Chương 2: Vụ Cướp Lái Buôn Ở Làng Chài Rugalov - P1
-
Những Cuộc Phiêu Lưu Ở Xứ Sở GreyHawk
- vantheanh
- 2327 chữ
- 2019-08-26 01:17:05
Trên con đường lỏm chỏm những ổ gà được lắp đầy đất, một nhóm xe ngựa ba chiếc đang thong thả tiến về phía trước. Đây là tuyến đường chính được lái buôn sử dụng để qua lại giữa thành phố đang phát triển Krakatos và làng chài Rugalov, gọi là Eastron. Địa danh này được tạo nên bởi cách ghép chữ của người dân địa phương. East là hướng Đông; còn Tron là chợ. Ngụ ý của Eastron nghĩa là con đường nối liền các khu chợ ở phía đông đất nước. Đoạn đường Krakatos-Rugalov vừa chịu ảnh hưởng của cơn địa chấn hồi đầu tháng nên bị hư hao nặng nề. Do sự kiện vừa mới diễn ra, lại không thuộc diện khẩn cấp nên hồ sơ báo cáo vẫn chưa được chính quyền sử lý. Vì vậy, lái buôn qua lại nơi đây đành phải tự tay lấp đầy ổ gà, khiến đoạn đường trở nên xấu xí khôn tả.
Dẫn đầu đoàn là ba người thanh niên trai tráng lực lưỡng, vác trên lưng những cây chùy nặng trình trịch, thoáng nhìn cũng biết không dưới trăm cân. Chỉ cần nghĩ đến cảnh thân thể bị ba người thanh niên kia vung chùy đập vào cũng đủ khiến người ta lạnh buốt gai ốc. Khoác trên người họ là những bộ giáp lưới chaimail màu bạc, được thiết kế từ những sợi xích hợp kim nhỏ đan xen vào nhau, có hiệu quả phòng thủ cực cao nhưng vẫn bảo toàn được sự linh hoạt và nhanh nhẹn của người dùng. Đáng quý nhất là trọng lượng của nó khá nhẹ so với những bộ thiết giáp cồng kềnh, giúp đoàn xe tiết kiệm được rất nhiều thời gian để ngựa nghỉ ngơi. Do tiết hè ôi bức, lại thêm quang cảnh xung quanh khá an toàn do sắp vào phạm vi làng chài Rugalov, họ cởi bỏ những chiếc mũ bảo hộ rắn chắc để tận hưởng các làn gió mát đậm mùi hoa cỏ. Ba người ngồi vững chắc trên lưng ngựa như ba ngọn núi hiên ngang che chắn mọi sóng gió đe dọa tính mạng và của cải của những người sau lưng.
Theo sau họ với khoảng cách mười bước chân ngựa là chiếc xe ngựa bình dân và có phần cũ kĩ của chủ đoàn. Người đàn ông trung niên này có dáng người khá thấp, chỉ tầm một thước sáu, lại thêm thân thể phát tướng và gương mặt béo tròn, phúc hậu nên rất có dáng của một tay phú hộ giàu có. Trang phục trên người ông tuy rất đơn giản nhưng lại vô cùng đắt tiền. Nếu không phải người sành điệu hoặc tiếp xúc thường xuyên với tầng lớp thượng lưu, chắc chắn không thể nhận ra giá trị của chúng. Ông vận bộ áo choàng tunic ngắn tay kiểu trung cổ, có màu đỏ rượu vang. Chiếc áo này được những ở thợ may trứ danh ở Mirros, thủ phủ và là trung tâm thương mại lớn nhất nước, thiết kế riêng cho ông nên khi khoác lên người, trông ông gọn gàng và bệ vệ hơn rất nhiều.
