Quyển 12 : Những đứa con của định mệnh - Chương 13
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 4171 chữ
- 2020-05-09 12:55:52
Số từ: 4413
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Giọng tôi khản đặc:
-Ông điên rồi! Tôi có cha. Một người cha thật sự. Không là ông.
-Dermot Shan không là cha mi. Mi chỉ là con chim cúc cu nằm nhờ ổ. Steve cũng thế. Ta đã
hoàn tất công việc một cách âm thầm. Cả hai người mẹ đều không hay biết. Nhưng hãy tin ta,
mi và Steve đều là con ta.
Thân hình Evanna phồng lên, giống sói hơn một con người, thét lên lanh lảnh:
-Đây là một hành động vô luân bị cấm! Cha thật cả gan!
-Ta hành động trong giới hạn quy luật của vũ trụ. Chỉ du di một chút chứ không phạm luật.
Ta được phép có con và nếu con ta thiếu quyền năng phép thuật của ta, chúng có thể hành
động giống như người thường.
-Nhưng nếu Darren và Steve là con của cha, và rồi cha tạo ra hai cái tương lai mà một trong
hai kẻ đó sẽ trở thành Chúa Tể Bóng Tối. Chính cha đã ném loài người xuống vực thẳm, bẻ
cong tương lai cho thích hợp với nhu cầu ghê tởm của mình!
Lão chỉ ngón tay vào Evanna:
-Đúng. Đừng kết tội ta, con gái. Ta không làm hại máu thịt mình, nhưng nếu mi chống đối ta,
ta có thể làm cho đời mi... rất kém vui.
Trừng trừng nhìn cha đầy căm ghét, rồi Evanna từ từ thu thân hình trở lại bình thường, lẩm
bẩm:
-Đây là một hành động bất công. Vũ trụ sẽ trừng phạt cha, có thể chưa ngay lúc này, nhưng
cuối cùng cha sẽ phải trả giá cho sự ngạo mạn của mình.
-Loài người đang đi dần tới đời sống nhạt nhẽo chán phèo. Hòa bình, thịnh vượng, truyền
thông toàn cầu, tình hữu nghị... Có gì vui thú đâu? Đúng là vẫn còn những cuộc chiến, những
đối nghịch để thưởng thức, nhưng ta thấy loài người đang xích lại gần nhau. Ta đã phải cố gắng
hết sức, xô đẩy những quốc gia vào đường chiến tranh, gieo giắc mầm mống bất mãn khắp nơi,
thậm chí ta còn giúp một số bạo chúa được bầu chọn tại những nơi hùng mạnh nhất trên trái
đất. Ta đã tin những nhân tố tốt lành này sẽ đẩy thế giới tới bờ vực thẳm. Nhưng không. Bất
chấp những căng thẳng, bất chấp những sự can thiệp của thuộc hạ ta, ta vẫn thấy loài người
đang dần dần tiến tới hòa bình và thông cảm. Đã tới lúc phải hành động quyết liệt hơn, để đưa
thế giới trở lại những ngày tốt đẹp xưa kia, những ngày con người còn xâu xé lẫn nhau. Vũ trụ
sẽ không trừng phạt ta vì điều đó. Ta chỉ mong...
Cả hai cha con Evanna đều bất ngờ vì tiếng thét của tôi:
-Im đi! Vô lý! Tất cả đều bịa đặt! Ông không là cha tôi! Ông chỉ là một con quái vật!
Mặt rạng rỡ, lão Tí Nị nói:
-Mi cũng thế. Hoặc sắp thành quái vật. Nhưng đừng lo, con trai. Quái vật có tất cả mọi niềm
vui.
Đầu óc rối loạn, tôi lom lom nhìn lão. Nếu đây là sự thật thì mọi chuyện trong đời tôi chỉ là
giả tạo. Tôi chưa từng là con người như mình vẫn tưởng, mà chỉ là một vật thế chấp của Tí Nị,
một quả bom định giờ chờ phát nổ. Tôi được truyền máu chỉ để kéo dài sự sống, sống lâu hơn
để làm nhiều việc hơn cho Tí Nị. Cuộc chiến của tôi và Steve là chỉ để loại bỏ kẻ yếu hơn, cho kẻ
mạnh hơn có thể xuất hiện như một con thú đầy quyền lực. Những gì tôi đã làm đều không vì
ma-cà-rồng, gia đình và bạn bè, tất cả đều vì lão Tí Nị. Và bây giờ tôi trở thành một kẻ độc tài,
sẽ triệt hạ ngay bất cứ kẻ nào chống đối. Đây là định mệnh của tôi.
