Quyển 9 : Sát nhân trong chiều tối - Chương 14


Số từ: 4109
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Tôi nhào tới khi thấy ông hòang Vancha biến vào ngọn lửa, nhưng bật ngược lại ngay vì những
đợt sóng lửa cuồn cuộn về phía tôi. Trong khi ngọn lửa lan tràn mặt hang, ngùn ngụt trên đầu,
tiếng cười của Steve như xóay vào tai tôi. Lấy tai che mắt, tôi ngước nhìn lên khán đài. Thanh
kiếm đưa cao khỏi đầu, nó vừa nhảy nhót vừa cười nham hiểm, reo hò:
- Chào Vancha! Tạm biệt ông March! Vĩnh biệt ông hoàng! Chia tay Ma...
- Đừng vội viết lời phúng điếu ta, Leopard.
Tiếng nói rền vang trong tấm màn lửa, và trong khi Steve còn đang bàng hòang, ngọn lửa từ từ
giảm dần, để lộ ra một Vancha March cháy đen, nhưng rõ ràng còn sống, một tay nắm sợi dây,
một tay tới tấp dập lửa trên tóc và tấm da thú.
Tôi mừng rú lên:
- Vancha! Ngài còn sống!
- Tất nhiên là ta còn sống!
Gượng cười vì đau, ông vừa trả lời vừa phủi đốm lửa cuối cùng.
Nhìn xuống ông hòang, Steve chua chát nói:
- Ông là con cáo già cứng rắn như thép, phải không?
Mắt rực sáng, ông hòang gầm lên:
- Đúng. Nhưng mi chưa biết gì đâu. Hãy đợi tới khi ta đặt hai tay lên cái cổ khẳng khiu, ác độc
của mi.
Nó làm bộ rên lên:
- Ôi! S...ợ... ợ... ợ... quá!
Rồi, trong lúc Vancha bắt đầu leo lại, Steve chạy vội tới cuối bệ đài, nơi đầu dây được buộc
chặt, gõ kiếm lên sợi dây, cười sằng sặc:
- Không. Mi không tiến thêm được nữa đâu. Tiến thêm một phân nữa thôi, ta sẽ gửi mi vào địa
ngục.
Ông hòang ngừng lại, quan sát Steve và đọan dây còn lại, thầm tính tóan.
Steve cười khểnh:
- Tiếp tục đi, March. Dù đần độn cỡ mi cũng phải biết khi nào bị thất bại chứ. Ta không muốn
cắt sợi dây này – chưa đâu – nhưng nếu ta quyết định, mi không có cách gì ngăn cản nổi tao
đâu.
- Để coi.
Gầm lên, ông hòang rút vũ khí ngôi sao, phóng vào thằng ma-cà-chớp nửa mùa.
Steve không hề nao núng khi shuriken bay vút vào phía dưới bệ đài bằng thép. Nó ngáp, rồi
tỉnh bơ nói:
- Góc đó không thuận rồi. Dù là tay thiện xạ tài giỏi đến cỡ nào, từ đó mi không thể phóng trúng
ta đâu. Nào, bây giờ thì trượt xuống, gặp các bạn của ta, hay để ta phải nổi giận?
Vancha phun nước bọt nhưng không tới được chỗ Steve đang đứng. Ông quắp tay chân vào sợi
dây, lướt qua phía trên ngọn lửa, trở lại với chúng tôi.
Trong khi ông hòang đứng để chúng tôi kiểm tra lưng và tóc có còn chỗ cháy nào không, Steve
lên tiếng:
- Di chuyển khá lắm.
Chánh thanh tra Burgess lẩm bẩm:
- Nếu có súng, ta cho thằng chó đểu chết ngay.
Vancha châm chọc:
- Bà bắt đầu nhìn sự việc theo quan điểm của chúng tôi rồi đó.
- Ta vẫn chưa quyết định số phận của các người, nhưng ta nhận dần ra tội ác, khi thấy sự việc
này.
Steve oang oang tuyên bố:
- Bây giờ nếu tất cả chúng ta đều khỏe mạnh và sẵn sàng, hãy bắt đầu màn trình diễn.
