Quyển 12 : Những đứa con của định mệnh - Chương 18


Số từ: 3045
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
-Thưa quí ông quí bà, chúng tôi hân hạnh chào mừng quí vị đã đến với Gánh Xiếc Quái Dị,
mái nhà của những con người kỳ lạ nhất thế giới.
Không có mí mắt, nên tôi không thể chớp mắt, nhưng dưới lớp khẩu trang, miệng tôi há
hốc. Tôi đang đứng sau cánh gà của một nhà hát rộng lớn, trừng trứng nhìn ra sân khấu và hình
dạng không thể nào lầm lẫn được của con người đã chết: ông Hibernius Cao! Nhưng ông không
chết. Rất sống động. Và đang giới thiệu một trong những màn trình diễn của Gánh Xiếc Quái Dị
huyền thoại:
-CHúng tôi luôn trình diễn những trò vừa hãi hùng vừa quái dị, những trò diễn mà quí vị
không thể tìm thấy tại bất cứ nơi nào trên khắp thế giới. Những ai nhút nhát vẫn còn kịp ra
khỏi rạp lúc này. Tôi tin chắc, có những người...
Hai cô gái đẹp bước tới bên tôi, sửa soạn ra sân khấu. Họ đang chỉnh trang lại bộ váy áo rực
rỡ. Tôi nhận ra Davina và Shirley. Lần đầu tôi gia nhập gánh xiếc, họ đã có mặt, nhưng sau vài
năm họ đã ra đi, tìm việc làm trong thế giới bình thường. Cuộc sống rày đây mai đó không
dành cho tất cả mọi người.
-... rất độc đáo và nguy hiểm.
Ông Cao chấm dứt và rút lui khỏi sân khấu. Davina và Shirley tiến ra, hướng thẳng tới...
chuồng Người Sói giữa sân khấu. Một người Tí Hon bước lại chỗ họ, bên tôi. Cái đầu ẩn kín sau
mũ chùm đầu của áo choàng xanh quay về hướng tôi đang nhìn. Im lặng một lúc, anh ta với tay
kéo mũ chùm đầu của tôi sâu hơn, để mặt tôi cũng được che kín.
Ông Cao âm thầm xuất hiện bên chúng tôi với một tốc độ đã từng làm ông nổi tiếng. Không
nói một lời, ông trao cho mỗi chúng tôi một cây kim và những sợi dây màu cam. Tôi làm theo
gã Tí Hon kia, bỏ kim và dây vào trong áo.
Davina và Shirley đã thả Người Sói ra khỏi chuồng và đang dẫn qua khán phòng để mọi
người vuốt ve con thú-người lông lá. Trong khi đó tôi quan sát khán phòng kỹ hơn. Đây là một
rạp chiếu phim đã bị bỏ phế trong thị trấn quê tôi, nơi Steve đã giết Shancus, và cũng là nơi...
nhiều năm trước, lần đầu tôi tình cờ gặp ông Crepsley.
Tôi đang thắc mắc, vì sao lại được đưa lại nơi này. Thình lình có tiếng huyên náo rầm rầm.
Người Sói đã bắt đầu lên cơn hung dữ. Thật ra đây chỉ là một sự sắp đặt cho màn trình diễn
đầu tiên. Nhảy tới người đàn bà đang gào thét, Người Sói cắn đứt lìa bàn tay bà ta. Như một tia
chớp, ông Cao rời khỏi chúng tôi, xuất hiện tức thì bên Người Sói, thuần phục nó, rồi đưa nó
trở lại chuồng. Trong khi đó Davina và Shirley cố gắng làm khán giả bình tĩnh lại. Ông Cao trở
lại, nhặt bàn tay người đàn bà và huýt lên một hồi thật lớn. Đó là dấu hiệu cho tôi và gã Tí Hon
tiến ra. Thận trọng không để lộ mặt, chúng tôi chạy tới ông Cao. Ông Cao dìu người đàn bà ngồi
dậy, thì thầm với bà ta. Khi bà ta ngừng la hét, ông rắc lên cổ tay đang phun máu một lớp bột
hồng. Rồi gắn bàn tay đứt vào cổ tay. Ông gật đầu với chúng tôi. Chúng tôi rút kim và dây, bắt
đầu khâu, nối lại bàn tay.
