Quyển 9 : Sát nhân trong chiều tối - Chương 12


Số từ: 1781
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Trở ngại đầu tiên của chúng tôi là cánh cửa khổng lồ chốt chặt. Đó là lọai cửa an tòan trong các
ngân hàng, với một hàng dài mã số bên dưới quả nắm.
Vancha bảo:
- Ta đã vật lộn với ổ khóa này suốt một giờ rồi, nhưng không ăn thua gì.
Ông Crepsley tiến lên, nói:
- Để tôi thử xem. Không thông thạo lắm với những khóa lọai này, nhưng trước đây tôi đã bẻ
khóa mấy két sắt, may ra...
Quan sát một phút, ông đá mạnh cánh cửa bật ra tiếng rủa tục tằn. Tôi hỏi nhỏ:
- Có vấn đề?
- Không thể đi đường này được rồi. Mã số quá phức tạp. Phải tìm một lối đi vòng thôi.
Ông hòang bảo:
- Nói dễ hơn làm. Ta đã lùng sục khắp, nhưng chẳng thấy một lối đi hay đường hầm bí mật nào
hết. Nơi này được xây dựng có chủ đích. Theo ta, chỉ có một đường độc đạo thôi.
Tôi hỏi:
- Còn trần? Lần trước, khi chúng ta đến đây, ma-cà-chớp đã xuống bằng cách đó.
- Trong trần hang có những tấm ván có thể tháo dời, nhưng khỏang trống bên trên chỉ có thể
tiếp cận được với dưới này, không xuyên qua đường hầm.
Harkat hỏi:
- Có thể phá tường quanh cửa được không?
- Ta thử rồi.
Ông hòang hất đầu về một cái lỗ đã bị ông đấm vỡ, bên trái chúng tôi chừng mấy mét, nói tiếp:
- Phủ thép. Tòan thép dày. Dù là ma-cà-rồng cũng chỉ có giới hạn thôi.
Tôi lầm bầm:
- Vô lý. Chúng biết chúng ta đến. Chúng muốn chúng ta đến. Sao lại gây trở ngại cho chúng ta
tại đây? Chắc chắn phải có đường qua.
Quỳ xuống, quan sát những hàng cửa sổ tí tí, mỗi cửa sổ có hai chữ số, tôi nói với ông Crepsley:
- Cắt nghĩa khóa này cho cháu.
Chỉ vào hàng lọat đĩa số mỏng dính dưới những cửa sổ, ông giải thích:
- Đây là một khóa số. Vặn theo chiều kim đồng hồ để tìm số lớn, vặn ngược lại để tìm số nhỏ
hơn. Khi những số chính xác lọt vào tất cả mười lăm cửa sổ, cửa sẽ mở.
- Mỗi số đều khác nhau?
Ông thở dài:
- Ta đóan thế. Mười lăm khóa, mười lăm số. Ta có thể mò ra mã số, nhưng phải cần đến mấy
đêm ngày.
Lom lom nhìn những con số vô nghĩa, tôi lại lẩm bẩm:
- Vô lý. Steve giúp chúng thiết kế bẫy này. Nó sẽ không tạo ra một thứ làm chúng ta không thể
vượt qua. Chắc phải có...
Chợt thấy ba cửa sổ không số, tôi hỏi ông Crepsley vì sao. Ông bảo:
- Chắc chúng không có mã số.
- Nếu vậy, chúng ta chỉ còn phải giải quyết mười hai số thôi.
Ông cười rầu rĩ:
- Chúng ta sẽ phải mất tới hơn nửa đêm.
- Sao lại là mười hai?
Tôi nói lớn thắc mắc trong đầu, nhắm mắt cố đặt mình vào vị trí của Steve ( dù chẳng thú vị gì
). Nó đã kiên trì tìm cách lừa gạt chúng tôi vào bẫy, và chúng tôi đang gần tới bước cuối cùng,
vì sao nó lại đặt tảng đá chặng ngang đường, phải cần đến cả tuần để dọn dẹp. Nó đang nóng
lòng bắt được chúng tôi. Mã số nó dùng phải là số đơn giản, để chúng tôi có thể khuất phục dễ
dàng, một mã số thọat nhìn có vẻ khó, nhưng thật ra thì giản dị như...