Steve với tay về phía Tí Nị, miệng ứa máu, lắp bắp:
-Ch... cha. Giúp... con.
Lão cười khinh bỉ:
-Vì sao?
-Con... chưa bao... giờ có... cha. Con muốn... biết cha. Con... sẽ... phục vụ... con sẽ... yêu
thương... cha.
-Ha ha! Ta cần tình thương đó để làm gì? Yêu thương là một trong những cảm xúc thấp hèn
nhất của loài người. Phục tùng, biết ơn, khiếp sợ, phẫn nộ, căm thù... là những gì ta thích.
Thương yêu... mi có thể đem thương yêu xuống Hồ Linh Hồn khi mi chết. Có lẽ mi sẽ được an
ủi phần nào tại đó.
-Nhưng... con là... con trai... của cha.
-Mi đã là. Nhưng bây giờ mi chỉ là kẻ thất bại, sắp thành một đống thịt chết. Ta sẽ quăng mi
cho đám Tí Hon ăn. Đây là thế giới của người chiến thắng. Mi chẳng là gì đối với ta. Bây giờ,
Darren là con trai duy nhất của ta.
Đôi mắt Steve không ngăn nổi niềm thống khổ. Là một đứa trẻ, nó đã bị dày vò với ý nghĩ bị
tôi phản bội. Bây giờ bị cha nó công khai nhạo báng và chối bỏ. Trước đây, con tim nó tràn
ngập căm hờn, nhưng bây giờ với vài nhịp đập sau cùng, tim nó lại tràn đầy tuyệt vọng.
Nhưng trong nỗi thống khổ của Steve, tôi lại tìm ra niềm hi vọng. Quá tự mãn, lão Tí Nị đã
tiết lộ quá nhiều, quá sớm. Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ. Với trạng thái tinh thần bấn
loạn, tôi cố sắp xếp lại mọi chuyện. Tiết lộ của Tí Nị. Phản ứng của Evanna. Evanna đã nói lão
Tí Nị tạo ra một tương lai, trong đó tôi hoặc Steve sẽ thành Chúa tể Bóng Tối. Lão đã bẻ cong
luật lệ để xoay ngược mọi sự và tạo nên một thế giới xáo trộn cho lão và tôi có thể thống trị.
Ông Cao và Evanna đã cho tôi biết, không có cách nào thoát khỏi Chúa tể Bóng Tối, vì hắn là
một phần của tương lai. Nhưng họ đã lầm. Chúa tể Bóng Tối là một phần trong tương lai của Tí
Nị. Có thể Tí Nị là một cá nhân quyền năng nhất trong vũ trụ, nhưng lão cũng chỉ là một cá
nhân. Điều gì một cá nhân có thể tạo ra, thì một cá nhân khác cũng có thể hủy hoại được.
Mắt Tí Nị không rời khỏi Steve. Lão đang cười cợt, thưởng thức giây phút hấp hối khốn khổ
của Steve. Đầu Evanna gục xuống. Evanna đã xuôi tay chấp nhận chuyện này. Tôi thì không.
Nếu thừa hưởng tính cách hủy diệt độc ác của Tí Nị, tôi cũng phải thừa hưởng sự quyệt của lão.
Bằng mọi cách tôi sẽ ngăn chặn lão, phủ nhận ảo tưởng của lão về một tương lai bị hủy hoại.
Chầm chậm, rất chậm, tôi buông tay trái Steve. Bây giờ nó đã có thể thoải mái đâm tôi.
Nhưng Steve không chú ý. Nó chìm ngập trong đau khổ. Tôi giả bộ ho và giật tay áo nó. Nếu
thấy, Tí Nị có thể làm hỏng kế hoạch của tôi. Nhưng vì lão tưởng mọi chuyện đã kết thúc, lão đã
thành công. Thậm chí lão không một thoáng nghi ngờ.
