Quyển 12 : Những đứa con của định mệnh - Chương 16


Số từ: 2210
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Khoảng một tiếng sau, đi hết đường hầm, chúng tôi bước vào ngôi nhà của Desmond Tí Nị.
Thật sự chưa bao giờ tôi nghĩ ông ta có một ngôi nhà. Tôi tưởng ông chỉ luôn lang thang khắp
thế giới, tìm kiếm những vụ hỗn loạn và đổ máu. Nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi nhận ra quái vật
cũng cần có một hang ổ để gọi là nhà, và ông Tí Nị là một quái vật kỳ lạ nhất.
Đây là một hang động mênh mông – tôi nhắc lại MÊNH MÔNG! Bề ngang rộng tới mấy dặm,
chiều sâu thăm thẳm mút tầm mắt. Hang có những điều bình thường với thạch nhũ, thác nước,
những khối đá hình dáng và màu sắc kỳ lạ. Nhưng có những thứ không hề bình thường.
Những xe hơi sang trọng, mà tôi đoán là từ những năm 1920 hoặc 1930, bồng bềnh trên
đầu. Lúc đầu tôi tưởng chúng được buộc lên trần bằng dây thép, nhưng chúng liên tục di
chuyển, vòng vòng, vượt qua nhau, thậm chí nhào lộn như máy bay, và không hề thấy sợi dây
nào.
Rải rác khắp hang là những ma-nơ-canh mặc những bộ áo của mọi thời đại, mọi lục địa, từ
khố của người tiền sử, tới thời trang hiện đại nhất. Những đôi mắt vô hồn của chúng làm tôi
bối rối, cảm giác như chúng đang nhìn tôi, sẳn sàng sống dậy theo lệnh Tí Nị và nhảy tới tôi.
Nhiều tác phẩm hội hoạ và điêu khắc nổi tiếng tới một đứa ngu như tôi cũng nhận ra: Nụ
cười nàng Mona Lisa, Người Suy Tưởng, Tiệc Ly. Cùng với những bức tranh, trưng bày như một
phòng triển lãm – là hàng chục bộ não đặt trong lồng kính. Tôi đọc vài tên: Beethoven, Mozart,
Wagner, Mahler (Cái tên này làm tôi giật mình. Tôi đã học tại ngôi trường tên Mahler!)
Evanna thì thầm:
-Cha chúng ta rất yêu âm nhạc. Trong khi loài người sưu tập bài ca và đĩa nhạc, thì ta chúng
ta sưu tập óc của các nhạc sĩ. Vuốt ve chúng, ông có thể nghe tất cả những giai điệu họ đã sáng
tác, cả những bản chưa hoàn tất hoặc chưa phổ biến ra thế giới.
-Nhưng... ông lấy những bộ óc này từ đâu?
-Ông du hành về quá khứ khi họ vừa chết, và cướp đoạt mồ họ.
Evanna nói, cứ như là một chuyện rất bình thường.
Hất đầu về một bức tranh hoa của Van Gogh, tôi nói:
-Có vẻ như ông cũng thích hội họa.
-Mê mệt. Tất cả đều là bản gốc, ông không quan tâm tới tranh chép.
-Vô lý. Không thể là thật được. Em đã thấy một số tranh thật. Ba má...
Tôi luôn nghĩ về ba, như người cha thật sự của tôi.
-Ba má em đã có lần đưa em tới bảo tàng nghệ thuật Loo để xem bức Mona Lisa.
Evanna chỉnh lại:
-Louvre. Đó là bức chép. Một số người Tí Hon của cha đã tạo ra từ linh hồn họa sĩ. Chúng là
những bản chép hoàn hảo những bức ông say mê, rồi ông lẻn về quá khứ, tráo tranh chép lấy
tranh gốc. Chính các họa sĩ cũng không thể phân biệt thật giả.
-Chị nói bức Mona Lisa tại Raris là giả?
-Phải. Cha chúng ta là một người ích kỷ. Ông luôn giữ những gì hảo hạng cho mình. Muốn gì,
ông chiếm đoạt ngay, và thường thường ông chỉ muốn những gì tốt nhất. Trừ sách. Desmond
không bao giờ đọc tiểu thuyết. Không sưu tập sách, không quan tâm tới nhà văn. Homer,
Chaucer, Shakespeare, Dickens, Tolstoy, Twain... chẳng là gì với ông. Ông không quan tâm tới
thế giới văn chương. Văn chương như tồn tại trong một vũ trụ khác với vũ trụ của ông.
Chưa bao giờ tôi là một người hâm mộ cuồng nhiệt nghệ thuật, nhưng tôi cũng bị ấn tượng
với những gì trưng bày tại đây. Một bộ sưu tập nghệ thuật của nhân loại, đồ sộ không thể nào
tưởng tượng nổi.
