Quyển 11 : Chúa tể bóng tối - Chương 13


Số từ: 2571
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Tôi nhăn nhó:

Ui da! Nóng quá!


Đừng như em bé thế chứ. Tốt cho anh lắm đó.

Debbie mỉm cười đặt thìa súp bốc khói sát môi tôi.
Tôi làu bàu:

Nhưng bỏng rát cả cổ họng.

Thổi thìa súp, húp hết, tôi cười cười với Debbie trong khi cô múc thìa khác. Harkat đứng
gác bên cửa. Từ phía ngoài, tôi nghe tiếng bè Alice Burgess chuyện trò với dân phố. Nằm đây,
ăn súp, tôi cảm thấy vô cùng an toàn, dường như chẳng gì trên cõi đời này có thể làm hại được
mình.
Đã năm ngày kể từ khi Declan và Kenny giải cứu tôi. Mấy ngày đầu trôi qua trong mơ hồ.
Tôi mê man vì đau và sốt cao lẫn lộn toàn ác mộng và ảo giác. Tôi cứ nghĩ Debbie và Alice chỉ là
tưởng tượng. Khi họ nói với tôi, tôi cười, thầm nhủ là mình đang chơi trò tự đánh lừa.
Nhưng khi hết sốt, tỉnh táo lại, khuôn mặt hai người phụ nữ vẫn còn nguyên. Sau cùng, khi
nhận ra đúng là Debbie thật, tôi choàng tay ôm ghì cô ấy. Suýt ngất đi lần nữa!
Debbie hỏi Harkat:

Anh dùng chút súp nhé?


Không đói.

Tôi nhờ Debbie báo cho Harkat và ông Cao, trước cả khi cô ấy kịp nói với tôi lý do cô và
Alice có mặt tại đây. Khi bạn tôi tới – không có ông Cao – tôi kể với anh về Steve và đồng bọn
của náo, về chuyện Steve là cha của thằng bé Darius. Nghe kể, hai mắt tròn xoe của Harkat như
lớn gấp đôi. Tôi muốn anh ta đi lien lạc với các tướng quân ma-cà-rồng, nhưng Harkat từ chối,
nói phải ở lại để bảo vệ tôi cho đến khi nào tôi khỏe hẳn. Tôi cố thuyết phục, nhưng không kết
quả. Từ lúc đó Harkat không ra khỏi phòng, trừ những khi phải vào...toa-lét.
Debbie đút thìa súp cuối cùng, rồi lau miệng tôi bằng một khăn ăn, rồi nháy mắt. Gần như
cô ấy không hề thay đổi từ khi chúng tôi chia tay hai năm trước. Vẫn làn da đen khỏe khoắn,
đôi môi đầy đặn, cặp mắt nâu tuyệt đẹp, mái tóc cắt tỉa gọn gang. Nhưng thon thả hơn, rắn
chắc hơn và cô ấy di chuyển nhanh nhẹn, duyên dáng như một...nữ chiến binh. Hai mắt luôn
cảnh giác, Debbie sẵn sang phản ứng ngay khi nhận ra bất cứ nguy hiểm nào.
Lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau, Debbie và bà Alice đang trên đường tới Núi Ma-cà-rồng.
Họ lo lắng về vụ nổi dậy của ma-cà-chớp và ma mới đầu trọc. Theo họ, ngay sau khi chiến
thắng Chiến Tranh Của Các Vết Thẹo, chúng sẽ quay sang tấn công loài người. Vì vậy họ nghĩ,
ma-cà-rồng nên thành lập một lực lượng người thường để chống lại mối hiểm họa của ma mới
có súng đạn. Họ dự định trình bày kế hoạch lên các tướng quân, hy vọng thành lập một đạo
quân nhỏ, chống lại ma mới, để ma-cà-rồng có thể rảnh tay đối phó với ma-cà-chớp.
Tôi không tin các tướng quân chấp thuận đề nghị của họ. Vì ma-cà-rồng luôn giữ thái độ xa
lánh loài người. Tôi nghĩ các tướng quân sẽ bác bỏ ngay đề nghị của Debbie và Alice. Nhưng
Debbie cho tôi biết, cụ Seba Nile – sĩ quan quân nhu của Núi Ma-cà-rồng, và là một bạn già của
ông Crepsley và tôi – đã lên tiếng ủng hộ hai người. Cụ bảo thời thế đã đổi thay, các tướng quân
cũng cần phải thay đổi. Ma-cà-rồng và ma-cà-chớp đã thề không sử dụng vũ khí có tầm bắn xa,
nhưng ma mới không mắc lời thề này. Nhiều ma-cà-rồng đã bị bọn vô lại đó bắn chết. Cụ Seba
cho rằng phải làm một điều gì đó, và đây là cơ hội để chiến đấu ngang ngửa với ma mới.
Là một ma-cà-rồng lớn tuổi nhất, cụ Seba được kính nể vô cùng. Với đề cử của cụ, ý kiến
của Debbie và bà Alice được chấp nhận, mặc dù hơi miễn cưỡng. Trong nhiều tháng hai người
được huấn luyện theo phương sách của ma-cà-rồng, hầu hết là dưới sự dẫn dắt của thầy cũ tôi,
Vanez Blane. Ông ma-cà-rồng mù dạy họ chiến đấu và suy nghĩ như những sinh vật của đêm
tối. Đây là một điều không dễ - Núi Ma-cà-rồng lộng gió là một nơi khắc nghiệt, khó sống nếu
không có bầu máu nóng như ma-cà-rồng – nhưng Debbie và Alice đã hỗ trợ lẫn nhau, quyết
tâm học tập, làm những tướng quân từng đón nhận họ với sự nghi ngờ cũng phải khâm phục.
Đáng lẽ họ phải được huấn luyện nhiều năm, học tập đường lối chiến tranh của ma-cà-rồng.
Nhưng thời gian quá cấp bách rồi. Quân số ma mới tăng nhanh. Chúng tạo ra nhiều vụ đụng độ.
Nhiều ma-cà-rồng bị giết. Vì vậy, ngay sau khi Debbie và bà Alice họ xong những điều căn bản,
bước đầu cùng một nhóm tướng quân thành lập một đội quân tạm thời. Cụ Seba và ông Vanez
ước ao được cùng đi, để phiêu lưu lần cuối trong thế giới bên ngoài. Nhưng là những cánh tay
đắc lực nhất, họ phải ở lại phục vụ trên Núi Ma-cà-rồng cho tới cuối đời.
Cửa phòng bật mở và bà Alice Burgess bước vào. Bà cựu chánh thanh tra cảnh sát trông còn
giống chiến binh hơn cả Debbie. Cao hơn và mạnh mẽ hơn với mái tóc cắt cực ngắn. Dù làn da
rất trắng, nhưng trông bà không có vẻ mềm yếu. Bà Alice lên tiếng nói:

