Quyển 11 : Chúa tể bóng tối - Chương 21


Số từ: 3227
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Như đang bước về quá khứ. Toà nhà mát hơn ẩm hơn trước. Những chữ viết mới nguệch
ngoạc trên tường, ngoài ra không có gì thay đổi. Tôi xuống hành lang dài, nơi ông Cao đã thình
lình xuất hiện từ trong tối làm tôi và Steve hết hồn. Tới cuối hành lang, rẽ trái, tôi nhận ra nơi
ông Cao đã nuốt chửng hai cái vé của chúng tôi. Phía sau là tấm màn xanh dương ngăn lối vào
và khán phòng. Đêm nay không có màn – một thay đổi duy nhất.
Chúng tôi đi hàng đôi vào khán phòng. Ông Vancha và bà Alice đi trước, rồi tới Debbie đẩy
Darius, tới tôi và Harkat. Bà Evanna giữ khoảng cách và thái độ xa khỏi chúng tôi, tuốt phía
sau.
Khán phòng tối thui, không nhìn thấy gì. Nhưng có thể tiếng thở bị chặn lại từ phía trước.
Tôi thì thầm:
- Ông Vancha.
- Ta biết rồi.
- Tiến tới đó?
- Không.
Một, hai rồi ba phút trôi qua. Tôi cảm thấy sự căng thẳng tăng dần, trong tôi, và cả những
người chung quanh. Nhưng không ai tách khỏi hàng hay lên tiếng nói. Đứng torng tối, chúng tôi
chờ đợi, nhường kẻ thù của chúng tôi hành động trước.
Nhiều phút sau, thình lình đèn chiếu trên đầu chúng tôi bật sáng. Mọi người nín thở. Tôi
thét lên, gập người, hai tay che kín đôi mắt quá nhậy cảm. Chúng tôi không hề phòng thủ trong
một giây đầy nguy hiểm. Đây là lúc quá lý tưởng để tấn công. Tôi tưởng ma-cà-chớp và ma mới
sẽ tràn ra cùng vũ khí. Nhưng không có gì xảy ra.
Lom khom sau tôi, Debbie hỏi:
- Anh có sao không.
Tôi chỉ mở hé mắt cũng thấy nhức nhối. Che một tay lên mắt, tôi nhìn phía trước và... nín
thở. Rất may là chúng tôi không tiến xa hơn. Toàn bộ sàn khán phòng đã bị phá huỷ. Thay vào
đó, trải dài từ tường bên này tới tường bên kia, cách chúng tôi mấy mét tới sân khấu, lá một cái
hố khổng lồ đầy cọc nhọn.
Một tiếng hỏi vọng xuống từ sân khấu:
- Ấn tượng quá, phải không?
Tôi ngước lên. Rất khó nhìn, vì ánh sáng hắt xuống . Mấy chục khúc gỗ cao, dày, dựng đứng,
rải rác khắp sân khấu, làm thành một lá chắn lý tưởng. Nổi bật sau một khúc gỗ là khuôn mặt
đang cười tươi của Steve Leonard.
Nhìn thấy Steve, ông Vancha rút shuriken phóng ngay. Nhưng Steve đã thận trọng chọn
điểm đứng, nên ngôi sao bạc cắm phập vào khúc gỗ che chắn nó.
Steve ha hả cười:
- Ngài không gặp may rồi.
Bà Alice lẩm bẩm:
- Có lẽ tôi hạ nó được.
Vượt lên trên ông Vancha, bà nâng súng lên, bắn. Nhưng viên đạn cũng ngập vào gỗ như
ngôi sao bạc.
Giọng Steve oang oang:
- Đó là nghi thức mở màn, hay các người còn muốn bắn thêm vài phát nữa.
Ông Vancha quan sát những hàng cọc nhọn giữa ông và sân khấu, nói:
- Có lẽ ta nhảy qua hố được.
Sức ma-cà-rồng cũng chỉ có giới hạn, nên tôi vội nói:
- Đứng làm trò vô lý đó.
Debbie nhìn quanh, thì thầm:
- Không thấy ai khác.
Ban công phía trên – nơi tôi và Steve đã từng rình mò ông Crepsley – có thể chứa đầy ma-
cà-chớp và ma mới nhưng tôi không nghe thấy gì, dù là một nhịp đập tim rất nhỏ.
Ông Vancha hỏi lớn:
- Quân lính của mi đâu?
- Loanh quanh đâu đó.
- Mi không đem chúng theo sau?