Đưa hai ngón tay lên môi, nó huýt sáo ba hồi. Phía trên chúng tôi, những tấm ván trần được
đâm thủng, ma-cà-chớp và ma-mới ào ào đu dây xuống. Tương tự, những tấm ván tường tách
ra và kẻ thù xuất hiện. Tôi đếm: hai mươi... ba mươi... bốn mươi... nhiều nữa... Tất cả đều
trang bị rìu, kiếm, chùy. Một số ít ma-mới có súng trường, súng ngắn và cung tên.
Khi ma-cà-chớp và ma-mới tiến gần, chúng tôi lùi tới thành hố, để chúng không tấn công
được phía sau. Nhìn đám lính mặt hầm hầm, chúng tôi thầm đếm, và khi nhận thấy quân số của
chúng áp đảo đến thế nào, hy vọng của chúng tôi tàn dần.
Ông hòang Vancha tằng hắng rồi nói:
- Ta quyết định, mỗi chúng ta đương đầu với mười hoặc mười hai tên. Có ai muốn chọn lựa
theo ý mình không? Hay chia theo ngẫu nhiên?
Nhận ra một khuôn mặt quen giữa đám đông bên trái, tôi nói ngay:
- Ngài muốn đánh với bao nhiêu tên cũng được. Nhưng để gã kia cho tôi.
Chánh thanh tra Burgess nghẹn thở khi nhìn theo tay tôi chỉ:
- Morgan James ư?
Gã cảnh sát / ma-mới mắt sắc lẻm lên tiếng, giọng bỡn cợt:
- Chào bà.
Hắn đã thay sắc phục cảnh sát bằng bộ đồ của ma-mới – sơ mi nâu, quần đen và bôi đỏ vòng
quanh hai mắt.
Bà chánh thanh tra bàng hòang hỏi:
- Morgan là người của chúng sao?
Tôi trả lời:
- Đúng vậy. Hắn đã giúp tôi tẩu thoát. Hắn cũng đã làm ngơ, dù biết Steve sẽ giết đồng nghiệp
của hắn.
Mặt tái đí, bà rít lên bảo tôi:
- Shan, nếu mi muốn giết hắn thì phải đấu với ta... thằng khốn kiếp đó là của ta!
Quay lại định phản đối, nhưng nhìn đôi mắt bà ta ngùn ngụt căm tức, tôi gật đầu đồng ý.
Tiến gần chúng tôi khỏang ba mét đám ma-cà-chớp và ma-mới đứng lại, lăm lăm vũ khí, mắt
cảnh giác chờ lệnh tấn công. Trên bệ đài, Steve phởn phơ lẩm bẩm, rồi vỗ hai tay. Từ khóe mắt
tôi thấy có người xuất hiện trong cửa đường hầm sau chúng tôi. Ngoái lại nhìn, tôi nhận ra hai
ngừơi đang bước qua tấm ván, tiến lên khán đài. Cả hai đều quen thuộc, đó là Gannen Harst và
Chúa tể Ma-cà-chớp.
Tôi rít lên với đồng đội:
- Nhìn kìa.
Vừa thấy bộ đôi đó, ông hòang bật lên một tiếng rên rỉ lớn, rồi vội quay đi, rút ba vũ khí
shuriken ra, nhắm rồi phòng mạnh. Tầm xa không là vấn đề, nhưng cũng như khi ông phóng vũ
khí vào Steve lúc đang ở trên dây, góc đứng không thuận lợi. Mấy ngôi sao đập mạnh vào cạnh
dưới khán đài, rồi bật ra.
Gannen Harst gật đầu với Vancha, nói:
- Chào anh.
Ông hòang nhìn quanh:
- Chúng ta phải lên trên đó.
Ông Crepsley bảo:
- Nếu ngài có thể dẫn đầu, tôi vui lòng theo ngay.
- Sợi dây...
Ông ngừng bặt khi nhìn đám ma-cà-chớp đứng giữa chúng tôi và cây cọc cột dây. Dù là một ông
hòang luôn lạc quan, phóng khoáng, ông cũng biết khó có thể vượt qua bấy nhiêu địch thủ. Nếu
có được yếu tố bất ngờ, chúng tôi có thể làm nên chuyện, nhưng sau cuộc đụng độ trước, chúng
đã chuẩn bị để tránh mọi sơ hở như vậy.
