Quyển 11 : Chúa tể bóng tối - Chương 18


Số từ: 1712
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Máu đen và xương vụn trào ra từ cơ hoành ông Cao. Trong một lúc ông đứng đó, tay nắm
mấy móng sắt của R.V. như không có gì xảy ra. Rồi ông ngã quị xuống, máu từ lỗ thương phun
ra, bụng vỡ tung từng mảnh.
R.V. và Darius sững sờ, trợn mắt nhìnông gục ngã. Morgan James gào lên thúc giục đồng
bọn chạy. Chúng sát cánh bên nhau, R.V. kéo theo Shancus. James bắn cản hậu.
Không ai đuổi theo. Mắt chúng tôi đều dồn vào ông Cao. Mí mắt ông co giật, tay sờ soạng
vết thương, môi nhếch lên trên mấy cái răng đen nhỏ xíu. Tôi nghĩ, không ai biết ông bao nhiêu
tuổi, từ đâu tới. Nhưng ông già hơn bất cứ ma-cà-rồng nào, là một người có quyền năng, phép
thuật vô biên. Không thể tin nổi là ông bị hạ gục một cách đơn giản và tàn bạo như thế này.
Debbie là người tỉnh táo đầu tiên. Cô quăng súng, chạy lại để cố giúp ông. Tất cả chúngtôi
chạy theo...
... rồi đứng phắt lại khi có tiếng nói từ bóng tôi bên một xe tải:
- Sự quan tâm của các người thật đáng quí, nhưng hoàn toàn vô ích rồi. Xin lùi lại.
Một người đàn ông nhỏ bé, cười cợt tiến ra, với một bộ vét màu sáng, đôi ủng xanh, tóc
trắng, đôi kính dày cộm, và tay trái ve vẩy cái đồng hồ hình trái tim. Desmond Tí Nị! Evanna –
con gái lão – đi sau. Bà phù thuỷ thấp lùn, lực lưỡng, người đầy lông lá, cuốn dây thừng thay cho
quần áo. Mũi bà ta nhỏ, tai nhọn, râu lưa thưa, hai mắt bất đồng: bên nâu bên xanh.
Chúng tôi bàng hoàng nhìn hai con người đó tiến lại, nhìn xuống ông Cao đang thở dốc. Mặt
Evanna căng thẳng. Mặt lão Tí Nị chỉ có vẻ tò mò. Với chân phải, lão thúc vào vết thương của
ông Cao. Ông rít lên đau đớn:
Debbie la lên:
- Để ông ấy yên.
- Làm ơn im đi, nếu không ta giết cô.
Giọng lão ngọt ngào, nhưng tôi tin lão sẽ đập chết Debbie nếu cô nói thêm một lời. Rất may
Debbie cũng nhận ra điều đó. Cô run rẩy đứng im.
Lão Tí Nị nói với ông Cao:
- Vậy là... Hibernius, thời gian của mi tại đây đã tới hồi kết thúc.
Giọng ông Cao quả quyết khác thường:
- Ông biết điều đó sẽ xảy ra mà.
- Đúng. Nhưng mi có biết không?
- Chỉ đoán thôi.
- Đáng lẽ mi đã có thể tránh khỏi chuyện đó. Số phận mi không bao giờ liên quan trực tiếp
với những con người này.
- Tôi lại thấy là có.
Ông Cao run bần bật, một vũng máu tràn lan quanh ông. Bà phù thuỷ Evanna bước sang
một, né tranh. Nhưng lão Tí Nị để máu chảy ngập tới ủng.
Ông Vancha quát hỏi:
- Tí Nị! Ông cứu Hibernius được không?
- Không.
Lão trả lời gọn lỏn, rồi cúi xuống, xòe bàn tay phải, đặt ngón giữa lên tran ông Cao, hai ngón
kế đặt trên hai mắt, ngón cái và ngón út xoè sang hai bên. Lão nói với giọng êm ái đến không
ngờ:
- Dù trong cõi chết, cầu xin mi được vinh quang.
- Cảm ơn cha.
