Quyển 9 : Sát nhân trong chiều tối - Chương 9
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 2892 chữ
- 2020-05-09 12:55:20
Số từ: 3130
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Chúng tôi phóng vút đi trước đám đông - tốc độ của người bình thường không thể sánh bằng
ma-cà-rồng – nhưng ngay lúc đó mắt cá chân ông Crepsley đã sưng tấy lên. Chúng tôi ngừng lại
một góc đường. Ông hổn hển:
- Không ổn rồi. Ta... không thể tiếp tục nữa. Các ngươi chạy đi.
Tôi cương quyết:
- Không. Chúng cháu đưa ông theo.
Ông nghiến răng cố chống lại cơn đau:
- Ta không... gượng nổi nữa đâu.
- Vậy thì chấp nhận chiến đấu. Nhưng phải kết hợp chặt chẽ với nhau. Lệnh đó.
Ông ma-cà-rồng cố nhếch môi cười:
- Thận trọng, Darren. Dù là ông hòang, nhưng mi vẫn còn là đệ tử của ta. Nếu cần, ta có thể
đánh cho mi tỉnh ra.
Tôi nhe răng cười:
- Đó là lý do cháu phải luôn giữ ông bên cháu. Ông ngăn cháu trở thành một thằng tự phụ.
Ông Crepsley thở dài, cúi xoa vết tím bầm quanh mắt cá.
Harkat kêu lên:
- Đây rồi!
Chúng tôi nhìn lên. Anh chàng Tí Hon đã kéo cái thang cứu hỏa từ trên đầu chúng tôi xuống,
nói:
- Chúng sẽ khó mà theo nổi chúng ta nếu... chúng ta leo lên mái.
Ông Crepsley bảo:
- Harkat nói đúng.
Tôi hỏi:
- Liệu dầu có bảo vệ được cho ông không?
- Tệ nhất thì ta bị mặt trời làm rộp đỏ, nhưng dầu có thể tránh cho ta bị phỏng nặng.
- Vậy thì đi.
Tôi leo lên thang trước, kế đó là ông Crepsley, sau cùng tới Harkat. Nhưng Harkat vừa đặt chân
lên thang, đám đông đã tràn vào con ngõ nhỏ. Những người đi đầu xông tới để bắt anh ta.
Harkat tung những cú đá cực mạnh vào tay họ, rồi cấp tốc leo lên chúng tôi.
Ông già nhỏ bé ôm cây súng trường la oai óai:
- Tránh ra để ta bắn.
Nhưng đám đông chen chúc chung quanh làm ông không thể đưa súng lên nhắm được.
Trong khi đám đông om sòm giành giật nhau lên thang trước, chúng tôi cũng chen lấn nhau lên
cầu thang. Nhờ dựa vào lan can, ông Crepsley di chuyển nhanh hơn. Khi đi từ trong bóng râm
ra ngòai nắng, ông nhăn mặt nhưng không chùn bước. Tới đầu cầu thang cứu hỏa, tôi ngừng lại
chờ ông. Đứng đó, tôi cảm thấy tự tin hơn mấy phút trước. Từ bầu trời, một chiếc trực thăng
nhào xuống và một giọng nói vang qua loa phóng thanh:
- Đứng yên tại chỗ. Nếu không, chúng ta sẽ bắn.
Tôi kêu xuống ông Crepsley:
- Lẹ lên! Phải đi ngay nếu không...
Ngay lúc đó, xạ thủ trên trực thăng nổ súng. Tiếng đạn veo véo chung quanh, cầu thang sắt
rung lên bần bật. Kêu thét lên, tôi nhào xuống cầu thang, lăn đùng vào ông Crepsley và Harkat.
Nếu ông Crepsley không đang nắm chặt tay vịn, chúng tôi đều đã bị văng hết ra ngòai.
Vội vã chạy ngược xuống khỏi tầm quan sát của xạ thủ, chúng tôi co cụm vào nhau trên chiếu
chờ, khiếp đảm... khốn đốn... mắc kẹt.
Giọng Harkat chứa chan hy vọng:
- May ra chúng phải... đi lấy nhiên liệu.
Tôi khịt mũi:
- Quá đúng, nhưng là một hai tiếng nữa.
Ông Crepsley hỏi:
- Những người bên dưới tiến tới đâu rồi?
Tôi nghiêng đầu, nhìn xuống:
- Vài người đi đầu đã lên tới đầu cầu thang. Họ sẽ bắt kịp chúng ta chừng một phút nữa thôi.
