Quyển 12 : Những đứa con của định mệnh - Chương 17


Số từ: 2358
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Bốc cháy và đau đớn. Thịt da tôi bị luộc sôi sùng sục. Muốn thét lên, nhưng môi và lưỡi
không còn nữa. Mắt và tai tan chảy. Ngoài đau đớn không còn cảm giác khác nữa.
Chất lỏng lột thịt tới trơ xương, rồi vào tận tủy. Tiếp theo, nó đốt cháy nội tạng tôi, từ trong
ra ngoài. Não tôi xèo xèo như bơ sôi trong chảo nóng, rồi tan ra. Tay trái trơ xương rời khỏi cơ
thể, bồng bềnh trôi đi. Rồi tới chân phải, rồi toàn bộ chân tay, nội tạng thành than, những
mảnh thịt nhỏ, những lóng xương. Nhưn sự đau đớn không hề giảm sút.
Giữa nỗi đau kinh khủng đó, có một khoảnh khắc tinh thần tĩnh lặng. Với chút gì còn lại
trong bộ não, tôi nhận thức được một sự tách biệt. Trong hồ còn có một sự hiện diện khác nữa.
Lúc đầu bối rối, nhưng rồi tôi nhận ra thấp thoáng linh hồn của Sam Grest. Tôi đã uống máu
Sam khi nó chết và đang mang theo linh hồn nó. Sam đã lên cõi bồng lai từ nhiều năm trước, và
bây giờ những mảnh hồn cuối cùng đang lìa bõ thế giới này. Trong tâm trí, tôi thấy một khuôn
mặt thành hình trong làn chất lỏng, non trẻ, thanh thản và đang mỉm cười, bất chấp khổ đau
thân xác, nhai rau ráu một củ dưa hành. Sam nháy mắt với tôi, đưa tay lên chào rồi biến mất.
Tôi hoàn toàn còn lại một mình.
Sau cùng, đau đớn dịu dần. Tôi hoàn toàn tan rã. Không còn bộ cảm biến đau đớn để
chuyển tới thần kinh cảm giác. Vì không còn tế bào não nào nữa. Một sự tĩnh lặng lạ kỳ. Tôi hòa
nhập làm một với hồ. Tôi là chất lỏng màu xanh lá. Tôi nhận thức được những ống xương rỗng
của mình trôi dạt, rồi chìm xuống đáy hồ.
Một lúc sau, hai bàn tay của Tí Nị nhúng vào chất lỏng, nhặt từ đáy lên những khúc xương.
Ông ta thận trọng lau chùi từng lóng, rồi đặt thành đống trên nền hang. Xương được phủ một
lớp phân tử của chất lỏng – phân tử của tôi – và qua lớp phân tử đó, tôi cảm thấy Tí Nị gom
xương lại với nhau, bẻ vụn khúc này, nấu tan khúc kia hoặc uốn vặn khúc khác, tạo thành một
cái khung hoàn toàn khác với hình dạng tôi trước kia.
Ông Tí Nị hoàn tất thân thể tôi sau mấy tiếng. Khi bộ xương đã định vị xong, ông ta đặt nội
tạng: não, tim, gan, thận... vào trong, rồi phủ bằng một lớp thịt bầy nhầy vá víu. Tôi không biết
nội tạng và thịt lấy từ đâu. Có thể ông ta tự tạo, nhưng tôi nghĩ rất có thể ông ta đã cóp nhặt từ
những sinh vật khác – có lẽ từ xác người.
Ông ta kết thúc công việc với hai mắt. Tôi cảm nhận ông ta nối con ngươi với bộ não bằng
những ngón tay thao tác nhanh như chớp, không mộ nhà phẫu thuật tài giỏi nào trên thế giới
có thể làm chính xác hơn ông. Thậm chí bác sĩ Frankeinstein cũng không thể so sánh nổi.
Xong phần thân thể, ông Tí Nị lại nhúng tay xuống chất lỏng trong hồ. Lần này, những ngón
tay lạnh ngắt và lạnh hơn theo từng giây. Chất lỏng bắt đầu đặc lại. Không đau, chỉ kỳ cục, như
tôi đang bị đè ép, vắt ráo.