Áo choàng tunic trung cổ là dạng áo dài phủ gối, được buộc bằng cách đan chéo hai sợi dây áo vào nhau như cách buộc giày. Do cổ hở hình chữ V sâu tận giữa ngực, ông bận một chiếc áo trong mỏng dệt bằng tơ lụa thượng hạng của thủ phủ Mirros. Chiếc áo này giá rẻ nhất cũng hơn hai trăm đồng vàng, xấp sỉ với bộ giáp lưới chainmail của ba người lính đánh thuê. Sợi đai lưng của ông được làm từ phần da bụng của loài Orge hung bạo, nổi tiếng là da dày thịt chắc, đao kiếm khó xuyên. Do công dụng chủ yếu của dạng đai lưng này là bảo vệ nên kích thước của nó khá rộng, che chắn từ rốn xuống tận bụng dưới của ông.
Là tay phú hộ nên vàng bạc đầy người là chuyện bình thường, nhưng đáng chú ý nhất là chiếc nhẫn vàng đính viên hồng ngọc có khắc chữ "Halav" trên ngón trỏ trái của ông. Đây chính là minh chứng hữu hiệu nhất cho dòng máu đang chảy trong người ông, một sự tự hào tuyệt đối của ông hay bất cứ người Traladaran nào. "Halav" là tên gọi của vị vua thiêng liêng và thần thánh nhất đối với họ. Nếu ai cả gan báng bổ hay xúc phạm, họ sẵn sàng liều mạng hoặc đánh đổi tất cả để kẻ đó phải hối hận suốt đời. Ngược lại, họ sẽ vui vẻ tán ngẫu bằng tất cả niềm hăng say với những ai ca ngợi đức vua Halav, dù người đó có là một tên ăn mày hôi thối, rách rưới.
Nhìn những mũi chông nhọn hoắt đã bị máu khô làm hoen rỉ trên ba cây chùy, ông hiền hậu nói với ba người bằng chất giọng hào sảng của người Traladaran:
"Chùy của các anh đã rỉ sét rồi. Sau khi hoàn tất công việc, tôi sẽ mua tặng các anh ba cây chùy mới, xem như tỏ lòng cám ơn đối với công sức của các anh trong chuyến đi này."
Người thanh niên bên trái ngoái đầu cười cảm ơn ông và đáp lời với sự kính trọng:
"Cảm ơn ngài đã đối tốt với anh em chúng tôi, nhưng thay mặt nhóm, tôi xin phép từ chối lời đề nghị đáng mến của ngài. Chuyến đi này vô cùng an toàn, nhóm chúng tôi chỉ an nhàn ngồi trên lưng ngựa chứ chẳng làm gì cực nhọc. Hơn nữa, dọc đường, ngài luôn tiếp đãi chúng tôi bằng những món ăn ngon và thức uống quý. Chúng tôi biết ơn không hết, nào dám đòi hỏi thêm."
Anh ta vừa dứt lời, người thanh niên bên phải cũng xoay người nhìn ông, cười hàm hậu và ồ ồ nói:
"Chú năm nói phải lắm, ông Kara ạ. Ông nhìn tôi xem, ăn không ngồi rồi riết nên mỡ bụng cũng dầy thêm mấy tấc."
Nói đoạn, anh ta vỗ bụng bạch bạch vài cái rồi nói tiếp với vẻ mặt nhăn nhó:
"Chuyến này về, chúng tôi thể nào cũng bị thầy hành xác để giảm cân cho xem. Nếu ông thương chúng tôi thì xin nói giúp vài lời để thầy tôi nhẹ tay…Ui da, sao anh đánh em."
Chú ba chưa nói xong đã bị người anh cả vươn tay gõ mạnh vào đầu, kêu oai oái. Anh cả áy náy nói với ông Kara:
"Thật ngại quá ông Kara. Thằng ba nói lung tung khiến ông chê cười rồi. Xin ông đừng bận tâm những lời nói nhảm vừa rồi của nó."
