Quyển 9 : Sát nhân trong chiều tối - Chương 10


Số từ: 1721
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Chúng tôi lên mái nhà. Quanh đó không thấy trực thăng, và bóng tối ảm đạm của buổi chiều
che khuất chúng tôi khỏi tầm nhìn của mọi người. Ở trên cao có vẻ an tòan và thuận lợi hơn
cho chúng tôi.
Di chuyển nhanh nhưng thận trọng, chúng tôi nhắm tới nơi xa khỏi những hỗn lọan bên dưới,
để ẩn trú tới đêm. Suốt mười lăm phút chúng tôi trườn, nhảy từ nóc nhà này qua nóc nhà khác,
xa dần đám người đang truy lùng chúng tôi.
Sau cùng, chúng tôi tới một hầm ủ đổ nát. Nơi từng làm kho ngũ cốc. Bên ngòai vẫn còn một
cầu thang xoắn ốc, nhưng phần chân thang đã mục gãy. Nhảy từ một mái nhà xuống phần
thang trên còn lại, chúng tôi leo lên đầu thang, đá tung cánh cửa có khóa, rồi tiến vào trong.
Đóng lại cửa, chúng tôi lần theo bờ hẹp của hầm ủ, tới một bệ hình bán nguyệt, rồi nằm xuống.
Ánh sáng lờ mờ rọi qua những lỗ hổng trên mái, đủ để chúng tôi nhìn quanh.
Harkat kéo thấp mặt nạ, hỏi:
- Liệu ở đây có... an tòan không?
Mồ hôi xanh lè trên cái mặt xám ngóet lằng nhằng vá víu của anh.
Ông Crepsley tin tưởng nói:
- An tòan. Chúng còn phải hòan tất cuộc lục sóat, và sẽ không bỏ qua một xó xỉnh nào đâu. Việc
đó làm chúng sẽ mất nhiều thời gian. Tới sáng, hay trưa mai chúng mới tới được đây.
Ông nhắm mắt, day day hai mí. Dù đã thoa dầu chống nắng, da ông vẫn đó hồng lên.
Tôi hỏi:
- Ông thấy sao?
- Tốt hơn ta mong ước. Chỉ bị nhức đầu, nhưng bây giờ đã vào bóng râm, chắc sẽ giảm dần.
Buông tay xuống, ông mở mắt nhìn vết sưng từ mắt cá lên tới đầu gối, lẩm bẩm:
- Mong sao cái chân này cũng bớt sưng.
Tôi hỏi:
- Liệu nó có sẽ đỡ dần không?
- Hy vọng thế, nếu không, chắc phải trích máu.
- Nghĩa là cắt ra để nặn máu?
- Cùng quá phải liều. Tuy nhiên để chờ xem sao đã. Nếu may mắn, tự nó sẽ thuyên giảm.
Trong lúc ông Crepsley săn sóc chân, tôi gỡ mấy mẩu xích quấn quanh chân và tay, cố bẻ khóa.
Ông đã dạy tôi những quy tắc căn bản bẻ khóa, nhưng chưa bao giờ tôi làm được.
Thấy tôi loay hoay mấy phút vẫn không ăn thua gì, ông bảo:
- Đưa đây.
Hai tay ông Ma-cà-rồng thoăn thoắt và chỉ vài giây, xích và khóa đã thành một đống trên sàn.
Ve vuốt da thịt được giải thóat khỏi xích xiềng, tôi nhìn Harkat đang dùng gấu áo lau mồ hôi,
hỏi:
- Sao họ không cùm anh?
- Có chứ. Nhưng sau khi vào phòng giam, chúng mở ra ngay.
- Vì sao?
Miệng anh chàng Tí Hon ngóac ra thành cái cười gớm ghiếc:
- Chúng không biết tôi là giống gì, hay... không biết phải làm gì với tôi. Chúng hỏi tôi có biết...
đau không. Tôi bảo: biết. Chúng lại hỏi cái còng có làm tôi đau không, tôi bảo: có. Vậy là chúng
tháo ra.
