Quyển 9 : Sát nhân trong chiều tối - Chương 7


Số từ: 1710
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Tôi nằm trên khoảng trống chừng nửa mét giữa hai xà ngang. Không thỏai mái lằm, nhưng tốt
hơn tôi mong đợi nhiều.
Nằm ngửa, tôi lằng nghe tiếng đuổi bắt dưới phòng giam. Không có gì. Chỉ có tiếng người va
chạm và quát tháo ra lệnh ngòai hành lang, vậy là cảnh sát chưa biết tôi đã vượt ngục, hoặc họ
đã sử dụng đám đông hoang mang kia chặn đường.
Dù sao, tôi đã có thời gian để tận dụng. Dự tính sẽ tẩu thóat thật nhanh bằng mọi cách, bỏ lại
ông Crepsley và Harkat; nhưng lúc này tôi lại nghĩ đến chuyện đi tìm họ.
Nhưng tìm ở đâu? Trên này khá sáng – những khe ngói hở, ánh sáng rọi lên từ các phòng và
hành lang bên dưới – quay ngả nào tôi cũng có thể thấy xa được tới cả mười mét. Đây là một
tòa nhà lớn, nếu ông Crepsley và Harkat bị giam trong mọt tầng khác, tôi không có hy vọng tìm
ra họ. Nhưng nếu họ đang ở gần đây...
Chạy qua những xà ngang, tôi tới trần của phòng giam kế bê, ngừng lại, lắng nghe. Thính giác
sắc bén của tôi có thể phát hiện bất kì âm thanh nào nhẹ như một nhịp tim đập. Chờ mấy giây
không thấy gì, tôi tiếp tục di chuyển.
Hai phòng kế bên đó bỏ trống. Phòng thứ ba tôi nghe tiếng người gãi. Định gọi tên ông
Crepsley và Harkat, nhưng nếu trong phòng có một cảnh sát, họ sẽ báo động ngay. Chỉ còn một
cách. Hít sâu một hơi, tôi bám chân tay vào xà ngang hai bên, húc đầu qua lớp vật liệu mỏng
của trần nhà.
Thổi bụi khỏi môi, tôi chớp mắt; tập trung nhìn cảnh bên dưới. Tôi sẵn sàng nhảy xuống trần,
nếu một trong hai người thân của tôi đang ở trong phòng. Nhưng chỉ có một ông già râu ria
xồm xòam, miệng há hốc, mắt chớp liên tục nhìn lên.
Cố nở nụ cười, tôi bảo:
- Xin lỗi, nhầm phòng.
Bỏ lại tù nhân già hỏang hốt, tôi chạy tiếp. Thêm ba phòng bỏ trống. Phòng tiếp theo là hai gã
to mồm, bị bắt vì tội trộm cắp một cưử haàg nơi goó phố. Tôi không ngừng lại khiểm tra – vì
biết cảnh sát chẳng khi nào giam một kẻ có khả năng giết người chugn phòng với mấy tên
trộm vặt.
Thêm một phòng trống nữa. Tưởng phòng kế tiếp cũng bỏ trống, tôi vừa tiếp tục tiến tới, bỗng
nghe tiếng vải sốt sọat thóang lọt vào tai. Nhưng âm thanh đó không còn nữa. Tôi bò lùi lại, da
dẻ ngứa ngáy vì vôi vữa phủ khắp người như tuyết. Lại hít sâu một hơi, tôi húc đầu xuyên qua
trần.
Harkat Mulds hốt hỏang nhảy bật khỏi ghế, hai tay đưa len tự vệ khi thấy cái đầu tôi và bụi đất
mịt mù tuôn xuống. Khi đã nhận ra, anh chàng Tí Hon kéo mới mặt nạ( rõ ràng Dave đã nói dối
khi bảo cảnh sát đã tịch thu măt nạ của Harkat) rồi mừng rỡ, rối rít kêu lên:
- Darren!
Vừa rũ bụi khỏi tóc và hai mắt, tôi cười:
- Khỏe không, anh bạn?