Steve nhìn xuống và nhận ra tay nó đã được tự do. Nó đã thấy cơ hội để giết tôi. Mấy ngón
tay siết chặt cán dao... rồi duỗi ra. Khiếp đảm, tôi tưởng nó đã chết, nhưng rồi nhận ra nó vẫn
còn sống. Sự nghi hoặc làm nó ngừng lại. Nó đã dành gần hết cuộc đời để căm ghét tôi, giờ
được biết hai đứa là anh em của nhau. Đầu óc nó rối bời suy nghĩ. Cũng như nó, tôi chỉ là một
nạn nhân của Tí Nị. Tôi không thể lựa chọn những việc mình đã làm. Ghét tôi là một sai lầm.
Trên thế gian này, đáng lẽ tôi là người gần gũi nhất, nó lại làm tôi đau khổ nhất.
Trong khoảnh khắc cuối cùng này, điều Steve tìm ra chính là những gì tôi tưởng nó đã mất
vĩnh viễn: đó là nhân tính. Một khả năng cứu rỗi trong sự nhìn nhận của đó. Bây giờ nó đã thấy
mình thực sự là gì, thậm chí trong giây phút muộn mằn này nó có thể ăn năn hối lỗi.
Nhưng sự hối lỗi của Steve sẽ làm hỏng kế hoạch của tôi và hủy diệt thế giới. Tôi cần nó nổi
điên lên, ngùn ngụt lửa căm thù phẫn nộ. Chỉ trong tình trạng đó nó mới có thể giúp tôi bẻ gãy
mưu đồ hãm hại tương lai của Tí Nị.
Cố tạo nụ cười đầy thâm độc, tôi nói:
-Steve, mày nói đúng. Tao đã âm mưu cùng ông Crepsley để chiếm địa vị phụ tá của mày.
Tao rất khoái trá vì đã lừa được mày. Mày đáng bị như thế. Vì mày chẳng là cái thá gì. Nếu còn
sống, lúc này ông Crepsley cũng sẽ đem mày ra làm trò cười, như chúng tao đang nhạo báng
mày vậy.
Tí Nị khoái chí cười vang:
-Đó mới là con trai ta.
Lão tưởng tôi đang làm cho Steve đau đớn lần cuối trước khi chết. Nhưng lão đã lầm.
Mắt Steve lại đầy lửa hận. Nhân tính mất hết ngay. Nó lại là Steve Leopard, kẻ truy sát ma-
cà-rồng. Điên dại vì đau khổ, nó vung tay trái, đâm sâu lưỡi dao vào bụng tôi. Chưa đầy một
giây sau, nó đâm tiếp, rồi đâm tiếp nữa.
Phát hiện ra quá muộn, Tí Nị thét lên:
-Ngừng lại!
Lão xông tới, nhưng Evanna tiến ngay lên, chặn trước mặt:
-Cha không thể can thiệp vào chuyện này.
-Tránh ra! Thằng ngu đó đang để cho Leonard giết nó. Phải ngăn lại.
Lưỡi dao của Steve luồn lách cắt ruột tôi lần thứ năm. Tôi cười rinh rích:
-Quá muộn rồi.
Tí Nị thẫn thờ chớp mắt trước thất bại hoàn toàn trong suốt cuộc đời vô đạo xấu xa của lão.
Với chút hơi tàn, tôi nói:
-Destiny... bị loại rồi.
Rồi khi Steve lại nhào vào tôi với con dao, tôi ôm chặt nó, lăn sang trái, qua lề đường, rơi
xuống dòng sông.
Trong vòng tay nhau, chúng tôi chìm nhanh xuống nước. Steve lại cố đâm tôi, nhưng sức đã
kiệt, nó mềm nhũn, rời khỏi tôi. Chỉ vài giây sau, xác nó mất tăm dưới đáy sông sâu thẳm, tối
tăm.
Tôi mơ hồ nhận thức mình lờ đờ xoay theo dòng nước. Nước tràn qua họng, ngập hai
buồng phổi. Một phần trong tôi muốn cố vượt lên mặt nước, nhưng tôi chống lại, không muốn
cho Tí Nị một chút cơ hội nào làm tôi sống lại. Tôi thấy – hay chỉ là trong ý nghĩ – những khuôn
mặt. Sam Grest, Gavner Purl, bà Arra Sails, ông Cao, Shancus, ông Crepsley. Người chết đến đón
mừng tôi.
