Quyển 3 : Địa đạo máu - Chương 16


Số từ: 1175
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Vừa về tới nơi, ông Crepsley trả phòng khách sạn ngay. Không muốn nhân viên khách sạn
phát hiện ra sự mất tích của Evra và phòng xa Evra bị Murlough ép buộc phải tiết lộ nơi ở của
chúng tôi.
Tôi hỏi:
- Lỡ nó trốn thoát thì biết tìm chúng ta ở đâu?
- Ta không tin nó có thể thoát được.
Chúng tôi dọn đến một khách sạn không xa nơi cũ lắm. Ruột gan tôi nóng như lửa đốt. Tôi
phải năn nỉ ông Crepsley cho biết thêm về ma-cà-chớp, cố lắng nghe để khuây khỏa đầu óc rối
bời vì Evra. Ông nói:
- Chúng không bao giờ uống máu ma-cà-rồng, vì máu chúng ta rất độc đối với đồng loại, cả
ma-cà-rồng và ma-cà-chớp. Tuổi thọ của chúng cao hơn chúng ta một chút, nếu không bị giết
vì loài người. Ăn rất ít thực phẩm bình thường, bất đắc dĩ lắm chúng mới sử dụng máu thú vật.
Khi ông Crepsley đi ngủ, tôi lại chìm ngập vào những chuyện mới xảy ra. Ngồi nhìn mặt trời
mọc, mệt rũ mà không dám ngủ. Tôi sợ những cơn ác mộng chắc chắn sẽ đến. Không thể nuốt
nổi một miếng, tôi đổ hết đồ điểm tâm vào thùng rac, rồi mở kênh truyền hình này qua kênh
khác, mà chẳng biết trên màn ảnh có gì.
Tôi chỉ mong là mình đang mơ. Tôi ngủ gục trên mái lò sát sinh và mơ thôi. Evra sẽ đánh
thức tôi dậy ngay bây giờ. Rồi tôi sẽ kể cho nó nghe tôi đã mơ thấy gì để hai đứa cùng rũ ra
cười. Nó sẽ bảo:
Cậu không thể dẹp bỏ mình dễ dàng thế đâu
.
Nhưng không phải là mơ. Tôi đã đối mặt với một ma-cà-chớp điên rồ. Nó đã bắt cóc Evra.
Nó sắp giết hoặc đã giết chết bạn tôi rồi. Phải nhìn thẳng vào sự that. Nhưng nhìn vào sự thật
mà không giải quyết được gì, chắc tôi sẽ hóa điên lên mất. Biết tìm sự yên tĩnh ở đâu?
Tôi đi tìm Debbie, có lẽ cô bé sẽ làm tôi khuây khỏa bớt.
Khi tôi tới, Debbie đang cùng mấy đứa nhỏ trong khu phố đắp người tuyết trong quảng
trường. Tuy ngạc nhiên, nhưng Debbie rất mừng gặp tôi vào một giờ quá sớm như thế này.
Mấy đứa bạn, trố mắt tò mò nhìn tôi, khi được Debbie giới thiệu. Tôi rủ Debbie:
- Đi dạo một chút không?
- Chờ mình đắp xong người tuyết này đã.
- Mình cảm thấy bồn chồn khó chịu lắm, cần phải đi bộ một lát. Thôi, bạn cứ chơi đi, lát nữa
mình quay lại.
- Mình đi với bạn. Có chuyện gì vậy? Mặt bạn tái nhợt, mắt thì...Bạn vừa mới khóc, phải
không?
- Mình mới bóc hành.
Debbie ngoắc tay chào các bạn, rồi nắm tay tôi kéo đi, hỏi:
- Đi đâu?
- Đâu cũng được, bạn hướng dẫn đi.
Một lúc sau, Debbie chợt nói:
- À, mình có tin vui đây. Mình đã hỏi và ba má rất vui lòng khi bạn đến giúp trang trí cây
Giáng sinh.
- Tuyệt.
- Ông bà còn mời bạn dự tiệc nửa đêm, nhưng mình biết bạn phải dự tiệc trong khách sạn,
nên ba má mời bạn đến ăn cơm chiều thôi. Ba và anh bạn nữa. Chúng ta sẽ ăn sớm để có nhiều
thời gian trang trí...