Harkat nói:
- Dù chúng ta có thể tiến tới sợi dây, những kẻ trên đài cũng sẽ cắt trước khi chúng ta vượt qua
được.
Vancha tức tối gầm lên:
- Vậy phải làm sao?
Ông Crepsley đề nghị:
- Chết?
- Ta không sợ chết, nhưng sẽ không xông vào cái chết. Chúng ta chưa tới đường cùng, không
phải đứng đây bàn bạc, nếu chúng ta... Chúng sắp tấn công đến nơi rồi. Che cho ta.
Dứt lời, ông quay lại nhìn bộ ba đứng sát nhau trên khán đài, kêu lên:
- Gannen! Trò gì vậy? Sao người của mi chưa tấn công chúng ta?
Harst trả lời:
- Anh biết vì sao mà. Chúng sợ có thể giết anh trong khi hỗn chiến. Theo lời Desmond Tí Nị thì
chỉ Chúa tể của chúng tôi mới được giết thợ săn.
- Nghĩa là chúng sẽ không tự vệ nếu chúng ta tấn công sao?
Steve hô hố cười:
- Mơ đi, đồ ngu, lão già...
Gannen Harst quát lên:
- Đủ rồi. Mi không được xen vào khi ta đang nói chuyện với anh ta.
Steve quắc mắt nhìn vệ sĩ của Chúa tể, rồi cúi đầu, im lặng.
Quay lại Vancha, Harst nói tiếp:
- Tất nhiên chúng sẽ tự vệ, nhưng chúng tôi hy vọng tránh được cảnh đó. Ngòai việc lỡ rủi ro
giết các anh, chúng tôi đã mất quá nhiều nhân tài rồi, nên không muốn hy sinh thêm nữa. Vì
vậy, có thể chúng ta sẽ đi đến một thỏa thuận.
- Ta đang nghe đây.
Harst nhìn sang Steve. Steve chụm tay lên miệng, kêu lên trần:
- R.V. hạ xuống đi.
Im lặng một lúc, rồi một miếng trần được mở ra và một người được thả xuống bằng sợi dây.
Debbie!
Tim chao đảo, tay đưa cao, tôi cảm thấy như có thể vươn qua khỏang cách rộng lớn đó để đỡ
lấy thân hình cô. Cô không có vẻ bị bàn tay ( móc tay ) của lão R.V. hành hạ, dù trán cô có vết
rạch dài, áo quần tơi tả, và mệt lả. Tay bị trói ra sau, nhưng khi xuống ngang tầm Steve và hai
gã kia, cơ tung cả hai chân còn tự do đá chúng. Chúng chỉ cười. R.V. hạ cô xuống thấp hơn một
mét nữa, để không còn có thể đá được chúng nữa.
Tôi gào lên tuyệt vọng:
- Debbie!
Cô gào lại:
- Darren! Ra khỏi đây đi! Đừng tin chúng! Chúng để Steve và R.V. muốn làm gì thì làm. Thậm chí
chúng còn nhận lệnh từ hai gã đó. Chạy ngay trước khi...
Steve nhe răng:
- nếu mi không câm họng, ta sẽ đóng miệng mi lại.
Nó vươn thanh kiếm chạm nhẹ vào spợi dây mong manh cột quanh người cô. Sợi dây là tất cả
những gì giữa Debbie và cú rơi xuống cái hố khủng khiếp.
Thấy mối nguy hiểm cận kề, Debbie im lặng.
Gannen Harst nói:
- Tốt. Bây giờ là đề nghị của chúng tôi. Chúng tôi chỉ quan tâm tới thợ săn. Debbie Hemlock,
Alice Burgess và gã Tí Hon không quan trọng. Vancha, chúng tôi đông hơn các anh. chiến thắng
của chúng tôi là điều chắc chắn. Các anh không thể thắng, chỉ có thể làm tổn thương chúng tôi,
và có lẽ đánh bại chúng tôi bằng cái chết trong tay của một kẻ không phải là Chúa tể của chúng
tôi.