Tôi dang tay về phía họ, nhưng ngón tay của chúng tôi không chạm được vào nhau. Tưởng
như ông Crepsley đang vẫy, mặt thoáng buồn. Rồi tất cả đều mờ đi. Nước, thế giới, những
khuôn mặt đều mờ khỏi tầm nhìn, khỏi tâm trí. Tất cả chỉ còn bóng tối và yên lặng. Tất cả đều
lạnh toát. Một chớp mắt sau cùng, rồi trong làn nước tối tăm buồn thảm, Tử Thần lên tiếng gọi
– tôi chết.
Tối tăm mù mịt. Sầu thảm kiếp kiếp đời đời. Trôi nổi, xoay vòng giữa những linh hồn bị
giam hãm như tôi. Ý thức được họ nhưng không thể tiếp xúc được với nhau. Thị giác, thính
giác, vị giác, xúc giác đều không có. Chỉ tràn đầy kí ức buồn tẻ của hiện tại và đau đớn của quá
khứ.
Tôi biết nơi này. Đây là Hồ Linh Hồn, nơi giam giữ những linh hồn không thể tời xa trần thế.
Có những người, sau khi chết, linh hồn không chịu ra đi. Họ vẫn ở lại trong cái hồ hôi hám này,
lặng lẽ quay vòng theo dòng nước đời đời kiếp kiếp.
Tôi buồn vì đời mình kết thúc tại đây. Nhưng không bất ngờ. Tôi đã có gắng sống một cuộc
đời tốt lành, đã hy sinh thân mình để cứu những người khác, với những hành động đó, tôi xứng
đáng được lên cõi bồng lai. Nhưng tôi cũng là một kẻ sát nhân. Dù với lí do gì, thì tôi cũng đã
giết người và gây nên nhiều đau khổ. Không biết có đấng bề trên nào đã bỏ qua việc phán xét
tôi, hay tôi bị tù đày là do tội lỗi của mình. Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa. Vì tôi
đang ở đây rồi. Không còn cách nào thoát khỏi nơi này. Đây là số phận của tôi mãi mãi.
Không khái niệm thời gian. Không ngày, đêm, giờ, phút... kể cả giây. Tôi đã ở đây một tuần,
một tháng, một năm, hay một thế kỷ? Chiến Tranh Của Các Vết Thẹo vẫn còn quyết liệt? Ma-cà-
rồng hay ma-cà-chớp đã suy tàn? Đã có kẻ nào thay tôi làm Chúa tể Bóng Tối chưa? Tôi đã chết
một cách vô ích? Chẳng thể nào, chẳng bao giở tôi biết được.
Nếu những linh hồn có thể nói, họ sẽ gào thét đòi được giải thoát. Không chỉ giải thoát khỏi
hồ, mà giải thoát khỏi ký ức. Ký ức gặm nhấm, dày vò tôi không ngừng nghỉ. Tôi nhớ quá nhiều
về quá khứ của mình, những lần thành công, những lần thất bại. Tôi bị thúc đẩy xem xét lại đời
mình nhiều lần. Thậm chí những lỗi lầm nhỏ nhất cũng thành trọng tội để phán xét. Chúng
hành hạ tôi còn khủng khiếp hơn những gì Steve đã làm khổ tôi.
Tôi cố trốn tránh ký ức đau đớn, bằng cách rút vào quá khứ xa hơn nữa. Tôi nhớ về thằng
bé Darren Shan, một con người bình thường, hạnh phúc, hồn nhiên. Tôi bỏ ra - nhiều năm,
nhiều thập kỷ - hay chỉ là mấy phút? – để sống lại thời gian thanh thản, vô tư. Tôi chắp nối lại
toàn bộ cuộc đời ngày còn nhỏ. Thậm chí tôi nhớ lại cả những chi tiết nhỏ nhoi – màu sắc của
những cái xe đồ chơi, những bài tập ở nhà, những chuyện trò lặt vặt. Tôi lặp đi lặp lại cả trăm
lần cho đến khi những lời nói chính xác như ngày ấy. Càng nhớ lại, tôi càng đắm chìm vào
những năm tháng đó, đến nỗi tôi gần như tin ký ức là thực tại, và cái chết của tôi và Hồ Linh
Hồn chỉ là một giấc mơ không vui.