Trong khi khâu, tôi cảm thấy hơi choáng váng. Một cảm giác đã từng trải qua. Tôi biết từng
giây những gì sẽ xảy ra. Tôi đã được đưa trở lại cái đêm mà không bao giờ tôi có thể quên. Tôi
đã luôn luôn cầu nguyện có cơ hội trở lại và thay đổi tiến trình của tương lai. Và bây giờ, trong
hoàn cảnh bất ngờ nhất, tôi đã ở đây.
Khâu xong, chúng tôi trở lại sân khấu. Tôi muốn được đứng lại trong bóng tối để xem biểu
diễn. Nếu tôi nhớ không lầm, thì tiếp theo sẽ là Alexander Xương Sườn, rồi tới Rhamus Hai
Bụng. Nhưng gã Tí Hon đẩy tôi tới hậu trường. Jekkus Flang đang chờ. Mấy năm sau, Jekkus sẽ
thành một diễn viên phóng dao, nhưng trong thời gian này hắn chỉ mới gia nhập gánh xiếc và
đang chuẩn bị quà lưu niệm để bán trong giờ giải lao.
Jekkus trao cho mỗi chúng tôi một cái khay, xếp đầy những món như búp bê hình
Alexander Xương Sườn, những sợi lông cắt ra từ Người Sói, nhưng thanh sô-cô-la... Hắn cũng
đưa cho chúng tôi những thẻ giá của mỗi món đồ. Hắn không nói với chúng tôi. Điều này cũng
giống như trước thời Harkat Mulds. Mọi người đều tưởng người Tí Hon là những con rô-bốt
câm và không biết suy nghĩ.
Khi Rhamus Hai Bụng rời sân khấu, Jekkus đẩy chúng tôi xuống khán phòng để bán quà lưu
niệm. Chúng tôi đi giữa khán giả để họ chọn lựa và mua quà. Gã Tí Hon kia bán phía cuối
phòng, tôi được ủy thác những hàng ghế trên. Và... chỉ vài phút sau, điều tôi nghi ngờ đã xuất
hiện. Tôi đối diện với hai đứa con trai, hai đứa trẻ duy nhất trong toàn thể rạp hát. Một đứa vẻ
cuồng nhiệt, thuộc dạng trẻ con ăn cắp tiền của mẹ, sưu tập truyện tranh kinh dị, và mơ khi lớn
sẽ thành ma-cà-rồng. Đứa kia kín đáo, nhưng cũng có vẻ ranh mãnh láu lỉnh, thuộc dạng không
phải nghĩ đến hai lần để ăn cắp con nhện của một ma-cà-rồng.
Thằng bé Steve Leopard cuồng nhiệt và ngây thơ chỉ một tượng có thể ăn được trên khay
tôi, hỏi:
-Tượng thủy tinh này bao nhiêu?
Cố giữ tay khỏi run rẩy, tôi chỉ thẻ giá. Steve nói:
-Tớ không biết đọc. Làm ơn nói giá, được không?
Tôi nhận ra vẻ ngạc nhiên trên mặt Darren – ruộc gan Charna ôi! – mặt tôi! Steve đã biết
người Tí Hon có điều kỳ lạ. Nhưng thằng nhỏ là tôi không hiểu vì sao Steve nói dối.
Tôi vội lắc đầu đi tiếp, để Steve giải thích cho thằng nhỏ là chính tôi, vì sao nó đã giả bộ
không biết đọc. Nếu lúc nãy tôi chỉ hơi choáng váng, thì bây giờ đầu tôi trống rỗng. Đất chuyển
trời rung cũng không thể lạ lùng hơn khi nhìn vào mắt tuổi thơ của chính mình, nhìn mình đã
có lần non trẻ, khờ khạo, dễ tin. Tôi nghĩ chẳng có ai thật sự nhớ khi mình là một thằng nhóc
như thế nào. Người lớn nghĩ là họ nhớ, nhưng không đâu. Hình ảnh và băng video không nắm
bắt được con người thật sự của bạn, hay có thể làm sống lại con người đã từng là bạn. Bạn phải
trở lại qua khứ mới làm được điều đó.