Cảnh sát đang lục soát khu ngoại ô, chỉ nửa tiếng nữa họ sẽ tới nơi này. Darren cần phải đi
trốn gấp.

Ngôi nhà này đã có lần được một giáo sĩ mờ ám dùng làm nhà thờ. Ông ta đã xây dựng mấy
căn phòng bí mật, gần như rất khó phát hiện. Thiếu tiện nghi và rất ngột ngạt, nhưng an toàn.
Tôi đã trốn vào đó ba lần, để tránh những cuộc bố ráp của cảnh sát từ sau khi tin đồn vụ tàn sát
trong khu thể thao lan truyền.
Tôi ngồi dậy, hỏi bà Alice:

Có tin tức gì của ông Vancha chưa?


Chưa.

Là một trong hai thợ săn còn sống, ngoài tôi ra, Vancha March là người duy nhất có thể giết
Steve. Debbie và bà Alice không có đường dây liên lạc trực tiếp với các ông hoàng, nhưng họ đã
trang bị điện thoại di động cho một số tướng quân có suy nghĩ tiến bộ hơn. Một tướng quân sẽ
báo cho ông Vancha biết tình hình tại đây. Tôi chỉ còn biết cầu nguyện là họ đừng báo tin quá
muộn.
Tuyển mộ một đạo quân khó khăn hơn những gì dự đoán. Không ma-cà-rồng nào biết rõ
cách ma-cà-chớp tuyển mộ ma mới, nhưng chúng tôi tưởng tượng chiến thuật tuyển quân của
chúng: tìm những kẻ xấu xa, tinh thần bạc nhược, rồi dụ dỗ bằng những lời hứa hẹn
Hãy theo
chúng ta, các người sẽ được dạy chiến đấu, bắn giết. Khi tới thời gian thích hợp chúng ta sẽ
truyền máu cho các người, làm các người mạnh mẽ hơn bất cứ người thường nào. Trở thành
như chúng ta, các người sẽ sống lâu nhiều thế kỷ. Mọi ước vọng của các người sẽ thành hiện
thực.