- Cậu đang làm gì... trên đó vậy?
Phát chán vì câu hỏi ngờ ngẩn cùa anh ta, tôi đưa tay xuống bảo:
- Tham quan! Nào, lẹ lên, không có nhiều thời giờ đâu. Chúng ta còn phải đi tìm ông Crepsley.
Chắc chắn Harkat có cả ngàn thắc mắc. Tôi cũng vậy – chẳng hạn như: sao anh ta bị giam riêng
một mình, sao không bị còng tay. Nhưng nhận ra tình trạng hiểm nghèo lúc này, Harkat không
hỏi gì, nắm tay tôi, để tôi kéo lên.
Anh ta lách lên trần khó hơn tôi, vì Harkatt to ngang hơn tôi, nhưng cuối cùng hai chúng tôi
cũng có thể bò ngang bên nhau, tiến qua những phòng giam khác.
Qua tám chín phòng bỏ trống hoặc có người, tôi càng lo không còn thời gian nữa. Vì bất chấp
chuyện Steve Leopard đang xảy ra, vụ vượt ngục của tôi, sớm muyộn gì cũng bị phát hiện.
Đang tự hỏi có nên chuốn gấp ngay lúc này hay không, tôi chớt nghe có tiếng nói từ bên dưới:
- Tôi sẵn sàng khai ngay bây giờ.
Chỉ cần nghe đến âm tiết thứ hai, tôi nhận ra ngay người nói là... ông Crepsley!
Tôi đưa tay ra hiệu cho Harkat ngừng lại. Nhưng anh đã nằm im vì cũng nghe tiếng ông rồi.
Một cảnh sát nói:
- Khoan. Để tôi kiểm tra máy thu âm có họat động không.
- Đừng quan tâm tới cái thiết bị thu âm đáng ghét đó. Ta không khai báo gì với cái máy vô tri
đó đâu. Ta cũng sẽ không phí lời với những kẻ ngu ngốc. Ta sẽ không nói gì với mi hay với kẻ
đứng bên trái ta. Kể cả thằng ngốc đang kè kè ôm khẩu súng đứng b6n cửa kia...
Tôi cố nín cười. Đúng là con cáo giá láo cá. Chắc chắn ông ta đã nghe tiếng hai đứa tôi bò trên
này, nên báo để chúng tôi biết tình hình trong phòng giam có mấy cảnh sát, và họ đang ở vị trí
nào.
Tiếng người cảnh sát quát lên:
- Coi chừng! Tao đủ thông minh để...
- Mi chẳng có gì là thông minh hết. Mi là thằng ngốc. Viên cảnh sát mới đây – sĩ quan Matt – đối
xử với ta như một người khôn ngoan hiểu biết. Mời ông ta trở lại, ta sẽ khai. Nếu không, ta sẽ
không mở miệng đâu.
Viên sĩ quan cảnh sát chửi thề, tiến ra phía cửa, nói với hai đồng đội:
- Coi chừng lão. Lão có hành động bất bình thường nào là đập ngay. Đập thật mạnh. Phải nhớ
lão là gì, là ai. Đừng lơ đễnh.
Một sĩ quan dặn theo:
- Thử xem bên ngòai sao huyên náo thế. Mọi người chạy rầm rập vậy, hẳn có chuyện khẩn cấp.
- Được.
Viên cảnh sát trả lời rồi mở cửa, bước ra khỏi phòng. Tôi chỉ bên trái, nơi bên dưới là cửa ra
vào. Harkat lặng lẽ trườn tới. Lắng nghe hơi thở nặng nề của gã cảnh sát đứng gần ông
Crepsley, tôi lùi lại chừng một mét, đưa tay trái lên, xòe ba ngón tay. Đếm tới hai, tôi quắp
ngón giữa xuống. Thêm vài giây, tôi hạ ngón trỏ. Cuối cùng, gật đầu với Harkat, tôi hạ ngón cái.
Harkat buông tay khỏi xà ngang, rơi mình xuống, làm lớp trần thạch cao tan thành từng mảnh.
