Quyển 11 : Chúa tể bóng tối - Chương 9
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 1483 chữ
- 2020-05-09 12:55:47
Số từ: 1560
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Khi nghe tôi nói về trận bóng, Harkat có phản ứng nghi ngờ ngay:
- Đó là một cái bẫy. Bạn cậu là một...đồng minh của Steve Leonard...
- Không là Tommy. Nhưng tôi có cảm giác là bằng cách nào đó, cậu ấy có thể hướng ta tới
Steve hoặc đặt chúng ta vào dấu vết của nó.
- Cậu muốn tôi đi cùng không?
- Anh sẽ không vào được. Ngoài ra, cả mười ngàn người tại đó. Giữa một đám đông như thế,
tôi nghĩ là sẽ được an toàn.
Một nhân viên liên lạc đưa vé tới và tôi đến trước trận đấu nửa tiếng. Bên ngoài sân, đám
đông tràn ngập. Trong sắc phục câu lạc bộ của mình, họ ca hát, cổ vũ, mua nước uống, dồi
nướng, bánh mì kẹp thịt từ những người bán rong. Những toán cảnh sát giữ gìn trận tự, tránh
xô xát giữa đám đông, hào hứng thưởng thức bầu không khí đó. Mua một cây dồi nướng, một
tờ chương trình trận đấu, và một cái mũ có hình Tommy với khẩu hiệu:
Anh ấy thật phi
thường
. Rất nhiều mũ nón, huy hiệu cổ động Tommy. Thậm chí một đĩa nhạc của ca sĩ Tom
Jones cũng có hình Tommy trên bìa.
Tôi vào ghế ngồi hai mươi phút trước trận đấu bắt đầu. Chỗ tôi ngồi ngay chính giữa, chỉ
sau lối ra vào của cầu thủ mấy hàng ghế, nhìn xuống cầu trường rất thoáng. Khi tôi tới, hai đội
đang khởi động cho ấm người. Tôi thật sự xúc động thấy Tommy đứng trước cầu môn. Một
người bạn của tôi đang thi đấu trận bán kết của một giải bóng lớn! Tôi đã đi xa từ nhỏ, bỏ lại
sau những thú vui của loài người, nhưng bây giờ ngồi đây, nhìn xuống Tommy, tình yêu bóng
đá lại tràn ngập trong tôi, trong lòng lại sôi nổi hào hứng như một đứa trẻ.
Hai đội đã ra sân chuẩn bị đá. Khán đài không còn một chỗ trống. Tiếng hoan hô cổ vũ vang
lên. Nhiều người đứng dậy, vỗ tay hò hét. Trọng tài thẩy đồng xu để quyết định phần sân thi
đấu, các đội trưởng bắt tay nhau, cầu thủ vào hàng, trọng tài thổi còi và trận đấu bắt đầu.
Trận đấu hừng hực khí thế. Hai đội đều quyết tâm giành chiến thắng. Tranh chấp mạnh mẽ,
nhanh nhẹn. Hai đội đều mở những đợt tấn công dồn dập. Rất nhiều cơ hội ghi bàn. Tommy
cứu nguy khung thành rất tuyệt, thủ môn đội kia cũng không kém gì. Mấy cầu thủ sút bóng vọt
xà ngang làm vang lên những tiếng suýt xoa và chế giễu. Sau bốn mươi lăm phút, hình như tỉ số
hai bên sẽ cân bằng cho tới hết hiệp một. Nhưng một hậu vệ bị trượt ngã, khung thành rất
thoáng, một tiền đạo chớp ngay cơ hội sút bóng bay thẳng vào góc lưới trái, lướt qua mấy ngón
tay chới với của... Tom Jones. Tommy và đồng đội nhìn nhau thất vọng. Nhưng fan của họ và
dân địa phương vẫn cất vang câu hát:
Một là thường, hai-một mới ngon! Đó là cách chúng ta
giành cúp
Tôi định đi mua nước uống, nhưng dòng người thật khủng khiếp – những fan nhiều kinh
nghiệm hơn đã đi ra trước khi tiếng còi kết thúc hiệp một cất lên. Đi loanh quanh cho thư giãn
hai chân, tôi trở lại ghế ngồi.
Dù bị dẫn trước, đội của Tommy trông vẫn đầy tự tin khi ra sân, sau giờ giải lao. Họ tấn
công ngay từ đầu hiệp hai, đẩy lùi đối phương phải rút về bảo vệ khung thành. Trận đấu hừng
hực căng thẳng, ba cầu thủ bị phạt trong mười lăm phút đầu. Nhưng những đôi chân khát khao
chiễn thắng đã được tương thưởng và phút sáu tư, khi ghi bàn từ một góc hẹp.
Cầu trường như bùng nổ khi đội của Tommy ghi bàn. Tôi là một trong mấy ngàn người
nhảy bất khỏi ghế, vui sướng vung tay đấm vào không khí. Thậm chí tôi còn hòa giọng hát, để
làm fan đối phương phải im lặng:
Tịt ngòi rồi. Các anh bị tịt ngòi rồi!
Năm phút sau, tôi còn gào lên, hát to hơn nữa, khi thêm một quả bay vào lưới từ một góc
khác, nâng tỉ số lên 2-1. Tôi ôm thằng cha lạ hoắc ngồi kế bên mà nhảy cỡn lên. Không thể tin
nổi tôi hành động như thế này. Các tướng quân ma-cà-rồng sẽ nói gì, nếu thấy ông hoàng của
họ nhảy như hóa rồ?