Ông Cao nói, rồi quay sang Evanna:
- Vĩnh biệt chị.
Bà phù thuỷ trả lời:
- Vĩnh biệt. Chị sẽ mãi mãi nhớ em.
Tất cả chúng tôi đều sững sờ trước điều bí mật này. Tôi biết chuyện người anh em sinh đôi
của Evanna. Cũng như bà, người anh em này được sinh ra bằng sự kết hợp giữa Tí Nị và một
sói cái. Nhưng không bao giờ tôi ngờ người em đó lại là ông Cao.
Evanna cúi xuống, hôn trán em trai. Ông Cao mỉm cười, thân mình giật nẩy lên, mắt trợn
trừng, cổ cứng đờ... và chết.
Lão Tí Nị đứng dậy, quay mặt đi, khoé mắt ứa hai giọt lệ đỏ như máu.
- Con trai ta chết rồi!
Giọng lão bình thản như những khi lão bình luận về thời tiết.
Ông Vancha há hốc miệng đầy kinh ngạc, rồi nói:
- Chúng tôi không hề biết chuyện này.
Lão cười khan, đá gót ủng lên đầu ông Cao:
- Nó không bao giờ muốn nhắc tới dòng dõi. Ta chẳng hiểu vì sao.
Thấy lão đá đầu ông Cao, tôi tức giận xông tới. Ông Vancha và Harkat cũng lao theo. Evanna
lặng lẽ nói:
- Này quí ông, nếu quí ông phí thời gian xung đột với cha tôi, thì những kẻ sát nhân sẽ chạy
thoát, mang theo thằng nhỏ nhà Von.
Chúng tôi đứng phắt lại. Tôi đã quên Shancus và mối hiểm nguy nó đang gặp phải. Mọi
người như chợt tỉnh. Ông Vancha lên tiếng:
- Chúng ta phải đuổi theo.
Debbie kêu lên:
- Nhưng còn ông Cao thì sao?
- Ông ta đã chết rồi. Để cho gia đình họ lo.
Nghe vậy, lão Tí Nị cười lớn. Nhưng không ai quan tâm, chúng tôi chuẩn bị lên đường.
- Khoan.
Tiếng Evra kêu lên. Tôi quay lại thấy anh ta trao đổi một cái nhìn với Merla. Merla ngập
ngừng gật đầu. Vừa chạy theo chúng tôi, Evra vừa nói:
- Tôi cũng đi.
bỏ lại Merla, Urcha, lão Tí Nị, Evanna và xác ông Cao, chúng tôi vội vã đuổi theo Shancus và
những kẻ bắt cóc nó.


Ra khỏi đường hầm cầu trường, chúng tôi thấy bên phải, R.V. đang chạy vớí Shancus, hướng
về trung tâm thị trấn. Bên trái, Morgan James và Darius chạy xuống đồi, tiến tới một dòng
sông.
Ông Vancha chỉ huy, đưa ra một quyết định cấp kỳ:
- Alice, Evra đi với tôi, đuổi theo R.V. và Shancus. Darren, Harkat, Debbie đuổi theo Morgan
James và thằng nhỏ.
Tôi muốn được giải cứu Shancus, nhưng ông Vancha là người kinh nghiệm hơn. Gật đầu, tôi
cùng Debbie và Harkat lao sang trái. Đầu choáng váng, hai mắt như loà khi tôi phóng xuống
đồi. Tiếng chân chạy trên đường làm hai tai tôi nhức nhối. Tuy nhiên, là ma-cà-rồng nửa mùa
nên tôi vẫn chạy nhanh hơn Harkat và Debbie. Tôi vượt lên trước, và khoảng cách với Morgan
James và Darius đã được thu hẹp dần.
Nghe tiếng chân tôi tới gần, James và Darius quay lại, đang chờ tôi tấn công. Với chỉ một
con dao, đáng lẽ tôi nên chờ Harkat và Debbie, nhưng tôi quá phẫn nộ, không còn nhớ James
với súng trườngm Darius với khẩu súng bắn tên. Nhờ thần may mắn của ma-cà-rồng, đạn và
tên của chúng đều không trúng mục tiêu. Chỉ vài giây, tôi đã tiến sát chúng, lòng ngùn ngụt lửa
báo thù.