Vancha khinh thường nói:
- Với ta như vậy là quá tốt rồi.
Harst gật đầu:
- Có thể. Tôi tin chắc Larten Crepsley và Darren Shan cũng đồng quan điểm đó. Nhưng còn
những kẻ khác? Liệu họ có thỏai mái hy sinh mạng sống vì thị tộc ma-cà-rồng không?
Harkat nói lớn:
- Tôi sẵn sàng.
Harst mỉm cười:
- Ta nghĩ là mi sẽ theo họ, chàng da xám ạ. Nhưng mi không cần làm như vậy. cả những người
phụ nữa kia nữa. Nếu Vancha, Larten và Darren buông vũ khí đầu hàng, chúng ta sẽ trả tự do
cho tất cả những người còn lại. Các người sẽ thỏai mái, nguyên vẹn ra khỏi đ6ay.
Vancha la lên:
- Không được.
- Ta sẽ không lăn ra chết trong thời điểm tốt đẹp nhất này. Chắc chắn ta sẽ không làm thế,
trong khi còn quá nhiều điều may rủi có thể xảy ra.
Ông Crepsley lên tiếng:
- Tôi cũng sẽ không đồng ý với sự thương lượng đó.
Harst hỏi:
- Còn Darren Shan? Cậu ta sẽ đồng ý với chúng tôi, hay sẽ lên án tử bạn bè chết cùng các ông.
Mọi con mắt đều dồn vào tôi. Tôi người nhìn Debbie – đong đưa dưới sợi dây, vấy máu, hãi
hùng, đơn độc. tôi có khả năng giải tháot cô. Thỏa thụân với ma-cà-chớp, ch6áp nậhn một cái
chết nhanh chóng – thay vì chết dần mòn trong đau đớn – và cứu mạng người phụ nữa tôi yêu.
Phải là một kẻ vô nhân đạo, tôi mới bác bỏ đề ngị thương lượng đó...
...nhưng tôi không phải là người. Tôi có nửa máu ma-cà-rồng. Hơn thế nữa: một Ông Hòang
Ma-cà-rồng. Các ông hòang không thảo thuận khi số phận của thị tộc đang lâm nguy.
Tôi đau khổ nói:
- Không. Chúng ta sẽ chiến đấu và chết. Tất cả vì một người, một ngừơi vì tất cả.
Gannen Harst gật đầu thông cảm:
- Ta đã đóan thế. Rất tốt. bây giờ để tôi đưa ra một đề nghị khác. Nguyên tắc căn bản thì cũng
như đề nghị trước buông vũ khí, đầu hàng, và chúng tôi sẽ tha ngưồi thường. Chỉ có điều, lần
này, Darren Shan sẽ phải đương đầu với Steve Leopard và Chúa thể của chúng tôi.
Ông hòang Vancha nhăn mặt nghi ngờ:
- Mi định nói gì?
- Nếu anh và Larten tự nạp mình cho chúng tôi, chúng tôi sẽ cho phép Darren thi đấu với Chúa
tể và Steve leopard. Hai chọi một, nhưng cậu ta sẽ được trang bị vũ khí. Nếu Darren thắng,
chúng tôi sẽ thả cả ba cùng các ngườ kia. Nếu Darren thua, chúng tôi sẽ tử hình anh và Larten,
nhưng Alice Burgess, Debbie hemlock và harkat Mulds sẽ được tự do. Suy nghĩ đi. Đó là một đề
nghị tốt đẹp, cao thượng, hợp lý hơn cả những gì anh có thể mong muốn.
Vancha bối rối quay nhìn ông Crepsley. Lần đầu tiên ông ma-cà-rồng không biết phải nói gì,
câm lặng lắc đầu.
Ông hòang hỏi tôi:
- Mi nghĩ sao?
Tôi thì thầm:
- Vụ này có ẩn ý. Nếu không bị bắt buộc, sao chúng đặt chúa tể của chúng vào vòng nguy hiểm
thế?
Mặt Vancha đanh lại:
- Gannen không nói dối. Nhưng nó đã không cho chúng ta biết hết sự thật.
hướng lên bệ đài, ông thét gọi:
- Gannen! Mi lấy gì đảm bảo R.V. hoặc đám bộ hạ của mi sẽ không tham gia?