Rồi, khi chất lỏng đã có một kết cấu như sữa đặc, ông Tí Nị đưa những cái ống vào. Một
thoáng ngừng lại, rồi từ ống phát ra một sức hút. Tôi cảm thấy mình trôi theo chất lỏng, ra khỏi
hồ, để vào... cái gì? Không phải những ống đã nhúng xuống hồ, mà là một thứ tương tự.
Đó là... huyết quản! Ông Tí Nị đã nói, chất lỏng sẽ làm phận sự như nhiên liệu của tôi – máu
tôi. Tôi đang rời bỏ chốn giam hãm của hồ, với những giới hạn của một cơ thể mới.
Tôi cảm thấy mình đang lấp đầy những thiếu sót, cố xuyên qua mạng lưới huyết quản và
động mạch, chậm rãi nhưng bảo đảm tiến triển. Khi chất lỏng tới não và từ từ rỉ vào trong, hấp
thu bởi những tế bào xám lạnh lẽo, cơ thể tôi hồi tỉnh. Tôi nhận thức tiếng tim đập đầu tiên,
chậm hơn và nặng nề hơn trước. Một cảm giác rần rần tự chân đến tay, rồi tới cột sống mới.
Tôi ngọ ngoạy ngón chân, ngón tay. Nhè nhẹ di động một cách tay, lắc nhẹ đùi. Tứ chi không
đáp ứng nhanh nhạy như chân tay cũ, nhưng có lẽ là vì tôi chưa quen.
Tiếp theo là âm thanh. Một âm thanh chói lói, nhưng từ từ dịu dần thành những âm thanh
bình thường. Nhưng âm thanh không được sắc sảo như trước, vì cũng như tất cả người Tí Hon,
tai tôi bị khâu dưới lớp da đầu. Tiếp theo thính giác là thị giác lờ mờ - nhưng không có khứu
giác và vị giác. Tất cả sinh vật do Tí Nị tao ra đều không có mũi.
Máu càng chuyển nhiều lên não, thị giác tôi càng tiến triển. Qua đôi mắt mới, thế giới trông
khác trước. Tầm nhìn của tôi rộng hơn – vì mắt tôi tròn hơn, lớn hơn – nhưng như nhìn qua
một kính lọc màu xanh lá.
Cái nhìn đầu tiên của tôi là thấy ông Tí Nị (vẫn đang kiểm tra mấy cái ống, chỉnh lại mấy vết
khâu, thử phản xạ của tôi) với vẻ tận tụy đầy âu yếm của bậc làm cha mẹ.
Rồi tôi thấy Evanna chăm chú theo dõi, để biết chắc ông không giở thủ đoạn gian xảo gì...
Thỉnh thoảng, Evanna đưa cho ông kim và chỉ, như một y tá phụ mổ. Vẻ mặt bà ta vừa nghi ngờ
vừa hãnh diện. Evanna biết tất những khuyết điểm của Tí Nị, nhưng dù sao vẫn là con gái ông.
Lúc này tôi có thể thấy, trên một phương diện nào đó, dù nghi ngờ, bà ta vẫn thương cha.
Giai đoạn truyền máu hoàn tất, ông Tí Nị tháo những ống khỏi chân, tay, ngực và đầu tôi,
rồi khâu lại những lỗ hở. Liểm tra lần cuối mắt và nhịp tim tôi, rồi đứng lùi lại làu bàu:
-Thêm một sinh vật hoàn hảo nữa.
Evanna nói:
-Ngồi dậy, Darren. Nhưng từ từ thôi, đừng hấp tấp.
Tôi làm theo. Khi nhấc đầu dậy tôi chỉ bị một thoáng chóng mặt. Chống tay ngồi dậy, tôi
ngừng lại mỗi khi cảm thấy chóng mặt hay buồn nôn. Khi ngồi thẳng dậy, tôi đã có thể quan sát
thân hình mình. Bàn chân, bàn tay to đùng. Da xám xịt. Tôi nhận ra, giống như Harkat, tôi
không là nam, cũng chẳng là nữ. Nếu có thể đỏ mặt, chắc tôi đã đỏ mặt rồi.