- Đêm nay thì không. Ta không cần. Trên sân khấu này chỉ có thêm cha tinh thần nhân ái
của ta – Gannen Harst, một ma-cà-chớp chính trực – và thằng bé rắn. Tên nó là gì nhỉ, R.V. ?
Từ sau cây gỗ bên trái Steve, R.V. trả lời:
- Shancus.
Evra gào lên:
- Shancus! Con có sao không?
Không có tiếng trả lời. Tim tôi thắt lại. Rồi tôi thấy, từ sau một cột gỗ, R.V. đẩy Shancus ra.
Dù bị trói giật cánh khuỷ và bịt miệng, nhưng trông nó có vẻ khoẻ mạnh.
Steve cười nói:
- Nó can đảm lắm, nhưng hơi to mồm, vì thế mới phải bịt miệng nó lại. Khiếp thật! Không
biết ngày nay tụi nhóc học đâu những câu nói dơ bẩn thế. À này, máu thịt của ta đang làm gì
vậy? Từ trên này ta không nhìn rõ lắm.
Darius la lớn:
- Con không sao, cha. Nhưng chúng giết Morgan rồi. Gã da xám chặt đứt đầu chú ấy bằng
một cái rìu.
Giọng Steve tỉnh bơ:
- Ghê tởm quá. Con trai, cha đã nói rồi, chúng là loài man rợ, không biết trân trọng sự sống
đâu.
Harkat gầm lên:
- Đó chỉ là chuyện trả thù. Nó đã giết ông Cao.
Trên sân khấu hoàn toàn yên lặng, Hình như Steve không tìm ra lời. Rồi từ sau một cây gỗ,
tiếng Gannen Harst hỏi:
- Đúng thế không R.V.?
Tiếng R.V. lắp bắp:
- Đúng. Hắn đã bắn ông Cao.
Steve hỏi:
- Sao lão biết ông ta đã chết? Có thể chỉ là bị thương thôi.
Lần đầu tiên bà Evanna lên tiếng:
- Không. Morgan James đã giết chết Hebernius thật rồi.
Steve nghi hoặc hỏi:
- Bà đó sao, công nương Evanna?
- Phải.
Giọng xấc xược, nhưng đã thoáng vẻ lo lắng, nó hỏi tiếp:
- Hy vọng bà không đến đây để gây điều gì bất hoà... chẳng hạn như ngả về phe ma-cà-rồng?
- Không bao giờ ta đứng về phía ma-cà-rồng hoặc ma-cà-chớp.
Tự tin lại, Steve cười nói:
- Vậy thì được.
- Vụ ông Cao thật đáng quan tâm. Vì tôi cứ tưởng ông ấy không thể chết vì những vũ khí
bình thường được. Nếu biết ông ta dễ bị giết như thế, tôi đã theo dõi ông từ lâu rồi.
Tôi thét lên:
- Ông Cao làm gì mà mày phải theo dõi?
- Che giấu tội phạm.
- Ở đây chỉ có mày là tội phạm.
Steve thở dài rất giả tạo:
- Con trai, thấy chúng vu khống cho cha thế nào chưa? Chúng làm tan nát thế giới này bằng
những vụ giết người, rồi chỉ tay vào người khác mà nhục mạ. Đó luôn là cách thức của ma-cà-
rồng.
Vừa định trả lời, tôi chợt nghĩ chỉ mất thì giờ vô ích, nên tôi nói:
- Dẹp ba chuyện tầm phào này đi. Mày không đưa chúng tao tới đây để đấu khẩu. Bây giờ
mày định ra khỏi cột gỗ đó hay sao?
Steve cười sằng sặc rồi nói:
- Không. Mày tưởng tao mất trí rồi sao? Ra khỏi đây để mày giết tao à?
- Vậy thì mày muốn chúng tao đến đây làm gì?
Một lần nữa tôi lại nhìn quanh, nghi ngờ nó đã đặt một cái bẫy, và ma-cà-chớp hoặc ma mới
có thể đang âm thầm trườn ra. Tuy nhiên tôi không có cảm giác bị đe doạ.
Steve nói:
- Darren, tao muốn nói chuyện, muốn bàn luận về một hiệp ước hoà bình.
Tôi suýt phì cười, đúng là một trò khôi hài ngoài sức tường tượng. Tôi cười nhạo:
- Có lẽ mày còn muốn trở thành anh em với tao?
Steve ỡm ờ:
- Trên phương diện nào đó mình là anh em rồi.
