Quyển 3 : Địa đạo máu - Chương 17
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 1637 chữ
- 2020-05-09 12:54:49
Số từ: 1748
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Tôi phải quỳ xuống nhìn qua song sắt lò sưởi. Bên dưới tối thui. Phải mất mấy giây tôi mới
nhận ra khuôn mặt của một ma-cà-chớp mập thù lù.
Murlough tưng tửng hỏi:
- Nè, bồ mày tên gì, hả? Anne? Beatrice? Diane...
Nó lần lượt gọi tên con gái của hai mươi mấy chữ cái rồi nhăn nhó bảo:
- Đừng, đừng nói, để tao đoán. Nè, có tên con gái nào bắt đầu bằng chữ I không? Mày có óc
không? Có ý kiến gì không? Hả? Hả? Darren Shan?
Nó phát âm Darren thành Gia-den. Tôi hổn hển hỏi:
- Vì sao mi tìm được ta?
Nó nhích về phía trước một chút, cố né mấy tia nắng, vỗ lên đầu:
- Dễ ợt. Tao có óc mà. Chàng tuổi trẻ Murlough có nhiều óc lắm. Hiểu chưa? Tao lên dây cót
thằng bạn mày, cái thằng rắn đó, thằng Evra Von đó. Hiểu chưa? Nó chỉ cái khách sạn mày ở
cho tao, tao rình, tao theo dõi.
- Lên dây cót là gì?
- Ha ha ha. Là với con dao, tao nạy mấy cái vẩy của nó. Hiểu chưa? Ha ha, tao bảo rồi, tao có
óc mà. Một thằng không có óc như mày, làm sao có thể biết được mấy trò thong minh tinh quái
như thế chứ?
Tôi đấm mạnh mấy thanh sắt, rồi giật mạnh, nhưng không bật chúng lên nổi. Tôi gầm lên:
- Evra đâu?
- Evra? Evra Von? Tao treo ngược nó lên rồi. Máu đang dồn xuống đầu nó. Nó kêu eng éc
như heo, năn nỉ tao tha mạng.
- Nó đâu? Nó còn sống không?
- Ê, nói đi. Nói cho tao biết, mày và lão ma-cà-rồng ở đâu? Đổi khách sạn rồi, phải không?
Mày ra quảng trường làm gì? Không, đừng nói. Để tao suy nghĩ, tao phải dùng óc chứ. Có người
đã bảo, óc chàng tuổi trẻ Murlough tràn ra cả ngoài tai. Mày hiểu chưa?
Nó ngừng nói, cặp mắt hí háo liêng qua lại, rồi búng ngón tay:
- Con nhỏ. Đúng phóc. Con bồ nhí của Darren Shan. Nó sống gần quảng trường hả? Mày ra
quảng trường gặp nó, đúng chưa? Nhà nó ở đâu? Khoan, đừng nói.Để tao đoán. Tao sẽ vồ được
con nhỏ ngon lành đó. Chà chà, nhiều máu lắm đây.
- Mi tránh xa cô ấy ra. Nếu mi mon men lại gần, ta...
- Câm. Đừng hăm dọa tao. Tưởng tao sợ một thằng nhóc ma-cà-rồng nửa mùa à? Mày còn
sủa kiểu đó lần nữa, thằng rắn kia tiêu tùng ngay.
Tôi ráng bình tĩnh, hỏi:
- Nghĩa là...nghĩa là Evra vẫn còn sống.
- Có lẽ còn, có lẽ chết queo rồi. Không cách nào mi biết được, đúng không?
- Ông Crepsley bảo, ma-cà-chớp không hề nói dối. Nếu mi bảo Evra còn sống, có nghĩa là nó
còn sống.
- Nó còn sống.
- Thề không?
- Thề. Con rắn đó còn sống. Nhoi lên nhoi xuống, vặn vẹo đong đưa. Kêu eng éc như heo. Đã
lắm. Tao để dành ăn tiệc Giáng sinh. Thịt rắn thay thịt gà tây. Ha ha, mày thấy tao chơi độc
chiêu không nào? Thằng rắn cười, khóc, làm đủ trò theo lệnh tao. Đã lắm.
