Quyển 3 : Địa đạo máu - Chương 15


Số từ: 2835
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Thời gian chậm chạp dài dằng dặc trồi qua trong im lặng một cách khó chịu. Tôi nắn xương
sườn. Không cái nào bị gãy. Nhưng khi đứng dậy, tôi phải nghiến răng vì đau.
Tôi mon men lại gần ông Crepsley, e dè hỏi:
- Người đó là ai vậy ông ?
Ông ngó tôi rồi lắc đầu :
- Thằng ngốc ! Mi đến đây làm gì ?
Chỉ người đàn ông trên sàn, rôi bảo :
- Ngăn ông giết người kia. Cháu nghe chuyện sáu người bị giết. Cháu tưởng...
- Mi tưởng ta là kẻ sát nhân ?
Ông Crepsley gần lên. Tôi rầu rĩ gật đầu. Ông nói như nghẹn lời :
- Mi còn ngu hơn ta tưởng. Mi không hề tin ta. Có thể nào mi lại nghĩ ta là...
Tôi cũng nghẹn ngào kêu lên :
- Làm sao cháu nghĩ khác được ? Ông không hề cho cháu biết chuyện gì. Dên đên ông biến
mất, không nói đi đâu, làm gì. Cháu phải nghĩ gì khi nghe tin người ta phát hiện sáu cái xác
không còn chút máu ?
Ong có vẻ bàng hoàng, trầm ngân một lúc, mới thở dài nói :
- Cháu nói đúng. Muốn được người ta tin, thì phải tin người ta. Ta có lỗi :
Ngỡ ngàng vì thái độ dịu dàng của ông, tôi nói :
- Đáng lẽ cháu không nên theo dõi ông như thế này.
Ông liếc con dao chặt thịt :
- Cháu định giết ta?
- Dạ.
- Darren Shan, cháu là một chàng trai táo tơn, liều lĩnh. Ta biết điều đó từ khi thu nhận cháu
làm đệ tử.
- Tay ông sẽ lành chứ?
- Ta còn sống được.
Vừa nói, ông vừa xoa nước bọt lên viết thương. Tôi nhìn lên cửa sổ, hỏi lại:
- Người đó là ai?
- Vấn đề không phải là ai, mà là cái gì. Dó là một ma-cà-chớp. Tên nó là Murlough.
- Ma-cà-chớp là gì ?
- Chuyện dài dòng lắm. Chúng ta không có thời gian để sau này ta sẽ...
- Không. Dêm nay cháu suýt giết ông, vì cháu không biết chuyện gì đang xảy ra. Hãy cho
cháu biết ngay bây giờ, để không có những sai lầm sau này nữa.
Ngập ngừng một lúc, ông bảo :
- Được. Ta nghĩ nói tại đây cũng tốt. Không bị ai quấy rầy. Nhưng ta chỉ có thể nói sơ sơ cho
cháu biết. Dừng ngắt lời ta. Dừng đặt nhiều câu hỏi không cần thiết.
- Cháu sẽ cố.
- Ma-cà-chớp là... Ngày xưa, có những ma-cà-rồng coi loài người như lương thực, giống như
loài người coi loài thú là lương thực của họ vậy. Chuyện ma-cà-rồng hút máu người cạn kiệt
cho đến chết là chuyện bình thường. Nhưng rồi, chúng ta quyết định không chấp nhận chuyện
này, vì vậy mới có những luật lệ được ban hành : cấm giết người một cách bừa bãi như thế. Hầu
hết ma-cà-rồng tỏ ra bất mãn. Những kẻ đó tin rằng, loài người có mặt trên hành tinh này là để
làm lương thực cho ma-cà-rồng...
Tôi kêu lên :
- Thật điên rồ !
- Thôi nào. Ta chỉ cắt nghĩa lối suy nghĩ của chúng. Ta đâu đồng ý hay tha thứ cho chúng.
Bảy trăn năm trước, sự việc bắt đầu xảy ra. Bảy mươi ma-cà-rồng tự tách ra và tuyên bố chúng
là một loài khác. Chúng tự gọi là ma-cà-chớp. Đặt ra những luật lệ riêng, dữa trên căn bản : hút
máu mà không giết chết là sai lầm. Chúng tin tưởng là phải hút cạn kiệt cho đến chết, để gom
hết tư tưởng của nạn nhân, mới là...cao quý ! Chỉ hút tí ti như một con đỉa là đồ hèn.
- Vậy là chúng giết hết những người chúng xin máu ? Thật ghê tởm !
- Ta cũng nghĩ như cháu, và hầu hết đồng loại của ta cũng nghĩ như thế. Vì vậy cuộc chiến
lớn mới nổ ra. Rất nhiều ma-cà-chớp bị giết. Chúng ta cũng bị chết nhiều, nhưng chúng ta đã
thắng. Đáng lẽ chúng ta đã hoàn toàn tiêu diệt được chúng, nếu...
