Quyển 10 : Hồ linh hồn - Chương 4


Số từ: 2119
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Đấng tạo hóa của những người Tí hon mặc bộ đồ vet thong thường màu vàng, đi đôi ủng
Wellington cao cổ tới đầu gối. lão nhìn chúng tôi qua cặp kính dày cộm, mấy ngón tay trái xoay
xoay cái đồng hồ hình trái tim.. Lão mập và lùn,tóc trắng xóa, nụ cười khinh khỉnh, tàn nhẫn.
Lão nói với tôi và Harkat:
- Chào hai cậu bé.
Lão nháy mắt với Debbie và bà Alice:
- Và..chào hai người đẹp.
Debbie mỉm cười, nhưng bà cụ chánh thanh tra có vẻ lo lắng. Lão Tí nị ngồi xuống ghế, tháo
một chiếc ủng, dốc sạch đất cát. Một lần nữa, tôi lại thấy sáu ngón chân kì lạ có màng dính với
nhau của lão. Xò chân lại vào ủng, lão nói:
- Ta thấy các người đã sống sót khi gặp cậu chũ Leonard.
Tôi phẫn nộ nói:
- Tử tế quá! Ông biết Steve là Chúa tể Ma-cà-chớp. Đáng lẽ ông đã nên nói với chúng tôi.
Lão hô hố cười :
- Để làm hòng sự bất ngở àh ? Ta không thể vắng mặt với bất cứ chuyện gì xảy ra với cuộc
đụng độ tàn khốc trong Hang báo oán đó. Qua nhiều năm rồi ta mới được khoái trá như thế
đấy. Dù đã đoán được kết quả, nhưng vẫn căng thẵng đến không ngờ.
- Ong không có mặt trong hang. Ông cũng không đoán trước được kết quả. Mà ông đã biết
kết cục như thế nào.
Lão ngáp dài, xấc xược nói:
- Có thể xác ta không ở đó, nhưng linh hồn ta ở đó. Còn biết kết quả chung cuộc thì..không.
Ta nghi là Larten sẽ thất bại, nhưng không chắn lắm.Hắn có thể thắng lắm chứ. Dù sao đó là
chuyện quá khứ rồi. Chúng ta đã có con cá khác để đưa lên chảo.
Lão xoay cái đồng hồ, đề ánh sang phản chiếu từ cửa số xe rọi thẳng vào hai mắt xanh lè,
tròn xie của Harkat rồi hỏi:
- Ngủ ngon chứ cậu Harkat Mulds?
Harkat cũng nhìn thẳng vào chủ nhân nói:
- Ông biết khá rõ là làm sao tối ngủ ngon được.
Lão Tí nị quay đồng hồ qua hướng khác, nhưng mắt vẫn không rời khỏi Harkat:
- Đã tới thời điềm tìm hiểu mi là ai.
Tôi bật hỏi:
- sao lại là lúc này?
- Ác mộng của nó đã tăng cao. Nó phải đi với ta tìm con người thật sự của nó, hoặc ở lại để
rồi mất trí và...chết.
- Sao ông không nói cho anh ta biết?
- Không thể làm cách đó được.
Harkat hỏi:
- Tôi phải đi lâu không?
- Lâu chứ. Mải mãi. Nếu mọi chuyện không trôi chảy.Tìm ra mi là ai. Rồi trở lại, không là
chuyện đơn giản. Đường xa và nguy hiểm, thậm chí nếu mi nỗ lực tới cùng. Cũng không thể bào
đảm là mi có thể trờ lại. Nhưng đó là con đường mi phải vượt qua, trừ khi mi chịu điên rồ và
chết.
- Ông thật nhẫn tam.
Harkat làu bàu rồi nhìn tôi chán nản:
- Có vẻ như chúng ta phải chia tay với nhau tại đây rồi.
- Tôi có thể đi với anh...
- Quên đi. Cậu phải hướng dẫn Debbie và...Alice tới Núi Ma cà rồng. Đó là cuộc hành trình
rất cam go.
Debbie lên tiếng:
- Chúng tôi có thể chờ tới khi anh trở lại.
Harkat thở dài:
- Đừng. Không biết tôi sẽ đi bao lâu.
Tồi buồn rấu nhìn Harkat. Anh ta là người bạn thân thiết của tôi.Tôi không muốn rời xa anh
ấy. Nhưng tôi cũng yêu Debbie và cũng không muốn bỏ lại cô.
Lão Tí nị gõ gõ mặt đồng hồ:
- Thật ra thì...Shan nên đi cùng mi,nếu như mi...biết coi trọng mạng sống.
Harkat gay gắt hỏi:
- Ý ông định nói gì?
Lão ngắm nghía móng tay, giọng ngọt ngào giả dối:
- Nếu có darren cùng đì, cơ hội sống sót của mi sẽ tốt hơn. Đi một mình chắc mi sẽ thất bại.