Tôi xuống giọng ngọt ngào:
- Này, Murlough, tha cho Evra đi. Cậu ấy có làm hại gì mi đâu.
- Nó làm hỏng kế hoạch của tao. Tao sắp nhậu, săp xơi mồi, sắp huy hoàng đã đời luôn. Tao
đã định hút kiệt máu thằng mập, lột da sống nó treo xác nó lên cùng những xác bò trong phòng
ướp lanh. Cho lũ người ăn thịt lẫn nhau. Một trò tuyệt cú mèo như thế mà bị nó làm hỏng mất.
Hiểu chưa?
- Evra không dính dáng đến vụ này. Chỉ có ông Crepsley và ta thôi. Evra đứng bên ngoài.
- Đứng bên ngoài? Đứng bên trong? Thây kệ nó. Nó có đứng về phía tao đâu? Chưa bao giờ
tao có một con rắn. Phải rồi, ta sẽ nhồi bông nó, làm đồ chơi Giáng sinh.
Không kiên nhẫn được nữa, tôi nắm song sắt, gào lên:
- Ta sẽ giết mi. Xé tan nát chân tay mi ra từng mảnh.
Murlough làm bộ run rẩy:
- Ôi! Sợ quá! Xin tiểu anh hung ma-cà-rồng tha mạng. Xin nương tay cho kẻ hèn này.
Được thể tôi gào tiếp:
- Evra đâu? Đem nó ra đây ngay. Nếu không...
- Câm! Đủ rồi, nhóc. Tao không đến đây để cho mày quát tháo đâu. Muốn bị la mắng, thà tao
đến nơi khác. Câm họng và nghe cho rõ đây.
Tôi đành phải
câm
để nghe nó nói:
- Tốt! Vậy mới là phải.Mày không đến nỗi ngu như những ma-cà-rồng khác. Darren Shan
cũng hơi có tí óc hả? Tất nhiên không bằng ta, nhưng...Nè, tao không biết vì sao mày phát hiện
ra tao. Dù tao có nhổ bao nhiêu vẩy, thằng rắn cũng đều trả lời không biết. Nhưng bằng cách
nào mày khám phá ra tao, tao cóc cần. Đó là bí mật của mày. Giữ lấy. Ai cũng cần bí mật, đúng
không? Hụt ăn thằng mập tao cũng cóc cần. Loài người còn đầy. Tao cóc cần cả mày và thằng
rắn. Đừng lo, tao sẽ cho phép mày và nó sống, nhưng...
Mắt nó long lên song sọc, đầy vẻ căm thù:
- Nhưng lão ma-cà-rồng Larten Crepsley thì... ta sẽ không tha. Già khú như lão đáng lẽ phải
suy nghĩ trước khi can thiệp vào công việc của tao chứ. Ma-cà-rồng và ma-cà-chớp không bao
giờ can thiệp vào công việc của nhau. Kẻ ngu si đần độn nhất cũng phải hiểu điều đó. Vì điều
đó đã được hai bên thỏa thuận từ lâu rồi mà. Lão phá luật. Lão phải trả giá.
- Ông ấy không phá luật. Mi bị điên, giết người tràn lan thành phố, nên ông ta phải ra tay
ngăn chặn.
TÔi tưởng Murlough sẽ điên cuồng gào thét, nhưng nó chỉ nhỏ nhẹ hỏi:
- Điên? Lão bảo với mày thế hả? Điên? Không đâu. Chàng tuổi trẻ Murlough không hề điên.
Ta tỉnh táo như những ma-cà-chớp khác. Điên mà tao đến được đây? Điên mà tao túm được
thằng bạn rắn của mày à? Mày có thấy tao nói năng lẩm cẩm, khùng khùng, mát mát không?
Tôi tán nó:
- Đúng vậy, ta thấy lúc này mi rất tỉnh táo, phải nói là rất thông minh nữa chứ.
- Tất nhiên. Tao hơi bị...quá thông minh đấy, nhóc. Chàng tuổi trẻ Murlough có óc mà.Có óc
thì làm sao mà điên được, hiểu chưa? Trừ khi bị bệnh dại. Ê, nhóc, mày đã thấy thú dại bao giờ
chưa?