Nhưng không thể né tránh mãi mãi. Những ký ức gần đây luôn lởn vởn, vượt qua giới hạn
thực tế tôi đã dựng lên. Tôi thoáng thấy một khuôn mặt, hay một sự kiện. Vậy là tôi mất bình
tĩnh, thấy mình bị đẩy lại vào thế giới tối tăm, đầy ám ảnh khiếp đảm của một ma-cà-rồng nửa
mùa. Sống lại cùng những tội lỗi, những quyết định sai lầm, những cuộc đổ máu.
Mất quá nhiều bạn bè, giết quá nhiều kẻ thù. Tôi cảm thấy phải chịu trách nhiệm với tất cả.
Lần đầu lên Núi Ma-cà-rồng, tôi đã tin vào hòa bình. Mặc dù Kurda Smalht phản bội thị tộc, tôi
vẫn cảm thấy thương cảm ông. Tôi biết Kurda làm thế vì cố gắng tránh chiến tranh xảy ra. Tôi
không hiểu nổi vì sao cơ sự lại đến nông nỗi này. Phải chi ma-cà-rồng và ma-cà-chớp ngồi lại
cùng nhau, nói lên những khác biệt của họ, có thể đã không xảy ra cuộc chiến.
Khi mới trở thành ông hoàng, tôi đã mơ thành một người truyền bá hòa bình, nối tiếp công
việc dang dở của Kurda, để đưa ma-cà-chớp trở lại với thị tộc. Nhưng tôi đã đánh mất giấc mơ
đó trong sáu năm sống trong Núi Ma-cà-rồng. Sống như một ma-cà-rồng, được học hỏi đường
lối của họ, được huấn luyện với vũ khí, đưa bạn bè đi chiến đấu và chết... Khi trở lại thế giới
bên ngoài, tôi đã đổi thay. Tôi là một chiến binh cuồng nhiệt, lạnh lùng trước cái chết, hăm hở
giết hơn là đàm phán.
Tôi không tàn ác. Đôi khi chiến đấu là điều cần thiết. Có những trường hợp người ta phải
dẹp lý tưởng cao thượng sang một bên, và để cho hai bàn tay vấy bẩn. Nhưng phải luôn luôn
tranh đấu vì hòa bình, phải tìm ra giải pháp đem lại hòa bình cho dù phải đổ máu. Nhưng tôi đã
không làm thế. Tôi bám lấy chiến tranh với một quan điểm: nếu chúng tôi giết được Chúa tể
Ma-cà-chớp, mọi vấn đề sẽ được giải quyết.
Chúng tôi đã lầm. Cái chết của một con người sẽ không giải quyết được chuyện gì. Steve chỉ
là một khởi đầu. Khi đã bước vào đường chém giết, người ta khó mà ngừng lại. Chúng tôi cũng
thế. Giết chết một kẻ thù sẽ là không đủ. Sau Steve, chúng tôi sẽ phải tiêu diệt ma-cà-chớp, rồi
đến loài người. Là những nhà cai trị thế giới, chúng tôi tự cho mình có trách nhiệm đàn áp tất
cả theo đường lối của mình. Tôi đã làm theo cách đó. Không. Hơn thế nữa. Tôi không chỉ làm
theo, mà lãnh đạo.
Tội lỗi đó – không chỉ những gì tôi đã làm, mà cả những gì tôi định làm – gặm nhấm tôi như
hàng triệu con chuột đói. Bất chấp chuyện tôi là con trai của Desmond Tí Nị, với dòng máu quỷ
quyệt trong người, tôi phải bứt ra khỏi kế hoạch hắc ám của cha tôi. Sau cùng, tôi đã chứng
minh điều đó bằng cách tự để mình phải chết. Nhưng sao tôi không làm điều đó sớm hơn,
trước khi quá nhiều người bị giết?
Không biết có thể ngăn chặn chiến tranh được không, nhưng tôi có thể nói:
Không, tôi
không muốn tham dự vào chuyện này
. Tôi đã có thể tranh cãi để có hòa bình, chứ không chém
giết nhau vì nó. Ít ra, nếu thất bại, có thể tôi đã không bị giam hãm tại đây, bị xiềng xích của
quá nhiều người chết ghì kéo.
