết chết.
Tôi lặng lẽ nói:
- Chúng tôi không độc ác...
Nhưng tôi có thể nhìn thấy sự việc bằng quan điểm của họ, và hiểu rằng dưới mắt họ, chúng tôi
tàn bạo đến thế nào. Tôi nói:
- Có những khía cạnh trong vụ này mà các ông không biết. Chúng tôi không phải là những kẻ
giết người các ông đang tìm kiếm. Cũng như các ông, chúng tôi đang cố g8áng ngăn chặn
chúng.
Con sặc lên cười. Tôi kiên trì nói:
- Đó là sự thật. Mark Ryter là một trong những kẻ xấu. Chúng tôi phải làm nó đau để tìm hiểu về
những kẻ kia. Chúng tôi không là kẻ thù của các ông. Tôi và các ông đứng cùng một phía.
Con quát lên:
- Chưa bao giờ tao nghe một lời dối trá tồi đến thế. Mày nghĩ chúng tao ngu đến cỡ nào?
Tôi không hề nghĩ các ông ngu. Nhưng các ông đã bị chỉ lầm đường. Các ông đã bị lừa. Các ông...
Nghiêng tới trước, tôi sôi nổi hỏi:
- Ai cho các ông biết phải tìm chúng tôi ở đâu? Ai cho các ông biết tên chúng tôi? Ai bảo chúng
tôi là ma-cà-rồng? là những tên sat nhân các ơng đang tìm kiếm?
Hai viên cảnh sát bối rối nhìn nhau, rôi Ivan nói:
- Đó là một tin nặc danh. Người gọi sử dụng quầy điện thọai công cộng, không nói tên và đã bỏ
đi trước khi chúng tôi tới đó.
Ông ta có vẻ bồn chồn. Tôi biết ông ta cũng có mối nghi hoặc riêng. Nếu chỉ có một mình Ivan,
chắc tôi đã có thể thuyết phục được ông ta cho biết ông đang nghi hoặc điều gì. Nhưng trước
kh tôi kịp nói thêm, Con quăng thêm mấy tấm hình trước mặt tôi. Hình cận cảnh Mark Ryter,
với những chi tiết rùng rợn hơn tấm hình đầu tiên.
Hắn lạnh lùng nói:
- Người cùng phía với chúng ta không giết người khác.
Chỉ tay vào mặt tôi, hắn nói thêm đầy hàm ý:
- Kể cả khi muốn giết.
Tôi thở dài, buông xuôi, vì biết không thể thuyết phục là mình vô tội. Mấy giây sau, khi đã bình
tĩnh lạ, hai người mở máy ghi âm và tiếp tục hỏi cung. Tôi là ai? Từ đâu tới? Vancha March đã
đi đâu? Chúng tôi đã giết bao nhiêu người rồi? Vân vân và vân vân...
Không moi được tin tức gì từ tôi làm họ tức như điên, Con và Ivan gọi thêm một sĩ quan tên là
Morgan cùng tham gia. Mắt nhỏ và sắc, tóc nâu sậm, Morgan ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên
bàn, lạnh lùng nhìn tôi không chớp mắt. Tôi cảm giác sự có mặt của Morgan sẽ rất khó chịu,
mặc dù cho đến lúc này hắn vẫn chưa có hành động nào hung hãn đối với tôi.
Con hỏi:
- Mày bao nhiêu tuổi? Từ đâu tới? Đã ở thành phố này bao lâu rồi? Sdao lại chọn thành phố
này? Đã giết bao nhiêu người khác nữa? Xác họ đâu?...
Một tiếng gõ làm hắn ngừng lại. Hắn tiến lại cửa. Ivan nhìn theo, nhưng Morgan vẫn không rời
mắt khỏi tôi. Mỗi bốn giây hắn chớp mất một lần, không hơn không kém, như một người máy.
Con nói chuyện nho nhỏ với người đứng bên ngòai, rồi ra hiệu cho người cảnh sát bảo vệ đứng
sang một bên. Gã bảo vệ bước lùi lại tường, chĩa súng về phía tôi, đảm bảo tôi sẽ không giở
được trò gị.
Tôi tưởng lại them một sĩ quan cảnh sát nữa, hoặc có thể là một người lính - từ khi bị bắt, tôi
không nhìn thấy một người nào bên quân đội – nhưn ngừơi đàn ong nhỏ hiền lành bước vào
làm tôihòan tòan sửng sốt.