Vẫn nhắm mắt, tôi nhẩm tính trong đầu, rồi nói với ông Crepsley:
- Ông thử vặn theo những số cháu đọc nhé. Mười chín... Hai mươi... Năm...
Tôi tiếp tục:
- Mười tám... Bốn.
Tôi ngừng lại, mở mắt. Ông Crepsley vừa vặn ngược tới số bốn. Một tiếng kêu lách cách, và quả
nắm nhô ra. Giật nẩy người, ông cầm ngay quả nắm, xoay nhẹ. Nó nhẹ nhàng chuyển động theo
tay ông, và cánh cửa bật mở.
Hai ông Crepsley, Vancha và Harkat kinh hòang nhìn tôi.
Ông hòang hổn hển hỏi:
- Làm sao mà...
Alice Burgess cười khinh khỉnh:
- Ôi trời! Có gì lạ lùng đâu? Nó chỉ thay đổi mẫu tự vào mấy con số, bắt đầu từ một và chấm dứt
bằng số hai mươi sáu. Một kiểu giải mã quá đơn giản. Một đứa trẻ cũng có thể làm được.
Harkat kêu lên:
- Ồ! Tôi hiểu rồi. A là 1, B là 2...
Tôi cười:
- Chính xác. Bằng cách đó, tôi quay vào chữ
Steve Leopard
, vì biết là nó sử dụng mật mã dễ
vậy thôi.
Vancha gượng cười:
- Thấy chưa Larten, học vấn tuyệt vời không? Xong việc này, chúng ta nên đăng kí học lớp đêm.
- Im lặng!
Ông Crepsley quát khẽ, nhìn lom lom vào đường hầm tối thui, rồi tiếp:
- Nên nhớ chúng ta đang ở đâu và sắp đối diện với điều gì.
- Không được phép nói với một ông hòang kiểu đó.
Ông Vancha càu nhàu, nhưng nghiêm chỉnh lại, tập trung vào đường hầm trước mặt, rồi tiến
lên dẫn đầu, nói:
- Xếp hàng. Ta đi trước, rồi tới Harkat, Alice đi giữa, sau đó là Darren, Larten bọc hậu.
Không ai cãi lại. Dù ngang cấp bực, nhưng ông Vancha giàu kinh nghiệm hơn tôi nhiều, chuyện
ai chỉ huy là quá đương nhiên.
Chúng tôi tiến vào. Trần không cao, nhưng đường hầm rộng rãi, nên chúng tô đi rất thỏai mái.
Những ngọn đèn trên tường được sắp đặt theo một khỏang cách đều đặn. Không thấy một
đường nào tách khỏi đường hầm này. Chúng tôi tiến thẳng.
Đi ngược khỏang bốn mươi mét, một tiếng leng keng phía sau làm chúng tôi giật mình. Quay
lại, chúng tôi thấy một người đứng bên cánh cửa chúng tôi vừa vượt qua. Khi hắn tiến bước
vào vùng sáng gần một ngọn đèn, đưa những cái móc cao khỏi đầu, chúng tôi biết ngay đó là...
R.V.!
Lão oang oang nói:
- Chào mừng quý ông quý bà. Chủ nhân Động Báo Óan chúc quý vị khỏe mạnh, và hy vọng quý
vị sẽ an vui khi ở lại đây. Nếu có điều gì không vừa ý, xin đừng ngại báo cho...
- Debbie đâu, đồ quái vật?
Tôi gào lên, cố xô ông Crepsley để nhào tới. ông ma-cà-rồng kéo tôi lại, lắc đầu:
- Hãy nhớ những gì chúng ta đã bàn trong kho ngũ cốc.
Vùng vẫy một lúc, tôi mới chịu lùi lại sau, trừng trừng nhìn gã ma-cà-chớp điên khùng đang
nhảy nhót, cừơi ha hả.Tôi hậm hực hỏi:
- Cô ấy đâu?
- Không xa đây. Gần như quạ bay. Gần hơn quạ chết.
Ông Crepsley chê bai:
- Chơi chữ dở ẹc.
- Ta không biết làm thơ, nhưng cứ tửong mình là thi sĩ.