- Chỉ có thế thôi?
- Ừ.
- Đúng là ăn mày gặp may.
- Đôi khi, hình như mấy mảnh vá víu của bác sĩ Frankenstein này cũng có lợi. Đó cũng lá lý do
tôi được ở một mình. Rõ ràng chúng... ơn ớn khi phải ở gần tôi. Ngay sau khi thẩm vấn, tôi bảo
đừng đụng vào tôi, vì... có bệnh truyền nhiễm. Cậu mà thấy chúng chạy... đã lắm.
Cả ba chúng tôi cười vang. Tôi bảo:
- Sao không cho chúng biết anh là xác chết sống lại? Chúng sẽ sợ vãi linh hồn luôn.
Sau đó chúng tôi nằm dựa tường, nghỉ ngơi, mắt khép hờ nhớ lại những sự kiện trong ngày và
suy tính những gì phải làm khi đêm xuống. Cảm thấy khát, tôi đi xuống bằng cầu thang trong
nhà, tìm nước. Không thấy nước, nhưng trong một phòng trước, tôi thấy mấy thùng đậu để
trên kệ. Tôi khiêng lên, dùng móng tay rạch thùng ra. Ông Crepsley và tôi ăn ngay. Harkat
không đói. Nếu cần, anh ta có thể đi suốt ngày không ăn gì. Dù đậu lạnh ngắt, nhưng cũng làm
tôi no bụng. Tôi nằm hàng giờ, suy nghĩ. Chúng tôi không cần vội vàng. Hẹn gặp ông hòang
Vancha vào nửa đêm ( nếu ông ta tới được), và chỉ hơn một tiếng đồng hồ, chúng tôi có thể
xuyên qua mấy đường hầm, để tới hang động đã chiến đấu với ma-cà-chớp.
Sau cùng tôi hỏi ông Crepsley:
- Ông có nghĩ là Steve trốn thóat rồi không?
- Ta tin chắc như vậy. Thằng đó có sự may mắn và tinh ma của quỷ sứ.
- Nó đã giết y tá và cảnh sát trước khi vượt ngục.
Ông thở dài:
- Ta không ngờ nó tấn công những người đã giúp nó. Nếu biết những gì nó sẽ làm, ta đã giết nó
trước khi chúng ta bị bắt.
- Ông nghĩ vì sao nó trở nên đồi bại thế. Khi chúng cháu quen biết nhau, nó có xấu xa như thế
này đâu.
Ông Crepsley không đồng ý.
- Có đấy. Lúc đó nó đã là một kẻ xấu rồi, chỉ chưa phát triển bản chất độc ác thực sự của nó ra
thôi. Như một số người, nó ác bẩm inh. Lòai người có thể nói với mi rằng ai cũng cần được
giúp đỡ, rằng ai cũng có một sự lựa chọn. Với kinh nghiệm của mình, ta không nghĩ vậy. Người
tốt có khi chọn sự xấu, nhưng kẻ xấu không thể chọn điều tốt
Harkat nhỏ nhẹ:
- Tôi không tin. Tôi nghĩ cái thiện và cái ác tồn tại... trong tất cả chúng ta. Có thể chúng ta sinh
ra có khuynh hướng nghiêng về điều này nhiều hơn điều kia, nhưng vẫn phải có sự lựa chọn.
Chắc chắn phải có. nếu không, chúng ta chỉ là... những con rối của định mệnh thôi.
Ông Crepsley ậm ừ:
- Có thể. Nhiều kẻ cũng nhìn sự việc như mị. Nhưng ta không nghĩ thế. Đa số sinh ra với sự tự
do chọn lựa. Nhưng có những kẻ bất chấp quy luật, những kẻ xấu xa ngay từ đầu. Có thể chúng
là... con rối của định mệnh, chúng được sinh ra như thế vì một nguyên nhân: thử thách tất cả
chúng ta. Không biết có đúng thế không. Nhưng chắc chắn quái vật bẩm sinh có tồn tại. Trên
quan điểm đó, tất cả những gì mi nói cũng thể lay chuyển được ta. Và ta quả quyết, Steve
Leopard là một trong những kẻ đó.