Tôi hổn hển kêu lên:
- Thầy Blaws!
Thầy giám thị, người đã ép tôi tới trường Mahler, có vẻ bối rối. Ông vẫn ôm cái cặp to đùng và
vẫn đội cái mũy quả dưa kiểu cổ. Bước vào chừng nửa mét, ông ngập ngừng không muốn tiến
thêm nữa.
Sĩ quan Ivan đứng dậy, bắt tay khác:
- Cám ơn ông đã tới, Walter.
Yếu ớt gật đầu, ông Blaws lí nhí nói:
- Rất mừng được giúp đỡ các ông.
- Mời ngồi.
- Thôi. Cám ơn. Tôi không ở lại lâu được đâu. Bận rộn lắm. Các ông biết rồi đó.
Ivan gật đầu thông cảm:
- Không sao. Ông đem theo các giấy tờ chứ.
- Có. Tôi đã đưa tòan bộ hồ sơ chúng tôi có về nó cho bàn ngòai. Ông ấy đang photo. Chúng tôi
cần giữ lại bản gốc cho hồ sơ nhà trường.
- Tốt.
Ivan nói, rối bước sang một bên, hất đầu về phía tôi, hỏi:
- Ông nhận ra cậu bé này chứ?
- Nó là Darren Horston, ghi danh học tại trường Mahler vào ngày...
Ngừng lại, ông nhíu mày suy nghĩ rồi bảo:
- Tôi không nhớ chính xác ngày nào. Đáng lẽ phải biết chứ, vì trước khi vào đây tôi đã đọc qua
rồi.
Ivan mỉm cười:
- Không sao, chúng tôi sẽ tìm hiểu qua bản sao. Nhưng ông chắc chắn đây là cậu bé tự nhận là
Darren Horston chứ?
Ông Blaws gật đầu, quả quyết:
- Ồ, chắc mà. Tôi không bao giờ quên mặt học trò, nhất là những đứa hay trốn học.
Nắm cánh tay ông Blaws, Ivan nói:
- Cám ơn, ông Walter. Nếu cần đến ông nữa, chúng tôi sẽ...
Ivan ngưng bặt. Vì ông giám thị cứng đờ người, môi run lên, mắt trợn trừng nhìn tôi, rồi hỏi:
- Báo đài cho biết... nó và bạn bè là... sát nhân?
Ivan ngập ngừng:
- Bây giờ chúng tôi chưa nói được, nhưng ngay khi...
Ông Blaws gào vào mặt tôi:
- Sao mi có thể làm thế chứ? Sao mi có thể giết những con người đó? Cả Tara Williams nhỏ bé
tội nghiệp... bạn học của mi!
Tôi mệt mỏi nói:
- Em không giết Tara. Em không giết ai hết. Em không là kẻ sát nhân. Cảnh sát đã bắt lầm
người.
Sĩ quan Con bật kêu lên:
- Ha!
Đưa cao cái cặp to đùng như sắp chỏang xuống đầu tôi, ông Blaws gầm lên:
- Mi là đồ quái vật. Mi đáng bị... đáng bị... đáng bị...
Không nói gì thêm được nữa. Môi mím chặt, hàm bạnh ra, ông quay lưng bước đi. Khi ông vừa
bước qua ngưỡng cửa, tôi nổi máu trẻ con, kêu lên:
- Thầy ơi!
Ông ngừng lại, quay đầu nhìn. Tôi biểu diễn vẻ mặt ngây thơ lo sợ, hỏi rất dễ thương:
Thầy ơi, vụ này có làm con bị điểm xấu không ạ?
Ông giám thị ngẩn người, rồi nhận ra bị tôi trêu chọc, ông ngước cao mũi, nện gót giày lách
cách đi xuống hành lang.
Ông Blaws vừa đi khỏi, tôi cười ha hả, cảm thấy khoan khoái vì đã chọc giận được con người bé
nhỏ đó. Con, Ivan và gã bảo vệ ôm súng cũng tủm tỉm cười. Trừ Morgan. Hắn vẫn giữ vẻ mặt
lạnh như thép. Vẻ đe dọa không nói thành lời lồ lộ trong đôi măt vô cảm của hắn.