- Ông già và Evra không tới được đâu.
- Sao vậy?
- Evra bị cúm...
- Hôm qua trông anh ấy khỏe lắm mà. Mình thấy hai anh em bạn chiều tối qua...
- Lúc đó bạn ở đâu?
- Trong nhà. Mình nhìn qua cửa sổ. Nhiều lần rồi, mình thấy hai người ra ngoài lúc chiều
tối. Mình không hỏi, vì nghĩ, nếu muốn thì bạn đã nói rồi.
- Rình mò người khác vậy hay ho gì.
Debbie tự ái cự lại:
- Mình không rình mò ai hết, chỉ tình cờ thấy thôi. Bạn khó chịu thế thì quên vụ tối Giáng
sinh đi.
Thấy Debbie quay lưng bước đi, tôi vội níu lại (ráng thật nhẹ nhàng để cô không bị gãy tay):
- Khoan. Mình xin lỗi. Hình như mình bị lây bệnh cúm của Evra, nên trong người bực bội
quá.Chuyện tối tối tụi mình ra ngoài là...đi đón ông già. Sau giờ làm việc, ba cha con lại gặp
nhau, đi ăn, đi xem phim. Mình rất muốn mời bạn đi cùng, nhưng bạn biết tính ông già mình
rồi đó.
- Sao không cho mình gặp ổng. Mình cá là sẽ có cách làm ba bạn thích mình. Nào, còn vụ tối
Giáng sinh?
Tôi lắc đầu:
- Mình sẽ báo để bạn biết sau. Không chắc mình còn ở đây tới Giáng sinh.
- Ngày mai là Giáng sinh rồi. Chắc chắn ba bạn phải cho biết chương trình của ông rồi chứ?
- Ông già mình kỳ cục lắm. Chuyện gì cũng chỉ cho biết vào phút chót thôi. Không chừng lát
nữa mình về đã thấy ông đóng gói hành lý rồi.
- Nhưng Evra bệnh mà?
- Nhằm nhò gì? Nếu thích là ông vẫn cứ đi.
Debbie nhăn mày, dừng lại:
Hơi ấm tỏa ra từ một lò sưởi rộng chừng hơn một thước. Debbie bước lại, đứng trên mấy
thanh sắt. Cô hỏi:
- Bạn sẽ không bỏ đi mà không nói với mình một tiếng chứ?
- Đời nào.
- Nếu bạn biến đi mà không cho mình biết...
Hai mắt cô bé long lanh nước mắt. Tôi vội nói:
- Mình hứa mà. Khi nào biết phải đi, mình sẽ báo cho bạn ngay. Thề danh dự.
Tôi đặt tay lên ngực trái. Debbie kéo tôi lại gần và ôm tôi thật chặt. Tôi bối rối hỏi:
- Sao vậy?
- Sao trăng gì? Nào, bây giờ rẽ ngã tư kia, chúng ta trở lại quảng trường.
Vừa khoác tay Debbie, định cùng cô quay trở lại, tôi chợt nhớ là đã chuyển khách sạn. Tôi
bảo:
- Về trước đi. Mình đi dạo thêm một chút. Đêm nay hay sang mai mình sẽ gọi cho bạn về vụ
Giáng sinh.
- Nếu ông già định đi, cố níu ông lại nhé. Mình thật sự mong bạn ở lại dự lễ với nhà mình.
- Mình sẽ cố.
Tôi đứng nhìn theo cho đến khi Debbie khuất sau chỗ rẽ. Đúng lúc đó tôi nghe tiếng chặc
lưỡi ngay dưới chân. Liếc nhìn qua những song sắt của máy sưởi. Không thấy gì. Tôi nghĩ mình
nghe lầm. Nhưng một tiếng nói âm thầm vang lên:
- Ta khoái bạn gái của mày lắm, Darren Shan.
Lập tức tôi biết ngay kẻ nào đang nói.
- Ngon lành lắm. Đủ làm một bữa thịnh soạn, đồng ý không? Ngon lành hơn thằng bạn Evra
của mày nhiều.
Murlough, ma-cà-chớp điên loạn!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.