Ông mỉm cười cay đắng, chậm rãi tiếp :
- Nếu loài người – cái loài người mà chúng ta cố gắng bảo vệ – đừng nhảy vào cuộc...
- Nghĩa là sao ?
- Nhiều người biết về ma-cà-rồng. Nhưng vì chúng ta không giết họ, họ để ta yên... một
phần cũng vì họ sợ chúng ta. Nhưng khi ma-cà-chớp ra tay sát hại họ, loài người hoảng loạn,
tìm cách chống lại. Bất hạnh là họ không phân biệt được chúng ta và ma-cà-chớp. Do đó cả hai
loài đều bị truy lùng và giết chết. Chúng ta có thể giều khiển được ma-cà-chớp, nhưng không
thể ngăn nổi con nười tiêu diệt chúng ta. Sau cùng, các ông Hoàng của chúng ta phải đi đến
một thỏa hiệp hưu chiến. Chúng ta sẽ để yên cho ma-cà-chớp, nếu chúng không giết người bừa
bãi. Thỏa hiệp đó đã thành công. Loài người thấy được an toàn, họ không săn lùng chúng ta
nữa. Ma-cà-chớp lánh xa chúng ta – và chúng ta thật sự không có gì liên quan với chúng suốt
mấy thế kỷ qua, ngoài vài đụng độ tình cờ hay những lần thách đấu.
- Thách đấu ?
- Hài loài chúng ta không ngừng tự kiểm ta chính mình trong những cuộc tranh tài. Con
người cà dã thú là những đối thủ thú vị, nhưng một ma-cà-rồng thật sự muốn tự kiểm tra khả
năng, thì phải đấu với một ma-cà-chớp. Thường thường hai bên tự tìm kiếm đối thủ rồi quyết
đấu cho tới chết.
- Ngu !
- Đó là cách sống của chúng ta.
Ông nhún vai trả lời tiếp :
- Thời gian dần thay đổi ma-cà-chớp. Cháu thấy tóc, mắt, móng tay của nó đỏ lòm chứ ?
- Môi cũng đỏ. Còn da thì tím ngắt.
- Nguyên nhân những thay đổi này là vì chúng uống quá nhiều máu. Đa số ma-cà-chớp, màu
sắc không quá đậm như Murlough đâu. Murlough uống một lượng lớn đến tai hại. Nhưng nói
chung, chúng đều có những dấu hiệu như nhau. Chỉ trừ những tên còn trẻ, phải cần mấy chục
năm màu sắc mới lộ rõ lên.
- Vậy thì chúng là quỷ rồi ? chúng là lý do gây tiếng xấu cho ma-cà-rồng.
Ông Crepsley xoa xoa cái sẹo ngầm nghĩ :
- Nưới chung là quỷ cũng không hoàn toàn đúng. Với loài người, chúng là quỷ, nhưng với
chúng ta chúng chỉ là người anh em lầm đường thôi.
- Hả ?
Tôi không ngờ ông ta còn có thể bênh vực cho chúng. Ông nói tiếp :
- Còn tùy thuộc vào cách nhìn vấn đề. Cháu đã quen với việc không áy náy chuyện dùng
thủy ngân đỏ, đúng không ?
- Nhưng...
- Với nhiều người, cháu là quỷ. Nếu người ta phát hiện ra cháu là một tiểu quỷ, mang nửa
máu ma-cà-rồng, người ta sẽ giết cháu.
Tôi cắn môi cân nhắc những lời ông ta nói. Ông Crepsley bảo :
- Đừng hiểu lầm ta. Ta không chấp nhận hành động của chúng. Nhưng ta cũng không coi
chúng là quỷ.
- Vậy ông cho chuyện giết người có thể chấp nhận được sao ?
- Không. Nhưng loài người có thể coi chúng là quỷ. Còn ma-cà-rồng trong đó có cháu, không
được đơn giản phán quyết chúng như vậy được. Chúng là đồng loại của chúng ta. Ngoài ra,
chúng có những quan điểm rất đàng hoàng. Trung tín và can đảm. Không bao giờ chúng nuốt
lời, một khi đã hứa. Nếu đồng loại chúng khám phá ra một tên gian trá, sẽ xử tử liền, không càn
tra hỏi. Chúng có những sai lầm, cá nhân ta không chấp nhận. Nhưng ta khó lòng gọi chúng là
quỷ được.
- Nhưng ông đã định giết Murlough.