Ông trầm ngâm nói:
- Vị trí này rất tốt. Chúng sẽ phải tấn công bằng một nhóm nhỏ, như vậy chúng ta cò khả năng
đẩy lui dễ dàng.
Tôi lại khịt mũi chế nhạo:
- Lại cũng quá đúng. Nhưng được bao lâu? Chỉ mấy phút nữa, lính và cảnh sát sẽ tới. Họ không
mất quá nhiều thời gian để leo lên nhà đối diện và nã súng vào chúng ta đâu.
Vừa lau những giọt mồ hôi xanh lè quanh cái đầu sói lọi, Harkat vừa nói:
- Lối kia.
Anh ta chỉ tay vào một cửa sổ. Tôi kêu lên:
- Thêm một cái bẫy nữa. Điều cảnh sát phải làm là bao vây quanh nhà, rồi từng đội vũ trang
tiến vào, xua chúng ta ra, và... chúng ta tiêu luôn!
Ông Crepsley ngẫm nghĩ:
- Đúng. Nhưng nếu chúng phải vất vả mới vào được? Và khi vào được, chúng ta không còn đó
nữa thì sao?
Chúng tôi trợn mắt nhìn ông. Ông mở cửa sổ, bò và nói:
- Theo ta.
Quay lưng lại đám người đang từ dưới xông lên vá cái trực thăng đang quần đảo trên đầu, tôi
và Harkat phóng qua cửa sổ, vào tiền sảnh. Ông Crepsley đứng phủi bụi áo, như đang chờ xe
búyt trong một buổi sáng chủ nhật nhàn nhã. Ông hỏi chúng tôi:
- Sẵn sàng chứ?
Tôi bực mình hỏi:
- Sẵn sàng làm gì?
- Sẵn sàng lùa con mèo vào giữa bầy bồ câu.
Cười lớn, ông sải chân tới cánh cửa gần nhất, vỗ rầm rầm rồi gào lên:
- Ma-cà-rồng đang ở trong nhà. Mọi người ra gấp!
Quay nhìn chúng tôi, ông bắt đầu đếm:
- Một. Hai. Ba. Bố...
Cửa mở tung, một người đàn bà chân đất, mặc áo ngủ mỏng, chạy ra hành lang, thét lên lanh
lảnh.
Ông Crepsley kéo tay bà, chỉ ra cầu thang:
- Xuống dưới nhà, ra khỏi đây ngay. Ma-cà-rồng đang ở trong nhà. Chúng ta ở lại đây là chết
hết.
- Ối giời ơi!
Vừa la thét bà ta vừa chạy ra cầu thang với một tốc độ đáng kinh ngạc.
Mặt tươi rói, ông Crepsley hỏi:
- Hiểu chưa?
Tôi khóai chí:
- Hiểu.
Harkat bảo:
- Tôi cũng hiểu rồi.
- Hiểu thì làm việc đi.
Nhảy lò cò tới cửa kế tiếp, vừa đập liên tục ông vừa rống lên:
- Ma-cà-rồng! Ma-cà-rồng! Coi chừng ma sống!
Tôi và Harkat chạy lên phía trước, cũng gõ cửa và la thét như ông. Chỉ mấy giây sau, hành lang
chật cứng những người khiếp đảm, nháo nhào gõ hết cửa này sang cửa khác, rồi chạy như bay
xuống cầu thang.
Tới cuối hành lang, chúng tôi nhìn xuống: đám đông chạy xuống đè lên đám đông đang cố chạy
lên để truy bắt chúng tôi. Đám chạy trốn không có đường ra, đám truy bắt không có đường vào.
Tuyệt vời!
Harkat vỗ lưng tôi:
- Mau! Chúng đang vào bằng cầu thang thóat hỏa.
Quay lại, tôi thấy kẻ truy đuổi đầu tiên đang chui đầu qua cửa sổ. Rẽ trái, tôi chạy sang hành
lang khác với ông Crepsley và Harkat, hò hét nhưng lời báo động giả, làm những người trong
mọi căn hộ đều ào ra ngòai, gây tắc nghẽn hành lang phía sau chúng tôi.
Trong khi đám đông tiên phong xung đột với những người cư ngụ trong các căn hộ, chúng tôi
lại rẽ sang một hành lang khác, chạy tới cầu thang thóat hỏa nằm cuối tòa nhà, bò ra ngòai, rồi
nhảy sang khu nhà kế bên. Chúng tôi tiếp tục loan truyền thông điệp về ma-cà-rồng đang gây
thảm họa.