Tôi căm ghét lão thậm tệ. Chính lão sắp đặt con dường tôi và ông Crepsley tới Chúa tể Ma
cà chớp, trong khi lão biết cuối cuộc hành trình là tử địa. Bây giờ lảo muốn quăng tôi vào một
cái bẫy khác.
Tôi vửa mở miệng thì Harkat đã nói ngay:
- Darren sẽ không đi. Cậu ấy có những vấn đề riêng với Ma cà chớp. Đây là việc của tôi
không phải của cậu ấy
- Đương nhiên rồi con trai yêu quý. Ta biết rõ mà. Nếu hắn quyết định đi với hai người đẹp,
ta sẽ không nói một lời ngăn cản. Nhưng sẽ là một sao lầm khủng khiếp, nếu ta không cho hắn
biết trước chuyện đáng sợ...
Harkat quát lên:
- Thôi đi. Darren sẽ đi cùng Debbie và...Alice. Chấm hết!
Tôi ngập ngừng nói:
- Harkat, chúng ta có thể...
- Không. Cậu phải trung thánh với Ma cà rồng. Đã tới lúc quay về vối thị tộc. Tôi đi một
mính không sao đâu.
Anh ta quay đi không nói thêm một lời nảo nữa.
Chúng tôi ra đi vào giữa trưa. Debbie và Alice đã trang bị đầy đù: dây thừng, áo khoác dày,
ủng leo núi, đuốc đèn, diêm quẹt, súng, dao....Trong ba lô tôi chỉ có một con dao và một bô
quần áo để thay đổi. Tôi mặc quân jean áo sơ mi và một ái khoác mỏng. Mặc dù Truska đã tốn
công sửa bộ đồ hãi tặc. Nhưng tôi cảm thấy không thoải mái và trông như trẻ con.Mấy tháng
qua tôi đã măc bộ quân áo bình thường. Truska bào sẽ cho Shancus hoặc Urcha khi chùng lớn
lên.
GIữa các ma-cà-rồng, có một truyền thống nghiêm trọng trong hành trình lên núi ma-cà-
rồng. KHông giày, không áo quần lên núi. Thông thường, phi hành cũng không được phép. Mấy
năm gần đây, vì Cuộc chiến của nhừng vết thẹo, qui luật này đã được nối lỏng. Nhưng nhửng
luật khác vẫn còn giữ nguyên. Debbie và Alice nghĩ là tôi điên! Loài người khó lòng hiểu nỗi thế
giời của những sinh vật thuộc về đêm tối.
Tôi còn đem theo cà cuốn nhật kí. Vì đà bỏ lại thành phố nhửng vật dụng cá nhân, nên tôi
tưởng mất cuốn nhật kí này mải mãi. Khi được và Alich trao lại cuốn nhật kí tôi đã sững sờ đến
nghẹn thờ, hỏi:
- bà lấy cái này ỡ đâu?
- Đó là một trong số những tang vật mà văn phòng tôi tịch thu sau khi cậu bị bắt. Tôi lén lấy
trước khi nghỉ việc.
- Bà đọc chưa?
- Chưa, nhưng những ngươi khác đã đọc. Họ coi như đây là chuyện hư cấu của một kẻ tâm
thần.
Tôi tìm Hatkat trước khi đi. Nhưng anh ta đã khóa cửa, giam mình trong xe của ông Cao,
với lão Tí nị. Nghe tiêng gõ cửa, ông Cao ra bảo, anh chàng tí hon không tiếp khách. Tôi gào lên:

Tạm biệt
nhưng không có tiếng trả lời.
Tối cảm thấy yếu đuối khi chào Evra, Merla và các bạn khác của tôi, Nhưng Harkat đã tỏ ra
kiến quyết với ý nguyện cũa anh ta. Tôi biết điều đó càng làm tôi thêm lý do để lên núi Ma-cà-
rồng, ngồi lại đúng vị trí của mình trong Cung ông hoàng.
Debbie mừng rỡ vì được ở bên tôi. Cô nắm chặt tay tôi nói là nôn nóng được lên Núi-Ma-cà-
rồng, tuy hơi sờ sợ. Cô không ngừng hỏi tôi: ma cà rồng mặc gì, có ngủ trong quan tài thật
không, có hóa thành dơi không... Nhưng tôi quá rối trí, không trả lới cặn kẻ được.
Chúng tôi đi được chừng hai ba cây số, bỗng tôi đứng khựng lại. Tôi nghĩ đến những lần
Harkat cứu mạng.Nhớ khi anh ta giài thoát tôi khòi hàm con gấu hung dữ, Khi anh ta nhày
xuống hố trong phiên tòa thử thách đề giết con lợn lòi hoang dã sắp moi gan móc ruột tôi, nhớ
cách anh ta chiến đấu bên tôi, tau vung búa vun vút khi chúng tôi đụng độ với ma cà chớp.