- Đúng, vì Murlough không bình thường. Sự điên rồ đã xâm nhập vào tâm trí nó. Nó giết
người một cách mù quáng, chỉ để thỏa mãn dục vọng rồ dại của nó. Nếu là ma-cà-rồng, nó đã bị
các tướng dân kết án và xử tử. Ma-cà-chớp lại có vẻ nương tay cho những thành viên, mà chúng
cho là kém may mắn như thế. Một ma-cà-chớp mất trí, chỉ bị tước quyền chức rồi thả cho đi tự
do. Nếu nó không làm hại đồng loại, cộng đồng ma-cà-chớp sẽ không hề đụng đến nó.
Một tiếng rên làm chúng tôi giật mình, ngó lại : người đàn ông to béo sắp hồi tỉnh, đang cử
động chân tay.
Ông Crepsley vooij nói :
- Đi thôi. Lên mái nhà, chúng ta vừa đi vừa nói tiếp.
Chúng tôi ra khỏi phòng lạnh và bắt đầu trở về. Ông Crepsley nói :
- Thường thì một ma-cà-chớp sống không lâu. Chúng phạm những lỗi thật ngớ ngẩn và
chẳng bao lâu bị loài người bắt được, rồi giết chết. Nhưng Murlough là tên láu cá, xảo quyệt
nhất. Nó vẫn còn đủ tỉnh táo để âm thầm giết người và thủ tiêu xác họ. Cháu còn nhớ những
truyền thuyết ma-cà-rồng không được mời thì sẽ không thể nào bước vào một ngôi nhà được
không ?
- Có, nhưng bây giờ cháu không tin nữa.
- Không tin là phải. Nhưng truyền thuyết nào cũng có một phần nguồn gốc thật của nó. Ma-
cà-chớp không bao giờ giết người trong nhà họ. Chúng rình mò và chộp con mồi bên ngoài, hút
máu rồi giết. Sau đó, chúng đem giấu tử thi, hay tạo ra những viết thương, đánh lạc hướng như
cái chết xảy ra do một tai nạn. Những ma-cà-chớp mất trí không thể nhớ quy tắc căn bản này.
Lạ lùng là Murlough vẫn nhớ. ĐÓ là lý do ta biết nó sẽ không giết người đàn ông kia trong nhà.
- Vì sao ông biết nó sẽ tấn công ông ta ?
- Nhờ những tập quán của chúng. Trước hết, chúng chọn con mồi. Lẻn vào khi họ ngủ, rồi
cào ba vết xước nhỏ lên má trái nạn nhân. Cháu có thấy mấy vết như thế trên má gã mập không
?
- Cháu không để ý.
- Khi thức giắc người đó chỉ tưởng là vết gãi trong lúc ngủ mê. Nhưng với những kẻ hiểu
biết thì không thể lầm lẫn được : luôn ở một điểm, luôn cùng một độ dài. Sục sạo khắp thành
phố để tìm dấu vết của Murlough, ta tình cờ gặp người đàn ông với vết xước trên má trái. Ta
theo dõi hắn ta. Biết hắn ta sẽ bị tấn công tại nơi làm việc hay trên đường về. Vì vậy ta chỉ việc
ngồi chờ Murlough ra tay hành động.
Mặt ông sa sầm, làu bàu tiếp :
- Thế rồi mi lù lù xuất hiện.
- Liệu ông tìm lại Murlough được không ?
- Tìm ra một kẻ bị đánh dấu trên má là một chuyện gần như không tưởng. khó có lần thứ
hai. Hơn nữa, Murlough là một thằng điên không ngu. Dù con mồi nó đã đánh dấu là ai, nó cũng
sẽ chuồn khỏi thành phố này ngay, khi đã bị phát hiện. Với ta, chuyện này đã xong.
- Xong là thế nào ? Ông không truy lùng nó nữa sao ?
Thấy ông lắc đầu, tôi hét toáng lên :
- Sao không ? Nó điên ! Giết người ! Ông phải...
- Không phải việc của ta. Ta không có trách nhiệm lo lắng về những sinh vật như Murlough.
- Vậy thì sao ông lại can thiệp vào ?
Tôi bật khóc vì nghĩ đến tất cả những con người sẽ bị con quỷ điên rồ kia giết chết.