Ông Kara nghe vậy thì hiền hậu cười:"Cậu cả đừng trách cậu ba làm gì. Từ ngày bọn tị nạn Thyatian tràn vào đất nước chúng ta, xã hội ngày càng phức tạp, rồng rắn lẫn lộn, người tốt, kẻ xấu không biết đâu mà lần. Người chất phác, ngay thẳng như cậu ba đáng quý lắm. Tôi nhờ các anh bảo vệ một phần là vì dòng máu thiêng liêng của vua Halav vĩ đại đang chảy trong người các anh, một phần cũng vì cậu ba đáng mến đấy."
Anh cả mỉm cười nói:
"Cảm ơn ông đã khen ngợi và tin tưởng nhóm chúng tôi…"Bỗng, tiếng tù và vọng lên từ cánh rừng bên trái khiến anh cả nhăn mặt. Cả ba người vội vàng mang mũ bảo hộ rồi nhanh chóng di chuyển đội hình, tạo thành mũi tam giác hướng về phía cánh rừng trái. Cả ba chiếc xe ngựa cũng nhanh chóng chuyển hướng, lui về sau lưng ba người. Nhờ sự chuyên nghiệp và diễn tập kĩ lưỡng giữa nhóm lính đánh thuê và ba người đánh xe, chưa đầy một phút, đội hình mới đã sẵn sàng nghênh địch. Ông Kara vội vàng lui vào buồng xe, quỳ lên hai gối và tháo vội chiếc nhẫn "Halav" xuống để cầu nguyện:"Lạy vua "Halav" vĩ đại và linh thiêng trên dòng Tinh Hà. Xin Ngài mở rộng vòng tay để che chở chúng con. Xin Ngài bảo vệ năm vị anh hùng đang đương đầu với nguy hiểm ngoài kia, phù hộ họ tai qua nạn khỏi, bình an vô sự. Con xin Ngài, con xin Ngài."
Khi gặp nguy hiểm, người Traladaran truyền thống chỉ tin tưởng và cầu nguyện vị vua "Halva" vĩ đại. Họ tin rằng sự anh minh và lòng yêu thương của Người đối với con dân sẽ bảo vệ họ khỏi mọi nguy hiểm và quỷ dữ.
Trong khi ông Kara đang liên tục dập đầu cầu nguyện thì ngoài kia, vô số những mũi tên xé gió đang lao về phía ba người. Khi bị ba cây chùy to lớn đánh bật xuống đất, chúng tiết ra những chất dịch màu xanh hôi thối khiến mặt đất loan lỗ những vết ăn mòn của axit. Khuôn mặt anh cả dữ tợn khiến vết thẹo lồi trên má trái biến đỏ vì tức giận. Anh hét lên, át cả tiếng xé gió của hàng chục mũi tên đang bay về phía mình:"Em tư, mau báo cáo!"
Phía sau ba chiếc xe là hai thành viên còn lại của gia đình đánh thuê. Cô tư là một xạ thủ, chịu trách nhiệm quan sát và dứt điểm đầu lĩnh bằng những mũi tên thép có thể nổ đá, phá tường. Cậu út là một kiếm thủ chuyên dùng những thanh kiếm hạng nhẹ. Trách nhiệm chính của cậu ta là yểm trợ cô tư. Khả năng quan sát diện rộng và sự linh hoạt của hai người đủ để ứng phó và kéo dài thời gian trước những trận tập kích bất ngờ từ đằng sau.