Thời gian trôi qua. Những khuôn mặt hiện ra rồi tan trong tâm trí. Ký ức hình thành rồi
quên lãng, rồi lại hình thành. Tôi điên loạn, quên mình là ai. Nhưng sự điên loạn không kéo dài.
Tôi miễn cưỡng trở lại tri giác của mình.
Nghĩ đến bạn bè thật nhiều, nhất là những người còn sống khi tôi chết. Có ai bị giết trong
sân bóng không? Nếu họ sống sót, chuyện gì đã xảy ra sau đó? Từ khi cả tôi và Steve đều chết,
Chiến Tranh Của Các Vết Thẹo ra sao? Tí Nị đã đưa những lãnh đạo mới lên thay tôi và Steve
chưa? Rất khó, trừ khi lão lại tạo ra một cặp con khác.
Harkat vẫn sống để thúc đẩy hòa bình giữa ma-cà-rồng và ma-cà-chớp, như khi anh ta còn
là Kurda Smahlt? Alice Burgess đã dẫn dắt đội ủng hộ ma-cà-rồng dẹp tan bọn ma mới chưa?
Debbie đã khóc thương tôi? Tôi sẵn sàng bán linh hồn cho quỷ, đổi lấy vài phút trong thế giới
người sống, để có được những câu trả lời. Nhưng, thậm chí quỷ cũng không được phép làm
kinh động nước Hồ Linh Hồn. Đây là nơi yên nghỉ dành riêng cho người chết và những kẻ bị
đọa đày.
Trôi dạt, mơ hồ, cam chịu. Tôi nhìn sâu vào cái chết của mình, nhớ lại vẻ căm thù, sợ hãi
trên mặt Steve khi nó đâm tôi. Tôi đếm từng giây khi vào cõi chết, từng giọt máu chảy ra trên
bờ sông. Tôi cảm thấy mình lộn xuống sông cả chục... trăm... ngàn lần.
Nước của dòng sông đó sống động hơn nước Hồ Linh Hồn nhiều. Những lượn sóng. Những
con cá bơi lội. Những bọt không khí. Hơi lạnh... Nước hồ này chết lặng, không sự sống như
những linh hồn trong nó. Dưới đáy không cá tung tăng, trên mặt không có côn trùng. Không
hiểu sao tôi lại ý thức được điều này. Tôi cảm nhận sự trống trải kỳ lạ của hồ. Nó tồn tại chỉ để
giam giữ hồn ma của những cái chết khốn khổ.
Tôi khao khát trở lại dòng sông với bất kỳ giá nào, để có thể cảm nhận lại con nước dạt dào,
cái lạnh buốt trong cơ thể, cái đau đớn khi máu tuôn trào tới chết. Tất cả đều hơn thế giới a tỳ,
địa ngục này. Một phút hấp hối còn hơn một cõi hư không đời đời kiếp kiếp.
Một chút an ủi – tôi khốn khổ thế này, chắc chắn Steve còn khốn khổ hơn nhiều. So sánh với
nó, tội lỗi của tôi chẳng là gì. Tôi bị hút vào trò chơi ma quỷ của Tí Nị, nhưng Steve tự nguyện
ném cả con tim và linh hồn vào trò chơi đó. Tội ác của nó nặng nề hơn tôi nhiều, vì vậy chắc nó
sẽ phải đau khổ nhiều hơn.
Trừ khi nó không chấp nhận tội lỗi. Có thể cõi vô tận này không có nghĩa gì với nó. Có thể
nó chỉ đau buồn vì bị tôi hạ gục. Có thể nó chẳng hề áy náy với những gì đã làm, không nhận ra
nó đã là một quái vật ra sao. Có thể nó hài lòng ở đây, thích thú nhớ lại tất cả những kỳ công đã
hoàn thành.
Nhưng tôi không tin. Tôi nghĩ lời thú nhận của Tí Nị đã hủy diệt phần lớn thành trì rồ dại
của Steve. Biết tôi với nó là anh em, biết cả hai chúng tôi đều là những con rối trong tay Tí Nị,
chắc đã làm nó rung động. Theo tôi, có thời gian nghĩ lại – như tất cả những linh hồn tại đây –
nó sẽ khóc vì những gì đã làm.