Nó lim dim mắt, giọng quỷ quyệt nói:
- Nằm dưỡng thương, mày đã không dự được đám tang Tommy.
- Vì sao mày giết Tommy? Vì sao mày kéo cậu ấy vào cái lưới oán thù đốn mạt của mày?
Cậu ấy cũng
phản bội
mày sao?
- Không. Tommy là bạn tao. Kể cả khi những thằng khác nói xấu tao, Tommy vẫn thân thiết
với tao. Tao không có gì phải phàn nàn về cậu ấy. Hơn nữa, Tommy còn là một thủ môn vĩ đại.
Tôi rít lên:
- Vậy thì nguyên nhân gì mà mày giết Tommy?
Darius xen vào:
- Chú nói gì vậy? Chính chú đã giết Tom Jones. Morgan James và R.V. cố ngăn cản nhưng...
Phải không, cha?
Tôi thấy một thoáng nghi ngờ đầu tiên trong mắt thằng bé.
Steve trả lời con:
- Con trai, cha đã nói rồi. Con không thể tin bất cứ điều gì ma-cà-rồng nói. Đừng quan tâm
tới hắn.
Nó quay sang tôi hỏi:
- Mày có thắc mắc vì sao Tommy có vé đi xem xiếc không?
- Tao chỉ đoán là... Không. Mày đã thu xếp vụ này.
- Tất nhiên. Nhờ mày... giúp. Nhớ cái vé mày cho Darius không? Tommy mở một cửa hàng
bán đồ thể thao và ký tặng ảnh cho người hâm mộ. Darius đã tới đó
trao đổi
lấy quả bóng có
chữ ký. Cha con tao vẫn còn giữ. Quả bóng đó sẽ sớm trở thành một món trong bộ sưu tập.
- Mày là một thằng bệnh hoạn. Dùng một đứa trẻ làm việc bẩn thỉu thay cho mày. Ghê tởm!
- Không đúng. Mà là sự chứng tỏ tao đánh giá cao lớp trẻ đến ngần nào.
Giờ đã biết chính Steve đã cho Tommy tấm vé, tối cố kết nối những mảnh rời trong âm
mưu của nó:
- Mày không thể biết chắc là Tommy sẽ gặp tao trong buổi diễn.
- Không. Nhưng tao đoán là nó sẽ gặp mày. Nếu không, tao cũng sẽ tìm cách khác để hai đứa
gặp nhau. Tommy, mày và tao cùng có mặt tại đây là do ý trời. Chỉ hơi tiếc là thiếu thằng Alan.
Nếu không đã là một cuộc đoàn tụ hoàn toàn.
- Sao mày biết tao đến sân bòng đêm hôm đó?
- Sáng hôm đó tao phôn cho Tommy. Nó rất ngạc nhiên – vừa bất ngờ gặp lại bạn cũ Daren,
rồi lại nhận phôn của bạn cũ Steve. Một trùng hợp thú vị làm sao! Tao cũng giả bộ ngạc nhiên,
hỏi lung tung về mày. Vì thế mới biết mày tới xem trận đấu. Nó cũng mời tao, nhưng tao bảo
không đi được.
- Rất thông minh!
Steve khiêm nhường giả tạo:
- Thường thôi. Tao chỉ đơn giản sử dụng tính ngây thơ của nó để gài bẫy mày. Vận dụng
mấy thằng cả tin là trò trẻ. Tao ngạc nhiên là mày đã không thấy gì. Darren, bớt tự mãn đi. Nghi
ngờ tất cả, tất cả những kẻ không đáng nghi ngờ... là phương châm của tao.
Ghé sát tôi, ông Vancha thì thầm:
- Tiếp tục nói với nó, tôi có thể tấn công nó từ phía sau.
Tôi chỉ hơi gật. Ông bắt đầu từ từ nhích ra xa. Tôi nói lớn, hy vọng che giấu tiếng chân ông
Vancha:
- Tommy cho tao biết, trước đây cậu ấy thường liên lạc qua điện thoại với mày. Cậu ấy bảo,
có chuyện về mày, muốn kể với tao sau trận đấu.
Vẻ khoái trá, Steve nói:
- Tao có thể đoán đó là chuyện gì rồi.
- Mày không ngại cho tao biết chứ?
- Chưa phải lúc.
Nó bỗng gằn giọng:
- Ông March, nếu ông tiến tới cửa thêm một bước nữa, thằng bé rắn sẽ chết.
Ông Vancha đứng sững lại, căm ghét nhìn Steve.