Cô tư nghe lệnh liền hô "Rõ" rồi vội vàng rút ra một mũi tên bạc và kéo căng dây cung. Tên bạc là mũi tên được thiết kế để chịu được tải trọng của ma thuật và đủ kiên cố để xuyên qua mọi rào cản dày không quá một tấc (10cm). Khi cô Tư lẩm bẩm niệm thần chú thì một luồng sáng xanh nhạt xuất hiện và bao bọc toàn thân mũi tên. Từ ba ngón tay đang nắm chặt khấc tên, một chuỗi chi chít những kí tự kì lạ màu đen lan dần khắp mũi tên. Hốc mắt của cô cũng được những kí tự kì lạ màu đen bao quanh. Lúc này, trông cô như những người phụ nữ mang mặt nạ đen bí ẩn của các buổi dạ hội. Trong mắt cô, cảnh vật trong phạm vi một trăm thước biến thành màu xám tro, chỉ có linh hồn mới hiện lên màu sắc. Những người bình thường như ông Kara thì linh hồn màu trắng. Còn những người mới biết đến ma thuật như nhóm bọn họ thì linh hồn màu đỏ. Ma thuật cô tư vừa thi triển tên là "Quán linh", là kỹ năng cơ bản của một xạ thủ. Sau khi quan sát rõ ràng, cô lớn giọng báo cáo:
"Goblin rừng. Tốt sáu mươi con, tướng ba con. Shaman cấp đỏ!"
Sau khi xác nhận đầu lĩnh, cô lập tức bắn tên. Mũi tên bay về phía trước như như một ngôi sao chổi quét ngang bầu trời. Ầm! Một tiếng nổ vang trời phát ra khi mũi tên chạm đất, khiến cát bụi mịt mù. Tuy khoảng cách khá xa, nhưng họ vẫn thấy được đất đá đã bị vụ nổ mạnh mẽ thổi bay, tạo thành cái hố có đường kính hơn một thước. "Mũi tên nổ" là ma thuật tấn công mục tiêu đơn có khả năng một chiêu giết địch khá nguy hiểm của những tay xạ thủ. Truyền thuyết kể rằng, những bậc thầy xạ thủ có thể dễ dàng thổi bay cả ngọn núi nhỏ chỉ bằng một mũi tên. Tuy phóng đại quá mức, nhưng lời đồn trên cũng đủ chứng minh tiềm năng vô tận của loại ma thuật cấp thấp này. Đây chính là đòn sát thủ của cô tư, cũng là nguyên nhân cô được giao nhiệm vụ tiêu diệt đầu lĩnh vô cùng quan trọng.
Nghe báo cáo về Shaman cấp đỏ, anh cả sắc mặt nghiêm trọng, vội vàng bắn pháo cầu cứu binh lính trong làng Rugalov. Trong đầu anh hiện lên vô số tình huống tốt xấu, cũng như cách ứng phó và kéo thời gian cho những tình huống xấu nhất. Vừa là đội trưởng của nhóm, vừa là anh cả của gia đình, anh luôn chuẩn bị tâm lý hi sinh thân mình để bảo vệ các em. Chết anh không sợ, anh chỉ sợ cả nhà và thân chủ gặp phải kiếp nạn do sự yếu ớt của mình. Kinh nghiệm chinh chiến và bản năng sinh tồn đã rung chuông báo động về sự nguy hiểm của trận tập kích này. Shaman cấp cam của lũ dị chủng Goblin không đáng sợ, nhưng khả năng kêu gọi và kích động đồng loại của nó vô cùng nguy hiểm. Đừng nghĩ Goblin nhỏ yếu và hèn nhát mà khinh rẻ chúng nó. So với cuộc sống khắc nghiệt của chúng trong các hang động đen tối, trại huấn luyện quân sự của nhân loại chỉ là trò cưỡi ngựa ngắm hoa. Đã từng có một quốc gia hùng mạnh dưới chân dãy núi Black Peak phía bắc bị một con Goblin chúa xua quân hai mươi nghìn xóa sổ trong vòng một đêm. Một khi bạo loạn xảy ra, sự tàn ác, khát máu và lòng trung thành tuyệt đối của chúng chính là cơn ác mộng kinh hoàng của nhân loại.
Nghĩ đến sự xuất hiện của con shaman, lòng anh cả không rét mà run. Shaman xua quân ban ngày, chỉ có một mục đích. Nó muốn tế máu!