Quyển 11 : Chúa tể bóng tối - Chương 8


Số từ: 1681
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Gặp lại một thằng bạn đã chết và được chôn từ mười tám năm trước, bây giờ còn sống
nhăn, nhưng chỉ già đi vài tuổi, làm Tommy bàng hoàng đến sững sờ. Hắn gật đầu mà chẳng
hiểu tôi nói gì. Nhưng từ từ tỉnh táo dần, sau cùng Tommy tập trung nghe những gì tôi đang
nói. Thật khổ tâm khi phải nói dối bạn cũ của mình. Nhưng tôi không thể nói ra sự thật lạ lùng
hơn cả truyện giả tưởng. Vì vậy, tôi nói là đã bị một căn bệnh khác thường, ngăn chặn tôi
trưởng thành. Căn bệnh này đã được phát hiện khi từ khi tôi còn nhỏ. Các bác sĩ bảo tôi chỉ
sống thêm được năm sáu năm. Ba má tôi vô cùng đau khổ, nhưng không thể làm gì. Chúng tôi
không cho ai biết, và cố kéo dài cuộc sống bình thường của tôi cho đến khi nào còn có thể.
Tôi tiếp tục nói dối:
- Rồi Gánh Xiếc Quái Dị tới thị trấn. Mình bất ngờ gặp một thầy thuốc vô cùng đặc biệt. Ông
theo gánh xiếc để nghiên cứu về những con người quái dị. Ông nói có thể giúp mình, nhưng
phải được kiểm tra gấp. Mình bàn với ba má, rồi gia đình mình quyết định tạo ra một cái chết
giả, để khi mình ra đi không tạo những nghi ngờ.
Tommy kêu lên:
- Nhưng Chúa ôi! Gia đình cậu có thể đi cùng mà. Sao làm mọi người phải đau khổ thế?
Tôi thở dài:
- Gia đình mình không biết phải giải thích với mọi người như thế nào. Gánh Xiếc Quái Dị là
một đoàn xiếc rong bất hợp pháp. Cha mẹ mình sẽ phải từ bỏ tất cả để sống lén lút với mình.
Như thế không công bằng, càng bất công khủng khiếp với Annie.
- Nhưng phải có một cách khác chứ?
- Có thể. Nhưng lúc đó không đủ thời gian để tính toán nữa. Gánh Xiếc Quái Dị chỉ lưu lại thị
trấn vài ngày. Sau khi bàn thảo về đề nghị của thầy thuốc, gia đình mình đã chấp thuận. Mình
nghĩ, mình còn sống sau bấy nhiêu năm, đã chứng mình quyết định đó là đúng.
Tommy bứt rứt lắc đầu. Hắn đã lớn lên thành một người đàn ông cao to lực lưỡng, với hai
bàn tay khỏe mạnh, những bắp thịt rắn chắc. Mái tóc đen của hắn đang thưa thớt dần, chỉ vài
năm nữa là bị hói. Nhưng dù cơ thể cường tráng, đôi mắt Tommy thật dịu dàng. Hắn là một
người đàn ông hiền lành. Ý nghĩ để một đứa trẻ con giả chết, rồi đem chôn sống làm hắn ghê
tởm.
Tôi nói:
- Những gì đã làm cũng đã làm rồi. Có lẽ ba má mình nên tìm một cách khác. Nhưng ông bà
quá quan tâm đến lợi ích của con trai, nên có hy vọng thì nắm lấy ngay bất chấp dù phải trả
bằng một cái giá khủng khiếp.
- Annie biết không?
- Không. Ba má và mình chưa hề cho nó biết.
Tôi nghĩ, Tommy không có cách nào để lên lạc được với cha mẹ tôi, để kiểm tra chuyện này.
Nhưng hắn có thể tìm Annie để hỏi, vì vậy tôi phải đánh lạc hướng.
Tommy lại hỏi:
- Kể cả sau này?
- Mình đã bàn với ba má – mình vẫn gặp ông bà vài năm một lần – và thấy chưa tới thời
gian thích hợp cho Annie biết. Nó đang có những khó khăn riêng. Nó có con(không chắc lắm :-
??) quá sớm.
- Mình vẫn sống tại đây. Không than với Annie lắm, nhưng có nghe chuyện này.
Tôi lái Tommy khỏi những chuyện về mình:
- Chắc vụ đó xảy ra trước khi cậu thành cầu thủ chuyên nghiệp.
Sau đó chúng tôi nói chuyện về nghề nghiệp của hắn, những trận đấu hắn đã tham gia,
những dự định sau khi giải nghệ. Tommy chưa lập gia đình, nhưng có hai con trong những mối
quan hệ khi ở nước ngoài.
Tommy buồn rầu nói:
- Mỗi năm mình chỉ gặp chúng vài lần vào mùa hè. Hy vọng khi giải nghệ, mình sẽ chuyển
tới đó để được gần gũi các con.
Đa số khách và người trong gánh xiếc đã ra về. Thấy tôi đang nói chuyện với Tommy,
Harkat ra dấu hỏi tôi muốn anh loanh quanh tại đây không. Tôi ra dấu lại là không có gì quan
trọng. Harkat cùng ra với những người khác. Vài người còn ngồi lại, thì thầm trò chuyện,
nhưng không ai ngồi gần tôi và Tommy.
Câu chuyện trở lại quá khứ, Tommy cho tôi biết Alan Morris đã trở thành một nhà khoa
học.
- Mà là một khoa học gia nổi tiếng. Cậu ấy là một nhà di truyền học. Nổi tiếng trong khoa
sinh sản vô tính. Một lãnh vực gây nhiều tranh cãi, nhưng cậu ấy tin chắc đó là phương thức để
tiến triển.