Ông Crepsley nói:
- Các tướng quân cũng bị bó tay với những vấn đề như thế này. Họ không dám trừ khử một
ma-cà-chớp điên khùng, vì sợ lại nổ ra một cuộc chiến như xưa. Như ta đã nói, chúng rất trung
thành. Chúng sẽ trả thù cho đồng loại. chúng ta có thể giết một tên của chúng với một cuộc đấu
đàng hoàng, nhưng nếu giết một ma-cà-chớp mất trí, chúng sẽ đồng loạt nổi lên chống lại.
chuyện mấy ngày qua ta phải ra tay, vì đây là nơi ta sinh ra. Khi còn là một con người bình
thường, ta đã sống tại thành phố này. Mặc dù tất cả những người quen biết đều đã chết từ lâu,
ta vẫn cảm thấy gắn bó với nơi này hơn bất cứ nơi nào khác. Đây là quê hương ta. Gavner Purl
biết điều đó. Nên khi phát hiện Murlough ở đây, ông ta tìm cách đẩy ta vào cuộc. Ông ta đoán –
và đoán rất đúng – ta không thể dửng dưng để cho một kẻ điên loạn thỏa thuê hủy hoại nơi
này. Dù ông ta đã hành động rất tinh ma, nhưng ta không trách. Ở địa vị ông, ta cũng sẽ làm
như vậy.
- Cháu không hiểu. Cháu tưởng các tướng quân muốn tránh một cuộc chiến với chúng mà?
- Đúng thế.
- Nhưng nếu ông giết Murlough sẽ...
- Không. Vì ta không phải là một tướng quân. Ta chỉ là một ma-cà-rồng độc lập, không liên
quan với ai. Chúng có thể truy lùng ta, giết ta, nhưng các tướng quân sẽ không bị liên lụy vào vụ
này. Chỉ là chuyện cá nhân. Không có lý do gây chiến.
- Cháu hiểu rồi. Và vì thành phố quê hương của ông đã được an toàn, ông không quan tâm
gì tới kẻ điên rồ kia nữa ?
- Đúng.
Tôi không thể nào đồng ý với quan điểm đó. Nếu là tôi, tôi sẽ truy lùng Murlough tới cùng
trời cuối đất. Nhưng tôi cũng hiểu ông Crepsley : ông ta đã bảo vệ
đồng hương
của mình
thoát nan, ma-cà-chớp không còn là vấn đề của ông ta nữa. Đó là một phong cách rất logic kiểu
ma-cà-rồng.
Tôi hỏi :
- Bây giờ chúng ta làm gì ? Trở lại Gánh Xiếc Quái Dị và quên ráo những chuyện này đi ?
- Đúng vậy. Murlough sẽ không bén mảng lại thành phố này nữa. Chúng ta trở về tiếp tục
cuộc sống với các bạn trong gánh xiếc.
- Cho đến lần tới, một thành phố khác...
- Ta chỉ có một quê hương. Rất có thể, không có lần tới nào đâu. Đi thôi, còn thắc mắc gì,
hãy để về phòng.
Tôi ngập ngừng hỏi:
- Ông đã nói là phải tin cẩn nhau. Ông còn tin và cho cháu biết mọi chuyện không?
Ma-cà-rồng tủm tỉm cười:
- Chúng ta phải tin nhau.
Tôi cười theo ông lên phòng chứa đầy ống dẫn nước, lần theo dấu chân cũ. Tôi hỏi :
- Sao cháu không thấy dấu chân của Murlough ?
- Nó vào bằng lối khác. Ta không muốn áp sát, để nó có thể phát hiện ra, trước khi hành
động.
Sắp chui ra cửa sổ, tôi mới nhớ ra Evra :
- Khoan. Còn Evra nữa.
Ông Crepsley phì cười :
- Cậu bé người rắn cũng biết chuyện này à ? Mau đi tìm nó, nhưng đừng bắt ta kể lại mọi
chuyện nữa đấy. Về khách sạn cháu kể cho nó nghe.
Tôi đi quanh gọi nhỏ :
- Evra.
Không một tiếng trả lời. Tôi gọi lớn hơn. Từ một đống ống nước tôi thấy mấy dấu chân,
nhưng không nghe động tĩnh gì. Chắc nó đã nhìn thấy ông Crepsley và chưa biết chuyện gì đã
xảy ra. Tôi kêu lớn :
- Evra. Cậu ở đâu ? Yên tâm ra đi. Ông Crepsley không phải sát nhân đâu. Có một kẻ khác...
Có tiếng dập gãy dưới bước chân, tôi vội cúi xuống nhặt mảnh vỡ đó lên : một mảnh điện
thoại di dộng. Tim đau nhói, tôi gào lên :
- Evra !
Cách đó không xa, trên mặt sàn phủ đầy bụi, đầy những dấu vết như mới xảy ra một vụ
giằng co và những vệt kéo lê trên mặt đất.
Ông Crepsley lại gần lo lắng hỏi :
- Có chuyện gì vậy ?
Tôi đưa mảnh điện thoại. Ông hỏi :
- Của Evra ?
Tôi gật đầu, run rẩy nói :
- Nó bắt Evra rồi.
Cúi đầu thở dài, ông lẩm bẩm :
- Vậy là Evra chết rồi.
Tôi nức nở khóc.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.