Evra gào lên:
- Để con ta yên. Nếu làm hại nó, ta sẽ giết mi. Ta sẽ làm mi cực kỳ đau khổ để trả giá cho cái
chết của con ta.
Steve làm bộ kinh ngạc:
- Trời đất! Quả là một sự báo thù khủng khiếp. Darren, hình như mày có biệt tài làm tất cả
bạn bè mày thành tàn bạo. Hay chung quanh mày toàn là những kẻ bạo tàn?
- Câm đi. Mày đánh hay không?
- Tao trả lời câu hỏi này rồi. Sẽ đánh chứ, tao đâu có sợ, nhưng không phải tại đây, không
phải lúc này. Chúng tao sẽ ra khỏi đây bằng một đường hầm mới đào phía sau. Khi bọn mày
tìm được cách qua khỏi hố chông, chúng tao đã đi xa rồi.
- Còn chờ gì nữa? Cút đi!
Giọng nó chợt cứng rắn:
- Chưa. Trước hết phải hành lễ tế thần đã chứ. Ngày xưa, trước một trận đánh lớn, phải làm
lễ tế thần. Bây giờ, dù thật sự ma-cà-chớp không có vị thần chính thức nào, nhưng để được yên
tâm...
- Không!
Evra gào lên. Tất cả chúng tôi đều hiểu rõ Steve định nói gì.
Tôi la lớn:
- Đừng!
Ông Vancha cũng la lên:
- Gannen! Mi không thể cho phép chuyện này xảy ra.
- Đệ không có tiếng nói trong vụ này, đại ca.
Gannen trả lời sau một cây cột. Tôi có cảm giác ông ta xấu hổ để mọi người thấy mặt.
Steve hỏi:
- Sẵn sàng chưa, R.V.?
Giọng lo lắng, R.V. trả lời:
- Tôi... không... không biết.
Steve rít lên:
- Dám cãi lệnh ta! Ta tạo ra mi, ta cũng có thể huỷ diệt mi. Nào, lão râu xồm cụt tay kia, sẵn
sàng chưa?
Im lặng một lúc, R.V. trả lời nho nhỏ:
- Rồi.
Ông Vancha bật lên một tiếng rủa, rồi chạy lấy đà để nhảy qua hố chống. Harkat tập tễnh
chạy theo. Bà Alice và Debbie nổ súng lên cột gỗ bảo vệ Steve. Tôi nắm chặt dao, suy tính một
cách tuyệt vọng.
Rồi từ sau tôi, một giọng run rẩy la lên:
- Cha!
Mọi người ngừng lại. Tôi ngoái nhìn ra sau. Darius run cầm cập:
- Cha! Cha không thật sự định giết cậu ta phải không?
Steve quát:
- Im ngay. Con không hiểu những gì đang xảy ra đâu.
- Nhưng... cậu ấy chỉ là mộ đứa trẻ... như con. Cha không thể...
- Câm ngay. Sau này cha sẽ giải thích.
Vòng ra sau Darius, tôi quát lại:
- Không. Nếu mày giết Shancus. Tao sẽ giết Darius.
Đêm nay, đây là lần thứ hai tư tưởng hắc ám tràn ngập trong tôi. Tôi lại dí dao lên cổ thằng
bé. Phía sau, bà Evanna bật lên một tiếng đau khổ. Tôi làm ngơ.
Steve cưởi khểnh:
- Đừng giờ trò bịp bợm. Mày không thể giết một đứa con nít.
- Anh ấy có thể đấy.
Debbie trả lời thay tôi.
- Trước đây, Darren đã định giết Darius rồi. Nhưng Harkat cản lại, nói là chúng ta cần đứa
trẻ này để đổi lấy Shancus, đúng không?
- Đúng.
Nó nức nở khóc. Phần vì sợ, phần vì quá khủng khiếp. Cha nó đã nuôi dạy nó trên sự dối trá
và những hành động dũng cảm giả tạo. Đến bây giờ nó mới bắt đầu nhận ra là đã gắn bó với
một quái vật.
Tôi nghe tiếng Steve lầm bầm. Nó lén nhìn qua những cột gỗ, quan sát chúng tôi, rồi lên
tiếng:
- Tốt thôi. Quăng hết vũ khí đi, chúng ta trao đổi hai đứa nhỏ.
Ông Vancha nạt nộ:
- Mi tưởng chúng ta tin vào lòng nhân giả dối của mi sao?