James đập báng súng lên vai phải tôi, đúng chỗ tôi đã bị Darius bắn. Rú lên đau đớn, nhưng
tôi không lùi bước. Nhắm thẳng bộ mặt nham nhở của hắn, tôi đâm mũi đao. James hụp người
xuống tránh. Darius đấm mạnh vào sườn tôi khi tôi trượt qua nó. Gạt Darius sang một bên, tôi
tiếp tục đâm James. Hắn cười ha hả, ôm chặt tôi, vật xuống đất.
Mặt tôi áp sát nửa đầu trái Morgan James. Da đỏ nhăn nhúm, răng nhe ra dưới làn môi
mỏng dính, một bên mắt là cái hố bầy nhầy giữa đống thẹo.
Giọng lúng búng, ồng ộc thoát ra khỏi họng, hắn hỏi:
- Hích... th... thích kh...ông?
- Đẹp quá!
Tôi lăn lên trên James, thọc hai ngón cái vào hố mắt hắn. James gỡ tay tôi, co chân thúc đầu
gối vào bụng tôi, thề:
- T... tao... th... ề sẽ thọc l...ại ma... ắt mày.
- Để coi.
Tôi cố đâm dao vào mắt, nhưng trúng cánh tay hắn. Darius tới tấp đập tôi bằng khẩu súng
bắn tên, tôi làm lơ, tập trung vào Morgan James. Tôi mạnh hơn thằng ma mới, nhưng nó dày
dạn kinh nghiệm đấm đá hơn. James dãy dụa dưới tôi, thúc đầu gối, cùi chỏ vào bụng và phun
nước bọt vào hai mắt tôi. Đầu đau tới nỗi tôi chỉ muốn đưa tay lên, bịt chặt hai tai. Cắn cánh
tay James, tôi xé toạc một mảnh thịt.
Gào chói lói như một con mèo, James xô mạnh tôi ra. Tôi ngã vật sang một bên, bị Darius
đá mạnh vào đầu, làm tôi mất phương hướng vài giây. James leo lên tôi, tay trái lật đầu tôi bật
ngửa ra sau, tay phải nhặt con dao tôi vừa đánh rơi. Hắn định cứa cổ toi.
Tôi chộp con dao. Bị hụt. Thêm lần nữa. Rồi lần thứ ba... tôi ngừng lại, nhắm mắt, cơ bắp
căng thẳng. James rùng mình vì khoái trá. Hắn tưởng tôi đã đầu hàng, không ngờ tôi vừa
thoáng thấy Harkat phía sau hắn, vung cao cây rìu.
Tôi nghe một tiếng
suỵt
nhỏ - khi Darius vừa định lên tiếng báo động - tiếp theo là một
tiếng thịch nặng nệ. Choàng mở mắt, tôi thấy cái đầu của Morgan James lăn lông lốc vào trong
tối. Cổ hắn phè phè phun máu. Tôi vội vàng nhắm mắt lại. Người tôi ướt sũng máu đỏ. Xác
James đổ nhào sang một bên. Mở mắt, ngồi dậy, lau máu trên mặt, rồi tôi lách ra khỏi thân thể
không đầu của Morgan James.
Darius đang đứng bên tôi, chết lặng nhìn xác đồng bọn. Quần nó cũng sũng máu. Tôi run rẩy
đứng. Máu nhỏ giọt trên mặt. Tôi muốn ói, nhưng biết phải làm gì. Căm thù đang thúc đẩy tôi
ra tay.
Giật lại con dao từ xác Morgan James, một tay tôi nắm tóc Darius, một tay dí dao vào cổ nó.
Vừa gầm gừ, tôi vừa đè mạnh lưỡi dao. Không là người, chẳng là ma-cà-rồng. Tôi đã trở thành
một con thú hung dữ sửa soạn lấy mạng sống của một thằng bé con.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.