Tôi cười lớn:
- Miễn sao cậu ấy đừng sinh sản vô tính chính mình. Một Alan Morris là quá đủ rồi.
Tommy cũng cười ha hả, nhưng câu nói tiếp theo của hắn làm tôi tắt nụ cười:
- Mình không biết Steve bây giờ ra sao. Hắn bỏ nhà năm mười sáu tuổi. Ra đi không nói một
lời với bất cứ ai. Mình nói chuyện với hắn qua điện thoại vài lần. Nhưng sau đó chỉ gặp lại hắn
một lần khoảng mười năm trước. Steve trở về nhà vài tháng, khi mẹ cậu ấy chết.
- Mình không biết là bác ấy đã mất. Mình rất quí mẹ của Steve.
- Hắn bán nhà và tất cả đồ đạc. Chia căn hộ với Annie một thời gian. Đó là trước khi...
Ngừng lại, rồi Tommy nhìn tôi, hỏi:
- Từ khi đi khỏi đây, cậu có gặp Steve không?
Tôi nói dối:
- Không.
- Cậu không biết gì về hắn?
- Không.
- Không biết một tý gì hết?
Tôi gượng cười, hỏi:
- Sao cậu quá quan tâm đến Steve thế?
- Lần cuối ở đây, hắn đã gây vài vụ rắc rối. Mình tưởng hai bác cho cậu biết rồi chứ.
- Gia đình mình không muốn nhắc đến quá khứ, nhưng Steve đã làm gì?
Tôi thầm hỏi, không biết có gì liên quan tới những hoạt động của ma-cà-chớp không?
- Ồ... mình không nhớ rõ lắm.
Tommy bứt rứt trở mình trên ghế. Hắn đang nói dối.
- Chuyện xưa rồi, tốt nhất là không nên bới lên nữa. Cậu biết Steve mà. Không gây rắc rối
này, thì cũng quậy tưng chuyện khác.
- Chính xác. Cậu...bảo là đã nói chuyện qua điện thoại với Steve?
- Ờ... Hắn thường gọi, hỏi công việc mình ra sao, nhưng không bao giờ nói hắn đang làm gì,
rồi cúp máy.
- Lần cuối nó gọi là khi nào?
Tommy ngẫm nghĩ:
- Hai, có lẽ là ba năm. Lâu lắm rồi.
- Cậu có số của nó không?
- Không.
Thật tệ. Tôi đã tưởng từ Tommy có thể lần ra dấu vết của Steve.
- Mấy giờ rồi?
Tommy hỏi rồi nhìn đồng hồ, rên lên:
- Ông bầu mà biết mình ra ngoài khuya thế này, mình bị sa thải ngay. Xin lỗi, Darren, thật
tình mình phải đi rồi.
Tôi cười, đứng dậy bắt tay Tommy:
- Không sao. Chúng ta sẽ gặp lại sau trận đấu chứ?
Tommy kêu lên:
- A! Mình sẽ không về cùng đội bóng đâu. Mình ở lại thị trấn đêm nay, thăm vài người họ
hàng. Sau trận đấu, hãy đến khách sạn gặp mình... Này, sao cậu không đến xem mình thi đấu
nhỉ?
Mắt tôi sáng lên:
- Trận bán kết? Thích mê đi chứ. Nhưng cậu bảo Jekkus là hết vé rồi mà?
- Jekkus?
- Anh chàng phóng dao, fan số một của cậu đó.
- Ồ! Mình không thể cho vé tất cả người hâm mộ được. Nhưng gia đình và bạn bè lại là
chuyện khác.
- Mình không thể ngồi gần những người... quen biết. Sợ... sự thật về mình tới tai Annie.
- Mình sẽ kiếm cho cậu một chỗ ngồi tách biệt với những người khác. Nhưng... cậu biết
không? Annie không còn là một cô gái nhỏ nữa. Năm ngoái khi về đây thi đấu, mình đã gặp cô
ấy. Annie làm mình bất ngờ về sự chững chạc của cô ấy. Có lẽ đã đến lúc cho Annie biết sự thật
rồi.
Tôi cười nói, nhưng biết sẽ không thể. Tommy nhấn mạnh:
- Mình thật sự nghĩ là cậu nên làm điều đó. Sẽ là một cú sốc, cũng như mình vậy, nhưng
mình tin chắc Annie sẽ mừng rỡ khi biết cậu còn sống.
- Để mình suy nghĩ.
Tôi tiễn Tommy qua đường hầm của sân bóng, tới nơi hắn đậu xe. Tôi chào tạm biệt, chúc
hắn ngủ ngon nhưng trước khi vào xe Tommy nghiêm mặt nói:
- Ngày mai chúng ta sẽ phải nói chuyện nhiều hơn về Steve.
Tim đập rộn rang, tôi e dè hỏi:
- Vì sao?
- Có những chuyện cậu cần được biết. Mình không muốn nhắc lại vì quá muộn rồi... Nhưng
mình nghĩ...
Hắn ngập ngừng rồi mỉm cười:
- Mai chúng ta sẽ bàn chuyện này. Có thể sẽ làm cậu quyết định... những chuyện khác.
Rồi Tommy chào tạm biệt, hứa sẽ gửi vé vào sang mai, cho tôi địa chỉ khách sạn và số điện
thoại di động, bắt tay tôi, vào xe, lái đi.
Đứng ngoài tường rào sân bóng một lúc lâu, tôi ngẫm nghĩ về Tommy, Annie và quá khứ,
mà tự hỏi bạn tôi có ý gì khi bảo, chúng tôi cần phải nói chuyện thêm về Steve.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.