Bán hết hàng, chúng tôi trở lại hậu trường lấy thêm hàng mới. Tượng ảnh của hàng loạt
diễn viên như Truska, Hans Tay Thần... Rồi, từ trong bóng tối, xuất hiện như ma, là ông Crepley
và con nhện độc, quí bà Octa.
Tôi không thể bỏ qua màn trình diễn của ông Crepsley. Khi Jekkus không để ý, tôi mon men
lại bên cánh gà. Tim như nhảy lên tới họng, khi tôi thấy sư phụ mình bước lên sân khấu, với áo
choàng đỏ, nước da trắng, chỏm tóc màu cà rốt và vết thẹo dài trên mặt. Nhìn ông, tôi chỉ
muốn lao ra, ôm xiết ông, nói với ông là tôi đã nhớ ông đến ngần nào.Tôi muốn nói tôi yêu
thương ông như người cha thứ hai. Tôi muốn chọc ghẹo ông vì tính cứng ngắc, không có tinh
thần hài hước, quá kiêu hãnh. Tôi muốn nói là Steve đã lừa gạt ông. Tôi muốn nhẹ nhàng chọc
giận ông vì đã bị lừa và chết một cách vô lý. Tôi tin chắc, ngay khi qua cơn bốc đồng, ông sẽ
thấy phần khôi hài của chuyện đó.
Nhưng chúng tôi không thể giao tiếp với nhau. Thậm chí nếu tôi có lưỡi, ông Crepsley chưa
hề gặp thằng bé tên Darren Shan. Với ông, tôi chẳng là ai. Tôi lặng đứng nhìn ma-cà-rồng đã
làm thay đổi đời tôi. Thưởng thức lần cuối cùng màn trình diễn cuối cùng của ông với quí bà
Octa đang làm dựng tóc gáy khán giả. Tôi rùng mình khi nghe cất tiếng nói đều tiên – tôi đã
quên là giọng ông trầm đến thế nào. Phút giây chầm chậm trôi qua, nhưng không đủ chậm với
tôi. Tôi muốn thời gian này kéo dài mãi mãi.
Một người Tí Hon dắt một con dê ra để quí bà Octa hành quyết. Không phải gã đã cùng
xuống khán đài với tôi. Sau khi giết con dê. Quí bà Octa biểu diễn nhiều trò với ông Crepsley.
Bò qua thân thể và mặt ông, chui ra chui vào miệng ông, và biểu diễn màn sử dụng nĩa muỗng
tí hon rất sành điệu. Trong đám đông, nhóc Darren Shan mê tít con nhện. Tôi đã từng ghét quí
bà Octa thậm tệ - nguồn gốc của tất cả hệ lụy của tôi và con vật tám chân này – nhưng bây giờ
tôi không ghét nó nữa. Nó không có lỗi gì. Đó chỉ là định mệnh. Tất cả, từ khi tôi sinh ra, đều do
Des Tiny.
Kết thúc màn trình diễn, ông Crepsley rời sân khấu. Khi ông đi ngang tôi. Tôi lại muốn cố
giao tiếp với ông. Dù không nói được, nhưng tôi có thể viết. Nếu tôi níu ông lại, viết vội một lá
thư, cảnh giác ông hãy ra khỏi nơi này ngay bây giờ...
Nhưng ông đi qua.
Tôi không làm gì.
Ông Crepsley chẳng có lý do để tin tôi. Giải thích tình huống rất mất thời gian, vì... ông
Crepsley mù chữ. Tôi phải tìm người đọc cho ông nghe. Hơn nữa có thể rất nguy hiểm. Nếu ông
biết về Chúa tể Ma-cà-chớp và Chiến Tranh Của Các Vết Thẹo, ông sẽ cố thay đổi sự tiến triển
của tương lai, để tránh Chiến Tranh Của Các Vết Thẹo. Evanna đã nói, không thể thay đổi quá
khứ, nhưng nếu ông Crepsley hành động cấp kỳ - vì lời cảnh giác của tôi -, rất có thể những quái
vật khủng khiếp sẽ được giải phóng. Một điều mà thậm chí Tí Nị cũng hãi hùng. Tôi không thể
liều lĩnh được.