Tôi nhíu mày:
- Nhưng nếu vậy, không phải lỗi do nó. Nếu nó sinh ra là một kẻ xấu, thì không thể trách nó lớn
lên trở thành kẻ độc ác.
Ông Crepsley đồng ý:
- Như không thể trách sư tử trở thành con thú ăn thịt.
- Nếu đúng thế, chúng ta không nên ghét bỏ nó mà... phải tội nghiệp nó.
Ông lắc đầu:
- Không, Darren. Cháu không nên ghét hay tội nghiệp một quái vật, mà chỉ nên sợ nó thôi, và
phải bằng tất cả khả năng mà giết nó, trước khi nó hủy họai cháu.
Ông nghiêng mình, gõ cồm cộp xuống mặt bệ rắn:
- Nhưng phải nhớ một điều, đêm nay khi chúng ta liều mình xuống những đường hầm kia, thì
Steve Leopard không là kẻ thù quan trọng nhất, mà chính là Chúa tể Ma-cà-chớp. Nếu có được
cơ hội giết Leopard, đừng bỏ lỡ. Nhưng nếu phải chọn giữa nó và Chúa tể của nó, hãy tấn công
kẻ nó đang phục vụ đó trước. Hãy gạt tình cảm cá nhân của chúng ta sang một bên, mà tập
trung vào nhiệm vụ của chúng ta.
Tôi và Harkat gật đầu chấp thuận, nhưng ông ma-cà-rồng chưa ngừng lại. Chỉ tay vào mặt tôi,
ông nói:
- Điều này áp dụng luôn cả với cô Hemlock.
Tôi hỏi:
- Là sao?
- Ma-cà-chớp có thể đem cô ta ra để khiêu khích mi. Biết rằng chúng không thể giết chúng ta, vì
chỉ tên Chúa tể mới có quyền làm điều đó. Vì vậy, rất có thể chúng cố tìm cách phân tán chúng
ta, để dễ bắt được hơn. Đau lòng thật, nhưng mi phải dẹp bỏ hết tư tưởng về Debbie, cho tới
khi nhiệm vụ truy sát Chúa tể Ma-cà-chớp hòan tất.
Tôi nhìn xuống, nói:
- Không biết cháu có thể làm được điều đó không?
Trợn mắt nhìn tôi, rồi ánh nhìn dịu lại, ông từ tốn nói:
- Cháu là một ông hòang. Ta không có quyền ra lệnh. Nếu tim cháu hướng về Debbie, và nó
chứng tỏ là không thể chống lại tiếng gọi đó, cháu nên theo. Nhưng ta chỉ xin cháu, hãy nhớ đến
những ma-cà-rồng cháu đang phục vụ, và đến những gì sẽ xảy ra cho thị tộc nếu chúng ta thất
bại.
Tôi gật đầu, nghẹn ngào:
- Cháu không quên. Chỉ là một chút mất tự tin trong lúc quá bàng hòang tự hỏi, liệu mình có bỏ
mặc cô ấy được không.
- Nhưng cháu biết là cháu nên làm như thế chứ? Cháu hiểu sự lựa chọn của cháu quan trọng
đến ngần nào chứ?
Tôi thì thầm:
- Cháu hiểu.
- Vậy là đủ. Ta tin cháu sẽ có sự lựa chọn đúng.
Tôi nhướng mày, nói:
- Mỗi năm càng có vẻ giống cụ Seba Nile nhiều hơn.
Seba là ma-cà-rồng đầu tiên chỉ dạy cho ông Crepsley những quy cách của thị tộc.
- Ta coi đó như một lời khen tặng.
Ông tủm tỉm nói, rồi nhắm mắt, im lặng nghỉ ngơi, để mặc tôi miên man suy nghĩ về Debbie,
Chúa tể Ma-cà-chớp và sự chọn lựa khủng khiếp mà tôi rất có thể phải quyết định.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.