- Tôi hứa: chỉ hai ngừơi đang đứng cùng tôi sẽ đầu cùng Darren thôi. Không kẻ nào khác được
can thiệp vào. Tôi sẽ giết ngay kẻ nào có ý định xoay chuyển sự cân bằng, cách này hay cách
khác.
Vancha quay lại chúng tôi:
- Đủ rồi. Ta tin nó. Nhưng chúng ta có nên chấp nhận kiểu này không? Chưa hề thấy Chúa tể của
chúng ra tay, chúng ta không biết tài năng của hắn ra sao... Nhưng Leopard... Chúng ta quá biết
nó là một đối thủ xảo quyệt, nguy hiểm. Hai đứa đó kết hợp với nhau thì...
Ông nhíu mày, không nói hết câu. Ông Crepsley lên tiếng:
- Nếu chấp nhận điều kiện của Gannen là chúng ta dốc hết túi tiền vào một canh bạc. Darren
thắng thì... quá tuyệt vời. Nhưng nếu thua...
Hai ông trừng trừng nhìn tôi một lúc lâu, rồi ông Crepsley hỏi:
- Sao, Darren? Mi phải tự quyết định. Liệu có sẵn sàng gánh vác nổi trách nhiệm nặng nề này
không?
Tôi thở dài:
- Cháu không biết. Cháu vẫn nghĩ là có điều khuất tất. Nếu lợi thế năm mươi – năm mươi, cháu
nhảy vào cuộc ngay. Cháu tin là...
Tôi ngập ngừng rồi nói tiếp:
- Tuy nhiên không sao, nếu đây là cơ hội tốt nhất của chúng ta, chúng ta phải nắm lấy. Cháu
chấp nhận thách thức và... chịu mọi trách nhiệm nếu thất bại.
Ông hòang nồng nhiệt nhận xét:
- Nó nói giống hệt một ma-cà-rồng thực thụ.
- Nó thật sự là một ma-cà-rồng.
Tôi cảm thấy hãnh diện vì lời nói của sư phụ Crepsley.
Vancha nói lớn:
- Được, chúng ta chấp nhận. Nhưng trước hết các ngươi phải trả tự do cho hai phụ nữa và
harkat. Chỉ đến khi Darren bị thua trong một cuộc đấu công bằng, ta và Larten mới buông vũ
khí.
Harst cứng rắn trả lời:
- Điều đó không đúng như thỏa thuận. phải hạ súng đầu hàng trước khi...
- Không. Chấp nhận như vậy, nếu không thì dẹp hết. Ta hức sẽ để bộ hạ của mi bắt nếu Darren
thua... Giả dự như nó thua trong sự công bằng. Nếu lời hứa của ta không đủ đảm bảo thì... giữa
chúng ta có vấn đề đấy.
Gannen Harst bối rối nhưng rồi dứt khóat gật đầu:
- Lời hứa của anh được chấp nhận.
Quay qua R.V., Harst bảo hắn kéo Debbie lên và hộ tống cô xuống chỗ chúng tôi.
R.V. gầm lên:
- Không! Steve đã bảo, tôi có thể giết ả, có thể cắt ả ra từng mảnh nhỏ và...
Steve quát:
- Nhưng bây giờ ta nói ngược lại. Đừng kéo ta vào vụ này. Còn nhiều đêm khác, còn nhiều con
người khác – cả đống ngừơi cho mi giết – nhưng Darren shan thì chỉ có một thôi.
R.V. càu nhàu nhưng cũng kéo dây lên, rồi hạ Debbie xuống với hàng lọat cú giật thô bạo.
Trong lúc chờ Debbie trở lại với chúng tôi, tôi chuẩn bị cho cuộc đấu, chùi sạch ha tay, kểim
tra vũ khí, tập trung tất cả tư tưởng vào trận đấu trước mắt.
Ông hòang hỏi tôi:
- Cảm thấy sao?
- Tốt ạ.