- Chưa.
- Đó, mày hiểu rồi đó. Không có thú dại, thì không có Murlough dại. Hiểu chứ hả?
- Hiểu.
Nhưng nó lại giận dữ, bối rối hỏi:
- Vậy thì lý do gì lão can thiệp vào việc của tao? Tao không làm gì hại lão, sao lão phá hỏng
việc tao?
- Vì đây là thành phố quê hương của ông Crepsley. Khi còn là người, ông ấy sống ở đây, nên
cảm thấy có trách nhiệm bảo vệ người đồng hương.
Murlough nhìn tôi như không tin nổi:
- Mày nói sao? Lão làm chuyện đó chỉ vì...lũ người ở thành phố này? Vì tình đồng hương?
Ha ha ha! Chính lão mới là thằng điên. Tao cứ tưởng lão muốn tranh giành thằng mập để hút
máu, hoặc tao giết lầm một đàn em của lão. Nào ngờ, lão...Ha ha ha, rõ rồi. Giờ thì tao sẽ không
thể để cho một kẻ hóa dại như thế tự do được nữa. Nghe đây, Darren Shan. Trông mi cũng là
một thằng nhóc khôn ngoan đấy. Chúng ta cộng tác, dẹp cái đống phân này đi, đồng ý?
- Cộng tác làm gì?
- Trao đổi. Tao biết thằng rắn ở đâu. Mày biết chỗ lão ma-cà-rồng. Một đổi một. Sao?
- Đổi một người thân lấy một người thân khác? Mi tưởng ta sẽ đồng ý?
- Đồng ý quá đi chứ. Thằng rắn vô tội. Nó còn bảo tao, nó là thằng bạn thân nhất của mày.
Nó bảo, mày ghét lão, vì lão đã bắt mày lìa xa gia đình, bè bạn...
- Chuyện đó xưa rồi.
- Thì đã sao? Nếu phải lựa chọn một trong hai kẻ đó, mày chọn ai? Nếu mày chỉ có thể cứu
được một trong hai cái mạng đó, mày chọn ai?
- Evra.
- Thấy chưa?
- Nhưng mạng sống của ông Crepsley không bị nguy hiểm. Ta sẽ không phản bội, dẫn ông
vào cạm bẫy của mi.
- Mày không phải làm thế. Chỉ cần cho tao biết lão ở đâu. Tên khách sạn và số phòng.
Chuyện còn lại là phần tao. Tao sẽ lẻn vào khách sạn trong lúc lão ngủ, thanh toán gọn. Sau đó,
mày sẽ được gặp Evra và hai đứa được tự do. Nghĩ kỹ đi, lão ma-cà-rồng hay thằng bạn rắn, tùy
mày chọn.
- Không chọn lựa gì hết. Ta sẽ thế chân vào chỗ của Evra...
- Tao cóc cần mày. Tao cần con ma-cà-rồng già thôi. Tao làm gì với một ma-cà-rồng nửa
mùa nhóc tì như mày chứ. Giết mày tao được gì? Máu mày tao không uống được.
- Vậy thì không còn gì để thương lượng nữa.
Cổ tôi như mắc nghẹn, hình như chỉ muốn bật ra câu chọn lựa: Evra!
Murlough điên cuồng la thét:
- Ngu! Ngu ơi là ngu! Tao cứ tưởng mày có tí óc. Được, tự tao sẽ đi tìm lão ma-cà-rồng. Cả
con bồ mày nữa. Giết cả hai xong, tao sẽ cho mày đi theo chúng luôn. Hãy đợi đấy.
Murlough thả tay, buông mình xuống bóng tối của đường hầm, nhưng tiếng nó vang vang
vọng lên:
- Darren Shan, dự tiệc Giáng sinh hãy nghĩ đến ta. Trong khi mi nhai thịt gà tây, biết ta nhai
gì không? Ha ha ha...
Tôi biết. Tôi biết rõ nó nhai gì.
Leo theo đường ống khói, chạy trên những mái nhà, phòng xa bị Murlough theo dõi, tôi trở
về báo vụ này cho ông Crepsley biết.