Tí Nị rửa tay bằng cách phun nước bọt vào hai bàn tay, xoa vào nhau, rồi bảo tôi:
-Đứng dậy. Thử đi một vòng. Mi sẽ sớm quen với hình thù mới. Ta thiết kế người Tí Hon để
có thể hoạt động ngay.
Với sự giúp đỡ của Evanna, tôi đứng dậy, loạng quạng bước trên hai chân không vững vàng,
nhưng mau chóng lấy lại được thăng bằng. Tôi mập mạp và nặng nề hơn trước. Khi nằm lại
xuống, tôi thấy chân tay phản ứng không nhanh nhậy như trước kia. Tôi phải cố tập trung để
cong mấy ngón tay, hay nhích bàn chân tới trước.
Khi thử trở mình, tôi suýt lăn lại xuống hồ, bây giờ đã khô cạn. Evanna vội níu tôi lại, nói:
-Từ từ. Mỗi lúc một chút thôi. Không lâu đâu, chỉ năm mười phút nữa thôi.
Tôi cố hỏi nhưng không phát ra âm thanh. Evanna nhắc:
-Em không nói được. Vì không có lưỡi.
Đưa cánh tay rắn chắc lên, tôi chỉ một ngón tay lên đầu. Nhìn lom lom Evanna bằng đôi mắt
xanh, tôi cố gắng truyền câu hỏi bằng tư tưởng.
Evanna nói:
-Em muốn biết chúng ta có thể liên lạc bằng thần giao cách cảm được không.
Tôi gật cái đầu không cổ.
-Không. Em đã không được thiết kế với khả năng đó.
Tí Nị lên tiếng:
-Mi chỉ là một mẫu cơ bản thấp nhất. Vì mi sẽ không ở lại lâu, không có lý do nào để trang bị
cho mi những thứ không cần thiết. Mi có thể nghĩ và di chuyển. Như vậy là quá đủ rồi.
Suốt những phút sau đó, tôi tìm hiểu cơ thể mới của mình. Không có gương, tôi lấy một cái
khay lớn bằng bạc, để quan sát hình ảnh mình. Có lẽ tôi chỉ cao chừng một mét hai, nhưng bề
ngang cả mét. Những vết khâu không tươm tất như của Harkat, hai mắt không cân nhau, nếu
không chúng tôi trông chẳng khác nhau bao nhiêu. Mở miệng, tôi thấy không chỉ thiếu lưỡi, mà
thiếu cả răng. Quay lại Evanna, tôi chỉ vào nướu. Bà ta nói:
-Em sẽ không phải ăn.
Tí Nị nói thêm:
-Mi sẽ không sống đủ lâu để phải bận tâm tới đồ ăn.
Nghe Tí Nị nói, ruột tôi thắt lại. Tôi đã bị lừa. Tôi đã bị lọt vào bẫy. Nếu nói được, tôi đã lên
tiếng nguyền rủa mình là một thằng ngu. Nhưng khi tôi nhìn quanh, tìm một vũ khí để tự vệ,
Evanna cười một cách quả quyết:
-Darren, hãy nhớ vì sao chúng ta làm chuyện này. Để giải thoát linh hồn em. Có thể tạo cho
em một đời sống như người Tí Hon, nhưng vấn đề sẽ rất phức tạp. Cách này dễ dàng hơn, hãy
tin chị.
Tôi không tin lắm, nhưng mọi chuyện đã hoàn tất rồi. Ngoài ra, trông Evanna không có vẻ là
một kẻ lừa gạt. Gạt mối lo bị phản bội sang môTôi không tin lắm, nhưng mọi chuyện đã hoàn
tất rồi. Ngoài ra, trông Evanna không có vẻ là một kẻ lừa gạt. Gạt mối lo bị phản bội sang một
bên, tôi quyết định bình tĩnh, chờ xem họ sẽ làm gì.