Lão ngừng nhảy nhót, lạnh lùng nhìn chúng tôi:
- Debbie gần đây. Ả còn sống. Nhưng nếu mày không đi với tao bây giờ thì ả sẽ chẳng còn sống
được bao lâu nữa đâu, Shan. Hãy bỏ đám bạn thối tha của mày, đầu hàng tao, tao sẽ thả ả ra.
Nếu mày ở lại với chúng, theo đuổi cuộc truy lùng đáng ghét của mày... Tao sẽ giết ả.
Tôi gầm lên:
- Nếu mi làm thế...
- Thì sao? Mày cũng sẽ giết tao chứ gì? Nhưng trước hết mày phải bắt được tao, nhóc Shan ạ,
mà chuyện đó nói thì dễ hơn làm. Đôi chân R.V. cực kỳ nhanh nhẹn. Đúng vậy đó, nhanh nhẹn
như một con linh dương.
Ông Crepsley thì thầm, nhắc đến tên một ma-cà-chớp điên khùng bị chúng tôi giết nhiều năm
trước:
- Hắn y chang Murlough. Cứ như hồn của nó sống lại trong thân xác R.V.
Tôi không có thời gian để lo ngại những hồn ma, vì trong khi tôi đang suy nghĩ về đề nghị của
R.V. , lão đã phóng tới một lỗ hổng bên trái - được che bằng một tấm ván khi chúng tôi đi qua –
chui tọt vào đó, rồi lão ló đầu ra nham nhở cười nói:
- Nghĩ kỹ chưa, Shan? Đổi mạng mi lấy Debbie. Dứt điểm đi, hay để tao phải làm cho ả khóc thét
lên?
Đây là thời khắc quyết định của tôi. Để cứu Debbie, tôi vui lòng hy sinh mạng mình. Nhưng nếu
Chúa tể Ma-cà-chớp chiếm được thế thượng phong, hắn sẽ dẫn dắt thị tộc của chúng tới chiến
thắng ma-cà-rồng. Bổn phận của tôi là phải có trách nhiệm với những người đã đặt niềm tin
vào tôi. Tôi không thể chỉ nghĩ đến bản thân mình. Vì vậy, dù vô cùng đau khổ, tôi đành cúi đầu,
trả lời R.V.
- Không.
Lão la lên:
- Mày nói gì? Tao không nghe rõ.
- KHÔNG!
Tôi gào lên, vung dao găm, phóng vào lão, dù biết từ chỗ mình đứng, tôi không thể phóng trúng
đích.
Mặt R.V. rúm ró lại, đầy vẻ căm ghét. Lão gầm gừ:
- Đồ đần độn! Các ma-cà-chớp kia đã bảo là mày sẽ không chịu trao đổi, nhưng tao tin chắc là
mày sẽ làm theo lời tao. Hừ! Tốt thôi. Cứ làm theo ý mày, còn Debbie sẽ bị nướng làm món
điểm tâm.
Lão rút vào, đóng tấm ván lại. Tôi muốn phóng theo, đập tấm ván mà gào lên xin lão trả lại
Debbie. Nhưng biết không đời nào lão chịu buông tha cô, tôi cố kiềm chế, đứng im tại chỗ,
Ông Crepsley đặt tay lên vai tôi, nói:
- Khá lắm, Darren.
Tôi thở dài, chẳng thích thú gì lời khen của ông:
- Cháu chỉ làm việc phải làm.
Chánh thanh tra Burgess hỏi:
- Đó có phải là một trong số ma-cà-chớp mà các người đã nói tới không?
Vancha vui vẻ trả lời:
- Đúng vậy. Một trong những cậu bé môi hồng của chúng ta đó.
Mắt mở to khiếp đảm, bà hỏi tiếp:
- Chúng đều giống vậy cả sao?
- Ồ không. Đa số còn gớm ghiếc hơn nhiều.
Nói xong ông hòang nháy mắt, tiếp tục dẫn đầu chúng tôi tiến bước qua đường hầm như một
cuống họng, dẫn vào lòng cái bẫy quái đản của ma-cà-chớp,nơi định mệnh và cái chết đang chờ
đợi chúng tôi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.