Tôi nhảy theo ngay, chân xuống trước, tru lên như sói... cho thêm phần hiệu quả.
Trước sự xuất hiện bất ngờ của chúng tôi, viên sĩ quan cảnh sát không biết phải làm gì. Gã bảo
vệ bên cửa, vừa định nâng súng lên, bị thân hình Harkat lao thẵng xuống trúng hai cánh tay,
làm khẩu súng văng ra. Trong khi đó, gã
sĩ quan của tôi
mặt ngẩn tò te, không có một hành
động tự vệ.
Trong khi Harkat trụ hai chân, tung những cú đấm vào tên bảo vệ, tôi sửa soạn thoi quả đấm
vào mặt gã sĩ quan, ông Crepsley đứng dậy, vỗ vai hắn, lịch sự nói:
- Xin vui lòng để tôi.
Viên sĩ quan quay lại như bị thôi miên. Ông Crepsley hé miệng, hà hơi thở đặc biệt của ma-cà-
rồng vào hắn. Vừa hít phải làn hơi đó, gã sĩ quan trợn mắt, gục xuống. Tôi vội đỡ, rồi nhẹ nhàng
đặt hắn xuống sàn.
Vừa bẻ khóa còng chân trái bằng mấy ngón tay phải, ông Crepsley vừa nói:
- Ta không mong mi tới quá sớm thế này.
- Chúng cháu không muốn bắt ông chờ đợi.
Tôi nóng lòng chuồn lẹ khỏi nơi này, nhưng trông ông sư phụ già hòan tòan thanh thản, nên tôi
không muốn tỏ ra kém bình tĩnh hơn.
Tách một tiếng, chiếc còng rời khỏi tay ông. Cúi xuống giật đứt dây xích quanh cổ chân, ông
nói:
- Đáng lẽ mi không nên liều lĩnh vì ta. Đây là lọai còng kiểu cổ. Thậm chí ta đã từng vặn vẹo tay
chân để thóat ra khỏi lọai còng này, từ khi những gã sĩ quan kia mới sinh ra.
Harkat lèm bèm:
- Bực mình! Thỉnh thỏang lại tỏ ra... cái gì cũng biết.
Anh ta đã đánh ngất tay bảo vệ và nhảy lên bàn, sẵn sàng trở lên trần cho an tòan.
Tôi đề nghị:
- Hay tụi cháu để ông tại đây, rồi sẽ trở lại sau?
Ông nhăn mặt khi tiến một bước:
- Không. Ta đi được. Thêm mấy tiếng nữa sẽ không ổn. Tuy mắt cá chân ta đã bớt đau nhiều,
nhưng chưa hòan tòan hết hẳn.
- Liệu ông đi nổi không?
- Không chạy đua nổi, nhưng ta không làm cản trở đâu. Ta chỉ ngại... mặt trời. Phải chịu đựng
hơn hai tiếng rưỡi.
- Đến nước này thì chúng ta sẽ phải cố vượt qua. Ông sẵn sàng chưa? Hay muốn đứng lại đây để
bàn cãi cho đến khi cảnh sát trở lại?
Mắt long lanh sáng, ông Crepsley hỏi:
- Sợ hả?
- Đúng.
- Đừng sợ. Điều tệ nhất con người có thể làm là... giết chúng ta.
Ngừng lại, leo lên bàn, ông nói tiếp:
- Cuối đên nay, có thể cái chết dường như là một phúc lành.
Sau câu diễn giải vui vẻ đó, ông theo Harkat lên thế giới tối tăm của xà nhà. Chờ hai chân ông
rút hẳn vào trần, tôi nhảy lên theo. Ông Crepsley hỏi chúng tôi di chuyển theo hướng nào. Tôi
bảo:
- Bên phải. Cháu nghĩ đó hướng này dẫn tới cuối ngôi nhà.
-Được rồi. Bò chậm thôi, cố gắng đừng làm vỡ mảnh trần nào.
Chúng tôi vội vàng bò theo ông ma-cà-rồng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.