Vũ khí, đồ trang sức, đồ chơi, dụng cụ, những cuốn album tem, những chai rượu nho cao
cấp. Đồng hồ cổ, bộ xa-lông, ngai vua và hoàng hậu... đa số đều là vật quí giá. Nhưng cũng có
nhiều món vô giá trị, chỉ được gom về theo sở thích của ông Tí Nị, chẳng hạn như nút chai, quả
bóng hình dạng kỳ dị, đồng hồ kỹ thuật số, hộp giấy đựng kem, hàng trăm cái còi, hàng trăm
ngàn đồng xu (lẫn lộn cả mới và cũ) và còn đủ thứ khác nữa. So với hang này, thì hang kho báu
trong truyện Aladin chỉ là một thùng rác.
Dù hang chứa đủ thứ kỳ diệu và kỳ cục, nhưng không cò cảm giác chật chội. Rất nhiều
không gian để thoải mái tham quan. Thỉnh thoảng Evanna ngừng lại giải thích một đồ vật đặc
biệt đáng chú ý: một cây cọc cháy xém mà Jane d’Arc đã bị trói vào đó để thiêu, khẩu súng đã
bắn tổng thống Lincoln...
Tôi nhận xét:
-Nếu được thấy nơi này, chắc các sử gia mừng đến hóa điên. Ông Tí Nị có đưa ai vào đây
chưa?
-Hầu như chưa hề. Đây là sào huyệt của riêng ông. Chị mới chỉ được vào đây được vài lần.
Những kẻ ngoại lệ là những kẻ được ông vớt lên từ Hồ Linh Hồn. Ông phải đem họ tới đây để
biến họ thành người Tí Hon.
Tôi đứng phắt lại, vì chợt có một linh cảm:
-Evanna...
Evanna vội lắc đầu:
-Đừng hỏi gì nữa. Desmond sẽ giải thích tất cả ngay bây giờ.
Mấy phút sau, chúng tôi tới một nơi hình như là trung tâm hang, với một hồ nhỏ đầy chất
lỏng xanh lè, một chồng áo choàng xanh dương, và đứng kế bên hồ là ông Tí Nị, trừng trừng
nhìn tôi qua cặp kính dày cộp, lè nhè nói:
-Chà chà, nếu không vì kẻ tử đạo này... Sao, có gặp kẻ nào thú vị trong Hồ Linh Hồn không?
Evanna bảo nhỏ tôi:
-Đừng quan tâm.
Tí Nị lạch bạch tiến tới, rồi ngừng lại cách tôi mấy mét, mắt như đổ lửa, rít lên:
-Nếu biết mi là kẻ gây phiền toái cho ta, ta đã không bao giờ cho mi ra đời.
Tôi cười nhạo:
-Quá muộn mất rồi.
-Chưa đâu. Ta có thể trở lại, xóa sạch vết tích mi khỏi quá khứ, và mi chưa bao giờ từng
sống. Một kẻ khác sẽ trở thành ông hoàng ma-cà-rồng trẻ nhất trong lịch sử, để truy lùng Chúa
tể Ma-cà-chớp và... vân vân... Mi sẽ không bao giờ tồn tại. Linh hồn mi sẽ không chỉ bị tàn phá,
mà sẽ bị hủy diệt hoàn toàn.
Evanna cảnh báo:
-Cha! Cha biết là sẽ không làm điều đó.
-Ta có thể.
-Đúng. Nhưng cha sẽ không làm. Chúng ta có một cam kết. Con đã giữ lời, bây giờ đến lượt
cha.
Ông ta càu nhàu, rồi cố tạo nụ cười giả tạo:
-Được thôi. Ta là người luôn giữ lời hứa. Nào, Darren, nghịch tử của ta, hãy dẹp bỏ tấm chăn
đó, nhảy xuống hồ đi.
Ông ta hất đầu về phía chất lỏng xanh lè. Tôi đờ người hỏi:
-Sao?
-Đã tới lúc hoàn chỉnh lại mi.
Nếu là mấy phút trước, chắc tôi không hiểu ông ta nói gì. Nhưng mấy lời bóng gió của
Evanna đã chuẩn bị cho tôi chuyện này. Tôi hỏi:
-Ông muốn biến tôi thành một người Tí Hon?
Tí Nị mím môi, trừng trừng nhìn Evanna, nhưng bà ta nhún vai với vẻ vô tội. Ông ta thở
hồng hộc, tức giận vì tôi làm hỏng điều bất ngờ lớn. Tôi hỏi:
-Công việc thế nào?
Tiến lại hồ, ông ta ngồi bên bờ, nhúng ngón tay vào chất lỏng màu xanh lá, nói:
-Đây là món súp của sự sáng tạo. Nó sẽ trở thành máu của mi, nhiên liệu để cho cơ thể mới
của mi hoạt động. Khi bước xuống hồ, xương mi sẽ bị lột trần. Thịt, óc, nội tạng và linh hồn mi
sẽ bị phân hủy. Ta sẽ trộn đống bầy nhầy đó để tạo thành thân thể mới của mi.
Cười cười, ông ta nói tiếp:
-Những kẻ đã trải qua vụ này nói với ta, đây là qui trình đau đớn ghê sợ nhất mà chúng
chưa bao giờ biết tới.