Sau tôi có tiếng quát hỏi:
-Làm gì ở đây?
Jekkus Flang. Hắn thọc mạnh ngón tay vào tôi, rồi chỉ cái khay:
-Ra ngoài lẹ lên.
Tôi muốn trở lại lối cũ, để quan sát chính mình và Steve lần nữa, nhưng gã Tí Hon kia đã tới
đó trước tôi. Tôi phải đi vòng xuống cuối rạp.
Lần lượt là phần trình diễn của Gertha Răng Thép, rồi tới cặp chị em sinh đôi Sive và
Seersa, sau cùng là Evra và con rắn của anh. Tôi lẩn xuống cuối rạp, không còn lòng dạ nào
nhìn thấy lại Evra. Dù cậu bé rắn là một trong số bạn thân nhất của tôi. Tôi không thể nào quên
nổi những đau khổ tôi đã gây ra cho anh ta. Nhìn Evra trình diễn, nghĩ tới những thống khổ và
mất mát anh sẽ phải chịu đựng sau này, tôi không chịu nổi.
Trong khi những màn trình diễn sau cùng sắp khép lại buổi diễn, tôi trở lại với những đồ
vật giấu trong áo. Chạm tay vào một vật hình chữ nhật, tôi rút ra. Vừa thấy vật đó là gì, cái
miệng không răng của tôi ngoác ra cười.
Ôi! Bà chị phù thủy già tinh quái! Nhớ lại những gì Evanna đã nói với tôi trên đường từ Hồ
Linh Hồn tới hang động của Tí Nị: mặc dù không thể đổi thay quá khứ, nhưng có thể thay đổi
con người có liên quan đến những sự kiện nghiêm trọng. Đưa tôi trở lại giai đoạn này đúng
thời điểm này là đã đủ giải phóng linh hồn tôi, nhưng Evanna còn tiến xa hơn một bước, bảo
đảm sao để tôi có thể giải phóng con người chính tôi ngày xưa. Ông Tí Nị biết và không thích,
nhưng phải chấp nhận.
Tuy nhiên, Evanna đã không cho ông ta biết một việc làm ranh mãnh khác. Evanna đã tặng
tôi một thứ còn quí giá hơn cả sự tự do của một cá nhân – một thứ sẽ làm ông Tí Nị hóa điên,
khi khám phá ra là đã bị ăn một quả lừa ngoạn mục đến thế nào.
Kiểm tra những gì mới thêm vào gần đây nhất, nhưng tôi thấy những dòng cuối là của
Evanna. Tôi muốn xem Evanna đã viết gì, nhưng rồi quyết định, tốt hơn là không nên biết.
Nghe tiếng la hét trong khán phòng, tôi biết là Evra đã xuất hiện trên sân khấu. Thời gian
không còn nhiều. Tôi lảng ra xa trước khi nhìn thấy và trao thêm một khay quà nữa. Chuồn ra
cửa sau, tôi đi vòng, rồi vào lại rạp bằng cửa trước. Đi dọc hành lang dài, tôi tới cửa dẫn vào
cầu thang lên ban công. Bước vào, tôi khép cửa, bước lên mấy bậc, rồi đặt những món đồ của
Evanna xuống. Làm gì với những... vũ khí này? Đưa trực tiếp cho
cậu bé
? Không được. Cậu ta
sẽ dùng để thay đổi tương lai. Đó là điều không cho phép. Nhưng chắc chắn sẽ có cách chuyển
đến tay cậu ta sau này, để cậu ta sử dụng vào đúng thời điểm.
Tôi vui mừng vì biết phải làm gì với món quà này, cũng có nghĩa là tôi biết chính xác phải
làm gì với cậu bé Darren Shan.
Buổi biểu diễn kết thúc, khán giả tràn ra khỏi rạp, sôi nổi bàn tán. Vì hai cậu bé ngồi gần
hàng đầu, nên chúng là khán giả ra sau cùng. Tôi lẳng lặng chờ, biết chắc chuyện gì sẽ xảy ra.