Trận đấu còn lại rất căng thẳng. Bị thua điểm, đội đối phương bắt buộc phải tấn công để
san bằng tỉ số. Đội của Tommy quyết giữ tỉ số cho tới hết hiệp hai. Rất nhiều màn cản phá
phạm lỗi, những cú đá thô bạo và nhiều thẻ vàng được rút ra. Thêm mấy lần Tommy cứu nguy
khung thành khá dễ dàng. Với sáu phút còn lại, chiến thắng có vẻ an toàn.
Rồi một cầu thủ đối phương vượt qua hàng hậu vệ, đối diện khung thành với chỉ một mình
Tommy. Bóng đi sệt vào góc trái. Cầu thủ tấn công quay phắt lại mừng chiến thắng.
Nhưng cậu ta phản ứng quá sớm. Vì ngay lúc đó, Tommy lăn xuống, mấy ngón tay chỉ chạm
bóng, nhưng đủ đẩy bóng vòng qua cột dọc.
Đám đông cuồng nhiệt đồng thanh gào lên, lặp đi lặp lại mấy câu:
Phi thường! Phi thường!
Thủ môn vĩ đại nhất!
. Tommy không quan tâm tới những lời tán dương, lom lom nhìn góc
khung thành, rồi cằn nhằn mấy hậu vệ đội mình. Nhưng cú gạt bóng kịp thời của Tommy đã
làm đội đối phương kiệt quệ tinh thần. Dù họ vẫn tiếp tục tấn công, nhưng không thêm được
lần nào đe dọa khung thành nữa.
Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, đội của Tommy mệt lử ôm nhau, bắt tay đối phương
và trao đổi áo. Sau đó họ chào người ái mộ, tỏ lòng biết ơn sự ủng hộ nồng nhiệt của họ. Tất cả
chúng tôi đứng lên vỗ tay, hát bài ca chiến thắng.
Tommy là cầu thủ trong đội rời sân sau cùng. Cậu ta trao đổi áo với thủ môn đội bạn, rồi cả
hai vừa bước đi vừa bàn bạc về trận đấu. Tôi gào lớn tên Tommy, khi cậu ấy tiến vào cửa
đường hầm, nhưng chắc chắn cậu ấy không nghe thấy giữa những tiếng ồn ào của đám đông.
Ngay khi Tommy sắp đi khuất vào đường hầm, tới phòng thay áo, bỗng vang lên nhiều
tiếng xôn xao huyên náo. Tôi nghe những tiếng la giận dữ và những tiếng nổ lớn. Đa số những
người quanh tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng tôi từng nghe âm thanh này, tiếng
súng!
Từ chỗ ngồi, toi không thể nhìn xuống đường hầm, nhưng tôi thấy Tommy và thủ môn kia
đứng lại, bối rối, rồi quay ngược trở lên. Thình lình tôi cảm thấy có điều nguy hiểm.
- Tommy!
Tôi gào lên, chen lấn đám đông, chạy xuống cầu trường. Trước khi tôi xuống tới nơi, một ủy
viên trong ban tổ chức nhào ra khỏi đường hầm, mặt đầm đìa máu. Những người phía trước
tôi, khiếp đảm quay ngược lại, xô đẩy tôi bạt ra sau.
Khi đang cố vượt qua đám đông, tôi thấy hai người xông ra khỏi đường hầm. Một ma mới
đầu trọc, với khuôn mặt biến dạng chỉ còn một nửa, tay cầm khẩu súng săn. Một ma-cà-chớp
điên rồ, râu quai nón, da màu tía với một móc vàng một móc bạc thay thế hai bàn tay.
Morgan James và R.V.!
Hoảng sợ gào lên, tôi xô đẩy người chung quanh với tất cả sức lực của ma-cà-rồng. Nhưng
trước khi tôi có thể lách qua được họ, R.V. đã hướng tới mục tiêu. Lão ta vượt qua cửa hầm, các
cầu thủ, huấn luyện viên và ban tổ chức, tiến thẳng tới Tom Jones đang đứng sững sờ.
Tôi không biết Tommy nghĩ gì khi thấy quái vật da tía, lực lưỡng đang rảo bước lại gần. Có
thể cậu ấy nghĩ là một trò đùa, hay một người hâm mộ muốn ôm cậu ấy. Tommy không có
phản ứng nào, không đưa tay lên tự vệ, không bỏ chạy, cứ đứng đó, ngẩn ra nhìn R.V.
Tới sát Tommy, R.V. đưa tay phải – với cái móc vàng – thúc lưỡi dao sắc bén vào ngực
Tommy. Tôi chết sững. Từ giữa đám đông, tôi cảm thấy sự đau đớn của Tommy. Rồi R.V rút
móc tay lại, điên rồ lắc đầu khoái trá, theo Morgan James rút lui xuống đường hầm. Morgan
James đi trước, bắn súng mở đường.
Trên sân, Tommy ngơ ngác nhìn vết đâm đỏ lòm trên ngực trái. Rồi, như một màn hài kịch,
cậu ấy lảo đảo trượt trên mặt đất, co giật mấy cái, rồi nằm bất động – một sự bát động khủng
khiếp của ... cái chết.