Quyển 11 : Chúa tể bóng tối - Chương 12


Số từ: 1862
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Mấy phút sau tôi ra khỏi khu chung cư. Xa xa tiếng còi hụ của xe cảnh sát rúc lên như kèn
báo tử vang rền trong đêm tối. Mục tiêu của họ là khu thể thao, nhưng ngay sau khi được tin vụ
lộn xộn xảy ra họ sẽ gửi một số đơn vị tới chung cư để điều tra.
Đứng gập mình thở giốc, tôi nhìn lại con đường vừa qua và thấy những vũng máu nhỏ. Một
dấu vết rõ ràng cho những ai theo dõi. Nếu muốn tiếp tục đi mà không bị phát hiện, tôi phải
làm gì đó cho vết thương.
Đưa tay rờ rẫm, tôi thấy trong lỗ thịt rách, nhú lên một mẩu thân tên. Cầm chặt mẩu gỗ nhỏ,
tôi nhắm mắt, giật mạnh.
- Ruột gan Charma ôi!
Run rẩy bật ngửa ra sau, mấy ngón tay co quắp, mồm há hốc. Gần một phút tôi chỉ biết đau
đớn. Nếu những toà nhà chung quanh sụp đổ chắc tôi cũng chẳng quân tâm.
Dần dần cơn đau dịu bớt, tôi đã có thể rà soát lại vết thương. Chưa rút được đầu mũi tên ra,
nhưng tôi đã kéo nó lên, làm kín miệng vết thương. Máu chỉ còn.................... không rào ra xối xả
như trước mữa. Xé mảnh vải áo........ cuộn lại, ép lên vết thương, rồi hít sâu mấy hơi, tôi đứng
dậy. Chân run rẩy như con cừu non, tôi bắt đầu chậm chạp tiến bước. Trong trạng thái đau đớn
cùng cực, tôi chỉ còn đủ tỉnh táo để tiếp tục di chuyển, nhưng không thể nhận ra tên đường, hay
những phương hướng .......lại Gánh Xiếc Quái Dị. Tôi cố đi sát một bên đường để có thể vịn
hàng rào, hoặc dựa vào tường. Chì vài người đi qua tôi, nhưng dù trong cơn nửa mê nửa tỉnh,
tôi cũng phải ngạc nhiên vì với tình trạng của tôi mà hình như không bị ai chú ý. Một thiếu
niên, lê lết trên đường ..... rỉ máu, đầu cúi gục... chắc làm họ tưởng tôi say rượu.
Sau cùng, không còn chịu đựng nổi nữa. tôi phải đứng lại. Nếu không, tôi sẽ lăn đùng xuống
giữa đường. May mắn là tôi đang ở gần một ngõ tối. Tôi bò vào ngõ, ....... Ánh đèn đường.
Ngừng lại bên mộc thùng rác, tôi ngồi dựa tương, hai chân co lên hổn hển:
- Nghỉ... một... chút!
Đặt đầu lên gối, nhăn nhó vì đau, tôi tự nhủ:
Chỉ vài phút thôi... là mình có thể...

Rồi, mí mắt sụp xuống, tôi ngất đi, không biết gì nữa.
Mở mắt. Tôi thấy tối hơn, lạnh hơn, cảm giác như đang bị đóng băng trong một tảng nước
đá. Cố ngóc đầu lên, nhưng thậm chí chỉ một cố gắng nhỏ đó, tôi cũng không làm được. Tôi lại
ngất đi.
Tỉnh lại lần sau, tôi bị ngộp thở. Một chất lỏng cay xè đang được tống qua họng tôi. Trong
một thoáng bối rối, tôi tưởng mình lại là một mcr nửa mùa mới, và đang bị ông Crepsley ép
phải uống máu người. Vỗ vỗ bàn tay đang nâng đầu tôi lên, tôi lảm nhảm nói:
- Không. Sẽ không... bị giống ông đâu.
Một tiếng càu nhàu:
- Giữ chặt nó.
Kẻ đang giữ đầu rôi nói:
- Không dễ đâu. Nó mạnh hơn chúng mình tưởng đó.
Rồi tôi cảm thấy một thân thể ép sát tôi, ghé tai thì thầm:
- Bình tĩnh, nhóc. Chúng tao chỉ đang cố giúp mày thôi mà.