Tôi có thể hiểu vì sao nó đã hành động như thế, và tiếc cho nó. Nhưng tôi vẫn không thể tha
thứ cho Steve. Có lẽ đó là một lý do nữa làm tôi phải bị giam hãm tại nơi này.
Tôi lại cố lẩn tránh những kỷ niệm đau buồn. Rút lui khỏi thế giới ma-cà-rồng, giả bộ như
nó chưa bao giờ xảy ra. Tôi tưởng tượng mình là đứa trẻ, sống trong những ngày êm ả giống
nhau, từ chối ra khỏi nhà vào buổi chiều có được cái vé đi xem Gánh Xiếc Quái Dị. Tôi là Darren
Shan, một đứa con, một người anh dễ thương, không ngoan nhất thế giới, nhưng không quá hư
hỏng. Tôi làm việc vặt cho ba má, cố gắng làm bài tập ở nhà, xem ti vi, đi chơi với bạn bè. Khi
tôi là đứa trẻ sáu bảy tuổi, lúc tôi lại mười một mười hai. Steve là thằng bạn thân nhất. Chúng
tôi đọc truyện tranh, xem phim kinh dị, nói đùa với nhau. Annie là một đứa trẻ con – luôn luôn
là trẻ con – tôi không bao giờ nghĩ đến nó như một thiếu phụ đã có một thằng con trai. Ma-cà-
rồng là quái vật trong truyền thuyết, như ma sói, phù thủy, xác ướp, chẳng có gì phải coi là
nghiêm trọng.
Mục đính của tôi là trở thành Darren Shan trong kỷ niệm. Tôi không muốn đối phó với tội
lỗi nữa. Tôi muốn biến vào quá khứ. Nhớ lại tất cả, vẽ lại từng chi tiết một cách chính xác. Tôi
bắt đầu quên các linh hồn, cái hồ, ma-cà-rồng và ma-cà-chớp. Thỉnh thoảng tôi vẫn thoáng
thấy thực tế, nhưng đè nén chúng xuống ngay. Suy nghĩ như một đứa trẻ, hồi tưởng như một
đứa trẻ, trở thành một đứa trẻ.
Tôi gần đạt tới được điều đó. Tôi sống bằng một sự giả dối. Nhưng là một giả dối tĩnh lặng,
êm đềm. Tôi cố gắng làm nó thành sự thật. Tôi cảm giác đang lướt tới gần nó. Với những luồng
tư tưởng tôi vươn tới sự giả dối, sờ mó quanh nó, khám phá nó, bắt đầu tiến vào trong nó.
Nhưng thình lình... một cảm giác mới...
Đau đớn! Nặng nề! Nổi lên! Nước hồ khép lại quanh tôi. Đau như bị xé. Vùng vẫy, bật ho,
nghẹt thở. Nhưng bằng cách nào? Tôi không hề có tay để vùng vẫy, không có miệng để ho,
không có phổi để nghẹt thở. Đây là một phần của sự điên rồ? Tôi...
Thình lình, đầu tôi – một cái đầu thật sự bằng xương bằng thịt – nhô khỏi mặt nước. Tôi hít
thở không khí. Ánh nắng làm tôi lóa mắt. Hai cánh tay tôi hiện rõ trong hồ. Tôi bị vây quanh,
nhưng không là các linh hồn người chết, mà là tấm lưới! Người ta đang kéo nó lên. Ra khỏi mặt
hồ. Thét lên vì đau đớn và hoang mang, nhưng không có âm thanh. Thân hình hiện dần, nặng
nề kinh khủng sau thời gian dài không trọng lượng. Hai bàn chân được kéo khỏi nước. Sửng
sốt, tôi thử đứng. Nhưng quị gối rồi ngã xuống. Va mạnh trên nền đất. Lại đau đớn và khiếp sợ,
tôi co tròn, run rẩy như một đứa bé. Nhắm mắt trước ánh sáng, tôi thọc ngón tay vào đất để tự
bảo đảm đây là sự thật. Rồi tôi tức tưởi khóc khi nhận ra một điều vô lý, khó hiểu, không thể
nào tin nổi – Tôi đang sống!