Im lặng một lúc, rồi Steve ném ra khẩu súng bắn tên, hỏi:
- Gannen, tôi còn vũ khí nào nữa không?
Gannen Harst trả lời ngay:
- Một thanh kiếm và hai con dao.
- Tôi không hỏi những thứ đó. Tôi có vũ khí bắn tầm xa không?
- Không?
- Còn ông và R.V.?
- Chúng tôi không có vũ khí.
Steve nói với ông Vancha:
- Tôi biết, ông không tin một lời nói nào của tôi. Nhưng ông tin em ruột của ông, đúng
không? Gannen là một ma-cà-chớp thuần khiết, ông ta sẽ tự tử trước khi thốt ra một lời dối trá.
Hãy bỏ vũ khí. Các người không tấn công, chúng tôi cũng sẽ không động thủ.
Ông Vancha chỉ ậm ừ, rồi nhìn tôi. Tôi nói:
- Làm đi. Nó cũng bị ràng buộc như chúng ta. Nó không dám liều mạng con trai đâu.
Ông cởi đai đeo những ngôi sao bạc, quăng sang một bên. Thấy Debbie buông súng, bà
Alice miễn cưỡng làm theo. Harkat đặt cây rìu lên sàn. Tôi vẫn kề dao trên cổ Darius.
Steve cười cười bước ra từ sau cột gỗ. Tôi chỉ muốn phóng cho nó một mũi dao. Là một ông
hoàng ma-cà-rồng, và là một thợ săn lùng ma-cà-chớp, đáng lẽ tôi nên ra tay. Nhưng lỡ mũi
dao không trúng đích, Steve sẽ nổi giận và giết ngay Shancus.
Steve dõng dạc nói:
- Ra đi.
Gannen và R.V. tiến ra từ sau hai cột gỗ. R.V xô Shancus đi trước lão. Gannen vẫn nghiêm
nghị như bao giờ, còn R.V. cười tươi tỉnh. Lúc đầu tôi tưởng lão chế nhạo chúng tôi, nhưng rồi
tôi nhận ra đó là một nụ cười khuây khoả vì vừa thoát khỏi một sự căng thẳng. Tôi thấy tuy
R.V. điên khùng, nhưng không hoàn toàn độc ác như Steve.
Steve nói với Gannen và R.V.:
- Ta giữ thằng bé rắn. Hai người lấy ván bắc qua hố đi.
R.V. trao Shancus cho Steve, rồi vào sau sân khấu, sửa soạn kéo ra một tấm gỗ dài. Thấy lão
lúng túng vì một số móc tay đã bị ông Cao bẻ gãy, Gannen vừa trông chừng chúng tôi, vừa phụ
với R.V. Rồi cả hai kê tấm ván qua hố, nằm trên đầu những cọc nhọn.
Trong khi đó, Steve giữ Shancus trước nó, một tay vò mái tóc dài xanh lục của cậu bé rắn,
hau háu nhìn chúng tôi như một con diều hâu.
Đôi mắt Steve rọi thẳng vào Evra một lúc lâu. Evra đang vươn tay về phía con trai, tươi
cười chứa chan hy vọng. Ngừng vò tóc Shancus, Steve nhẹ nhàng đặt hai tay hai bên đầu cậu bé
rắn, nhìn tôi, nói:
- Nhớ trò chúng ta vẫn chơi hồi còn nhỏ không?
- Trò gì?
- Trò thử thách lòng can đảm.
Giọng nói của nó làm R.V. và Gannen ngừng tay, liếc nhìn quanh. Mặt nó bình thản, nhưng
hai mắt nó sáng lên vẻ điên rồ.
- Một đứa nói
Tớ thách cậu làm thế này
rồi đưa tay vào ngọn lửa, hoặc đâm đinh ghim vào
chân. Đứa kia phải làm giống như thế. Nhớ không?
- Không.
Nhưng tôi biết chuyện gì sắp xảy ra. Tôi biết mình không ngừng lại được và sẽ làm điều ngu
xuẩn, và tôi biết Steve gần như hoàn toàn mất tính người.
Steve thì thầm:
- Darren, tao thách mày làm như thế này.
Trước khi tôi kịp trả lời – trước khi bất cứ điều gì có thể xảy ra – nó nắm chặt đầu Shancus,
vặn mạnh sang trái, rồi bẻ ngược sang phải. Cồ Shancus vang len một tiếng
rắc
. Steve buông
tay. Shancus đổ rầm xuống sàn. Steve đã giết nó.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.