Quyển 11 : Chúa tể bóng tối - Chương 19


Số từ: 1301
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
- Không!
Debbie gào lên, chạy tới sau tôi. Trong giọng cô chứa đựng một nỗi kinh hoàng đến nỗi, dù
trong cơn bàng hoàng say máu, tôi cũng phải ngừng tay. Đến bên tôi, Debbie hổn hển thở, mắt
trợn trừng khiếp đảm, lắc đầu, nghẹn ngào nói:
- Không!
- Sao lại không?
- Nó chỉ là một đứa trẻ.
- Không... nó là con trai của Steve Leopard. Một tên sát nhân giống như cha nó.
- Nó chưa giết ai. Morgan James giết ông Cao. Hắn đã phải trả giá. Anh đừng giết cả thằng
nhỏ nữa.
Như một người khác, một tên khát máu, tôi gào lên như mất trí:
- Tôi sẽ giết hết chúng nó. Giết hết ma-cà-chớp, ma mới. Giết tất cả những kẻ nào tiếp tay
cho chúng.
- Dù là trẻ con?
- Đúng.
Đầu tôi nhức hơn bao giờ hết. Như hàng trăm mũi kim nung đỏ đang đâm từ trong ra ngoài.
Một phần tôi biết đây là hành động sai lầm, nhưng phần lớn hơn chính là lòng căm thù, thúc
giục tôi phải giết.
Debbie năn nỉ anh chàng Tí Hon:
- Harka. Hãy làm anh ấy tỉnh táo lại.
Harkat lắc cái đầu không cổ, lom lom nhìn như tôi là một người không quen biết:
- Tôi không thể ngăn cản được cậu ấy đâu.
Debbie rít lên:
- Anh phải cố chứ.
- Tôi... tôi không biết... được phép làm thế không.
Quay sang tôi, Debbie nức nở khóc:
- Anh không được giết nó.
- Đây là trách nhiệm của anh.
- Chính vì trách nhiệm của anh mà em ngăn cản. Nếu giết đứa trẻ này, anh sẽ trở thành một
quái vật, không hơn gì Steve.
Mấy lời của cô làm chợt rọi sáng những kỷ niệm sâu thẳm trong tôi. Tôi nhớ lại những lời
trối trăn của ông Crepsley trước khi chết. Ông đã khuyên tôi, đừng bao giờ dành hết đời mình
cho lòng căm hận. Giết Steve khi thời cơ tự đến, nhưng đừng tự truy lùng sự phục thù một cách
điên rồ.
Ở địa vị tôi ông sẽ làm gì? Giết đứa con trai này? Phải, nếu cần thiết. Nhưng muốn giết
Darius là vì tôi sợ nó, cảm thấy nó là mối nguy hại cho tất cả chúng tôi, hay chỉ vì... tôi muốn
làm Steve đau đớn?
Tôi nhìn vào mắt thằng bé. Đôi mắt đầy vẻ sợ hãi, nhưng sau vẻ sợ hãi là... đau khổ. Trong
mắt Steve luôn thấp thoáng nét độc ác. Nhưng mắt Darius thì không. Darius có tính người hơn
cha nó.
Lưỡi dao của tôi vẫn kề trên cổ Darius. Một đường rạch nhỏ làm máu rươm rướm chảy.
Giọng khản đặc, Debbie thì thầm:
- Anh sẽ tự huỷ hoại mình, sẽ khốn khổ hơn Steve. Vì hắn không thể phân biệt được phải
trái. Anh có thể. Hắn có thể sống với tội lỗi, vì hắn không biết điều gì tốt đẹp hơn, nhưng tội lỗi
sẽ dày vò anh. Đừng làm thế, Darren. Chúng ta không tiến hành chiến tranh trên cái chết của
trẻ con.
Nước mắt dâng trào, tôi lom lom nhìn Debbie. Biết là cô đúng, tôi muốn hạ dao xuống.
Không thể tin nổi là tôi đã định giết một đứa trẻ con. Nhưng trong tôi vẫn có một phần muốn
lấy mạng nó. Một Darren Shan tôi chưa hề biết tới thức dậy trong tôi. Tay cầm dao run run,
nhưng thần hăng máu báo thù trong tôi không cho tôi hạ tay xuống.
Thình lình Darius giận dữ lên tiếng:
- Giết đi. Đây là việc làm bình thường của loài các người mà. Các người là những kẻ sát
nhân. Tôi biết hết rồi, đừng giả bộ tử tế nữa.
- Mi nói gì thế?
