Quyển 11 : Chúa tể bóng tối - Chương 22
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 958 chữ
- 2020-05-09 12:55:49
Số từ: 1017
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Hành động bất ngờ tàn ác của Steve làm mọi người sững sờ. Một lúc lâu, chúng tôi chỉ đứng
nhìn Steve và cái xác vô hồn dưới chân nó. Trông nó cũng bàng hoàng như vừa hành động một
cách không suy nghĩ.
- Đồ ti tiện!
Evra điên cuồng gào lên, xông vào vào hố chông. Nếu Harkat không kịp phản ứng, kéo anh
ta sang một bên, thì Evra đã bị cọc nhọn xuyên khắp người và chết như con trai rồi.
Mặt tái nhợt, bà Alice chạy lại nhặt súng, lầm bầm:
- Không thể nào tin nổi...
Debbie quị gối, khóc nức nở. Dù là một người cứng rắn, chưa bao giờ cô phải chứng kiến
cảnh này.
Harkat cố kềm giữ Evra, trong khi Evra mê sảng gào thét và vung nắm tay đầy vẩy đấm lên
mặt harkat.
Ông Vancha sát bên hố chông, leo trèo qua những cọc nhọn, tìm cách lên sấn khấu như một
người bị ma ám.
R.V. và Gannen há hốc miệng, trừng trừng nhìn Steve.
Darius nín thở, mắt trợn trừng khiếp đảm.
Tôi vẫn đứng sau Darius, kề dao lên cổ nó. Trừ bà Evanna, tôi là người bình tĩnh nhất.
Không vì không xúc động, mà vì tôi biết làm gì để trả thù. Tất cả giận hờn, căm ghét, thù oán
sống dậy trong tôi, chiếm ngự tôi hoàn toàn. Tôi nhìn thế giới với con mắt khác hẳn. Cuộc đời
này chỉ toàn xấu xa, tội lỗi. Để chiến thắng một quái vật xấu xa như Steve, tôi phải tự hạ mình
xuống ngang tầm với nó. Ông Crepsley đã cảnh giác tôi không được làm thế, nhưng ông đã lầm.
Ngay lúc này, giết nó, trả thù cho tất cả những người bị nó giết, là điều duy nhất tôi quan tâm.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ, Gannen chợt tỉnh và thấy ông Vancha đang tiến gần. Vội nắm
cánh tay Steve, Gannen kéo nó tới cửa thoát hiểm. R.V. run rẩy theo sau, nhưn lão ngừng lại ói
mửa rồi mới lảo đảo đi tiếp.
Bà Alice nổ súng. Nhưng giữa bà và mấy ma-cà-chớp quá nhiều cột gỗ.
Steve ngừng lại trước cửa đường hầm xuối sân khấu. Gannen cố kéo nó đi, nhưng nó gạt tay
ông ta ra, quay lại nhìn tôi đầy thách thức.
- Làm đi. Chứng tỏ cho tao biết mày dám làm. Tao thách đó. Làm đi.
Trong khoảnh khắc đó, dường như tâm trí tôi và nó liên kết với nhau. Tôi hoàn toàn hiểu
nó. Trong khi con quái vật lớn dần lên trong tôi, thì nhân tính trong Steve cũng trỗi dậy. Nó cần
tôi để tương xứng với việc làm độc ác của nó. Nếu tôi giết Darius, nó có thể chứng minh sự tàn
nhẫn của nó là đúng, và tiếp tục con đường của nó. Nhưng nếu tôi đáp ứng bằng một hành động
tàn ác của chính mình, sự thật nó đã sa lầy vào tội lỗi đến thế nào sẽ được phơi bày. Rất có thể
nó sẽ hoá điên. Lúc đó, vì lòng nhân từ, tôi... có quyền giết nó.
Trong lúc này, trong tôi không một chút từ tâm. Lửa hận thù ngùn ngụt trong đầu, thú giục
tôi phải giết Darius. Dù đúng hay sai. Tôi phải trả thù cho cái chết của Shancus. Mạng đổi
mạng. Bà Evanna không rời mắt khỏi tôi. Mặt bà không biểu lộ một chút thương xót, chỉ là vẻ
mệt mỏi của một người đã chứng kiến quá nhiều tội ác của thế giới, và phải nhìn những tội ác
đó lặp đi lặp lại quá nhiều lần.
Tôi bảo nó:
- Tao chấp nhận thách thức.
Dù biết đang phản bội lại tất cả niềm tin vào đạo đức của mình, tôi buông mình vào địa
ngục u ám. Đây là bước khởi đầu vào địa ngục. Chiến thắng Steve, tôi sẽ trở thành Chúa tể Bóng
Tối trong nhiều thế kỷ dài dằng dặc đẫm máu.
Tôi bắt đầu cứa dao lên cổ Darius. Lần này Debbie không cố ngăn cản. Cô ấy cảm thấy địa
ngục của tôi, và không đủ sức cứu tôi nữa. Nhưng tôi ngừng tay. Tôi muốn Steve phải thật sự
cảm nhận nỗi đau đớn này.
Hạ thấp dao, tôi rạch áo nó, để lộ ra làn da ngực xanh xao. Dí mủi tao ngay tim thằng bé,
môi mím chặt, mắt không chớp, tôi trừng trừng nhìn Steve.
Con thú trong Steve đã soi thấy hình bóng nó trong tôi. Nó hài lòng, trút bỏ vẻ điên loạn, trở
lại vẻ lạnh lùng tình toán. Nó mỉm cười.
Co tay lại sau, để có thể hết sức bình sinh đâm thật mạnh. Tôi muốn Darius chết ngay, vì có
thể là một quái vật, nhưng tôi không hoàn toàn là một kẻ nhẫn tâm. Ít ra, là chưa.
Nhưng Steve bỗng lên tiếng:
- Darren, thận trọng. Mày không biết là sắp giết ai đâu.
Tôi biết là không nên ngập ngừng. Không để nó lái vào trò ma mãnh khác. Tốt nhất là bịt
tai, hành động cấp kỳ.
Nhưng torng giọng nói của nó có một vẻ u uẩn kỳ lạ làm tôi phải lắng nghe. Giống như khi
một người sắp tiết lộ một điều khủng khiếp, nhưng lại nói với giọng khôi hài. Cảm giác là điều
đáng sợ, nhưng vẫn muốn nghe.
Steve tươi cười nói:
- Darius, nói cho Darren biết tên mẹ con là gì.
Darius ngẩn người, trố mắt nhìn cha nó. Steve quát:
- Darius! Hắn sắp đâm vào tim con. Nói đi. Tên mẹ con là gì.
- A...A... Annie.
Steve dịu giọng:
- Còn họ là gì?
Darius ngơ ngác nói:
- Shan. Annie Shan. Chi vậy, cha?
Trước khi biến vào đường hầm, Steve nháy mắt với tôi:
- Thấy chưa, Darren? Nếu mày giết Darius, mày không chỉ giết con tao, mà mày còn giết
chính... cháu ruột mày.
HẾT