Quyển 9 : Sát nhân trong chiều tối - Chương 13
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 1148 chữ
- 2020-05-09 12:55:27
Số từ: 1232
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Đường hầm thẳng và thoai thoải xuống chừng năm sáu mét, trước khi mở rộng vào một hang
động nhân tạo với những vách tường nhẵn nhụi và một mái trần cực cao. Từ trần rủ xuống ba
chùm đen treo bằng bạc với hàng mấy chục cây nến to lớn màu đỏ đang cháy.
Bước vào , tôi thấy hang hình bầu dục, khoảng giữa rộng, hai đầu hẹp dần. Trước bức tường đối
diện chúng tôi là một bệ đài đặt trên những trụ bằng thép to lớn, cao chừng mười lăm mét.
Chúng tôi tản ra thành hàng ngang, sẵn sàng vũ khí, cùng tiến tới bệ đài. Ông hoàng Vancha hơi
vượt lên trước, mắt đảo phải trái, trên cao; tìm kiếm ma-cà-chớp.
Tới bệ đài, Vancha lên tiếng:
- Ngừng lại.
Tôi tưởng ông trông thấy một ma-cà-chớp. Nhưng ông đang nhìn xuống đất, ngoắc chúng tôi
lại gần, lẩm bẩm:
- Nhìn đi.
Bước tới bên ông, tôi lạnh toát người. Chúng tôi đang đứng trên bờ một cái hố - cũng hình bầu
dục như căn hầm – nhưng đầy những cọc nhọn bằng thép, cao chừng hai ba mét. Nó làm tôi
nhớ lại cái hố tại Phòng Tử Thần trong Núi Ma-cà-rồng, nhưng hố này rộng hơn nhiều.
Harkat hỏi:
- Một cái bẫy để chúng ta... lộn cổ xuống hả?
- Ta không tin. Nếu chúng muốn chúng ta lọt xuống đó, hẳn ma-cà-chớp đã che phủ để ngụy
trang.
Ông nhìn lên. Bệ đài được dựng ngay phía trên hố, những trụ chống đỡ vươn lên từ giữa đám
cọc nhọn. Lúc này lại gần, chúng tôi thấy một tấm ván dài nối từ rìa phải bệ đài tới một lỗ hổng
trên bức tường phía sau. Một sợi dây thừng vững chắc chạy dài từ mặt tiền bên trái bệ đài tới
chỗ chúng tôi đang đứng bên miệng hố. Đầy dây được buộc vào một cái cọc lớn.
Không ưa sự sắp đặt này chút xíu nào, tôi nhận xét:
- Hình như đây là cách độc nhất để tiến tới.
Ông Crepsley đề nghị:
- Chúng ta có thể đi đường vòng qua hố, rồi leo tường.
Ông hòang lắc đầu:
- Nhìn lại đi.
Tôi nhìn kỹ bức tường, ông Cxrepsley cũng vậy. ông phát hiện ra trước tôi, tức tối gầm trong
họng.
Harkat vội hỏi, vì đôi mắt xanh lè tròn xoe của anh không sắc bén như chúng tôi:
-Cái gì vậy?
Tôi bảo:
- Có rất nhiều lỗ nhỏ trên tường. Rất lý tưởng để tên hay đạn xuyên qua.
Ông hòang Vancha nói:
- Nếu chúng ta cố leo lên, sẽ bị chúng hạ gục ngay trong mấy giây.
Bà chánh thanh tra lầm bầm:
- Rõ ngốc! Sao lại đặt bẫy tại đây mà không đặt trong đường hầm? Vách hầm cũng có đầy
những lỗ như thế kia. Trong đường hầm, tiến không được, lùi không được, chúng ta ngồi như
bầy vịt. Sao lại phải chờ tới lúc này mới gài bẫy?
Vancha nói:
- Vì đây không là bẫy. Đó chỉ là một sự cảnh cáo. Chúng không muốn chúng ta đi theo cách đó.
Chúng muốn chúng ta phải sử dụng bệ đài.
Sếp cảnh sát nhíu mày:
- Ta tưởng... chúng muốn giết các người?
- Đúng. Nhưng chúng muốn giỡn mặt chúng ta trước.
- Ngốc!
Bà ta lại lầm bầm, rồi nắm chặt dao trước ngực, nhìn quanh, tưởng như ma-cà-chớp sắp vọt ra
từ dưới sàn hay từ các vách tường.