-Điều gì làm ông nghĩ tôi sẽ làm chuyện đó? Tôi đã thấy người Tí Hon của ông sống ra sao.
Không tư tưởng. Không tiếng nói. Không nhớ gốc gác mình. Làm nô lệ cho tính khí bất thường
của ông. Ăn thịt thú chết... thậm chí cả thịt người chết! Vì sao tôi phải đặt mình dưới sự phù
phép của ông như thế chứ?
-Nếu mi không thi hành, ta không còn gì để thương lượng với Evanna nữa.
Tôi bướng bỉnh lắc đầu. Dù biết Evanna đang cố lừa Tí Nị, nhưng tôi thấy không cần thiết
phải làm chuyện này. Vì sao để đem lại hòa bình cho ma-cà-rồng và ma-cà-chớp mà tôi phải
chịu quá nhiều đau đớn và trở thành một người Tí Hon? Vô lý!
Như đọc được ý nghĩ tôi, Evanna nhẹ nhàng nói:
-Việc này là vì em, Darren. Không liên quan tới những gì đang xảy ra trong hiện tại và Chiến
Tranh Của Các Vết Thẹo. Đây là hy vọng duy nhất tránh khỏi bị kéo lại xuống Hồ Linh Hồn và
lên cõi bồng lai. Em có thể sống trọn đời trong thế giới hoang dã này, và trở lại hồ khi chết.
Hoặc có thể tin tưởng chúng ta và đặt mình vào tay cha.
Tôi nói với Evanna:
-Em xin chị.
-Ôi! Con trai, nếu con biết sẽ đau đớn đến thế nào.
Tí Nị khổ sở nói, rồi cười lớn:
-Thôi, đủ rồi. Mi có thể đồng ý hay không. Nhưng con gái, nghe đây. Ta đã đề nghị để hoàn
tất lời cam kết. Nếu nó không chấp nhận lời khuyên của con, ta mong con phải giữ lời hứa.
Evanna nhìn tôi dọ ý, nhưng không có vẻ ép buộc. Tôi đắn đo suy nghĩ. Dù rất ghét phải trở
thành một người Tí Hon, nhưng điều đó vẫn không đau khổ bằng để Tí Nị là chủ nhân của
mình. Hơn nữa, nếu Evanna nói dối? Nói là tin tưởng bà ta, nhưng nghĩ lại, tôi thấy khó lòng tin
nổi. Evanna chưa bao giờ phản lại cha, và cũng chưa bao giờ làm một điều gì tốt đẹp cho bất kỳ
ai. Sao bây giờ lại thay đổi? Nếu đây chỉ là một sự sắp đặt với Tí Nị để gài bẫy thôi thì sao?
Nhưng tôi biết phải làm sao đây? Lạnh lùng nhún vai, từ chối bước xuống hồ, rồi bỏ đi? Giả
dụ ông ta để tôi đi và đám quái vật trong đường hầm không bắt tôi, sau đó tôi sẽ làm gì? Một
đời sống trong cái thế giới đầy rồng, tiếp theo là đời đời kiếp kiếp trong Hồ Linh Hồn? Tốt hơn
là đánh liều với canh bạc này, với hy vọng sẽ có những điều tốt đẹp.
Tôi miễn cưỡng nói:
-Thôi được. Tôi đồng ý nhưng với một điều kiện.
-Địa vị mi hiện nay không có quyền ra điều kiện.
-Có thể là như vậy, nhưng tôi vẫn nói.Tôi chỉ đồng ý nếu ông bảo đảm cho tôi được tư tưởng
tự do. Tôi không muốn giống như Harkat. Không biết mình là ai, tuân lệnh ông vì không được
tự do suy nghĩ. Không biết khi trở thành người Tí Hon, ông sẽ bắt tôi làm gì, nhưng nếu là phục
vụ ông như những nô lệ không đầu óc xu nịnh ông, thì...
-Ồ không... Thú thật, ta cũng muốn bắt mi là nô lệ hầu hạ ta mấy triệu năm, nhưng con gái ta
làm bản hợp đồng quá chặt chẽ. Vì thế mi chỉ gặp một trở ngại duy nhất là... không có khả năng
nói...
-Sao tôi không nói được?
-Vì ta phát bệnh khi nghe mi nói. Ngoài ra, mi không cần phải nói. Đám Tí Hon của ta có cần
nói đâu. Câm không làm hại người khác, và không làm hại mi.
Biết không còn có thể tranh cãi gì được nữa, tôi đành nói:
-Được.
Bước tới bên hồ, tôi rũ bỏ tấm chăn mà anh chàng Tí Hon đã choàng cho sau khi tôi được
vớt lên từ Hồ Linh Hồn. Nhìn xuống chất lỏng xanh lè, tôi không thấy bóng mình, vừa mở
miệng hỏi, Tí Nị đã quát tháo:
-Không còn thời gian hỏi han gì nữa.
Bị Tí Nị huých mạnh cùi chỏ, tôi loạng choạng sát bờ, rồi hai tay chới với, tôi rơi ùm xuống
chất lỏng sôi xèo xèo như lửa hỏa ngục.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.