Đầu óc tôi hơi sáng suốt lại, không vùng vẫy nữa. Chớp mắt, tôi cố nhìn mặt hai người đang
cúi xuống, nhưng không biết vì quá tối, hau thị giác tôi mờ vì đau. Tôi hổn hển nói để biết bạn
hay thù:
- Các... anh là ai?
Người giữ đầu tôi, tưởng tôi hỏi tên họ là gì, trả lời:
- Tao là Declan. Còn anh này là Little Kenney.
Kenny ép chai sát môi tôi, nói:
- Mở miệng lớn ra. Cái này rẻ, không ngon lành gì nhưng làm mày ấm người lên.
Không thể cãi lại, tôi miễn cưỡng uống, bụng....... Như lửa đốt. Khi Kenny lấy chai lại, tôi tựa
đầu vào....... Rên lên hỏi:
- Mấy... giờ... rồi?
Declan cười hà hà:
- Tụi này không quan tâm tới giờ giấc, nhưng chắc....... ba giờ sáng rồi.
Nâng cằm tôi tên, anh quay đầu tôi từ phải sang trái rồi ngược lại. Sau đó mở miếng vải đắp
trên.................. bê bết máu khô lên, Declan bật kêu:
- Ui cha! Xin lỗi. Tôi có làm em đau không?
- Không... đau lắm... như chính vết thương đâu.
Rồi tôi lại nửa tỉnh nửa mê. Khi tỉnh lại, tôi thất hai người ngồi cách đó mấy mét, bàn tính
lên làm gì với tôi.
Tiếng Little Kenny thì thầm:
- Bỏ đi. Nó chưa tới mười sáu mười bảy tuổi đâu
Declan đồng ý:
Đừng khó khăn thế. Người nào cũng quan trọng.
- Nhưng nó không như chúng ta. Có thể nó có một gia đình, một mái nhà. Chúng ta không
thể thu nạp người bình thường mà chưa được yêu cầu.
- Biết. Nhưng nó có điều gì đó khác thường. Anh không thấy những vết thẹo của nó sao. Vết
thương trên vai của nó cũng không phải vì đánh nhau trong sân chơi. Cứ đem nó về, nếu các bà
ấy không tuyển, mình tống nó đi. Dễ mà.
Kenny phản đối:
- Nhưng nó sẽ biết chỗ ở của chúng ta.
- Trong bộ dạng nó, tôi nghi là thậm chí nó cóc biết thị trấn này ở đâu.
Kenny thì thầm mấy câu tôi không nghe được, rồi nói:
- OK, nhưng đừng quên là anh quyết định, không phải tôi. Tôi không chịu trách nhiệm vụ
này đâu.
- Được.
Declan nói rồi tiến lại bên tôi. Anh ta vạch mí mắt tôi lên, Lần đầu tiên tôi nhìn rõ anh ta.
Cao lớn, râu quai nón, quần áo rách rưới, vẻ hung dữ. Một gã duu đãng lang thang.
Búng tay trước mắt tôi, Declan nói:
- Nhóc, tỉnh rồi hả? Mày biết chuyện gì đang xảy ra không?
- Biết.
Liếc nhìn Kenny, tôi thấy hắn cũng là một tên bụi đời.
Declan nói:
- Chúng tao sẽ đưa mày cùng về. Đi nổi không?
Tôi đoán họ định đưa tôi tới một nhà thờ hay lều của dân vô gia cư. Không thích hợp bằng
Gánh Xiếc Quái dị, nhưng còn hơn là trạm cảnh sát. Tôi liếm môi, lom lom nhìn Declan rên rỉ
nói:
- Đừng... tới cảnh sát.
Declan cười lớn, nói với Kenny:
- Thấy chưa? Ta đã nói nó cũng như chúng ta mà.
Nắm cánh tay trái tôi, rồi bảo Kenny giữ tay phải, anh ta bảo tôi:
- Đau đó. Chịu nổi không?
- Được.
Họ kéo tôi đứng dậy. Vai tôi lại đau nhói, đầu óc như bắn pháo hoa, bụng nhộn nhạo. Tôi
gập mình, nôn thốc nôn tháo. Declan và Kenny giữ cho tôi đứng vững cho đến khi nôn xong.
Declan nói:
- Khá hơn rồi chứ?
- Không.
Anh ta cười lớn, quay người, kéo tôi theo, hướng ra đầu ngõ.
- Chúng ta sẽ cố khiêng nhóc. Nhưng ráng bước...... không. Như thế sẽ đỡ cho cả ba người.