Nhặt chồng áo choàng xanh bên bờ hồ, Evanna lại gần tôi:
-Chị đã chuẩn bị trước cho em. Để chị giúp em.
Tôi vừa định ra dấu là có thể tự mặc, nhưng Evanna thoáng lừ mắt làm tôi ngừng lại. Tí Nị
đang đứng q uay lưng lại chúng tôi, quan sát những tàn tích trong hồ. Evanna tròng áo qua đầu
và hai tay tôi. Tôi nhận ra, trong lớp vải áo có đính nhiều đồ vật.
Evanna lom lom nhìn vào mắt tôi. Một bí mật được truyền qua: tôi phải làm như không có
đồ vật trong áo. Evanna đang làm một việc qua mắt Tí Nị. Tôi không biết trong áo là những vật
gì, nhưng chắc phải là quan trọng. Mặc áo xong, tôi giữ hai cánh tay xuôi hai bên sườn, cố
không nghĩ tới món hành lý bí mật tôi đang đeo trong mình.
Evanna nhìn tôi lần cuối rồi kêu lên:
-Cha, Darren sẵn sàng rồi.
Tí Nị lạch bạch trở lại, khịt mũi khinh khỉnh, nhìn từ đầu tới chân tôi, rồi ấn vào tay tôi một
mặt nạ nhỏ. Mi đeo cái này vào. Có thể mi không cần, nhưng chúng ta cần được an toàn.
Trong khi tôi đeo mặt nạ lên mặt, Tí Nị cúi xuống, vạch một đường trên nền hang. Lùi lại
mấy bước, ông ta nắm chặt đồng hồ hình trái tim. Lập tức đồng hồ, rồi mặt và bàn tay ông ta
cùng phát sáng. Mấy giây sau, mặt đất mở thành một lối ra. Không gian giữa hai vách đá tỏa ra
một làn ánh sáng xám. Khi Tí Nị đưa tôi và Harkat vào tương lai, tôi đã từng qua một cổng
giống như thế này. Nếu kế hoạch của Evanna thất bại, chuyện gì sẽ xảy ra?
Tí Nị hất đầu nói:
-Tới giờ đi rồi.
Tôi nhìn Evanna:
Chị đi cùng em không?

-Không. Chị sẽ trở lại hiện tại, qua một cửa khác. Vĩnh biệt em, Darren. Chẳng bao giờ chị
mơ tới chuyện lên cõi bồng lai, nơi đó hình như không thích hợp với những người như chị. Vì
vậy, có lẽ chúng ta không bao giờ còn gặp lại nhau nữa.
Tí Nị gầm gừ:
-Chưa chắc nó lên bồng lai. Có thể định mệnh đã an bài cho nó tận đáy hỏa ngục.
Evanna mỉm cười:
-Darren, chúng ta không thể hiểu tất cả những gì quá tầm hiểu biết của mình, nhưng chúng
ta chưa hề thấy một bằng chứng nào về hỏa ngục. Dường như Hồ Linh Hồn là nơi duy nhất đọa
đầy người chết và nếu chúng ta thành công, em sẽ không phải trở lại đó đâu. Đừng lo. Linh hồn
em sẽ được giải thoát.
Tí Nị quát lên:
-Thôi đi. Ta chán nó quá rồi. Đã tới lúc đá nó vĩnh viễn khỏi đời sống chúng ta.
Xô Evanna sang một bên, nắm vai áo tôi, kéo tới lối ra, Tí Nị rống lên:
-Khi trở lại đó, đừng bày trò láu cá. Mi không thể thay đổi quá khứ đâu. Hãy làm những gì
phải làm, và để cho vũ trụ lo phần còn lại.
Không hiểu ý nghĩa những câu nói của Tí Nị, tôi quay lại nhìn, chờ ông ta nói thêm. Nhưng
Tí Nị chỉ nhấc cao chân mang ủng cao cổ, rồi không một lời chào tạm biệt, ông ta đá tôi văng ra
khỏi cửa, trở lại với cuộc hẹn hò cùng lịch sử.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.