- Phải nhớ: tận dụng mọi tình thế để đạt được kết quả. Nếu cần, mi đừng ngại chơi xấu. Đá,
phun nước bọt, cào, cấu, thoi... dưới bụng.
Tôi cừơi:
- Cháu sẽ nhớ.
Rồi thấp giọng, tôi hỏi:
- Thật tình, nếu cháu thua, ngài sẽ đầu hàng sao?
- Ta đã hứa rồi mà, đúng không?
Ông nháy mắt, hạ thấp giọng hơn tôi, thì thầm:
- Ta hứa là chúng ta sẽ buông vũ khí và để chúng bắt. Ta sẽ làm thế. Nhưng ta có bảo gì là để
chúng giữ chúng ta và không nhặt vũ khí lên lại đâu nào?
Đám ma-cà-chớp trước mặt chúng tôi tách ra, nhường lối cho R.V. đang nắm tóc, kéo lê Debbie
tiến qua.
Tôi tức giận kêu lên:
- Ngừng lại. Mi làm cô ấy đau.
R.V. nhe răng cười. Lão vẫn đeo một kính sát tròng màu đỏ, và vẫn chưa thay thế bên bị mất
đêm qua. Chòm râu rậm rịt lốm đốm dính rêu, cọng cây khô, đất cát và máu. Trông lão rất dễ
làm người ta mủi lòng – lão vốn là một người đứng đắn trước khi bị mất hai tay vì Người Sói
trong Gánh Xiếc Quái Dị - nhưng lúc này tôi không còn thời gian dành cho lòng thương cảm.
Tôi tự nhắc nhủ mình, lão là một kẻ thù và gạt mọi thương sót khỏi tâm trí.
R.V. quăng Debbie ngay trước mặt tôi. Cô kêu lên đau đớn, rồi vùng quỳ dậy, nhào vào vòng tay
tôi, nghẹn ngào không thành lời. Tôi vỗ về:
- Suỵt. Bình tĩnh nào. Đừng nói gì hết.
Cô nức nở:
- Em phải... phải nói... là... em yêu anh, Darren.
Tôi cười, mắt đầy lệ:
- Tất nhiên là em yêu anh.
Steve lên tiếng nhạo báng:
- Lâm li bi đát quá! Có ai cho mượn cái khăn tay nào.
Không thèm quan tâm tới nó, tôi nâng mặt Debbie hôn phớt một cái, cừơi nói:
- Trông em... xấu òm.
- Duyên dáng chứ!
Cô gượng cười, rồi nhìn tôi tha thiết nói:
- Em không muốn đi trước khi trận đấu kết thúc đâu.
- Không. Em phải đi. Anh không muốn em ở lại để thấy...
- ... anh bị giết?
Tôi gật. Debbie mím chặt đôi môi.
Harkat tiến lại bên chúng tôi, nói:
- Tôi cũng muốn ở lại.
- Đó là quyền của anh, tôi không ngăn được. Nhưng tôi muốn anh đi hơn. Nếu coi trọng tình
bạn của chúng ta, anh hãy hướng dẫn Debbie và bà chánh thanh tra an tòan ra khỏi đây. Tôi
không tin đám quái vật này... Nếu tôi thắng, rất có thể chúng sẽ nổi khùng lên mà chém giết tất
cả chúng ta.
- Nếu vậy, tôi càng nên ở lại để chiến đấu... cùng cậu.
- Không. Lần này thì không được. Tôi xin anh. Vì tôi và Debbie, anh sẽ đi chứ?
Harkat miễn cưỡng gật đầu.
Một tiếng quát phía sau chúng tôi:
- Nào lẹ lên. Nếu chúng đi, thì ra khỏi đây ngay đí.
Tôi nhìn lên: gã sĩ quan cảnh sát xảo trá Morgan James đang sải bứơc đến gần. Tay hắn cầm
súng trường, báng súng dí sát sườn chánh thanh tra của hắn.
Bà ta phẫn nộ quát lại:
- Tránh xa ta ra.
Nâng cao súng, hắn cười cười như một con chó rừng:
- Bình tĩnh nào sếp. Em chẳng thích phải bắn sếp tí ti nào đâu.
- Trở lại nhiệm sở, mi sẽ chết.