Tới cuối tòa nhà, chúng tôi nhảy qua chung cư thứ ba, và lại làm mọi người khiếp đảm bỏ chạy
tóan lọan. Khi tới cuối tòa nhà này, chúng tôi ngừng lại nhìn con đường nhỏ bên dưới và bầu
trời trên đầu. Không có dấu hiệu nào của đám đông, còn chiếc trực thăng thì đang bay vòng
vòng trên hai chung cư phía sau. Nhưng chúng tôi nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát đang tới gần.
Ông Crepsley nói:
- Giờ là lúc chúng ta tự giải thóat. Phải lợi dụng thời cơ mấy phút lộn xộn phía sau ngay.
Nhìn những tòa nhà chung quanh, tôi hỏi:
- Đi ngả nào?
Mắt ông nhìn từ chung cư này qua chung cư khác, rồi ngừng lại một công trình thấp phía bên
phải, chỉ tay nói:
- Đó. Trông có vẻ hoang vắng. Chúng ta thử vào đó, và cầu xin thần may mắn của ma-cà-rồng
ủng hộ chúng ta.
Chỗ chúng tôi đang đứng không có đường thóat hỏa, vì vậy chúng tôi chạy xuống cầu thang sau
nhà, rồi ra con đường nhỏ. Bò sát tường, chúng tôi men qua tòa nhà thấp, đập vỡ cửa sổ để lấy
lối vào. Không nghe tiếng chuông báo động. Chúng tôi đã lọt vào trong một xưởng máy cũ, bỏ
hoang.
Ngập ngừng lên mấy tầng trên, rồi chúng tôi ráng chạy thật nhanh tới phía sau. Tại đây chúng
tôi phát hiện ra một khu hộ đổ nát đã tới thời hạn đập bỏ. Băng qua tầng dưới, chúng tôi tới
một ngõ nhỏ, chật hẹp, bề bộn, tối tăm. Ngừng lại, chúng tôi lắng nghe xem tiếng người rượt
đuổi không. Êm ru.
Nhìn nhau cười mừng rỡ, rồi tôi và Harkat chòang tay quanh ông Crepsley. Ông nhấc cao chân
phải bị đau, và chúng tôi tập tễnh tiến lên, chậm rãi hơn mấy phút trước, tận hưởng một chút
giải lao, nhưng vẫn biết chúng tôi chưa thóat ra khỏi tình trạng dầu sôi lửa bỏng.
Trong khi chạy qua ngõ nhỏ, chúng tôi vượt qua mấy người, nhưng không ai quan tâm tới
chúng tôi. Buổi chiều đang tối sầm lại, những đám mây nặng nề kéo qua, làm con hẻm nhỏ dày
đặc bóng tối. Với thị giác tiến bộ, chúng tôi có thể nhìn rõ, nhưng với con người, chúng tôi chỉ
là những hình bóng lờ mờ trong ánh sáng chập chọang này.
Không có đám đông, cũng không có cảnh sát đuổi theo. Chúng tôi vẫn nghe thấy tiếng huyên
náo om sòm do họ gây ra, nhưng âm thanh đó không tiến về hướng ba khu chung cư mà chúng
tôi đã qua. Ngay lúc này, chúng tôi không bị theo dõi.
Chúng tôi ngừng lại sau một siêu thị để nghỉ. Chân phải của ông Crepsley đã tím bầm tới đầu
gối. Biết chắc là ông đau đớn vô cùng, tôi bảo:
- Cần phải có nước đá. Để cháu lẻn vào siêu thị...
Ông quát lên:
- Không. Mi đã thu hút cả một đám đông bằng cái trò hề mua sắm rồi. Chúng ta có thể thóat
khỏi đây một cách tốt đẹp, mà không cần phải khích động thêm một đám đông nữa đâu.
Tôi làu bàu:
- Cháu chỉ muốn giúp ông thôi mà.
Ông thở dài:
- Ta biết. Nhưng mạo hiểm liều lĩnh chỉ làm vấn đề tệ thêm. Vết thương của ta không nghiêm
trọng như những gì nhìn thấy đâu. Nghỉ ngơi vài tiếng là ổn ngay.
Vỗ lên mấy cái thùng rác lớn màu đen, Harkat bảo:
- Chúng ta có thể bò vào mấy thùng này, chờ... đêm tới.
Tôi nói ngay:
- Không được. Người ta vẫn thường trốn vào thùng rác giống thế. Chúng ta sẽ bị phát hiện
ngay.