Debbie và bà Alice gặp rất nhiều khó khăn. Họ cần người tốt, nhiệt tình chiến đấu vì lẽ phải,
những người nhận ra môi đe dọa của ma mới và chủ nhân của chúng, những người mong muốn
ngăn chặn khả năng băng nhóm sát nhân thống trị cuộc sống trên thế giới. Nhưng những kẻ
phạm pháp, lừa đảo, tàn nhẫn thì rất dễ kiếm, còn người trung thực, biết quan tâm và hy sinh
cho đại nghĩa lại rất khó gặp.
Họ đã tìm được mấy người trong lựa lượng cảnh sát và quân đội – những mối quan hệ cũ
khi bà Alice còn tại chức – nhưng không đủ để chống lại hiểm họa ma mới. Hai người bắt đầu
cảm thấy vô vọng thì Debbie nhìn ra một hướng đi mới.
Ma-cà-chớp đang bành trướng, cũng như đang tuyern mộ thêm nhiều ma mới, và truyền
máu cho nhiều đệ tử ma-cà-chớp hơn. Chúng đang cố gắng phát triển lực lượng để đánh bại
ma-cà-rồng trong Chiến Tranh Của Các Vết Thẹo. Vì hoạt động nhiều hơn bình thường, chúng
cần uống nhiều máu hơn, để duy trì năng lượng. Và khi ma-cà-chớp uống máu, chúng giết
người!
Vậy thì, tất cả những xác chết đó đâu?
Suốt sáu trăm năm qua, ma-cà-chớp tồn tại được là nhờ rất thận trọng khi hút máu để
sống. Không bao giờ chúng giết quá nhiều người trên một vùng, và luôn thận trọng che giấu
xác nạn nhân. Trước Chiến Tranh Của Các Vết Thẹo, số ma-cà-chớp rải rác khắp thế giới chỉ
khoảng sáu trăm tên là tối đa. Nên tương đối dễ dàng giữ bí mật sự hiện diện của chúng với
loài người.
Nhưng ngày nay, chúng đã quá đông, phải giết hàng mấy trăm người mỗi tháng để uống
máu. Hành động hút cạn kiệt máu của con người cho tới chết, khó long tránh khỏi sự chú ý của
công chúng, trừ khi những nạn nhân đó không là thành phần chính thức trong xã hội.
Du đãng. Bụi đời. Những kẻ lang thang... Hàng chục cái tên để gọi những người vô gia cư,
những người không nghề nghiệp, không gia đình, không một mái nhà...Rất nhiều tên gọi
nhưng...đó là những người không làm ai quan tâm. Những người vô gia cư là một mối phiền
phức, một sự chướng mắt. Dù người
bình thường
cảm thấy thương hại, hay ghê tởm họ, dù
bố thí chút tiền lẻ, hay bước thẳng qua, thì một điều đã liên kết nhiều người với nhau: họ biết
có sự tồn tại của dân vô gia cư, nhưng chỉ vài người thực sự chú ý tới họ. Ai có thể nói có bao
nhiêu, người vô gia cư trong một thị trấn hay thành phố? Ai biết, nếu con số đó giảm dần? Ai
quan tâm?
Câu trả lời là: hầu như chẳng có ai. Ngoại trừ là chính những kẻ không nhà. Nhưng Debbie
biết! Và cô tin những người bất hạnh đó sẽ lắng nghe nhóm của cô. Họ sẽ lao vào chiến đấu,
nếu không vì ma-cà-rồng, thì sẽ vì chính họ. Họ là nạn nhân của Chiến Tranh Của Các Vết Thẹo,
và nếu ma-cà-chớp chiến thắng, họ sẽ phải chết.
Do đó, Debbie, bà Alice và nhóm nhỏ các tướng quân hướng chương trình tuyển mộ vào các
con người không được ai biết tới. Trên đường phố, những khu ổ chuột, những bếp ăn từ thiện,
những ngõ nhỏ với mai chê bằng giấy báo và thùng các-tông. Họ lên lỏi giữa những con người
sống bên lề xã hội này, đối diện với nguy hiểm và những ánh mắt nghi ngờ, để phát đi thông
điệp tuyển người.
Tương tự ma-cà-rồng, hầu hết những con người này không có điện thoại, nhưng tin tức
loan truyền giữa họ rất nhanh. Tin đồn về Debbie và bà Alice lan rộng đến bất ngờ. Đi tới đâu,
hai người cũng gặp những người đã nghe về những kẻ giết người, và biết họ đang gặp nguy
hiểm, mặc dù không biết những kẻ tấn công họ là ai.
Debbie và bà Alice nói với họ về ma-cà-chớp. Lúc đầu họ hoài nghi, nhưng mấy tướng quân
ma-cà-rồng đã chứng minh cụ thể cho họ thấy. Từ một vài thành phố, nhóm của Debbie và bà
Alice giúp những người lang thang truy sát ma mới, rồi tin đồn lan truyền rất nhanh, hàng ngàn
người đã tình nguyện theo ma-cà-rồng. Đa số chưa được huấn luyện, nên họ chỉ làm tai mắt và
báo cáo thong tin về hoạt động của ma mới cho nhóm.
Họ cũng tự chọn cho mình một cái tên: ủng hộ viên của ma-cà-rồng.
Tôi nhờ Harkat dìu khỏi giường, khập khễnh xuống tầng hầm có mấy phòng bí mật. Bà
Alice đi theo để bảo đảm mọi chuyện đều được ổn định. Chúng tôi đi sau Declan trong khi anh
ta đang liên lạc điện thoại với những ủng hộ viên đang ở gần khu nhà này, báo cho họ biết vụ
bố ráp của cảnh sát.
Các tướng quân đã trở lại nhiệm vụ tác chiến, chỉ hết tháng mới có một buổi họp để giám
sát mọi tiến trình. Hầu hết thời gian Debbie và Alice – quý bà của bóng đêm, theo cách gọi của
các ủng hộ viên – phải tự tới vùng hoạt động của ma-cà-chớp để tuyển mộ thêm người nhiệt
tình ủng hộ.
Hai tuần trước họ đã tới thị trấn quê tôi. Rất tiếc báo cáo về ma-cà-chớp và một nhóm ma
mới vừa được thành lập. Debbie và bà Alice cần phải tới đây, để nâng cao tinh thần những
người lang thang trên đường và tuyên truyền sự hiểu biết về chúng. Công việc hoàn tất và họ
chuẩn bị di chuyển tới nơi khác thì tôi xuất hiện với thương tích bê bết máu, vì vậy họ phải
thay đổi kế hoạch.
Vừa lê chân tới phòng bí mật, tôi vừa xoa vết thương trên vai đã được bà Alice nhổ đầu mũi
tên sắt và khâu lại. Vết thương đã khép miệng, nhưng vẫn còn nhức nhối.
Bà Alice và Harkat đã kê bàn ghế, để ngụy trang cho lối vào phòng. Đẩy một tấm ván bí mật
rồi bà mở rộng cánh cửa, để lộ ra một căn phòng nhỏ, với một ngọn đèn tù mù treo trên tường.
Kiểm tra lại bình nước đầy để kế tấm đệm trải trên sàn, bà Alice căn dặn tôi:

Cậu phải ở trong này cho đến hết ngày mai. Lần trước, họ đã lục soát khắp nhà suốt một
ngày.

Tôi nằm xuống nói:

Bà yên tâm. Tôi ở trong này được mà.

Alice vừa định đóng cửa, tiếng Debbie kêu lên:

Khoan.

Cô hấp tấp cầm một gói nhỏ bước vào:

Chờ anh bớt mệt mới đưa cái này. Nói giúp anh giết thì giờ được đấy.


Gì thế?


Rồi sẽ biết mà.

Cô gửi cho tôi nụ hôn gió, rồi quay ra, đóng cửa.
Chờ một chút cho quen với ánh sáng lù mù, tôi lấy từ trong gói ra những tập giấy được ràng
bằng một sợi thun. Nhật ký của tôi! Tôi hoàn toàn quên khuấy là đã gửi bà Alice trước khi ra đi
cùng Harkat hai năm trước. Đặt tay lên trang giấy đầu tiên, tôi hồi tưởng lại mười tám năm
trước, khi trốn khỏi nhà để tới Gánh Xiếc Quái Dị, gặp ông Crepsley. Rồi suốt mấy tiếng sau, tôi
hoàn toàn không biết gì khác, chìm đắm vào những dòng chữ nguệch ngoạc của mình.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.