- Em sẽ không trở lại đó đâu. Tiễn sếp tới cái hang nhỏ cuối đường hầm, em sẽ còng sếp lại, để
sếp không có thể làm náo động lên, rồi cho sếp chuồn khỏi đây khi cuộc đấu kết thúc.
- Mi không thóat dễ dàng như vậy đâu. Ta sẽ truy lùng mi, bắt mi trả giá vụ này, dù có phải đi
nửa vòng thế giới ta cũng sẽ làm.
- Chắc chắn sếp sẽ làm mà.
Cười sằng sặc, hắn thúc mạnh súng vào sườn bà sếp cũ.
Bà chánh thanh tra nhổ tọet bãi nước bọt vào gã cựu sĩ quan, xô hắn ra, rồi ngồi xuống bên ông
hòang Vancha, buộc dây giày. Vừa loay hoay buộc dây, bà vừa thì thầm rất nhỏ với Vancha:
- Ông phải thanh tóan gã trùm đầu, mặc áo chòang?
Ông cố bình thản, nhẹ gật đầu. Burgess thì thầm tiếp:
- Tôi không thích chuyện để thằng nhỏ đấu với chúng. Nếu có thể tạo một chút khỏang trống
và đựơc bắn yểm trợ, liệu ông và Crepsley có thể lên đựơc đó không?
Môi Vancha chỉ hơi nhúc nhích:
- Có lẽ đựơc.
- Để tôi thử.
Buộc xong dây giày, Burgess đứng dậy nháy mắt, bảo Harkat và Debbie:
- Nào. Không khí bốc mùi quá. Chúng ta ra khỏi đây càng sớm càng tốt.
Bà chánh thanh tra xô Morgan để tiến lên đi trứơc, như muốn đi thật nhanh. Đám ma-cà-chớp
tách ra nhường đường, chỉ còn vài tên đứng lại giữa chúng tôi và cái cọc có buộc đầu dây
thừng.
Harkat và Debbie rầu rĩ quay lại nhìn tôi. Debbie mở miệng, nhưng rồi không thốt được thành
lời. Cô khóc, quay lưng lại tôi, hai vai rung bần bật, Harkat vòng tay, dìu cô đi theo bà chánh
thanh tra.
Gần tới cửa đường hầm ra khỏi hang, bà ta ngừng bước, ngóai lại nhìn. Morgan đi gần bà, tay
cầm súng. Harkat và Debbie chậm chạp lê bước phía sau chừng mấy mét. Bà quát bảo:
- Lẹ lên! Đừng đi như đưa đám thế.
Morgan cười cười, quay lại nhìn một cách vô thức. Chỉ chờ có vậy, bà chánh thanh tra hành
động ngay. Quăng người vào Morgan, bà nắm báng súng, thúc mạnh vào bụng hắn. Morgan thét
lên đau đớn và kinh ngạc, cố ghì lại khẩu súng. Khi khẩu súng gần tuột khỏi tay Burgess, thì cả
hai lăn xuống đất vật lộn, cố giành giật. Phía sau, ma-cà- chớp và ma-mới xông lên can thiệp.
Nhưng trước khi chúng tới nơi, ngón tay Burgess đã đặt vào cò súng, bóp mạnh. Có thể, đó chỉ
là phát súng vu vơ – vì bà ta không có thời gian để nhắm – nhưng may mắn là đạn đã bay trúng
hàm gã ma-mới đang vật lộn với bà: Morgan James!
Một tia sáng lóe lên và tiếng đạn nổ. Mogan ngã bật khỏi bà chánh thanh tra, thét lên đau đớn.
Mặt bên trái hắn tan nát, máu đầm đìa.
Khi Morgan đang gượng dậy, tay ôm bên mặt còn lại; Burgess nện mạnh báng súng lên sau gáy
hắn. Morgan đổ nhào, bất tỉnh. Ma-cà-chớp và ma-mới ào ạt xông tới. Bà ta quỳ một gối lên
lưng gã cựu sĩ quan, thận trọng nhắm, lia hang lọat đạn lên khán đài... lên Steve, Gannen Harst
và Chúa tể Ma-cà-chớp.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.