Harkat hỏi vặn:
- Thế thì... trốn đâu?
- Không biết. Có thể tìm một căn hộ trống hay một căn nhà bỏ hoang. Nếu ở gần, chúng ta có
thể lẩn vào nhà Debbie, nhưng... xa quá.
Chợt thấy bảng tên đường bên kia siêu thị, vuốt vuốt sống mũi, tôi lẩm bẩm:
- Phố Hàng Bánh. Mình biết nơi này. Chúng ta đã từng đến đây khi truy lùng những tên sát nhân
ma-cà-chớp, trước khi biết về R.V. và Steve.
Ông Crepsley bình phẩm:
- Trong khi truy lùng sát nhân chỗ nào mà chúng ta không tới.
- Đúng thế, nhưng cháu nhớ nơi này vì... vì...
Nhíu mày suy nghĩ, rồi chợt nhớ, tôi búng tay reo lên:
- Vì Richard sống gần đây.
Ông Crepsley cũng nhíu mày, hỏi:
- Richard? Bạn học của mi?
Tôi hồ hởi nói:
- Dạ. Nhà nó chỉ cách đây ba bốn phút.
- Mi nghĩ nó sẽ chứa chấp chúng ta?
- Có thể, nếu cháu giải thích mọi chuyện.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của hai người, tôi hỏi:
- Ai có ý kiến gì hay hơn không? Richard là bạn. Cháu tin nó. Trường hợp xấu nhất chỉ là nó
đuổi chúng ta đi.
Suy nghĩ một lúc, ông Crepsley gật đầu:
- Tốt thôi. Chúng ta sẽ nhờ nó giúp. Như mi đã nói, chúng ta chẳng có gì để mất.
Rời siêu thị, chúng tôi tìm nhà Richard. Bước chân tôi sinh động hẳn lên. Tôi tin chắc Richard
sẽ giúp. Dù sao, chẳng phải tôi đã từng cứu mạng nó trên cầu thang trong trường Mahler đó
sao?
Chỉ hơn bốn mươi phút sau chúng tôi đã tới nhà nó. Không để phí thời gian, chúng tôi leo ngay
lên mái nhà, rồi núp sau bóng tối của ống khói lớn. Từ dưới đất, tôi đã thấy đèn trong phòng
Richard, vì vậy ngay sau khi biết ông Crepsley và Harkat đã ổn định, tôi bò ra rìa mái, buông
người xuống.
Trườn tới sau tôi, ông Crepsley thì thầm:
- Khoan. Ta đi với mi.
Tôi thì thầm lại:
- Không. Thấy ông nó chết khiếp mất. Để cháu đi một mình.
- Được. Nhưng ta chờ ngòai cửa sổ, phòng xa mi gặp rắc rối.
Tôi chẳng thấy có thể gặp rắc rối gì, nhưng mắt ông Crepsley tỏ ra rất ngang bướng, tôi gật
đầu, rồi đánh đu ra ngòai mái nhà, tìm chỗ móc chân, thọc móng tay vào đá tường, bò xuống
phòng Richard như một con nhện.
Màn cửa không khép kính hòan tòan, nên tôi có thể nhìn thẳng vào phòng ngủ của bạn mình.
Richard nằm trên giường, một gói bắp rang và một ly nước cam phập phồng trên ngực. Nó
đang xem một phim chiếu lại trên chiếc tivi xách tay, phim Gia đình Addams.
Richard cười hố hố trước những trò quái dị ngớ ngẩn trong tivi. Tôi cũng không khỏi mỉm
cười: một ngẫu nhiên quá đúng lúc – trong khi nó xem cảnh giả trên tivi, thì ba nhên vật quái dị
thật sự của đêm tối xuất hiện. Định mệnh có một tinh thần hài hước thật lạ lùng.
Định gõ cửa sổ nhưng sợ làm nó giật mình, tôi nhìn cái chốt bên trong lớp kính, rồi chỉ cho ông
Crepsley thấy (ông đã leo xuống bên tôi), và nhướng mắt hỏi thầm:
Ông mở được không?
.
Ông đưa tay phải ra, chụm ngón cái với ngòn trỏ và ngón giữa. Khi nạp đủ một luồng tĩnh điện
mạnh, ông nhè nhẹ làm một hành động như nâng chốt cửa lên.
Không có gì xảy ra.
Tôi quay mặt đi giấu nụ cười:
- Bằng nhựa đó!