Nhìn măt tôi, Debbie lo lắng hỏi:
- Darren có chuyện gì vậy?
- Cậu ấy cần trở lại.
Alice trả lời thay tôi. Thấy tôi lom lom nhìn bà nói tiếp:
- Cậu không thể bỏ qua bổn phận với bạn bè.Harkat cần cậu hơn chúng tôi.hãy đi giúp anh
ta, sau đó, nếu có thể,hãy đuổi theo chúng tôi.
- Nhưng anh ta bào tôi đi
- Không quan trọng. Chỗ của cậu là bên Harkat chứ không phải bên chúng tôi
Debbie phản đối:
- Không! Chúng ta sẽ không tự tìm đường lên núi.
Alice rút tấm bản đồ trong ba lô:
- Tôi tin chắc Darren sẽ chí đúng phương hướng cho chúng ta
Debbie ôm chặt tôi:
- Không! Nếu anh đi em sợ là sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Tôi thở dài:
- Anh phải đi, bà Alice nói đúng...anh phài giúp Harkat. Anh rất muốn, nhưng nếu ở lại với
em, anh cảm thấy như mình là một kẻ phản bội.
Nước mắt sắp trào ra, nhưng Debbie chớp mắt, rồi gật đầu quả quyết:
- Ok! Nếu anh muốn thế.
- Đó là điều phải làm. Ở dịa vị anh em cũng sẽ làm như thế.
- Có thể.
Cô cười yếu ớt rồi che giấu cảm xúc bằng cách tất bật trải bản đồ xuống đất, bảo tôi đánh
dấu lộ trình lên Núi-ma-cà-rồng.
Tôi vội vàng vẽ đường dễ nhất, ghi thêm nhửng đường nhỏ khác, phòng xa đường bị cản
trở, và giải thích cặn kẽ cách tìm đường như mê cung trong các địa đạo để đi lên trong lòng núi,
tới nơi ở của ma cà rồng. Rồi tôi hôn Debbie, ấn cái ba lô có cuốn nhật kí vào tay Alice, nhờ bà
giữ hộ.
Chúc hai người thượng lộ bình an, tôi quay người trở lại nơi Ganh Xiếc cắm trại. Tôi không
dám nghĩ đến nhửng gì có thề xảy ra trên đường hai người lên núi, chỉ cầu xin thần linh ma cà
rồng phù hộ cho bà chánh thanh tra và cô gái tôi yêu.
Tới rìa trại , tôi phát hiện lão Tí nị và Harkat đang đứng trên một cánh đồng trống. Trước
mặt họ sừng sững một cửa vòm tỏa sáng lóng lánh đứng chơ vơ một mình.
Khung cửa sáng đỏ, và tóc da, quần áo lão Tí nị cũng tỏa ra màu đò thắm. Khoàng trống
giữa khung cửa là một máu xám ảm đạm.
Nghe tiếng chân tôi tới gần, lão Tí Nị ngoái lại cười như một con cá mập:
- A! Ông hoàng Shan. Ta biết là mi sẽ tới
Harkat giận dữ kêu lên:
- Darren! Tôi đã bảo cậu đừng tới. Tôi sẽ không để cậu đi củng đâu. Cậu sẽ phải..
Lão Tí Nị đặt tay lên lưng anh chàng tí hon, đẩy anh ta qua khung cửa. Một luồng sáng xám
lóe lên. Harkat biến mất. Qua tấm màn xám, tôi có thể nhìn thấy cánh đồng, nhưng..không thấy
Harkat đâu.
Tôi hốt hoảng la lên:
- Anh đi đâu đó?
Bước tránh sang một bên, lão Tí Nị đưa tay lên cánh cửa chiếu sáng:
- Đi tìm sự thật. Dám đi tìm với nó không?
Tôi bước lại, e dè nhìn khung cửa sáng đỏ và màu sáng xám ở giữa, hỏi lão:
- Cửa này đi về đâu?
- Một nơi khác.
Lão trả lời mập mờ, rồi đặt tay lên vai tôi, nói:
- Nếu mi bước qua đây sau HarKat, có thề chẳng bao giờ trở lại được nữa. Suy nghĩ cho kĩ.
Nếu mi đi theo nó vá chết, thì khi đến thời điềm đối đầu với Steve Leopard, mi sẽ không có
mặt tại nơi này. Sự vắng mặt của mi có thể đem lại hậu quả khủng khiếp cho ma cà rồng trên
khắp thế giới. Thằng bạn thấp lùn da xám của mi có đang cho sự mạo hiễm liều lĩnh đó không?
- Có
Tôi trả lời ngay, không cân suy nghĩ đến lần thứ hai rồi thản nhiên bước qua thế giới khác
thường màu xám đó.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.