Sau cùng, một nhóc Darren Shan sợ sệt mở cửa, lẻn vào, khép cửa lại, đứng trong tối, thở
hổn hển, tim đập thình thình, chờ mọi người ra hết khỏi rạp. Dù tôi, tôi vẫn thấy
hắn
– hai
mặt to lớn xanh lè của tôi tinh tường gần như ma-cà-rồng – nhưng nhóc Darren không biết có
tôi đứng đó.
Khi bên ngoài hoàn toàn yên ắng, chú nhóc lần mò lên thang. Nó lên ban công để canh
chừng thằng bạn Steve. Nếu nó lên được tới ban công, số phận nó sẽ bị an bài. Nó sẽ phải sống
cuộc đời đầy gian khổ của một ma-cà-rồng nửa mùa. Món quà của Evanna cho tôi khả năng
thay đổi chuyện này, và đồng thời tự giải thoát mình khỏi Hồ Linh Hồn. Món quà này ông Tí Nị
hoàn toàn không hay biết.
Khi cậu bé Darren tới gần, tôi lao vào nó, nhấc bổng lên, chạy xuống cầu thang, ra hành lang
sáng, quăng nó xuống sàn.
Mặt khiếp đảm, vừa lết giật lùi, nhóc rên rỉ:
-Đừng... đừng... giết cháu.
Để trả lời, tôi lật ngược mũ chùm đầu, lột mặt nạ, để lộ ra khuôn mặt tròn xám nghoét, khâu
vá chằng chịt và cái cuống họng to đùng trống hốc. Vươn đầu tới trước, tôi dang rộng hai tay.
Darren rú lên, lảo đảo đứng dậy, cố chạy ra cửa thoát hiểm. Tôi gầm gừ, cào cấu vách tường,
huỳnh huỵch đuổi theo. Phóng ra khỏi cửa, nó lăn lông lốc xuống bậc thềm, đứng dậy, cắm đầu
chạy thục mạng. Tôi đứng trên thềm, nhìn cậu bé là chính mình đang cố chạy thoát thân. Tôi
thoáng cười, dù đứng đó để nếu cần thiết sẽ lại hù dọa nó, nhưng tôi tin chắc không bao giờ
Darren dám trở lại. Chú bé chạy thẳng về nhà, chui tọt vào chăn, run cho đến khi thiếp ngủ.
Buổi sáng, không được thấy Steve đã làm gì, nó sẽ điện thoại, hỏi thăm bạn có sao không.
Không biết ông Crepsley là ai, nó không có lý do để sợ Steve, và Steve cũng không có lý do để
nghi ngờ Darren, tình bạn của hai đứa sẽ vẫn bình thường. Mặc dù tôi biết, hai đứa sẽ thường
nhắc tới lần được xem Gánh Xiếc Quái Dị, nhưng Darren sẽ không trở lại đó để bắt trộm con
nhện, và Steve sẽ không bao giờ tiết lộ sự thật về ông Crepsley.
Tôi trở vào rạp, lên ban công. Tại đó, tôi nhìn Steve đang xin ông Crepsley thử máu nó, rồi
từ chối, với lý do nó là ma quỷ. Steve phẫn nộ ra về, thề sẽ trả thù. Bây giờ, kẻ thù chính của nó
là tôi đã chuyển đổi phương trình, Steve sẽ tìm được cách trả thù không? Khi lớn lên, nó vẫn sẽ
theo con đường từ bỏ cuộc sống bình thường, để trở thành một ma-cà-rồng? Nó đã được an
bài để sống như thế, chỉ là với một kẻ thù khác, thay vì Darren Shan? Hay, như tôi, vũ trụ sẽ
thay thế Steve bằng một kẻ khác?
Chỉ thời gian mới có thể trả lời. Nhưng tôi không còn tồn tại đủ lâu để biết hồi kết cuộc.
Thời gian của tôi sắp hết. Đã tới lúc tôi phải lùi một bước và nói lời chia tay cuối cùng.
Nhưng trước hết – còn một nỗ lực sau cùng để phá hỏng những mưu đồ của Desmond Tí Nị.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.