Nó chỉ trả lời tôi bằng một nụ cười ghê tởm. Debbie nhẹ nhàng nói:
- Nó là con của Steve. Được nuôi dạy bằng những lời dối trá. Không phải lỗi tại nó.
Darius gào lên:
- Cha tôi không nói dối.
Đi vòng ra sau Darius để có thể nhìn thẳng mắt tôi, Debbie nói:
- Nó không biết sự thật. Nó vô tội, kể cả đối với những việc đã làm vì bị lừa bịp. Đừng giết
người vô tội, Darren. Đừng trở thành loại người mà anh từng khinh miệt.
Tôi rên rẩm:
- Anh không biết phải làm sao.
Harkat nói:
- Vậy thì hãy nghĩ đến điều này: chúng ta có thể cần thằng nhỏ này để... đổi lấy Shancus. Có
lý do để không phải giết nó.
Lửa căm thù trong tôi tàn ngay. Hạ dao xuống, tôi cảm thấy như vừa trút được một gánh
nặng.
- Cám ơn Harkat.
Khi tôi xoay Darius lại, trói tay nó ra sau lưng, bằng mảnh vải áo, Harkat vừa xé ra, Debbie
nói:
- Đáng lẽ anh nên tha mạng nó vì đó là một việc đúng, chứ không phải vì anh cần nó.
Tự ngượng vì hành động của mình, nhưng tôi chỉ nói:
- Có thể. Nhưng chuyện đó để nói sau. Trước hết hãy tìm hiểu Shancus sao rồi. Điện thoại
của em đâu?
Cả phút sau, Debbie chuyện trò với Alice Burgess. Họ vẫn đang đuổi theo R.V. và Shancus.
Ông Vancha yêu cầu được nói với tôi:
- Chúng ta phải tính toán. Ta đang nhìn thấy R.V. Có thể hạ nó bằng một cú phóng shuriken,
và giải thoát Shancus...
- Sao không làm đi?
- Vì ta nghĩ nó đang dẫn chúng tới Steve Leonard?
- Leonard nói sao?
Ông thì thầm vào điện thoại:
- Đây là việc chúng ta. Hắn chỉ nghĩ đến thằng con thôi.Chúng ta có những điều quan trọng
phải cân nhắc.
- Cháu không có ý định hy sinh Shancus để tiếp cận Steve.
- Ta có. Nhưng chắc không đến nỗi xảy ra chuyện đó đâu. Có thể bắn chết Steve và cứu
thằng nhỏ. Nhưng khá nguy hiểm. Còn nếu cháu muốn thằng nhỏ được an toàn, ta sẽ giết R.V.
bây giờ. Nhưng ta tin, cứ để hắn dẫn chúng ta tới Leonard, rồi sẽ hành động thì hơn.
- Ngài là ông hoàng thâm niên. Ngài quyết định.
- Không. Chúng ta bình đẳng. Shancus có ý nghĩa với cháu hơn ta. Trong trường hợp này, ta
theo hướng dẫn của cháu.
Tôi mỉa mai:
- Đa tạ.
- Rất tiếc, nếu có thể ta đã lãnh trách nhiệm rồi, nhưng trong trường hợp này... Ta phải giết
R.V. hay theo dõi?
Tôi thoáng nhìn Darius. Nếu giết nó rồi, tôi sẽ yêu cầu ông Vancha hạ ngay R.V. để cứu
Shancus, nếu không chắc chắn Steve sẽ giết cậu bé rắn để trả thù. Nhưng nếu tôi xuất hiện với
Darius, Steve sẽ phải trao đổi. Ngay sau khi lấy lại được Shancus, chúng tôi thoải mái truy lùng
Steve.
Tôi nói:
- OK. Để lão chạy. Cho cháu biết ông đang ở đâu, chúng cháu sẽ tới ngay.
Mấy phút sau, chúng tôi đi tắt ngang thị trấn. Debbie giữ liên lạc với bà Alice để biết
phương hướng. Tôi cảm thấy mắt cô rực sáng sau lưng – Debbie không chấp thuận việc làm
nguy hiểm của chúng tôi – nhưng tôi không nhìn lại. Trong khi chạy, tôi luôn tự nhắc nhở

Mình là một ông hoàng. Mình phải có trách nhiệm với thị tộc. Chúa tể Ma-cà-chớp đang chiếm
ưu thế khắp nơi rồi.
Nhưng đó chỉ là một khích lệ mỏng manh, tôi biết sẽ cảm thấy xấu hổ và
tội lỗi, nếu ván cờ này có một kết quả ngược lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.