Tôi gật. Hai người choàng tay ôm lưng, giữ ngực........ rồi dìu tôi đi.
Declan và Little Kenny là hai thiên thần hộ mệnh kỳ cục. Suốt dọc đường họ khích lệ tôi
bằng hàng loạt tiếng chửi thề, bằng những cú đá, đẩy để làm tôi xung lên. Vài phút chúng tôi lại
phải dựa tường, hay cột đèn để nghỉ. Declan và Kenny cũng thở hồng hộc như tôi. Rõ ràng hai
anh chàng này không quen hoạt động nhiều.
Dù đã khuya, thành phố vẫn còn sôi động. Tin đồn về vụ bắn giết trong khu thể thao được
lan truyền. Dân chúng phẫn nộ tràn ra đường phố. Xe cảnh sát tới tấp phóng vù vù, đèn hiệu
chớp nháy, còi hụ vang rền.
Chúng tôi đi ngờ ngờ trước mắt cảnh sát và những người dân đang tức giận, nhưng chẳng ai
thèm để ý. Với Declan và Kenny ôm hai bên, chúng tôi trông giống như bộ ba bụi đời say xỉn.
Chỉ có một viên cảnh sát chặn chúng tôi lại quát tháo:
- Không nghe chuyện gì mới xảy ra sao? Tránh xa đường phố ngay.
Declan đưa tay lên chào kiểu nhà binh, lúng túng nói:
- Tuân lệnh. Sếp có thể giúp chúng em đi nhờ xe được không?
Viên cảnh sát khịt mũi, khinh bỉ bỏ đi. Declan cười hề hề, kéo tụi tôi đi tiếp. Tới một nơi hơi
vắn vẻ, anh ta hỏi Kenny:
- Này, vụ ồn ào này là gì vậy?
- Chắc lại chuyện bóng đá.
Declan hỏi tôi:
Nhóc, mày biết chuyện gì mà cảnh sát vũ trang rầm rộ vậy không?
Tôi lắc đầu.
Dù muốn nói ra sự thật, tôi cũng không thể nói nổi. Vết thương đau dữ dội hơn trước. Tôi
phải nghiến chặt hai hàm răng để khỏi gào lên.
Chúng tôi tiếp tục đi. Gần như tôi thầm mong bị ngất lại để thoát khỏi sự đau đớn. Nếu
Declan và Kenny quăng tôi xuống rãnh, tôi cũng bất cần. Nhưng tôi vẫn tỉnh táo, vẫn phải cố lết
chân theo hai người.
Tôi không biết mình đang được đưa tới đâu, không ngóc đầu nổi để nhìn xung quanh. Khi
ngừng trước một ngôi nhà cũ kỹ màu nâu, Little Kenny chạy vội lên, mở cửa. Tôi cố ngước lên
nhìn số nhà, nhưng không nổi, chỉ có thể hé mắt nhìn mặt đất lướt qua khi bị Declan và Kenny
lôi xềnh xệch vào trong, rồi đặt tôi nằm trên sàn gỗ.
Kenny ở lại bên tôi, Declan đi lên lầu. Họ đặt tôi nằm nghiêng, nhưng tôi xoay người nằm
ngửa lại, mơ mơ màng màng. Nhìn lên, trần nhà lung linh tỏa sang, tôi tưởng tượng như nước
biển trong làn gió nhẹ.
Nghe tiếng Declan trở lại với một người nữa, tiếng anh ta nói rất nhỏ và nhanh, tôi cố quay
đầu lại nhìn, nhưng quang cảnh trên trần như níu tôi lại. Lúc này, tôi tưởng tượng những con
thuyền với những cánh buồm căng gió đang chạy vòng trong biển trên đầu tôi.
Declan tới bên tôi quan sát, rồi người đi cùng anh ta cúi xuống nhìn. Đến lúc đó tôi mới biết
mình đang bị mất cảm nhận thực tế, vì trong cơn mê sảng, tôi đã tưởng người đó là Debbie
Hemlock, bạn gái tôi. Tôi mỉm cười yếu ớt với ý tưởng khôi hài là đang gặp Debbie tại nơi này.
Người phụ nữ đó đứng thẳng dậy, bật kêu lên:

Darren! Ôi trời...

Rồi chỉ còn lại bóng tối, tĩnh lặng và những giấc mơ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.