- Chuyện nhỏ.
Sử dụng móng tay trỏ, ông cắt một lỗ tí xíu, âm thanh từ tivi làm Richard không nghe được
tiếng cắt rin rít nho nhỏ. Ông Crepsley đẩy mảnh kính vào trong, thò ngón tay nâng chốt cửa
lên, lùi lại, ra hiệu cho tôi tiến lên.
Hít một hơi thật sâu lấy bình tĩnh, tôi mở cửa sổ, bước vào phòng và cố tỏ ra thật tự nhiên:
- Chào, Richard.
Quay đầu lại, nhận ra tôi, nó há hốc mồm, run bần bật.
Vừa bước lại gần giường, tôi vừa đưa tay thân mật bảo:
- Bình tĩnh, mình không làm gì cậu đâu. Richard, mình gặp rắc rối, cần cậu giúp. Cho mình và
vài người bạn ở trong phòng cậu mấy giờ được không? Tụi mình trốn trong tủ áo hay gầm
giường cũng được. Mình hứa là sẽ không làm bất cứ chuyện gì phiền cậu đâu.
Mắt nó trợn trừng khiếp đảm, miệng lắp bắp:
- Ma... ma... ma...!
- Richard? Cậu không sao chứ?
Chỉ ngón tay run rẩy vào tôi, nó ú ớ:
- Ma... ma... ma-cà-rồng!
- Ồ, cậu nghe tin rồi hả? Đúng, mình là ma-cà-rồng nửa mùa, nhưng không như cậu tưởng đâu.
Mình không là ma quỷ hay sát nhân. Để gọi các bạn mình vào cho họ được thỏai mái, rồi mình
sẽ nói hết cho cậu về...
- Ma-cà-rồng!
Nó gào lên. Rồi nhìn ra cửa, nó lấy hết sức lực thét thật to:
- Má ơi! Ba ơi! Ma-cà-rồng! Ma-cà-rồng! Ma...
Tiếng la hét của nó bị ông Crepsley cắt đứt. Ông đã nhào vào phòng, vượt lên trước mặt tôi,
nắm cổ cậu bé, rồi hà hơi vào mũi, miệng nó. Chỉ sau một giây khiếp đảm vùng vẫy, Richard
nhắm mắt, êm ả nằm lại xuống giường.
Lăn khỏi giường, ông ngồi lom khom dưới sàn, rít nho nhỏ:
- Kiểm sóat cửa.
Dù đang chán đời vì phản ứng của Richard, tôi cũng chạy vội lại, mở hé cửa nghe ngóng. Âm
thanh tivi trong phòng khách mở lớn nên không ai nghe thấy tiếng la thét của Richard.
Khép cửa, tôi bảo:
- Không sao. Chúng ta ổn rồi.
Phủi mấy hạt bắp rang trên áo, ông Crepsley làu bàu:
- Tình bạn quý hóa quá!
- Nó sợ đến hóa rồ. Là bạn của nhau, nó biết cháu, cháu đã cứu mạng nó, vậy mà... nó vẫn nghĩ
cháu tới đây để... giết nó.
- Nó nghĩ mi là một quái vật có máu điên dại. Con người không hiểu ma-cà-rồng. Phản ứng của
nó là tất nhiên. Nếu suy nghĩ kỹ, chúng ta phải đóan trước điều này mà để nó yên.
Nhìn quanh phòng, ông tiếp:
- Nơi này trú ẩn khá tốt. Chắc gia đình thằng nhóc này không làm phiền trong khi nó ngủ đâu.
Tủ áo rộng thế kia, ta nghĩ đủ cho cả ba người.
Tôi nói ngay:
- Không. Cháu sẽ không nhờ vả nó. Nếu nó sẵn lòng giúp thì... quá tuyệt. Nhưng nó sợ cháu. Ở
lại là sai lầm.
Ông Crepsley có vẻ không đồng ý, nhưng tôn trọng nguyện vọng của tôi, ông lẳng lặng tiến về
cửa sổ. Tôi ngừng lại khi thấy bắp rang vung vãi trên tấm trải giường và ly nước cam đã đổ. Hốt
bắp bỏ lại vào bao, rồi tôi tìm một hộp giấy lau, rút mấy miếng, lau chùi sạch nước cam. Bấm
tivi vào chế độ chờ, tôi âm thầm chào chia tay Richard, rồi một lần nữa lại lặng lẽ chạy trốn
những con người đang mong muốn giết chúng tôi vì sự hiều lầm.