Chun mũi, ông Crepsley hỏi tôi:
- Mi ngửi thấy không?
Tôi gật:
- Dầu xăng. Bốc lên từ dưới hố.
Vancha đề nghị:
- Có lẽ chúng ta nên lùi lại.
Không đợi nhắc nhở thêm, chúng tôi lùi lại ngay.
Tất cả cùng quan sát sợi dây buộc vào cây cọc. Đó là một sợi thừng được bên một cách rất
chuyên nghiệp. Dày, chắc và căng thẳng. Chúng tôi đừng nhìn ông hòang Vancah bò thử mấy
mét trên dây.
Khi trở lại, ông trầm ngâm nói:
- Dây chắc lắm. Theo ta, nó có thể chịu đựng được sức nặng của tất cả chúng ta. Nhưng không
nên mạo hiểm. Mội lần chỉ một người vượt qua thôi, theo thứ tự như đã đi trong đường hầm.
Harkat hỏi:
- Còn khán đài? Rất có thể nó được lắp đặt để... đổ ụp xuống khi chúng ta đang vượt qua.
- Lên đây, ta sẽ bò thật nhanh tới lỗ hổng bên đầu kia tấm ván. Đừng ai lên khi ta chưa được an
tòan. Tới lượt ai, kẻ đó phải tiến thẳng tới đường hầm. Cứ lần lượt như thế. Nếu chúng làm cho
bệ đài đổ xuống, thì chỉ một người bị chết thôi.
Bà chánh thanh tra khịt mũi, mỉa mai:
- Tuyệt vời! Như thế ta sẽ là một trong năm cơ hội được sống!
- Còn tốt hơn cơ hội khi ma-cà-chớp ra tay rất nhiều.
Thắt chặt mấy vũ khí shuriken, nắm sợi dây, ông nhún nhảy chừng vài mét, rồi lộn người, chân
tay bám vào dây, treo ngược thân hình và bắt đầu lần đi.
Đu đưa trên cái hố của những cọc nhọn chết người, ông gần vượt qua được nửa đường, bỗng
một bóng người xuất hiện ngay cửa đường hầm. Burgess nhìn thấy trước, bà chỉ tay, kêu lên:
- Ê! Trên kia có người!
Mắt chúng tôi – và cả mắt Vancha – hướng vội lên lối vào hầm. Ánh sáng lờ mờ, nên không thể
biết bóng người đó lớn hay nhỏ, nam hay nữ. Bóng đó tiến tới tấm ván, và... màn bí mật được
vén lên.
Tôi rít lên căm ghét:
- Steve!
- Chào.
Thằng ma-cà-chớp nửa mùa sải bước qua tấm ván, không một chút e dè sợ ngã xuống những
cái cọc nhọn hoắt bên dưới. Nó huênh hoang nói:
- Tìm đường dễ chứ? Ta chờ các người cả thế kỷ rồi. Tưởng các người bị lạc, ta đang định cử
một đội đi tìm kiếm.
Tiến lại khán đài, Steve bước tới hàng lan can cao tới thắt lưng bao quanh bệ. Liếc xuống ông
hòang Vancha, nó hớn hở như đang đón chào một người bạn cũ, vẫy tay cười nói:
- Ông March, chúng ta lại gặp nhau.
Vancha gừ gừ như một con thú, bắt đầu bò nhanh hơn. Steve thích thú nhìn, rồi nó lấy từ trong
túi ra một que diêm, đưa lên để chúng tôi nhìn cho rõ. Nó cúi xuống, quẹt que diêm lên sàn
khán đài. Khum tay, Steve giữ que diêm trước mặt nó một lúc, lửa sáng lên, nó thận trọng ném
qua lan can... xuống cái hố ướt sũng xăng dầu.
Tiếng nổ bùng lên gần làm tôi thủng màng nhĩ. Những ngọn lửa phụt từ dưới hố lên như những
ngón tay khổng lồ đỏ thắm. Lửa gầm thét quanh khán đài nhưng không làm Steve sợ hãi. Nó...
cười. qua bức tường lửa với hai màu vàng và đỏ, nó cười ha hả. Ngọn lửa đốt sém mái trần và
bức tường sau, và thiêu rụi cả sợi dây lẫn Vancha, nuốt chửng ông hòang trong một cái chớp
của con mắt tràn ngập lửa.